Hãy Yêu Em Thật Nhiều - Chương 10: C10: Cậu không nhớ khẩu vị của tôi sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Hãy Yêu Em Thật Nhiều


Chương 10: C10: Cậu không nhớ khẩu vị của tôi sao


Trên đường trở về, Thương Nam càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, khi vượt qua đèn giao thông, cô chợt nhớ ra.

“Tôi nhớ rồi! Cô ấy là cô gái trong album ảnh trên điện thoại di động của cậu phải không? Cái người mà cậu ôm trong lòng đó!”

“Nhất định là cô ấy! Tôi không thể nhớ nhầm được! Sao hôm nay hai người lại cư xử kỳ lạ như vậy? Vẻ mặt thì như muốn bóp cổ người ta, rồi lại cho mượn áo khoác, còn bắt trả ba mươi đô một phút? Rõ ràng là mối tình đầu, sao lại ra vẻ không quen biết?! Đúng thật là! Tôi thật ngây thơ mà… hơn nữa còn giới thiệu hai người với nhau, chắc Nhiễm Ninh còn nghĩ tôi bị bệnh tâm thần!”

Thương Nam bực bội vỗ trán, rồi đột nhiên vỗ đùi.

“Ối… Cô ấy hỏi cậu có nghe lời tôi không! Thật tệ… Chắc không hiểu lầm gì chứ? Nếu tôi biết trước tôi đã nói đỡ cho cậu rồi. Này, lẽ ra cậu phải cho tôi biết chứ. Chết thật!”

“Cậu muốn nhắc cái gì? Cậu cũng nói đó là mối tình đầu của tôi. Chuyện xảy ra cách đây tám trăm năm rồi, chỉ là hiểu lầm thôi.”

[“Lục Thiều, cậu đừng làm khó cả hai ta được không?”

“Ý cậu là sao? Tôi vẫn chưa đủ tốt à?”

“Cậu đừng nghĩ như vậy… là tôi, tôi không xứng với cậu.”]

Lục Thiều đạp ga phóng nhanh về phía trước.

….

[“Tương lai của cậu hoàn toàn không có tôi. “

“Đúng.” ]

Ngày hè nóng nực năm đó đã trở thành cơn ác mộng trong lòng Lục Thiều, càng muốn quên lại càng khắc sâu.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, Lục Thiều hoàn toàn hỗn loạn và không còn sức để làm bất cứ điều gì, may mắn là bố mẹ cô đều bận nên cô không phải lo lắng bị bố mẹ cằn nhằn.

Chuyện này khiến Lục Thiều rất khó chịu.

Cô tự nhủ rằng chỉ là chia tay thôi, không có gì to tát nhưng ngay sau đó, mắt lại đỏ hoe.

Cũng chính trong kỳ nghỉ hè năm đó, Lục Thiều phát hiện ra mình thích khóc đến thế nào.

Giữa mùa hè 2017

“Tên?”

“Lục Thiều.”

“giới tính?”

“nữ giới.”

“tuổi?”

“hai mươi ba.”

“Tại sao lại muốn làm phi công?”

Thương Nam ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm và nặng trĩu.

Sau một lúc.

“Vì muốn được chăm chỉ làm việc.”

“Tại sao bạn lại muốn tham gia đội cứu hộ?”

“Tôi muốn trở thành anh hùng.”

Thương Nam đang phác họa trong sổ, đột nhiên đầu bút dừng lại.

“Đã yêu chưa?”

“…Đã từng.”

“Bây giờ thì sao?”

“Chia tay rồi.”

Thương Nam gật đầu, kiểm tra lại cuốn sách.

“Còn một câu nữa, bạn có thường xem phim không?”

“…Cái gì, phim gì cơ?”

“Đang nghĩ gì vậy? Ý là, bạn thích xem thể loại phim gì?”

Lục Thiều đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:

“Báo cáo! Tôi thích xem phim hoạt hình!”

Chịu ảnh hưởng từ môi trường gia đình, Lục Thiều từ nhỏ đã mơ ước trở thành anh hùng, hy sinh tính mạng và xương máu của mình để phụng sự Tổ quốc và nhân dân. Ngay từ đầu Lục Thiều luôn trong tư thế sẵn sàng xông pha vào nguy hiểm.

Nhưng sau khi thực hiện một vài nhiệm vụ, cô chợt cảm thấy làm anh hùng không hề dễ dàng, dần dần buông bỏ lý tưởng anh hùng. Và rồi… cô cảm thấy nghề này chẳng có gì đặc biệt cả, nó cũng chỉ như những công việc khác mà thôi, ngưới ta làm việc trên mặt đất, họ làm việc trên không.

Ngoài việc luyện tập chăm chỉ hơn mỗi ngày, dường như không có gì khác biệt.

Cho đến một lễ hội mùa xuân.

Đội cứu hộ nhận nhiệm vụ khẩn cấp là di chuyển một đứa trẻ đột ngột đổ bệnh trên đảo, khi cô lên trực thăng và hoàn thành việc giao đứa trẻ cho bệnh viện địa phương thì trời đã tối. Cô đang ngồi trong buồng lái, nhìn xuống toàn bộ thành phố, hàng nghìn ngọn đèn được thắp sáng rực rỡ, cảm xúc trong lòng Lục Thiều cũng được soi sáng.

Vào lúc đó, cô chợt hiểu ra sự vĩ đại trong nghề nghiệp của mình.

Việc có trở thành anh hùng hay không không quan trọng bằng việc cất và hạ cánh an toàn, như vậy niềm hy vọng mới có thể lại được thấp lên.

Lần đầu tiên cô xem loại phim đó, có lẽ chỉ mới mười lăm tuổi.

Cô vô tình bấm vào trang web và bấm vào một ô, nhưng… Lục Thiều lúc đó không hề biết gì về những thứ này, cô ấy vẫn chỉ một đứa trẻ, chỉ sau vài giây đã cảm thấy buồn nôn. Khi thoát ra, cô ấy bấm vào phần báo cáo.

Sau khi gặp Nhiễm Ninh… Lúc hai người yêu nhau, cô lại lén lút tìm kiếm, lần này cô cảm thấy rất khác so với lần đầu, đỏ mặt, tim đập nhanh, đổ mồ hôi, cô tìm kiếm trong danh mục tiêu đề. Cô đã tìm thấy “Cách yêu một cô gái” và lại nhấp vào.

Hình ảnh hiện ra khiến miệng cô khô khốc, thậm chí còn sốc hơn lần trước.

Tâm trí bị tác động mạnh…

Cô chỉ xem nó có năm phút và đã có một giấc mơ vào đêm đó.

Nửa đêm tỉnh dậy, gối ướt đẫm mồ hôi, toàn thân như vừa được vớt ra khỏi bể bơi, cô phải vào phòng tắm và tắm nước lạnh.

Về đến giường thì bị mất ngủ, thức gần trọn đêm, lấy thước trong cặp ra đo chiều dài ngón tay, là hơn 9 cm.

Bây giờ nghĩ lại, đây chắc hẳn là điều nhàm chán nhất khi cô search Baidu trên điện thoại di động của mình:

Ngón giữa của bạn có dài 9 cm không?

Đo thử.

Nhiễm Ninh về đến nhà, việc đầu tiên nàng làm chính là thay quần áo, thay bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi, lập tức thấy thoải mái hơn, cầm chiếc áo sơ mi bị ố màu vào phòng tắm, liếc nhìn chiếc áo khoác thể thao ca rô đen trắng.

Lời Lục Thiều nói “Ảnh hưởng không tốt” lọt vào tai nàng.

Nhiễm Ninh hơi nheo mắt lại, miệng mồm vốn đã không tốt rồi, lớn lên cũng không thay đổi, nàng hít một hơi thật sâu.

“Quên đi, tôi cũng không rảnh để tranh cãi với cậu.”

Sau khi lẩm bẩm một mình, nàng bước tới và mang chiếc áo khoác thể thao vào phòng tắm.

Nàng đổ đầy nước vào chậu, ngâm quần áo vào đó rồi đổ một ít bột giặt vào, vết đồ uống không khó làm sạch như vết cà phê nên không tốn nhiều công sức, chỉ cần chà hai lần là chúng đã sạch.

Nhiễm Ninh phơi quần áo ở ngoài ban công, lúc này nàng lại bắt đầu lo lắng, dù đã giặt sạch rồi, nhưng vấn đề là làm cách nào để trả lại cho cô ấy?

Nàng lấy điện thoại di động ra, mở nhóm cấp ba, xem qua các thành viên trong nhóm trước khi nhớ ra Lục Thiều đã sớm rời nhóm.

Sau khi chia tay, cô xóa thông tin liên lạc của mình, đơn giản là xóa tất cả các nhóm cấp 3, nhóm cựu sinh viên và nhóm học tập, chỉ cần cô ở trong bất kỳ nhóm nào, cô đều thoát ra hết, kể cả Bạch Lê, cũng bị xóa. Thật tàn nhẫn, không giống như chia tay người yêu, giống chu di cửu tộc hơn.

Nhiễm Ninh khoanh tay nhìn chiếc áo khoác vẫn đang nhỏ giọt trên mắc áo.

Thật sự không biết là ai tàn nhẫn hơn ai?

Ký túc xá đội bay Hoa Thanh.

Thương Nam mới rửa mặt được một nửa thì điện thoại di động trên bàn bên ngoài vang lên.

“Lục Thiều, giúp tôi nghe thử xem.”

Lục Thiều nhấc máy, “Là chị Dư, nhờ cậu giúp like bài đầu tiên trong vòng bạn bè.”

“Cậu làm giúp tôi đi. Hình như avatar là một con ngỗng trắng to lớn

Lục mở vòng tròn bạn bè và bấm thích, vừa định đặt nó xuống thì đột nhiên có một tin nhắn trả lời.

Bạch Lê: Đồng thanh trả lời: Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, cảm ơn Nhiễm tỷ tỷ tốt nhất trên đời đã làm phù dâu cho tôi, tôi yêu cậu, yêu cậu…

Trên đó có chín ô, bức nào cũng là ảnh của Bạch Lê, ngoại trừ bức cuối cùng là Nhiễm Ninh, mặc váy phù dâu màu sâm panh, mỉm cười nhìn vào ống kính.

Lục Thiều chăm chú nhìn một lúc, cho đến khi Thương Nam bước ra sau khi rửa mặt.

“Sao cậu thẩn thờ thế?”

Lục Thiều Dương bấm vào điện thoại, nói: “Xong rồi.”

Bệnh viện Hoa Thanh.

Vào buổi trưa ngày hôm nay.

Lục Thiều gõ cửa phòng trưởng khoa, nhưng không có người trả lời.

Sau khi gõ lần nữa, cánh cửa văn phòng giám đốc đối diện mở ra.

“Lục Thiều, đến tìm mẹ à.”

“Dạ, mẹ cháu nhờ đến đưa thuốc, bà đi đâu rồi?”

“Đi họp, bà ấy không nói với cháu sao?”

“không có.”

“Vậy chắc do bận quá đó, trong khoảng thời gian này luôn có những cuộc họp cấp cao, nhiều khi đột ngột thông báo, cháu có thể đưa cho tôi, tôi sẽ đưa cho bà ấy.” Giám đốc Vương nhìn xem đồng hồ đeo ta, “Nếu không, có thể chờ đến bốn giờ khi cuộc họp kết thúc.”

Khoảng bốn giờ? Bây giờ mới mười giờ thôi…

“Được rồi, cảm ơn chú Vương.”

Lục Thiều đã quen với việc mẹ La cho leo cây, cô còn nhớ được, mẹ và ba cô luôn cạnh tranh với nhau. May mắn thay, cô sinh ra, lớn lên trong một khu dân cư rất thân thiện, chỉ cần thấy cô đi loanh quanh trong xóm, các bà, các cô, các dì đều vẫy tay mời cô về nhà ăn cơm, cô lịch sự không từ chối, một bát cơm và thịt ngon chưa từng thấy.

Theo thời gian, miệng của Lục Thiều giống như được phủ một lớp mật, ngọt ngào đến thế, những người quen biết đều không khỏi yêu quý.

Nhưng cũng chính vì không có ba mẹ ở bên, tính tình của cô ngày càng trở nên bốc đồng, nhưng cũng không hẳn là một đứa trẻ hư, chỉ là nghịch ngợm một chút mà thôi.

Sau khi rời khỏi phòng hành chính, Lục Thiều đi đến khoa nội trú, cô ngồi trên băng ghế cạnh bồn hoa, một tay cầm túi, một tay chơi game trên điện thoại di động, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, rồi lại cúi đầu xuống, hai chân duỗi thẳng, trông như kẻ lười biếng không có việc gì làm.

12 giờ trưa bệnh viện tan làm, giữa giờ có hai tiếng nghỉ ngơi, Nhiễm Ninh theo thói quen bôi dầu gió mấy lần, sau đó cầm phiếu ăn đi đến chỗ Bạch Lê.

Vừa đi đến phòng y tá, đã thấy Bạch Lê dùng điện thoại di động để trả lời WeChat, vừa thấy nàng đến, cô lập tức tới hôn một cái…

“Người yêu ơi, cậu đi ăn cơm trước đi. Vạn Khang vừa video call, bảo tôi chọn quà cho một khách hàng trên đường Đông Quan, anh ấy nhờ tôi xem giúp, tôi phải trả lời anh ấy trước. “

“Được, vậy tôi sẽ mua về những gì cậu muốn ăn.”

“Mới đổi đầu bếp ở cửa sổ số 6 đó. Sườn heo chua ngọt nghe bảo rất ngon!”

“Nhiều đường, nhiều béo, nhiều tinh bột, cậu không muốn giảm cân sao?”

“Tôi đã giảm cân mấy ngày rồi, hôm nay tạm xả hơi, mai lại thực hiện tiếp.”

“Được rồi.”

Nàng nhanh chóng đi xuống tầng một, vừa bước ra khỏi cửa, Nhiễm Ninh đột nhiên dừng bước, khóe mắt từ từ quay sang bên phải, tầm mắt hướng về chiếc ghế dài cách đó không xa.

Vai người đó hơi nghiêng, cô ấy đang ngước nhìn nàng.

Lục Thiều?

Tại sao cậu ấy ở đây?

Đã một tuần kể từ lần cuối họ gặp nhau ở trại trẻ mồ côi Hạnh Phúc.

Mỗi lần gặp nhau đều không vui, Nhiễm Ninh muốn rời đi, nhưng đồ của cô vẫn ở đó, tuy không phải nhãn hiệu lớn, nhưng… chiếc áo khoác của mối tình đầu nàng vẫn giữ ở nhà, có vẻ không phù hợp. Trả lại cho cô sớm hơn để tránh những rắc rối và hiểu lầm không cần thiết.

Nghĩ đến đây, nàng bước tới.

Lục Thiều vẫn như trước, không nói cũng không cử động mà nhìn thẳng vào nàng.

Thành thật mà nói, Nhiễm Ninh không quen với thái độ này…

Chín năm không gặp, không biết cô đã học thói xấu này ở đâu?

Ngón tay nàng vén tóc ở thái dương ra sau tai, suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra, thay vì lảng tránh thì thà rộng lượng suy xét. Họ chỉ yêu nhau rồi chia tay, lòng căm thù không thể dai dẵn đến chết được.

Nhiễm Ninh chủ động đón nhận ánh mắt trước mặt, giọng nói không nhanh cũng không chậm, ánh mắt cũng không khiêm tốn cũng không hống hách.

“Thật là trùng hợp.”

Lục Thiều lơ đãng một lát, thực sự nhìn về phía mặt trời, mặt trời buổi trưa chói lóa đến nỗi ngay cả vầng sáng cô cũng không nhìn rõ, vì chói quá mà cúi đầu xuống, đôi mắt cô đầy những chấm trắng sáng.

Một lúc sau, ánh mắt Lục Thiều khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cô lại ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đây không phải ảo giác, cũng không hoa mắt, mà là sự thật.

Nàng thực sự đã đến, đứng trước mặt cô và nói chuyện.

Cô mấp máy môi, phun ra một chữ: “Chào.”

Sự trùng hợp ngẫu nhiên nghĩa là gì? Nhiễm Ninh kiên nhẫn duy trì thái độ thân thiện.

“Sao cậu lại ngồi ở đây?”

Lục Thiều giơ ngón tay chỉ vào cành đào treo trên đầu, thốt ra mấy chữ.

“Đuổi tà ma.”

Đang ám chỉ nàng sao?

Có con ma nào lại xuất hiện giữa ban ngày ban mặt không?

Lẽ ra nàng không nên đến!

“Có chuyện gì à?”

Lục Thiều tựa hồ không để ý tới chuyện này, nói thêm mấy chữ.

Điều gì đó không đúng? Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Nếu nàng không nhìn thẳng vào cô, có lẽ cô đã bỏ đi dù trong lòng không muốn!

Nhiễm Ninh chắc chắn rằng cô không có ý định nói chuyện đàng hoàng với mình nên giọng điệu trở nên cứng ngắc.

“Áo khoác của cậu để ở chỗ tôi, làm sao để trả lại đây?”

“Ừ, cậu vẫn đang giữ quần áo của tôi.”

Ý cô giống như nàng cố ý? Rõ ràng là cô đã tự mình đưa nó…

“Chúng ta làm thế này nhé. Ngày mai hãy đến bệnh viện, tôi sẽ trả lại cho cậu.”

“Ngày mai? Cậu cho rằng tôi rất rảnh sao? Nếu không có việc gì thì ngày nào cũng đến bệnh viện?”

“….”

“Lần sau.” Lục Thiều lấy điện thoại di động ra, “Chúng ta trao đổi qua điện thoại nhé, lần tới tôi sẽ liên lạc trước với cậu.”

Nhiễm Ninh không chút do dự, nhanh chóng bấm vào một dãy số, bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng trả lại áo, sau đó không liên quan gì đến cô nữa, tránh để cô nghĩ nàng cố tình đeo bám.

Lục Thiều lưu số điện thoại vào di động của mình một cách lịch sự Bác sĩ Nhiễm.

“Có đúng là số của cậu không?” cô nghi hoặc nói.

“?”

“Không biết tôi có nên gọi xác nhận không nữa?”

“….”

“Tôi cũng lo lắng, dù sao thì…điện thoại của cậu…”

Cô còn chưa nói xong, Nhiễm Ninh đột nhiên đưa tay cầm lấy điện thoại, ngay sau đó, nhạc chuông trong túi góc dưới bên phải vang lên inh ỏi.

Chiếc điện thoại được nhét lại vào tay Lục Thiều.

“Sau này cậu có thể liên lạc với tôi, đi đây.”

Trước khi nàng kịp nhấc chân lên, người ngồi trên băng ghế đột nhiên đứng dậy.

Cô gọi: “Nhiễm Ninh.”

Lông mày Nhiễm Ninh lạnh lùng: “Còn gì nữa không?”

Lục Thiều sờ bụng, nghiêng đầu nhìn chung quanh.

“Bệnh viện của cậu có căng tin không cần phiếu ăn không?”

“?”

“Viện trưởng La yêu dấu của cậu bảo tôi tới đây, nói đến giờ ăn thì sẽ mời tôi nhưng bà ấy lại đi họp mất rồi, để tôi ở đây một mình, tôi đói bụng.”

Nhiễm Ninh sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra cô vô cớ đến bệnh viện, hóa ra là đang tìm mẹ…

Nghĩ nghĩ một lát – “Nếu không ngại thì đi với tôi, tôi cũng đi ăn.”

Mắt Lục Thiều mở to, hơi nhướng mày, đồng ý: “Được.”

……Mắt cậu đang nhìn đi đâu vậy, sao không tôi nè?

Nhiễm Ninh cắn vào má mình… cậu bị bệnh à?

Áo sơ mi trắng có gì hay?

Nàng ôm cổ áo, siết chặt ở giữa rồi nói: “Đi thôi.”

….

Vì hôm nay là Chủ nhật nên ở căng tin không có nhiều người như lần trước.

Lục Thiều đi theo Nhiễm Ninh, tựa như lần đầu tới đây, ánh mắt đảo quanh cửa sổ.

“Cậu muốn ăn gì?”

“Thịt.”

Nhiễm Ninh chỉ vào thang máy: “Chúng ta lên lầu đi. Sườn chua ngọt ở cửa sổ số 6 tầng trên khá ngon.”

“Được.”

Hai người đi lên tầng hai, Lục Thiều làm một đ ĩa thịt lớn, gọi hai phần sườn heo chua ngọt, cộng thêm thịt ba chỉ, gà cay…cá cốm cay…

Tất cả hòa quyện vào nhau…

Bữa ăn này… hình như không dành cho người?

Trong căng tin không có ai ăn nhiều như vậy, người đi ngang qua đều không khỏi nhìn cô.

“Cậu…”

“Chuyện gì vậy?”

Nhiễm Ninh cũng có chút bối rối.

“Có phải hơi nhiều thức ăn không?”

“Gần đây tôi đang cố gắng kiểm soát cân nặng của mình. Tôi chỉ có thể ăn thịt thôi.”

“Cậu nghiêm túc chứ…?”

“Ừm, dù sao so với ăn rau cũng thoải mái hơn. Hơn nữa… cậu không nhớ khẩu vị của tôi sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN