Hậu Thiên Hạc Phổ - Chương 11: Quỷ Vương Hiện Thân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Hậu Thiên Hạc Phổ


Chương 11: Quỷ Vương Hiện Thân


Tống Phù phá lên cười ha hả một tràng rồi nói :

– Nói như vậy thì quý tự có một nơi khả dĩ ẩn thân rồi !

Nhập Vân đại sư do dự một lúc rồi gật đầu, nói :

– Không sai, đích thị là bổn tự có một bí đạo khá ẩn tàng trên ngàn người , chỉ có điều lão nạp không hiểu vì lý do gì mà bọn họ phải ẩn thân trong đó không chịu ra ?

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

– Thì ra trong Thiếu Lâm tự còn có một nơi khả dĩ ẩn thân, thảo nào…

Chàng nghĩ đến đây thì đã nghe Tống Phù nói tiếp :

– Chưởng môn, đây không phải là lúc hiểu hay không hiểu ! Tốt nhất là chúng ta hãy đến xem thử.

Nhập Vân ngạc nhiên hỏi :

– Đi đâu xem ?

Tống Phù cười hì hì, nói :

– Tất nhiên là đến bí đạo của quý tự !

Nhập Vân đại sư tỏ vẻ khó xử, lão ấp úng nói :

– Chuyện này…

Hoắc Minh Phong thấy vậy thì tỏ ý không vui lão nói :

– Chưởng môn đại sư làm sao thế ? Lẻ nào không thể cho ngoại nhân biết bí đạo của quý tự ? Hay là còn có bí mật gì ?

Nhập Vân đại sư chỉ liếc mắt nhìn qua Nhập Thánh đại sư mà không trả lời.

Nhập Thánh đại sư vốn đang chấp tay nhắm mắt niệm phật , lúc nầy bỗng nhiên mở mắt ra và lớn tiếng nói với Nhập Vân :

– Chưởng môn sư đệ , hãy đưa bọn họ đi , mọi tội nghiệt sẽ do tiểu huynh gánh chịu.

Nhập Vân đại sư thở dài một hồi rồi nói :

– Sư huynh , ân sư đã có phật dụ , nếu tiểu đệ bất tuân thì không xứng đáng làm Chưởng môn nữa , tiểu đệ đồng ý đưa chư vị xuống bí đạo nhưng sư huynh cần phải hứa với tiểu đệ một chuyện.

Nhập Thánh đại sư hỏi :

– Chuyện gì ?

Nhập Vân đại sư nói :

– Sau khi tiểu đệ vào bí đạo rồi thì sư huynh phải lập tức tiếp nhận chức Chưởng môn Thiếu Lâm.

Nhập Thánh đại sư nghe vậy thì sửng sốt , lão nói :

– Chưởng môn sư đệ , sao ngươi lại có ý này thì đã không an phận điền viên suốt mấy chục năm qua !

Nhập Vân đại sư nói :

– Nếu sư huynh không đồng ý thì xin lượng thứ là tiểu đệ khó có thể tuân mệnh.

Lúc nầy chợt nghe Hoắc Minh Phong lớn tiếng nói :

– Nhị vị thất là khách khí quá ! Tung tích của mấy trăm đệ tử Thiếu Lâm hiện giờ vẫn chưa biết ở đâu , vậy mà nhị vị…

Tuy lão không nói hết câu nhưng Nhập Vân đại sư cũng cảm thấy chấn động tâm can , lão chấp tay cung kính nói với Nhập Thánh đại sư :

– Sư huynh , vì thanh danh của Thiếu Lâm , xin sư huynh hãy mau hứa với tiểu đệ đi.

Nhập Thánh đại sư lắc đầu nói :

– Chuyện này… Huynh không thể hứa được.

Rõ ràng hai lão hòa thượng này đều bảo vệ chủ ý của mình , không ai chịu nhượng bộ cho ai cả.

Hoắc Minh Phong cười nhạt một tiếng rồi nói :

– Nhị vị đại sư , hôm nay lão phu mới phát hiện ra rằng , các vị đều là cao tăng nhưng vẫn chấp mê bất ngộ đến độ đáng thương ! Cửa địa đạo ở nơi nào ? Nếu đệ tử Thiếu Lâm các vị không thể vào thì hãy nói cho lão phu biết để lão phu vào thế cho các vị , thế nào ?

Tống Phù cũng lớn tiếng nói :

– Đúng vậy ! Ý kiến của Hoắc Bang chủ rất hay.

Phương Tuyết Nghi cũng cảm thấy biện pháp của Hoắc Minh Phong rất có lý , nhưng không ngờ Nhập Thánh đại sư lại lắc đầu nói :

– Không được , cửa địa đạo có treo thủ dụ của Chưởng môn đời trước , ngoài Chưởng môn đương nhiệm của Thiếu Lâm tự ra thì bất kỳ người nào cũng không được vào . Do vậy lão nạp không thể chấp nhận chú ý của lão thí chủ được.

Vì không hiểu lý do nên Hoắc Minh Phong tức khí nói :

– Tại sao ?

Nhập vân đại sư nói :

– Chuyện này… Theo thủ dụ của tiên sư thì bọn lão nạp chỉ biết phụng mệnh hành sự thôi , còn tại sao thì không phải là vấn đề của lão nạp.

Phương Tuyết Nghi cảm thấy kỳ quái , chàng không nhịn được nên cất tiếng hỏi :

– Chưởng môn đại sư , nếu Chưởng môn đời trước của quý tự có di huấn như vậy thì đại sư cứ việc đi vào bí đạo , tại sao Nhập Thánh đại sư phải hứa tiếp quản chức vị Thiếu Lâm Chưởng môn trước ?

Nhập Vân đại sư nhìn Tuyết Nghi với ánh mắt bối rối , một lát sau lão mới chậm rải nói :

– Nếu lão nạp không nói ra lý do thì tiểu thí chủ không thể hiểu rồi.

Tuyết Nghi liền nói :

– Vản bối đang muốn thỉnh giáo đây.

Nhập Vân nói :

– Thủ dụ của tiên sư có nói rõ , người được vào bí đạo không những phải là Chưởng môn đương nhiệm mà một khi đã vào bí đạo thì lúc trở ra không được đảm nhận chức vị Chưởng môn nữa.

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi tiếp :

– Tại sao như thế ?

Nhập Vân đại sư nói :

– Lão nạp cũng không hiểu tại sao ? Tiên sư đã dặn dò như vậy thì tất phải có lý do và lão nạp chỉ biết tuân mệnh hành sự , vì thế nếu đại sư huynh không hứa tiếp nhận chức vị Chưởng môn thì lão nạp không thể vào bí đạo.

Hoắc Minh Phong tiếp lời :

– Thì ra là thế.

Bỗng nhiên lão quét mục quang nhìn qua Nhập Thánh đại sư và hỏi :

– Đại hoà thượng , tại sao lão không chịu hứa ?

Nhập Thánh đại sư chấp tay nói :

– Lão thí chủ , Nhập Thánh này tự biết mình nên bốn mươi năm trước đã khước từ chúc Chưởng môn , nếu bây giờ lại tiếp nhận thì há chẳng phản lại với tâm nguyện năm xưa và đắc tội với phật tổ sao ?

Hoắc Minh Phong tiếp lời :

– Đại sư có biết , nếu đại sư không hứa thì hiện tại không thể nào truy tìm được tung tích của mấy trăm quý đệ tử chăng ?

Nháp Thánh vẫn lắc đầu nói :

– Thí chủ chỉ biết một mà không biết hai . Như tệ Chưởng môn vừa nói , đích thị là tiên sư có thủ dụ như vậy , nhưng lúc tiên sư đắc chánh quả thì người cũng từng đặc biệt nói cho lão nạp và Chưởng môn sư đệ rằng nếu tệ tự có biến cố quan trọng mà cần phải vào bí đạo thì còn có một biện pháp khác khả dĩ có thể thi hành.

Hoắc Minh Phong liền hỏi :

– Biện pháp thế nào ?

Nhập Thánh đại sư nói :

– Một đệ tử với thân phận là trưởng lão của bổn tự sẽ phải độc toa. mười năm trước tượng phật tổ để chuộc tội mở cửa bí đạo.

Hoắc Minh Phong kinh ngạc kêu lên :

– Độc toa. mười năm ? Vậy thì khắc khổ quá !

– Lão thí chủ , đối với lão nạp mà nói thì chuyện độc toa. mười năm chẳng có gì là khắc khổ cả.

– Đã như vậy thì tại sao Nhập Vân đại sư Chưởng môn không đồng ý ?

Nhập Thánh đại sư chưa kịp trả lời thì Nhập Vân đại sư đã tiếp lời :

– Lão thí chủ , có lẻ thí chủ không hiểu ý nghĩa mười năm độc toa. mà tiên sư đã nói rồi !

Hoắc Minh Phong nói :

– Lão phu không phải là người xuất gia nên tự nhiên là không được hiểu lắm.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

– Hòa thượng độc toa. thiền định là chuyện thường , dù độc toa. mười năm là rất khó nhưng đối với cao tăng đắc đạo như bọn họ thì có đáng gì ? Tại sao nhập Vân đại sư lại có vẻ nghiêm trọng như vậy ?

Lúc nầy Nhập Vân đại sư chợt thở dài một hồi rồi nói :

– Bang chủ , mười năm độc toa. theo tiên sư nói không phải là tham thiền quan của vòng luân hồi . Nỗi đau thể xác tuy khó chịu nhưng chắc chắn là đại sư huynh khả dĩ có thể vượt qua còn sự thiêu đốt tinh thần ý chí , nếu không phải là gỗ đá thì tất nhiên là không thể nào đảm đương nỗi . Bỗn tự từ lúc Đạt Ma sư tổ khai sơn cho đến nay đã trải qua chín trăm năm nhưng chỉ có năm vị trưởng lão vượt qua được thập niên độc tọa, kỳ dư những vị khác đều bị hủy thiền căn tái giáng luân hồi. Bây giờ đại sư huynh cam nguyện mạo hiểm với đại nạn như thế thì bảo lão nạp làm sao có thể yên tâm mà đồng ý được ?

Hoắc Minh Phong buột miệng nói :

– Chuyện này khó khăn đến thế sao ?

Nhập Vân đại sư nói :

– Nếu không thật sự nguy hiểm thì lão nạp cũng không ngăn cản đại sư huynh !

Hoắc Minh Phong thở dài một hồi rồi nói :

– Nếu nhị vị vẫn kiên quyết bảo vệ chủ ý của mình thì quả thật lão phu cũng chẳng còn cách nào giải quyết cục diện hôm nay !

Chợt nghe An Tiểu Bình xen vào với giọng lạnh lùng :

– Theo vản bối thấy thì nhị vị đại sư đều quá tự tư !

Nhập Thánh đại sư nghe vậy thì liền nói :

– Tiểu thí chủ, lão nạp đã sớm hạ quyết định rồi, sao có thể gọi là tự tư ?

An Tiểu Bình nói :

– Hiện giờ tung tích mấy trăm đệ tử của quý tự vẫn chưa biết ở đâu, các vị không lo mà lại tranh cải với nhau cái gọi là di mệnh tiên sư . Theo tại hạ thấy thì đây toàn là những lời dối trá để mua danh cầu trống, chỉ biết mình mà không nghĩ đến đệ tử môn hạ, thế chẳng phải tự tư thì là cái gì ?

Nhập Vân, Nhập Thánh nghe xong thì bất giác rùng mình, bởi lẻ An Tiểu Bình nói không sai mà hai vị đại sư kia đã sai thật sự.

Nhập Vân đại sư hắng giọng, nói :

– Tiểu thí chủ giáo huấn rất đúng, lão nạp đã hiểu rồi !

Nhập Thánh đại sư càng xúc động hơn, lão nói với Nhập Vân :

– Chưởng môn sư đệ, chuyện hôm nay tiểu huynh phải miễn cưởng sư đệ một lần vậy, ngươi cứ việc xuống địa đạo, còn mọi hậu quả sẽ do tiểu huynh lãnh nhận !

Nhập Vân chấp tay nói :

– Tiểu đệ tuân mệnh !

Lão quay sang nói tiếp với Hoắc Minh Phong :

– Bang chủ, chúng ta cùng đi nhé ?

Hoắc Minh Phong nói :

– Lão phu sẳn sàng bồi tiếp !

Tống Phù lớn tiếng nói :

– Chưởng môn, tất cả chúng ta cùng đi, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng có thêm mấy trợ thủ !

Nhập Vân đại sư gượng cười, nói :

– Thế thì phiền các vị vậy !

Nói đoạn lão quay người đi về phía La Hán Đường.

Phương Tuyết Nghi vừa đi theo vừa thầm nghĩ :

– Thì ra cửa bí đạo nằm ở La Hán Đường ! Xem ra lúc nãy ta quá sơ ý rồi !

Thoáng chốc quần hào đã vào La Hán Đường.

Nhập Vân đại sư chậm rải bước đến trước khán thờ bái ba bái và lẩm nhẩm cầu niệm một lúc rồi mới đi ra sau khán thờ . Chẳng bao lâu sau thì chợt nghe mấy tiếng lách cách, phần trước khán thờ bỗng nhiên thẳng lên và để lộ một cửa bí đạo.

Hoắc Minh Phong vội vàng lách người bước tới trước . Cùng lúc đó Tống Phù lớn tiếng gọi :

– Bang chủ cẩn thận !

Lời chưa dứt thì đột nhiên có một lần khói mõng từ trong cửa bí đạo bay ra.

Hoắc Minh Phong vừa vung hai ống tay áo lên che , đã nghe một tiếng nổ ầm hất tung lao ra sau . Kịp lúc Nhập Vân đại sư cũng vừa từ sau khán thờ bước ra, lão thấy cảnh tượng như thế thì biến sắc kêu lên :

– Bang chủ, trong bí đạo có người chăng?

Nhờ phản ứng cực nhanh nên Hoắc Minh Phong không bị tỗn hại gì, lão phủi y phục rồi nộ khí nói :

– Không sai ! Xem ra đã có người đi trước chúng ta một bước rồi !

Nhập Vân đại sư bước tới cửa bí đạo và nói :

– Hoắc Bang chủ lão nạp không tin.

Tuy lão không tin , nhưng bước chân tỏ ra khá cẩn thận , khi cách bí đạo chừng năm thước thì lão dừng lại.

An Tiểu Bình cảm thấy trò này khá thú vị nên kéo tay Phương Tuyết Nghi nói :

– Phương huynh , chúng ta cũng đến xem thử nhé.

Tuyết Nghi vốn đã có ý này , nhưng vì Nhập Vân đại sư là tông chủ của một phái nên chàng không tiện hành động theo cách khách đoạt chủ tiên . Bây giờ nghe Tiểu Bình hỏi thì chàng liền mĩm cười nói :

– Được , nhưng chúng ta không thể cướp tiên cơ của Chưởng môn đại sư.

Hai người vừa nói vừa dịch bước đến gần Nhập Vân đại sư.

Lúc nầy Nhập Vân đại sư vận một hồi chân khí rồi cất giọng đại đồng chung nói vào trong bí đạo.

– Kẻ nào ẩn nấp trong bí đạo của bỗn tự đây ? Sao không mau ra gặp bản toà ?

Dư âm vang vang một hồi lâu nhưng vẫn không nghe động tĩnh gì hồi đáp.

Nhập Vân đại sư biến sắc , lão quát lớn :

– Là cao nhân phương nào ở trong bí đạo của bổn tự ? Nếu tôn giá không xuất diện thì đừng trách lão nạp hạ thủ vô tình.

Chờ một lúc lâu cũng vẫn không thấy động tĩnh gì . Dường như Nhập Vân đại sư không có chủ ý gì nên chỉ ngẫn người nhìn Nhập Thánh đại sư và kêu lên :

– Đại sư huynh !

Nhập Thánh đại sư nói :

– Chưởng môn sư đệ có điều chi chỉ giáo ?

Nhập Vân đại sư nói :

– Có lẻ trong bí đạo không có người rồi !

Nhập Thánh lắc đầu nói :

– Suýt chút nữa thì Hoắc Bang chủ đã bị ám toán , nếu không có người thì làm sao có thể như vậy được.

Nhập Vân đại sư trầm ngâm một lát rồi đột nhiên cất bước đi về phía bí đạo.

Cùng lúc đó Phương Tuyết Nghi vội kéo An Tiểu Bình lướt lên trước , đi ngang với Nhập Vân đại sư . Ba người bước đến cửa bí đạo thì Nhập Vân vận dụng mục lực nhìn vào thì đột nhiên có một luồng khói trắng từ phía trong bay ra.

Nhập Vân đại sư lập tức vung hữu thủ quét ra một chưởng khiến luồng khói trắng bay tứ tán ra xung quanh.

Tống Phù đứng ngoài xa lớn tiếng nói :

– Coi chừng khói trắng có độc . Mau bế hô hấp lại.

Thực ra ba người kia không cần phải nhắc nhở mà đã sớm phong bế hô hấp rồi.

Nhập Vân đại sư vừa phát chưởng đẩy làn khói trắng tứ tán thì Phương Tuyết Nghi cũng lập tức vung song chưởng quét tàn dư của làn khói bay ra sau khán thờ.

Nhập Vân đại sư lạnh lùng quát hỏi tiếp :

– Thí chủ là ai ? Tại sao lại phải ẩn nấp trong bí đạo của bổn tự mà không dám xuất hiện gặp bản toà ? Nếu thí chủ không ra thì đừng trách lão nạp hạ độc thủ đấy nhé !

Lão ngưng lại một lát rồi nói với Nhập Thánh đại sư :

– Đại sư huynh , thí chủ trong địa đạo không chịu ra thì có lẻ chúng ta phải mở đập dẫn nước ở Liên Trì Thuỷ vào thôi.

Nhập Thánh đại sư chấp tay nói :

– Tiểu huynh tuân mệnh.

Hoắc Minh Phong cũng lớn tiếng nói :

– Lão phu cũng xin giúp một tay.

Hai lão , một tăng một tục lập tức phóng thẳng ra ngoài La Hán Đường.

Ngay lúc đó đột nhiên từ trong bí đạo truyền ra một tiếng cười nhạt , tiếp theo là một giọng nói :

– Nhập Vân ngươi thật là to gan , trong bí đạo này ngoài mấy trăm đệ tử môn hạ của ngươi còn có mấy trưởng lão của Cái Bang , nếu ngươi dám mở đập dẫn nước vào thì sợ rằng kẻ chết trước sẽ là bọn họ thôi.

Nhập Vân đại sư nghe xong thì lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :

– Dù sao thì bọn họ cũng đã nằm trong tay ngươi , giữa sống với chết đã khó tự lựa chọn , sau khi bọn lão nạp dẫn nước vào thì sẽ vì bọn họ mà niệm ngàn vạn lần kinh phật là được !

Cách trả lời của Nhập Vân đại sư hoàn toàn ngoài sự tiên liệu của đối phương nên người này vội kêu lên :

– Khoan đã !

Nhập Vân đại sư nói :

– Tại sao thí chủ còn chưa chịu ra ?

Người trong bí đạo nói :

– Đương nhiên là ta phải ra !

Lời chưa dứt thì bỗng nhiên có một bóng người từ trong bí đạo phóng ra nhanh như chớp.

Phương Tuyết Nghi định thần nhìn kỹ thì bất giác thất kinh biến sắc.

Thì ra người này không ai xa lạ mà chính là Trang Tiệp – kẻ đã cùng chàng đàm đạo gần một đêm ở thành Gia Định.

Tống Phù cũng ngạc nhiên không kém , lão không ngờ người này lại là Trang Tiệp , nên buột miệng kêu lên :

– Trang phó Đường chủ phải không ?

Trang Tiệp nhìn thấy Tuyết Nghi và Tống Phù thì cũng ngẫn người nhưng hắn vội mĩm cười nói :

– Thì ra Phương huynh đệ và Tống lão cũng ở đây , thật là hạnh ngộ.

Phương Tuyết Nghi chau mày nói :

– Trang phó Đường chủ , Tam Nghĩa Môn đến đây bao nhiêu người ? Tại sao không gọi ra cả đi ?

Nhập Vân đại sư rất bất ngờ , lão có nằm mơ cũng chẳng ngờ Phương Tuyết Nghi lại quen biết người này nên nhất thời đứng như pho tượng mà chẳng biết nói thế nào cho phải.

Trang Tiệp thản nhiên mĩm cười nói :

– Phương huynh đệ , Tam Nghĩa Môn chỉ có một mình Trang mỗ , nhưng bằng hữu của Tam Nghĩa Môn thì đến không ít.

Phương Tuyết Nghi hỏi :

– Bọn họ là những ai ?

Trang Tiệp không trả lời ngay mà nhìn qua Tống Phù rồi nói :

– Thì ra Tống lão cũng đã đến Tung Sơn , chẳng trách thời gian qua bon đệ tử ở phân đường Gia Định không có cơm mà ăn.

Tống Phù phá lên cười một tràng rồi nói :

– Các hạ khéo nói rồi ! Có một chuyện mà lão phu đoán mãi không ra , rốt cuộc thân phận thật sự của các hạ là ai ? Hiện không phải là ở Gia Định , các hạ có thể cho biết được rồi đấy !

Trang Tiệp cười nhạt nói :

– Tôn giá không biết thật à ?

Tống Phù nói :

– Nếu lão phu biết thì hà tất phải hỏi.

Trang Tiệp cười ha hả một tràng rồi nói :

– Tống lão , ngày ở phân đường Gia Định , Trang mỗ rất cung kính đối với lão phải không ?

Tống Phù thản nhiên nói :

– Lão phu cao niên hơn các hạ rất nhiều thì chuyện các hạ tôn kính lão phu cũng là lẻ tự nhiên . Nhưng không biết điều đó có quan hệ gì đến thân phận của các hạ ?

Trang Tiệp nói :

– Quan hệ thì không nhưng Trang mỗ xin nói với lão một câu thế nầy , nếu Tống lão nghĩ không ra lai lịch xuất thân của Trang mỗ thì sợ rằng bản thân Trang mỗ cũng không nghĩ ra !

Tống Phù cười lớn rồi nói :

– Thì ra là như vậy , rất tốt , lão phu sẽ không hỏi nữa.

Trong lúc hai người đối đáp thì Nhập Vân đại sư đại sư đã hỏi Phương Tuyết Nghi về quá trình quen biết giữa chàng và Trang Tiệp . Lúc nầy lão xen vào :

– Trang thí chủ , đệ tử bản môn và mấy vị trưởng lão Cái Bang đang ở trong đường bí đạo phải không ?

Trang Tiệp nói :

– Đương nhiên.

Nhập Vân đại sư chấp tay niệm một câu phật hiệu rồi nói :

– Thí chủ có giở trò gì đối với bọn họ không ?

Trang Tiệp phá lên cười rồi nói :

– Chưởng môn quá đề cao Trang mỗ rồi ! Nếu Trang mỗ có được bản lĩnh đó thì đã không thọ mệnh canh cửa ở đây.

Nhập Vân đại sư truy vấn :

– Vậy thì kẻ nào đã hạ thủ ?

Trang Tiệp nói :

– Chưởng môn , Trang mỗ nghĩ rằng đại sư đã biết từ sớm mới phải , mấy trăm đệ tử của quý tự thì không biết nhưng mấy vị trưởng lão của Cái Bang thì cũng chẳng phải là đối thủ của bọn họ.

Hoắc Minh Phong lớn tiếng quát hỏi :

– Bọn họ là những ai ?

Trang Tiệp thản nhiên nhìn qua Hoắc Minh Phong và hỏi :

– Tôn giá là ai vậy ?

Hoắc Minh Phong nộ khí nói :

– Lão phu là Hoắc Minh Phong , các hạ chưa từng nghe à ?

Trang tiếp vội cung thủ nói :

– Thì ra là Hoắc Bang chủ ! Thất kính , thất kính !

Hoắc Minh Phong nói :

– Các hạ không cần khách khí và cũng đừng châm chọc lão phu , lão phu chỉ muốn các hạ nói cho biết là mấy vị trưởng lão Cái Bang như thế nào rồi ?

Trang Tiệp nói :

– Thì ra là Nam Hoa Thần Cái cũng nóng nảy như thế , thật là ngoài sự tiên liệu của Trang mỗ.

Hoắc Minh Phong hơi biến sắc nhưng cũng bật cười một tràng rồi nói :

– Hoắc mỗ chẳng qua là một vị Bang chủ của Cái Bang chứ không phải là thánh nhân , gặp quái sự thế nầy thì tự nhiên cũng phải kinh ngạc thôi.

Phương Tuyết Nghi xen vào , chàng nói :

– Trang huynh nói có không ít người đến đây , chẳng hay họ là những người nào , hiện đang ở đâu ?

Trang Tiệp trầm ngâm một lát rồi nói :

– Bọn họ à ? Hiện đang ở trong La Hán Đường này.

Phương Tuyết Nghi sững người , chàng buột miệng nói :

– Ở ngay nói này ?

Trang Tiệp nói :

– Phần lớn đang ở ngay nơi này.

Hắn hơi ngừng lại rồi nói tiếp :

– Phương huynh đệ , phái Thiếu Lâm và hiền đệ có quan hệ gì vậy ?

Phương Tuyết Nghi không trả lời mà hỏi lại :

– Trang huynh hỏi làm gì ?

Trang Tiệp nói :

– Nếu Phương huynh đệ và Thiếu Lâm không có quan hệ gì thì Trang mỗ có một lời khuyến cáo.

– Chuyện gì vậy ?

Trang mỗ rất mong Phương huynh đệ nhanh chóng rời khỏi trường thị phi này.

– Tại sao ? Tại hạ gặp được chuyện náo nhiệt như thế nầy thì làm sao có thể bõ đi cho được.

– Phương huynh đệ có muốn đối đầu với tại hạ không ?

– Nếu Trang huynh không có ý đối đầu với tại hạ trước thì chúng ta cũng chẳng cần phải trở mặt chống đối nhau.

Trang Tiệp cười ha hả rồi nói :

– Nói thế là Phương huynh đệ có ý chống đối với tại hạ rồi.

Phương Tuyết Nghi cũng cười lớn rồi nói :

– Nếu Trang huynh có thể nghe một lời và tin lời Phương mỗ thì chúng ta bất tất phải đối đầu với nhau.

Trang Tiệp nói :

– Một lời như thế nào ?

– Không chống đối với Thiếu Lâm nữa với không xen vào chuyện tranh quyền đoạt lợi trong võ lâm nữa.

Trang Tiệp thở dài một hồi , hắn chăm chú nhìn Phương Tuyết Nghi một lúc rồi mới nói :

– Phương huynh đệ , đó là những lời vàng ngọc nhưng đáng tiếc là Phương huynh đệ nói ra không đúng lúc rồi.

– Tại sao ?

– Chậm mất rồi , Trang mỗ không còn tự tại nữa nên e rằng đành phải trái lệnh của Phương huynh đệ thôi.

– Trang huynh , khổ hải vô biên , hồi đầu thị ngạn , chỉ cần con người có lòng hối cải thì không có gì là muộn cả.

– Tại hạ đành tâm lảnh thịnh tình của Phương huynh đệ thôi và một ngày còn tồn tại ở thế gian này thì tại hạ sẽ còn ghi nhớ tâm ý của Phương huynh đệ.

Hắn ngưng lại một lát rồi bỗng nhiên quay sang nói với Chưởng môn Thiếu Lâm Nhập Vân đại sư :

– Đại sư , có muốn bảo toàn sinh mạng cho mấy trăm đệ tử của quý phái không ?

Nhập Vân đại sư chấp tay nói :

– Lão nạp thân là Chưởng môn thì dĩ nhiên là phải bảo vệ cho đệ tử bản môn rồi.

Trang Tiệp mĩm cười nói :

– Nhưng hiện tại cơ hội sinh tử của bọn họ lại nằm trong tay của Trang mỗ.

Nhập Vân đại sư cao giọng niệm :

– A di đà phật !

Rồi nói :

– Lão nạp không tin.

Trang Tiệp mĩm cười nói :

– Chưởng môn đại sư có thể không tin , nhưng…

Hắn ngừng lại nhìn bốn pho tượng phật ở bốn góc La Hán Đường rồi nói tiếp :

– Nếu Chưởng môn đại sư thật sự muốn bảo toàn sinh mệnh cho bọn họ thì cũng không khó.

Nhập Vân đại sư nói :

– Lão nạp tự tin là đũ sức đối phó.

Trang Tiệp cắt lời nói :

– Đại sư hiểu lầm rồi.

– Lão nạp hiểu lầm chuyện gì ? Nếu các vị muốn dựa vào võ công để uy hiếp lão nạp thì e rằng các vị tự tim lay đau khổ thôi.

Đại sư tin như thế à ?

– Không sai.

– Tại hạ vốn tưởng đại sư là người thông tình đạt lý , ngộ biến tòng quyền nhưng hôm nay gặp phải thì mới biết là không phải như thế.

Nhập Vân đại sư trầm giọng nói :

– Thí chủ , sự nhẫn nại của lão nạp có hạn , nếu thí chủ không cho biết tình trạng của đệ tử bản môn như thế nào thì chớ trách lão nạp không khách khí đấy.

Trang Tiệp chau mày nói :

– Chấp mê bất ngờ , tại hạ thật lấy làm tiếc cho đại sư.

Hoắc Minh Phong lớn tiếng nói xen vào :

– Họ Trang kia , nơi đây không phải là nơi để ngươi giở trò lưu manh , nếu Nhập Vân đại sư không nhẫn nại mà thay bằng lão phu thì ngươi đã sớm bị thu thập rồi.

Trang Tiệp nghe như vậy thì cười hì hì , hắn nhìn qua Hoắc Minh Phong và nói :

– Hoắc Bang chủ muốn động thủ à ?

Hoắc Minh Phong nộ khí quát :

– Cái gì ? Ngươi tưởng lão phu không dám chăng ?

Trang Tiệp nói :

– Không sai.

Hoắc Minh Phong không kềm được tức giận , lão vung hữu thủ đánh ngay ra một chưởng , theo đó là luồng kình phong như sóng cuộn ập về phía Trang Tiệp.

Trang Tiệp mĩm cười và tung người né tránh tầm chưởng rồi lớn tiếng nói :

– Hoắc Minh Phong , lão không nghĩ đến sinh mạng của mấy vị trưởng lão à ?

Hoắc Minh Phong đã vung chưởng thứ hai nhưng khi nghe vậy thì chột dạ , lão sợ đánh chuột vỡ đồ nên vội thu chưởng lại và quát hỏi :

– Ngươi đã làm gì bọn họ ?

Trang Tiệp thay đổi phương không dám xuất thủ nữa thì mĩm cười nói :

– Bọn họ không sao cả , chỉ có điều tạm thời không thể nào hành động được mà thôi.

Phương Tuyết Nghi định lên tiếng thì chợt nghe An Tiểu Bình khẻ nói :

– Phương huynh , họ Trang này vô lễ quá.

Phương Tuyết Nghi nói :

– Hiền đệ , hắn chỉ cậy vào việc đang cầm giữ người của chúng ta đấy thôi.

An Tiểu Bình tiếp lời :

– Phương huynh , nếu chúng ta thu thập hắn thì sao ?

Phương Tuyết Nghi nói :

– Tuy tại hạ không biết rõ võ công của người này như thế nào nhưng muốn thu thập hắn , quả thật không phải là chuyện dễ.

An Tiểu Bình mĩm cười nói :

– Không khó đâu.

Tuy đã mục kiến võ công bất phàm của An Tiểu Bình nhưng Phương Tuyết Nghi vẫn thầm nghĩ , với tình thế hiện tại , nếu muốn khống chế Trang Tiệp thì e rằng không dễ chút nào . Nghĩ như vậy nên chàng nói :

– Hiền đệ , không nên khinh xuất.

An Tiểu Bình mĩm cười nói :

– Phương huynh đệ cho tiểu đệ thử xem nhé.

Phương Tuyết Nghi lưỡng lự chưa trả lời thì đã nghe Trang Tiệp ngữa mặt cười ha hả một tràng rồi nói :

– Phương huynh đệ , khẫu khí của vị tiểu huynh đệ này thật ngông cuồng , hắn là ai vậy ?

Phương Tuyết Nghi mĩm cười nói :

– Đây là An Tiểu Bình huynh đệ kết nghĩa của Phương mỗ.

Trang Tiệp nói :

– An huynh đệ à ? Xem ra khẫu khí của hắn ngông cuồng hơn Phương huynh đệ nhiều lắm.

Lời chưa dứt thì đã nghe An Tiểu Bình trầm giọng nói :

– Họ Trang kia , ngươi có muốn thử không ?

Đối với Phương Tuyết Nghi thì đích thực Trang Tiệp có mấy phần kiêng kỵ , nhưng với An Tiểu Bình thì hắn xem chẳng ra gì , do vậy hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :

– Trang mỗ không ngờ An lão đệ ngươi lại ngông cuồng như thế , Trang mỗ xin bồi tiếp vậy.

An Tiểu Bình từ từ bước lên trước và nói :

– Ngươi cẩn thận đấy.

Trang Tiệp cười hì hì nói :

– Sợ rằng người cẩn thận không phải là tại hạ.

Hắn chưa dứt lời thì đột nhiên thấy một đạo bạch quang loé lên trước mặt , toàn thân hắn chợt rung động , hai chân đứng không vững và ngã huỵch xuống đất tức thì.

Tự nhiên phản ứng của Trang Tiệp cực kỳ nhanh nhẹn , thân hình vừa ngã xuống thì hắn bật đứng lên tức khắc , song mục tròn xoe nhìn An Tiểu Bình đến ngẫn cả người.

An Tiểu Bình cười nhạt nói :

– Thế nào ? Có cần thử lại lần nữa không ?

Lúc nầy Chưởng môn Thiếu Lâm và Bang chủ Cái Bang cũng đang kinh ngạc không thôi.

Thì ra An Tiểu Bình vừa xuất thủ thì họ đã nhận ra lai lịch võ công của nàng.

Hoắc Minh Phong lớn tiếng kêu lên :

– Đây là võ công Thiên Hạc Môn.

Nhập Vân đại sư cũng chấp tay niệm phật rồi nói :

– Không ngờ hôm nay Nam Hải kỳ công lại xuất hiện ở Trung Nguyên.

An Tiểu Bình nhìn qua hai vị tông chủ của hai phái rồi nói :

– Nhị vị lão tiền bối quá khen rồi . Chẳng qua là chỉ học được vài chiêu mà thôi.

Nàng nhìn qua Trang Tiệp đang phát ngẫn và nói :

– Họ Trang kia , ngươi có muốn nếm tiếp mùi vị nữa không ?

Tuy Trang Tiệp rất tự đại nhưng hắn cũng đã nghe danh võ công Thiên Hạc Môn ở Nam Hải từ lâu , huống hồ là bản thân hắn vừa mới nếm qua mùi vị đau khổ . Vì thế Tiểu Bình vừa dứt lời thì thần sắc của hắn liên tục biến đổi , hắn thở dài một hơi rồi nói :

– Quả thật Trang mỗ trong lòng bất phục nhưng…

Hắn ngưng lại một lát rồi nói tiếp :

– Nhưng Trang mỗ và Nam Hải Thiên Hạc Môn xưa nay vô thù vô oán vừa rồi tuy có nếm chút lợi hại nhưng cũng chẳng đáng gọi là gì.

An Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi :

– Cái gì ? Ngươi không muốn tái chiến à ?

Trang Tiệp quét mục quang nhìn qua quần hùng tại đương trường , cuối cùng hắn dừng ánh mắt nơi Phương Tuyết Nghi rồi mĩm cười nói :

– Phương huynh đệ , nể mặt ngươi và An lão đệ nên Trang mỗ quyết không quản chuyện hôm nay nữa.

Phương Tuyết Nghi cảm thấy bất ngờ chàng hỏi lại :

– Trang huynh muốn thối lui khỏi trường thị phi này phải không ?

Trang Tiệp gật đầu nói :

– Không sai !

Hắn quay sang An Tiểu Bình cung thủ nói :

– Đệ tử của Thiếu Lâm và Cái Bang trương lão đều ở trong này , bọn họ chỉ trúng phải mê hương , sau ba canh giờ tất sẽ tỉnh lại . Các vị có thể vào trong lo liệu cho bọn họ được rồi , tại hạ xin cáo biệt.

Lời vừa dứt thì hắn quay người bước ra ngoài La Hán Đường.

Trong lúc Phương Tuyết Nghi còn đang ngỡ ngàng thì chợt nghe Tống Phù quát lớn :

– Đứng lại !

Trang Tiệp đang bước ngang qua chỗ Hoắc Minh Phong . Hắn vừa nghe Tống Phù gọi thì đột nhiên phóng người nhanh ra ngoài cửa.

Tống Phù biến sắc lão quát tiếp :

– Chận hắn lại.

Lời vừa phát ra thì lão cũng tung người truy theo.

Hoắc Minh Phong vốn ở gần Trang Tiệp nhất nên khi Trang Tiệp vừa tung người lên thì cũng xuất một chưởng quét ngang ra.

Trang Tiệp bị chưởng phong bức phải dịch ngang hai bước , trong tíc tắc đó thì Phương Tuyết Nghi đã phi thân ra chận ngay cửa rồi.

Trang Tiệp chớp chớp song mục rồi bất ngờ vung quyền đánh thẳng vào ngực Tuyết Nghi , đồng thời hắn quát lên :

– Phương huynh đệ , xin lượng thứ cho tại hạ thất lễ.

Tuyết Nghi cười nhạt một tiếng , chàng xuất hữu chưởng tiếp quyền của Trang Tiệp , cùng lúc tả thủ vung ra , ngũ chỉ như móc câu chụp mạnh xuống mạch môn của Tuyết Nghi , hữu thủ biến quyền thành chưởng vỗ vào toa. cốt huyệt của đối phương.

Tuyết Nghi lớn tiếng quát :

– Biến thế hay lắm.

Rồi đột nhiên song thủ phân ra , trong chớp mắt chàng đã biến chiêu công kích ra ba chưởng năm chỉ . Nhất thời song phương liên tục công kích và chiết giải chiêu thức của nhau , trận ác chiến thật bất khả phân.

An Tiểu Bình nhẹ nhàng dời gót đến cạnh Tống Phù và khẻ nói :

– Tống lão , sao không cho Trang Tiệp bõ đi ?

Tống Phù hâm hực nói :

– Hắn định giở trò quỷ đây.

Tiểu Bình hỏi lại :

– Hắn dám à ?

Tống Phù nói :

– Lão phu tin là mình không nhìn lầm.

Lão hơi ngừng lại rồi bỗng nhiên lớn tiếng nói với Hoắc Minh Phong :

– Hoắc huynh , Nhập Vân đại sư mau kiểm tra mấy pho tượng La Hán thử xem.

Hoắc Minh Phong và Nhập Vân đại sư nghe vậy thì bất giác đưa mắt nhìn nhau , dường như hai lão cảm thấy rất kỳ quái đối với lời của Tống Phù vừa rồi.

An Tiểu Bình cũng ngạc nhiên không ít , nàng buột miệng hỏi :

– Tống lão , lẻ nào mấy pho tượng nay có gì không đúng chăng ?

Tống Phù nói :

– Dĩ nhiên là có.

Lời chưa dứt thì bỗng nhiên lão tung người lướt đến một pho tượng bên phải La Hán Đường . Cùng một lúc hữu thủ phát ra một chưởng đánh thẳng vào pho tượng La Hán đó.

Nhập Vân đại sư thấy vậy thì biến sắc , lão vội kêu lên :

– Tống thí chủ , không thể được… Tượng La Hán trong La Hán Đường đều là cao thủ võ lâm làm bằng thiết sắc.

Nguyên La Hán Đường của Thiếu Lâm tự là nơi dùng để luyện võ , mười tám pho tượng La Hán không những được chế tạo từ tinh đồng thoát sắt mà còn có cơ quan bên trong nên có thể tự hành động được . Mỗi tượng La Hán có thể thi triển một bộ võ công , nếu mười tám pho tượng La Hán đồng thời phát động La Hán đại trận . Đệ tử Thiếu Lâm trước khi hạ sơn hành đạo đều phải được thử võ công ở La Hán Đường , tối thiểu phải vượt qua được chín tượng La Hán thì mới được phép hạ sơn . Nếu không thì phải ở lại Thiếu Lâm để tiếp tục khổ luyện.

Do vậy khi thấy Tống Phù bỗng nhiên xuất chưởng đánh một pho tượng La Hán thì Nhập Vân đại sư mới vội vàng lên tiếng ngăn cản . Nhưng đáng tiếc là tiếng kêu đã quá muộn , pho tượng La Hán đột nhiên bị hất tung lên rồi bay ngang ra ngoài xa một trượng theo thế chưởng của Tống Phù.

Nhập Vân đại sư biến sắc , lão kêu lên :

– Kẻ nào dám huỷ tượng La Hán của bổn tự ?

Không có tiếng trả lời nhưng từ trong pho tượng La Hán có một búng máu tươi bắn vọt ra.

An Tiểu Bình cảm thấy kỳ quái , nàng chạy lại gần Tống Phù và nói :

– Đây không phải là tượng bồ tát.

Tống Phù cười ha hả rồi nói :

– Đương nhiên là không phải . Lão đệ , đây chỉ là một người sống nhưng lúc nầy sợ rằng hắn đã chết tươi rồi !

An Tiểu Bình hỏi :

– Tại sao người này giả thần giả phật ? Tống lão, mấy pho tượng còn lại…

Lời chưa dứt thì bất giác nàng quét mục quang nhìn những tượng ở bốn góc La Hán Đường và buột miệng cười lớn một tràng . Thì ra nàng vừa trông thấy song mục của một pho tượng La Hán chợt chớp động như mắt của người thật . Nàng quay lại nhìn trận chiến giữa Phương Tuyết Nghi và Trang Tiệp thì thấy họ Trang đã rơi vào thế hạ phong nên vẫy tay ra hiệu cho Tống Phù rồi chậm rải bước tới pho tượng La Hán vừa chớp động song mục.

Tống Phù thấy nàng bước tới thì biết nàng đã có phát hiện nên lập tức cất bước theo sau, song thủ vận lực sẳn sàng ứng phó.

Tiểu Bình còn cách pho tượng chừng một trượng thì dừng bước, nàng quay lại nhìn Tống Phù và mĩm cười, nói :

– Tống lão, pho tượng này khá thú vị đấy, đây là vị La Hán nào vậy ?

Lời vừa dứt thì hữu thủ đột nhiên vung lên, một làn bạch quang vừa loé sáng thì ầm một tiếng, pho tượng La Hán có song mục vừa chớp động lập tức rời bệ phật rơi xuống đất . Từ trong pho tượng có tiếng rên la phát ra, rõ ràng kẻ tàng thân trong này đã thọ thương không nhẹ, chi ít thì cũng gảy xương hoặc đập dầu.

Tống Phù cười ha hả rồi nói :

– Hảo thủ pháp, võ công Thiên Hạc Thất Trảm quả nhiên rất cao minh.

An Tiểu Bình cũng mĩm cười, nói :

– Tống lão, pho tượng này cũng là người đấy !

Tống Phù gật đầu, nói :

– Lão đệ, xem ra các pho tượng trong La Hán Đường đều không phải là La Hán rồi !

Dư âm chưa dứt thì đột nhiên nghe có tiếng cười nhạt từ trong khán thờ, tiếp theo là một giọng thâm trầm :

– Không sai ! Tống lão tà ngươi nói rất đúng ! Nơi này chẳng có một La Hán nào mà đều là kẻ đối đầu sinh tử với Tống lão tà ngươi thôi.

Chỉ thấy bức trướng phủ khán thờ lay động, một quái nhân thấp lùn, đầu to mắt tròn từ trong khán thờ tung người phóng ra ngoài . An Tiểu Bình vừa trông thấy thì kinh ngạc không thôi bởi lẻ người này không những đầu to cực kỳ mà miệng cũng rộng vô cùng, dường như phần miệng chiếm cả nữa khuôn mặt . Trong lúc nàng đang ngơ ngẩn nhìn đối phương đến xuất thần thì chợt nghe Tống Phù cười ha hả rồi nói :

– Quả nhiên là Đồng huynh đệ đang giả thần lộng quỷ ở nơi này ! Tống mỗ đã sớm đoán ra rồi !

Thì ra một người đầu to miệng rộng này chính là giáo chủ Tứ Linh Giáo – Đại Đầu Quỷ Vương Đồng Tử Kỳ !

Đồng Tử Kỳ ngoác miệng cười hì hì rồi nói :

– Ngươi đã sớm biết thì sao nào ? Ngươi có biết những kẻ gặp phải lão phu sẽ nhận lãnh một kiếm như thế nào không ?

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Biết rất rõ, nhưng .. Tống mỗ từng nghe chuyện các hạ lập trọng thệ với Trần đại hiệp là không tàn hại sinh linh nữa, có lẻ chuyện này không giả đấy chứ ?

Đồng Tử Kỳ nhìn Tống Phù bằng ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí, lão nói :

– Tống Phù, lão phu nói một câu này nhưng sợ rằng ngươi nghe không lọt tai thôi !

Tống Phù cười hì hì, nói :

– Cả đời Tống mỗ cũng chẳng tốt hơn Đại Đầu Quỷ ngươi bao nhiêu nên đã nghe sự nguyền rủa nhiều lắm rồi, vì thế dù những lời khó nghe thế nào thì Tống mỗ cũng chẳng kiêng kỵ.

Đồng Tử Kỳ nói :

– Ngươi xứng đáng so sánh với lão phu à ? Họ Tống kia, ngươi tự đề cao mình quá đấy !

Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :

– Thực ra câu mà lão phu nói ngươi nghe không lọt tai là vạch trần sự giả dối vừa rồi của ngươi thôi !

Tống Phù ngạc nhiên hỏi :

– Tống mỗ có sự gì không thực ?

Đồng Tử Kỳ nói :

– Là chuyện phát thệ với Trần đại hiệp mà ngươi vừa nói.

– Tống Phù cười hì hì, nói :

– Thực hay không thực cũng chẳng có quan hệ gì lớn ! Nếu Đồng Tử Kỳ ngươi xem chuyện này là thật thì đó là sự thật vậy !

Đồng Tử Kỳ nộ khí, nói :

– Là thật thì sao nào ? Lão phu biết trong võ lâm ai ai cũng rõ chuyện Trần đại hiệp thắng lão phu nhưng người biết chuyện lão phu phát thệ thì không thể quá bảy người.

Tống Phù nói :

– Bảy người, mười người hãy trăm người cũng có gì khác đâu ? Đồng Tử Kỳ ngươi so đo như vậy mà không sợ đánh mất thể diện của mình sao ?

Đồng Tử Kỳ biến sắc, lão nói :

– Họ Tống kia, hôm nay lão phu quyết phải điều tra rõ kẻ nào nói chuyện này với người mới được !

Tống Phù thấy đối phương thừa nhận thì bất giác động lòng hiếu kỳ, lão mĩm cười hỏi :

– Tại sao họ Đồng ngươi phải nhất định làm rõ chuyện này ?

Đồng Tử Kỳ nói :

– Vì… lão phu muốn chứng thực một chuyện !

Tuy Tống Phù có linh cảm mẫn nhuệ hơn người nhưng lúc nầy lão cũng không nghĩ ra là đối phương muốn chứng thực chuyện gì, tuy nhiên lão biết nếu mình hỏi trước thì nhất định Đồng Tử Kỳ sẽ không bao giờ tiết lộ . Vì vậy lão liền cười hì hì, nói :

– Đồng Tử Kỳ ngươi nói không quá bảy người biết chuyện ngươi lập thệ trước Trần đại hiệp, như vậy làm sao ngươi biết không phải một trong bảy người đó đã nói với Tống mỗ ?

Đồng Tử Kỳ ngoác miệng rộng cười một cách quái gỡ rồi nói :

– Làm sao có chuyện đó ?

Tống Phù nói :

– Họ Đồng ngươi tự tin quá nhĩ ?

Đồng Tử Kỳ nói :

– Thiên Ma Nữ, Liễu My Nương, Ác Khỗng Minh, Kim Trường Canh thì quyết không thể nói với người rồi, còn như Trần đại hiệp là một chính nhân quân tử, lời hứa ngàn vàng nên tất nhiên cũng không thể nói cho ngươi biết !

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Không sai, năm người này không hề nói cho Tống mỗ biết, nhưng còn một người khác đấy !

Đồng Tử Kỳ nói :

– Chỉ còn lại hai người mà thôi !

Tống Phù nói :

– Có thể một trong hai người này nói thì sao ?

Đồng Tử Kỳ lắc đầu, nói :

– Càng không thể, bởi vì…

Mục quang của lão chợt sắc lạnh như dao, lão lạnh lùng nói tiếp :

– Một trong hai ngươi đó chính là lão phu !

Tống Phù cười hì hì, nói :

– Nhưng còn một vị nữa.

Đồng Tử Kỳ quát hỏi :

– Ngươi đó là ai ?

Tống Phù lại cười hì hì, nói :

– Chính là Tống mỗ !

Đồng Tử Kỳ nghe vậy thì đột nhiên bước lên trước một bước và nói :

– Tống Phù, người khác không dám phạm đến ngươi vì sợ thân pháp khinh công cao minh của ngươi, nhưng lão phu thì chẳng xem trò khinh công của ngươi ra gì đâu, ngươi hiểu chứ ?

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Đồng huynh khéo nói rồi ! Đại Đầu Quỷ Vương là giáo chủ Tứ Linh Giáo thì đương nhiên là chẳng xem Tống mỗ ra gì rồi !

Đồng Tử Kỳ cười nhạt, nói :

– Ngươi biết như thế thì tốt !

Lão chậm rải bước tới hai bước nữa và nói tiếp :

– Nếu ngươi cho rằng khinh công của lão phu không bằng Đại Mạc Quỷ Thủ ngươi thì chúng ta hay thử xem nhé ?

Tống Phù thừa hiểu tuy khinh công của mình liệt vào hàng đệ nhất võ lâm nhưng nếu tỹ thí với Ngũ Đại ma chủ mà chỉ dựa vào khinh công thôi thì nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ trước.

Vì thế lão cười ha hả rồi nói :

– Không cần phải thử, Tống mỗ tự biết sức mình mà !

Đồng Tử Kỳ mĩm cười một cách quái dị, lão nói :

– Tống Phù, bây giờ ngươi mới biết sao ? Lão phu phí lời nảy giờ là chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, trong thiên hạ chỉ có tổng cộng sáu ngươi biết chuyện lão phu lập thệ mà thôi, nhưng sáu người này tuyệt đối không thể nói với ngươi . Thế mà hôm nay vừa gặp mặt ngươi đã nói ra chuyện này, tõ rằng ngoài ngươi ra còn có người khác biết trước ngươi, hì hì…

Đột nhiên lão chồm người tới trước và quát hỏi :

– Tống Phù, kẻ đó là ai ?

Nhất thời Tống Phù chưa biết phải trả lời như thế nào cho phải, lão đang trầm ngâm suy nghĩ thì đã nghe Đồng Tử Kỳ hỏi tiếp :

– Hay là truyền nhân của Trần đại hiệp nói cho ngươi biết ?

Tống Phù định gật đầu nhưng bỗng nhiên thầm nghĩ :

– Nghe ngữ khí cấp thiết của hắn như vậy, không lẻ hắn vẫn chưa biết chuyện Trần đại hiệp có truyền nhân ?

Nghĩ thế nên lão vội lắc đầu, nói :

– Không phải !

Đồng Tử Kỳ lộ vẻ thất vọng, lão nói :

– Không phải à ? Lão phu không tin !

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Không phải là không phải, các hạ không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác ! Nhưng Tống mỗ có thể nói cho ngươi biết người nói chuyện này với Tống mỗ là ai.

Đồng Tử Kỳ liền hỏi :

– Kẻ đó là ai ?

Tống Phù nói :

– Là đệ tử của Thiên Ma Nữ !

Lời này vừa phát ra thì suýt chút nữa Đồng Tử Kỳ nhãy dựng lên . Lão ngoác cái miệng cực rộng để lộ hai hàm răng vàng khè và kêu lên :

– Ngươi nói có thật không ?

Tống Phù thản nhiên nói :

– Đương nhiên là thật !

Đồng Tử Kỳ trầm ngâm một lát rồi buột miệng nói :

– Há có lý này sao ? Thiên Ma Nữ làm sao có thể phụ nghĩa bội tín như thế ?

Tống Phù cười nhạt, nói :

– Đồng huynh đánh giá Thiên Ma Nữ quá cao rồi đấy !

Đồng Tử Kỳ trừng mắt nhìn Tống Phù và nói :

– Lão phu vẫn không tin là Thiên Ma Nữ nói ra chuyện này !

Tống Phù cười hì hì , nói :

– Nhân chứng đang có tại Thiếu Lâm tự, nếu các hạ không tin thì có thể đi hỏi !

Đồng Tử Kỳ ngạc nhiên hỏi :

– Đệ tử của Thiên Ma Nữ sao lại ở trong Thiếu Lâm tự ?

Tống Phù cười hì hì, nói :

– Không những ở trong Thiếu Lâm tự mà còn đang dưỡng thương ở nơi này.

Đồng Tử Kỳ nghe vậy thì ngẫn người ra như pho tương, căn bản lão nghĩ không thấu là tại sao đồ đệ của Thiên Ma Nữ lại chạy đến Thiếu Lâm tự dưỡng thương, trừ phi Thiên Ma Nữ đã thâu phục tăng lữ Thiêu Lâm, hoặc là Thiên Ma Nữ đã đầu hàng Thiếu Lâm và cửu đại môn phái.

Đồng Tử Kỳ trầm ngâm một lát rồi mới nói :

– Thiên Ma Nữ cũng đang ở Thiếu Lâm tự chăng ?

Tống Phù thầm nghĩ, chuyện này không thể trả lời rõ ràng được, do vậy lão mĩm cười một cách bí hiểm và nói :

– Hiện tại Thiên Ma Nử có ở nơi này hay không thì Tống mỗ cũng không biết.

Đồng Tử Kỳ lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi :

– Tống Phù, ngươi đã gặp đệ tử của Kiếm Thần Trần đại hiệp chưa ?

Tống Phù liếc nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói :

– Tại sao các hạ không đi hỏi Trần đại hiệp đấy ?

Đồng Tử Kỳ ngạc nhiên nói :

Mất trang 121-122

Bọn lão phu !

– Điều đó cũng chưa chắc !

– Tống Phù, ngươi đừng quên là Kiếm Thần Trần đại hiệp đã từng có quy định, chi ít trong ba năm bọn ta phải gặp lão một lần, nhưng từ khi chia tay lần trước đến giờ đã hơn bốn năm rồi, vậy mà chẳng thấy Trần đại hiệp gửi thư thiếp đến, như thế chẳng đũ để chứng minh là Trần đại hiệp không còn tại thế sao ?

Tống Phù thầm kinh ngạc, lão nghĩ :

– Ma đầu này quả nhiên rất lợi hại !

Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lão nói :

– Các hạ chỉ dựa vào điểm này mà dám khẳng định Trần đại hiệp đã quy tiên à ?

Đồng Tử Kỳ nói :

– Bằng vào điểm này cũng quá đũ rồi ! Huống hồ, nếu Trần đại hiệp còn tại thế thì làm sao lão ta dung túng cho đệ tử Thiên Ma Nữ tác yêu tác quái trên giang hồ?

Tống Phù nghe vậy thì nhất thời không tìm được lý do gì phản bác cả. Nhưng bỗng nhiên nghe Phương Tuyết Nghi lớn tiếng nói:

-Trang huynh, nếu huynh không biết đường tiến thoái thì chớ trách tại hạ bất lưu tình đấy!

Thì ra hai người động thủ cả nữa ngày mà Phương Tuyết Nghi vẫn chưa hạ sát thủ, nếu không thì dù có mười Trang Tiệp cũng phải phơi xác tại đương trường rồi!

Trang Tiệp nghe vậy thì cười nhạt nói:

– Phương huynh đệ, chuyện đã đến nước này thì tại hạ cũng không thể tự quyết được nữa, tốt xấu thế nào cũng phải có một trong hai chúng ta nằm xuống thôi…

Lời chưa dứt thì hắn đã mãnh công ra tám chưởng ngũ chỉ.

Song mục của Phương Tuyết Nghi chợt xạ hàn quang, chàng vừa vung thủ chống đở vừa lạnh lùng nói:

– Trang huynh, xem ra tại hạ không thể không hạ độc thủ rồi.

Trang Tiệp lại công tiếp ba chiêu cực nhanh rồi nói:

– Không sai, chúng ta không phân sinh tử thì quyết không dừng tay!

Phương Tuyết Nghi cười ha hả một tràng rồi nói:

– Chúng ta vô oán vô thù thì nói gì đến chuyên phân sinh tử.

Nói đến đây thì song chưởng của chàng cũng vung ra phản công hai chiêu rồi nói tiếp:

-Chúng ta chỉ cần phân cao thấp là được rồi!

Trang Tiệp cười nhạt, nói:

– Cũng được…

Hai tiếng “cũng được” vừa phát ra thì đã nghe Phương Tuyết Nghi quát lớn:

– Trang huynh, xin lượng thứ cho tiểu đệ đắc tội!

Lời vừa dứt thì hữu thủ của chàng đột nhiên vung lên, hai ngón tay trỏ và ngón giữa chợt xoay tít rồi đẩy ra phía trước.

Trang tiếp thấy vậy thì biến sắc, hắn vội vàng tung người phóng ngược ra sau tức thì. Nhưng thế công của Phương Tuyết Nghi cực kỳ nhanh, do vậy Trang Tiệp phản ứng tuy rất nhanh nhay song nhưng vẫn không thể nào tránh kịp. Hắn kêu thất thanh một tiếng rồi cảm thấy toàn thân chấn động, nhất thời song cước đứng không vững nên ngã lăn ra đất.

Thì ra vừa rồi Phương Tuyết Nghi đã thi triển kiếm pháp sư môn nhưng chàng dùng chỉ thủ thay kiếm để điểm huyệt đạo trước ngực Trang Tiệp, lúc nầy chàng khom xuống kéo Trang Tiệp vào một góc La Hán đường rồi trầm giọng nói:

– Trang huynh, tốt nhất là huynh chớ vọng động tự vận khí giải huyệt, nếu không tất sẽ tổn thương nội tạng đấy.

Nói đoạn chàng không chờ Trang Tiệp trả lời mà lập tức quay người bước đến chỗ Tống Phù.

Lúc nầy Tống Phù đang suy nghĩ làm thế nào trả lời câu hỏi của Đồng Tử Kỳ nhưng khi thất Tuyết Nghi đến thì lão buột miệng nói:

– Lão đệ, xem ra võ công của Trang Tiệp cũng không tồi nhĩ ?

Phương Tuyết Nghi nói:

-Tống lão, vị lão nhân này là ai vậy?

Tống Phù mỉm cười, nói:

– Là một vị trong Ngũ Đại Ma Chủ . Đại Đầu Quỷ Vương Đồng Tử Kỳ đấy!

Trong lúc động thủ với Trang Tiệp thì Tuyết Nghi đã nghe hai người đối đáp nhưng không rõ lắm, vì thế, bây giờ vừa nghe Tống Phù trả lời thì tỏ vẻ ngạc nhiên nói:

– Thì ra là như vậy…

Vừa nói chàng cung thủ hành lễ với Đồng Tử Kỳ.

Đồng Tử Kỳ lắc lắc chiếc đầu to và hỏi.

– Tên của ngươi là gì ? Là môn hạ của ai? Trông ngươi đánh bại Trang Tiệp như thế thì đũ thấy võ công của ngươi cũng không tầm thường!

Lão ta hỏi liền một mạch như vậy khiến cho Tống Phù ngạc nhiên không ít, bởi lẻ Đồng Tử Kỳ và Bát Man Cổ Vương Kim Trường Canh là hai nhân vật xuất hiện đã có biểu hiện khác thường, điều nầy đũ thấy bên trong tất phải có nguyên nhân!

Phương Tuyết Nghi nghe hỏi thì liếc nhìn qua Tống Phù rồi nói:

-Tại hạ họ Phương, thảo danh là Tuyết Nghi, còn như môn hạ của ai thì xin lượng thứ, tại hạ không thể nói ra được!

Tống Phù nghe chàng báo danh tánh thì bất giác ngẩn người, lão thầm nghĩ:

– Tiểu tử này thật là kém biến hoá, nếu tên ma đầu này đã gặp Liễu My Nương thì ba chữ Phương Tuyết Nghi chẳng phải là báo cho đối phương biết ngươi là truyền nhân duy nhất của Kiếm Thần Trần đại hiệp sao ?

Nghĩ đoạn lão buột miệng kêu lên:

– Phương lão đê…

Phương Tuyết Nghi thản nhiên hỏi:

– Tống lão có điều gì chỉ giáo chăng?

Tống Phù chau mày nói:

– Lão đệ, trước mặt Ngũ Đại Ma Chủ, ngươi phải nói năng cẩn ngôn một chút mới được!

Phương Tuyết Nghi thừa hiểu dụng ý của Tống Phù nhưng cách nghĩ của chàng khác lão ta, chàng nghĩ sư phụ của mình đã được võ lâm tôn xưng là Kiếm Thần thì bản thân mình không thể trốn tránh ẩn nấp được. Vì thế, Tống Phù vừa dứt lời thì chàng liền mỉm cười, nói:

– Vản bối đã hiểu! Tống lão không cần phải lo lắng nữa!

Đồng Tử Kỳ chớp chớp song mục tròn như viên bi và cười nhạt, nói:

– Lão phu thấy võ công của ngươi không tồi nên mới hỏi sư môn của ngươi thôi. Tiểu tử, dù ngươi là đệ tử của cửu đại môn phái thì lão phu cũng có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào…

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:

– Rốt cuộc thì người này quả nhiên là một đại ma đầu, lão ta xem tính mạng con người chẳng khác gì cỏ rác.

Nghĩ đoạn chàng trầm giọng nói:

– Tôn giá lấy việc giết ngươi làm trò đùa chăng ?

Đồng Tử Kỳ cười ha hả rồi nói :

– Tiểu tử, ngươi mới hạ sơn xuất đạo à ?

– Đúng thế thì sao nào ?

– Nếu ngươi không phải là kẻ mới hạ sơn xuất đạo thì tất phải cảm thấy kinh dị khi nghe lão phu nói câu vừa rồi !

– Đồng Tử Kỳ, có một chuyện mà có lẻ lão chưa nghĩ đến đó thôi !

– Ha ha… tiểu tử ngươi quả nhiên rất to gan, ngươi dám gọi thẳng danh tánh của lão phu thế à ?

Tràng cười vừa dứt thì lão gật đầu, nói tiếp :

– Có thể gọi ngươi là kẻ to gan bậc nhất trong võ lâm đấy, lão phu thật là khâm phục, khâm phục !

Phương Tuyết Nghi nói :

– Được tôn giá nói một lời khâm phục như thế là tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh !

Đồng Tử Kỳ hừ một tiếng rồi nói :

– Tiểu tử, ngươi vừa nói có thể lão phu chưa nghĩ đến một chuyện, chẳng hay đó là chuyện gì vậy ?

Phương Tuyết Nghi thản nhiên nói :

– Chuyện rất đơn giản, trong đời tôn giá đã từng bị uy hiếp đến cảnh đối diện với cái chết chưa ?

Đồng Tử Kỳ bất giác ngẩn người, lão hoàn toàn không ngờ Phương Tuyết Nghi lại hỏi một câu như vậy nên trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Chưa có !

Lão ta là một trong Ngũ Đại Ma Chủ, trước đây khi bị Kiếm Thần Trần đại hiệp giáng phục thì lão đã từng có cảm giác khiếp sợ trước cảnh tử vong, nhưng bảo lão tự nói ra chuyện này thì càng khó hơn bảo lão ta tự lấy mạng mình.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

– Lão ta trả lời dứt khoát như thế, nếu là người khác thì sợ rằng không thể không tin lão ta !

Nghĩ đoạn chàng lạnh lùng hỏi :

– Lão nói thật đấy chứ ?

Đồng Tử Kỳ nói :

– Lão phu há có thể lừa dối ngươi sao ? Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là môn hạ của cao nhân nào mà dám xem thường lão phu như vậy ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN