Hãy Nói Câu Yêu Em - Chương 2:kiến nhỏ giúp bạn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Hãy Nói Câu Yêu Em


Chương 2:kiến nhỏ giúp bạn.


Thuần Phong ngồi trên bàn làm việc,vết thương chưa lành,chỉ một cử động nhỏ cũng đâu,Thuần Phong khẽ nhếch nhẹ mông qua một tí,sự có dãn của cơ kéo theo vết thương dãn ra,làm vài cơn nhứt truyền tới,Thuần Phong nghiến răng chịu đựng,bỗng có tiếng gõ cửa phát ra.

“Vào đi”Cánh cửa được đẩy ra,Thư ký Tạ bước vào.

Thư ký Tạ đưa cho Thuần Phong một quyển sổ đen.

Thuần Phong nhận lấy,để sang một bên,giọng nói yếu ớt cất lên:”Thế nào rồi điều tra ra ai chưa?”.

Thư ký Tạ trả lời:”Vẫn chưa điều tra ra được”.

Thuần Phong đạp tay lên bàn,quát to”Cái Gì”không may động đến vết thương,cơn đâu truyền đến,Thuần Phong khẽ rên”a” một tiếng.

Thư ký Tạ lo lắng lại tới đỡ anh:”Cận thận động  vết thương,tôi nghĩ anh nên đi bệnh viện kiểm tra lại”

“Được rồi,anh sắp xếp lịch đi,tôi ổn rồi,thôi không còn việc gì  nữa anh đi ra đi!”.

Thư ký Tạ đáp vâng đi ra ngoài,nhưng Thuần Phong lại kêu lại,Thư Ký Tạ nghiêng người qua phía Thuần Phong.

“Không biết còn việc gì không?”.

“Anh có thấy ai đến tìm tôi không!”.

Thư ký Tạ đáp không,vẻ mặt Thuần Phong bỗng trầm xuống rồi kêu Thư Ký Tạ đi ra.

Thuần Phong gỡ miếng dán hình mặt cười được dán dính trên vết thương,cầm lên nhìn,khé môi cong lên một vòng rồi hạ xuống.

****

Lương Hạ Chi vui vẻ đạp xe trên phố,song dừng lại tại quán cafe nhỏ bên đường.

Hạ Chi đi vào quán gọi một ly cafe nóng,vài phút sau cafe đã đến,hương thơm cafe bay nồng,người phụ vụ nhẹ nhàng đặt ly cafe trên bàn.

Hạ Chi hơi hạ thấp đầu,ngửi mùi hương thơm nồng của cafe,làn khói hương bay vào ống mũi của Hạ Chi kích thích sự thèm khát,Hạ Chi không kiềm nữa một hơi uống sạch,nhưng lại quên rằng nó còn nóng,uống vào song bị phổng miệng.Hạ Chi thè lưỡi ra,vẫy vẫy tay.

Một ly nước lạnh bên cạnh,Hạ Chi cầm lên uống một hơi,dòng nước lạnh chạy qua cuốn theo hơi nóng đi xuống cổ họng,nhiệt độ giảm phầm nào,nhưng nó còn rát rát trên cái lưỡi nhỏ của Hạ Chi.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại reo,Hạ Chi biết ngay là của mình nhấc máy lên.

Vừa nhấc máy đã nghe tiếng khóc của Uyển Uyển:”Hạ Chi giúp mình với”.

“Có chuyện gì thế Uyển Uyển đừng khóc ,để tớ giúp cho”.

“Hạ Chi à cậu có thể đến nhà ta lấy giùm quyển tài liệu không?tớ để trên bàn,màu đen đó,lúc đi vội quá nên tớ quên mang theo,nó rất quan trọng đó,không có nó coi như sự nghiệp đời tớ xong luôn”.

“Uyển Uyển ơi là Uyển Uyển,một việc nhỏ nhặn như thế mà sao cậu lại quên cho được,đầu ốc cậu để đi đâu rồi,hả,có như thế thôi mà cũng quên cho được thật giống…mà thôi để tớ giúp được rồi.”

Uyển Uyển vui mừng cảm ơn Hạ Chi.

Hạ Chi rời khỏi quán,đạp xe đạp đi,đường đi đến nhà Uyển Uyển khá phức tạp,chỉ có những người có trí nhớ”siêu phàm” mới nhớ nỗi đường đi nhà Uyển Uyển,Hạ Chi không thuộc một trong số đó,với trí nhớ “con kiến” của Hạ Chi mà không đi sai đường thì không phải Lương Hạ Chi.

Chính xác,không nói sai,Hạ Chi đúng quả thật đã sai đường,con đường này dẫn đi xuống biển.

Trước cơn sóng biển dồn dập đánh vào bờ,Hạ Chi đứng ngẩn người ra thật ra là cô không biết phải làm gì,mới đầu còn cho rằng con đường này đúng,nào ngờ lại như thế này…..

“Ối! Sai đường rồi,làm sao đây!”__Hạ Chi cắn móng tay.

****
Lục Uyển Uyển đứng trước cửa công ty chờ,trong lòng sốt ruột,đã qua mấy phút,không thấy Hạ Chi đâu,Uyển Uyển lo lắng.

Sắp hợp rồi mà không thấy bóng dáng Hạ Chi đâu,Uyển Uyển tin chắc là một điều “lại đi sai đường rồi”!, Uyển Uyển tự trách mình quá sai lầm khi giao cho Hạ Chi việc này,lúc nào cái não Con Kiến của Hạ Chi mới hết đây!!.

Giờ hợp đã đến,Hạ Chi chưa xuất hiện,hi vọng cỏn con của Uyển Uyển coi như hết,việc làm coi như chấm dứt tại đây!. Uyển Uyển thở dài,buồn rầu đi,đột nhiên từ phía xa Uyển nghe ai đó gọi tên mình,nghiêng người qua hướng phát ra tiếng gọi.Là Hạ Chi! Hạ Chi vừa chạy vừa thở hộc hộc,toát đầy mồ hôi trên trán,trên tay còn nắm chặt quyển sổ đen.Uyển Uyển bất ngờ.

“Nè của cậu đây!”Hạ Chi không đi được nữa ngồi bệch xuống đó,thở không ra hơi,nói không ra tiếng.

Uyển Uyển vui mừng,sắp phát khóc:”cậu tới rồi à,vậy mà tớ còn tưởng…híc…híc!”.

“Còn tưởng tớ không đến chớ gì,tớ là ai chớ,là Lương Hạ Chi đấy!”__Hạ Chi mạnh miệng nói,đấm vào ngực mấy cái.

Uyển Uyển đi tới ôm Hạ Chi,giọng nhẹ nhàng:”Cảm ơn cậu!”.

“Thôi đi,cảm ơn gì,cậu còn không mau vào trễ bay giờ”.

“Ừm tớ vào đây,nhớ chờ tớ ra đấy”Đi vài bước Uyển Uyển lại quay người nhắc câu vừa rồi.

“Tới biết rồi mà,cậu đi đi”__Hạ Chi phất tay vài cái.

“Cuối cùng cũng nhẹ nhõm”__Hạ Chi vươn vai ưỡn ngực rồi hít một hơi thật sau.

~~~~~~~~HẾT CHƯƠNG 2~~~~~~~~
        💕Cảm ơn mọi người đã đọc💕
😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉 
           

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN