Hãy Yêu Em Thật Nhiều - Chương 8: C8: Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Hãy Yêu Em Thật Nhiều


Chương 8: C8: Chương 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Trở lại quỹ đạo…

Sáng sớm, Nhiễm Ninh còn đang nằm trên giường, chó ngoài cửa bắt đầu sủa, nàng buồn ngủ không mở được mắt nên dùng tay trái ấn chiếc gối vào tai, cuộn tròn thành quả bóng và tiếp tục ngủ.

Trực đêm khiến nàng phát điên, bây giờ đừng nói đến tiếng chó sủa, nàng còn không có khả năng trốn thoát nếu máy bay hay đại bác oanh tạc.

Khoảng một giờ sau, nàng cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, có tiếng đập cửa, nàng lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

Nhiễm Ninh tức giận đến mức ngày nghỉ ngơi hiếm hoi của mình bị lãng phí như thế này, đang định chửi rủa thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Tít tít…

Tại sao âm thanh mở cửa này lại giống như phát ra từ nhà nàng vậy?

Có thể nào đó là một tên trộm?

Nàng nghĩ đến tin tức đột nhập và cướp của tối qua trước khi đi ngủ: Một người phụ nữ sống một mình bị đâm nhiều nhát và tử vong.

Nhiễm Ninh da đầu tê dại, tỉnh táo, lập tức đứng dậy, một tay giữ nắm cửa, một tay giữ chiếc trâm, chỉ đầu nhọn ra ngoài.

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa đang đóng đột nhiên bị đẩy ra.

“Ah!”

Bạch Lê kêu lên, đôi mắt mở to như chuông, “Cậu định làm gì vậy?!”

“Là cậu.” Nhiễm Ninh thở phào nhẹ nhõm, ném chiếc trâm lại trên bàn.

“Không phải tôi thì là ai nữa?”

Khi mua căn nhà này, ngoài dấu vân tay của ông bà và của chính nàng, nàng còn ghi lại dấu vân tay của Bạch Lê, thỉnh thoảng cô ấy còn mang theo ít dưa chua và thịt do mẹ Bạch chuẩn bị.

“Tôi nghĩ là… thôi kệ… không có gì.”

“Cậu nghĩ tôi là trộm sao?” Bạch Lê đi tới phòng ăn nói, “Cậu sợ sống một mình, thì nhanh chóng tìm người yêu đi…”

“Ai sợ? Cậu quên tôi luyện cái gì.”

“Dù mặt tái nhợt, nhưng cậu vẫn kiêu ngạo nhỉ? Hôm qua tôi cũng xem tin tức về việc đột nhập và cướp của.” Bạch Lê mở tủ lạnh và đặt tất cả những gì cô mang tới vào, phàn nàn trong khi cất nó đi, “Chậc chậc… Cậu định nhin đói đến chết à? Để tủ lạnh không cắm điện?”

“Thật sao?”

Nhiễm Ninh nghiêng đầu liếc nhìn.

“Có lẽ lần trước tôi đã rút nó ra khi mất điện.”

“Ngoài ra…cậu có thể vứt những món đồ đã hết hạn sử dụng được không? Chiếc bánh mì này…là của năm ngoái?”

Mỗi lần Bạch Lê đến, cô đều phải vứt đi một đống đồ ăn nhanh hết hạn sử dụng.

“Này…” Nhiễm Ninh vội vàng để mì ăn liền trên bàn, “Hôm qua tôi mua cái này.”

Bạch Lê cau mày và thở dài không nói nên lời, nhưng cô vẫn phải nói.

“Mẹ tôi làm món thịt kho và kim chi mà cậu thích ăn. Chỉ cần hâm lên và ăn với cơm là được. Đừng ăn mì mãi… không tốt cho dạ dày.”

Nhiễm Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: “Cảm ơn dì, cảm ơn Tiểu Bạch.”

“Bạn bè thì không cần khách sáo!”

Bạch Lê vỗ vỗ vai nàng, “Thôi không nói nữa, tôi phải đi rồi.”

“Mới sáng sớm mà đi đâu vậy?”

“Ta đã hơn ba tháng không đến cô nhi viện, tuần này là cô nhi viện lễ kỷ niệm, nhân ngày nghỉ nên tôi đi mua chút đồ.”

Bạch Lê có thói quen l@m tình nguyện, khi còn học đại học, bất cứ khi nào không có giờ học, cô ấy đều đến trại trẻ mồ côi hoặc viện dưỡng lão, sau khi tốt nghiệp cô bắt đầu đi làm, vì tính chất đặc biệt của nghề điều dưỡng nên không có nhiều thời gian nên cô ấy ít đi hơn.

Bạch Lê vừa bước tới cửa và đang định thay giày thì điện thoại di động trong túi reo lên.

“Bà ơi…con đây, con đây…”

Nghe thấy tiếng động, Nhiễm Ninh quay đầu lại nhìn, bà nội Bạch Lê đã qua đời năm ngoái, nàng còn đến để chia buồn, người trong điện thoại chắc chắn không phải là bà ruột của cô ấy…

Bà của Vạn Khang.

Bạch Lê ra hiệu bằng miệng với Nhiễm Ninh, vội vàng nói vào micro.

“Bây giờ sao? Dạ…”

“Không bận, không bận, được, được, được…”

“Con sẽ tới đó ngay.”

Cúp điện thoại xong, Bạch Lê cầm điện thoại nhìn về phía Nhiễm Ninh đang mong chờ, Nhiễm Ninh dựa vào tủ, mái tóc đen dài tùy ý vén ra sau.

“Có chuyện gì thế?”

“…À…Bà nội của Vạn Khang nói đồng hồ điện tử treo trên tường lại sai nữa, bảo tôi qua điều chỉnh cho bà.”

Nhiễm Ninh khẽ dao động mà cô có thể thấy được…

“Tại sao đồng hồ điện tử lúc nào cũng hỏng? Nếu thực sự không làm được thì thay nó đi. Cứ sửa mãi cũng không được. Việc cậu đi khắp nơi chỉ để chỉnh đồng hồ thôi cũng chưa đủ. Hơn nữa, không phải là việc Vạn Khang nên làm à?”

“Anh ấy bận…”

“Lại bận rộn… cậu đã trở thành bảo mẫu 24/24 của họ.”

“Tôi không thể làm gì được. Vạn Khang là con trai cả và cháu trai của họ, còn tôi bây giờ chỉ là một nửa cháu tdâu…” Bạch Lê vừa nói vừa tiến lại gần Nhiễm Ninh. “Trong trường hợp này… tôi không thể đi đến cô nhi viện được. Chỗ đó cũng không xa đây lắm đâu…”

Nhiễm Ninh cầm chiếc cốc lên và lập tức quay người lại.

“Đừng nhìn tôi, tôi muốn ngủ tiếp.”

“Nhiễm Ninh… Ninh tỷ tỷ… Tiểu Ninh Ninh…” Bạch Lê ôm cánh tay nàng không chịu buông ra, ngâm nga nói: “Thật sự là tôi đã mua rất nhiều thứ, hôm nay nếu không đưa qua, bọn nhỏ nhất định sẽ rất thất vọng. Cho dù cậu có thể chịu đựng được việc tôi là người thất hứa, cậu có chịu được sự thất vọng trước những mầm non của đất nước không? Hãy nghĩ mà xem… một đôi mắt ngây thơ, đầy mong đợi, chân thành, và hi vọng…”

Bạch Lê còn chưa nói xong, Nhiễm Ninh đột nhiên vươn tay ra.

“Mang nó tới đây.”

“…”

“Chìa khóa xe hơi.”

“Cậu hứa rồi nhé!” Bạch Lê lao tới, hôn thật mạnh vào mặt Nhiễm Ninh.

“Muaaaah! Tôi yêu cậu nhất trên đời!”

“Ồ, son môi của cậu”

Sau khi Bạch Lê rời đi, Nhiễm Ninh vào phòng tắm tắm rửa, uống một tách cà phê rồi lái xe đi theo địa chỉ Bạch Lê gửi.

Trại trẻ mồ côi Hạnh Phúc.

Bọn trẻ biết hôm nay là ngày lễ nên ngay từ khi dậy sớm đã bắt đầu bận rộn, mỗi đứa phân công lao động rõ ràng, đứa lớn giúp đứa nhỏ mặc quần áo, giặt giũ rồi ra ngoài giúp dọn đồ, trang trí.

Quần áo và đồ vệ sinh cá nhân tài trợ trước đó cũng được giao đến, Thương Nam đặt mua một ít ruy băng và bóng bay, Lục Thiều mua hơn chục hộp đồ ăn nhẹ, những thứ này đối với người bình thường không là gì, nhưng đối với trẻ nhỏ trong trại trẻ mồ côi lại là của quý. Mặc dù trại trẻ mồ côi được điều hành bởi chính phủ, nhưng nó là một tổ chức phi lợi nhuận. Khi nhận được một khoản tiền, phải khai báo ở nhiều cấp độ khác nhau. Trong giai đoạn này, quá trình chờ đợi số tiền được hoàn vào tài khoản rất lâu, nên trừ khi Tết Nguyên Đán, trẻ con thường không có tiền, nhưng… ngay cả Tết, tiền Tết nhiều nhất cũng chỉ có năm, mười tệ. Số tiền này rất quý giá, không thể tùy tiện tiêu xài, khi khai giảng các em phải mua vở và bút.

Thương Nam nhìn hai hàng hộp xếp sát tường, hất cằm nhìn Lục Thiều.

Cô ấy mỉm cười và nói: “Cảm ơn, vì đã đóng góp.”

Lục Thiều hít một hơi thật sâu, thổi quả bóng bay trong tay lên và biến nó thành một con chó nhỏ màu hồng.

“Tôi sẽ lấy lại sau.”

“Được rồi, đảm bảo là cậu có đủ.”

Sau khi gấp thêm vài con chó hồng, Lục Thiều nhìn quanh.

“Không phải cậu nói có bánh sao?”

“Tôi đoán là ở một địa điểm tình nguyện khác…” Thương Nam nhìn đồng hồ, “Chắc cũng sắp đến rồi.”

Vừa dứt lời, ngoài cổng đã có một chiếc ô tô lao tới.

“Đến rồi kìa”

Ngay lúc Thương Nam vừa định đứng dậy thì bị Lục Thiều giữ lấy vai cô.

“Để tôi đi.”

Cô đi xuống tầng một và nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz nhỏ màu trắng có hình Hello Kitty nhấp nháy ở bên trái xe.

Lục Thiều đút hai tay vào túi, đang định phàn nàn về sở thích kỳ quái, cửa tài xế mở ra, lộ ra một đôi giày thể thao màu trắng và quần tây chín điểm, đôi chân thon dài, chiếc sơ mi xanh nhạt bị gió thổi bay, phác thảo cơ thể hoàn hảo.

Đột nhiên, Lục Thiều ngừng di chuyển…và đứng thẳng tại chỗ.

Mắt đối mắt…

Nhiễm Ninh cảm thấy trong mắt mình hiện lên một tia ảo giác choáng váng.

Lần trước hai người ở căng tin bệnh viện với không khí không vui, Nhiễm Ninh lập tức đưa ra kết luận, cho rằng mình nhất định đã nhận sai, người vốn hận nàng như thế sao có thể gặp lại chỉ trong một thời gian ngắn.

Lục Thiều đứng yên, không có ý định tới giúp dọn đồ, Nhiễm Ninh cũng không đợi cô, xoay người đi vòng đến cốp xe, kéo tay áo sơ mi lên rồi bắt đầu tự mình làm.

Khi mở cốp xe ra, nàng phát hiện bên trong chứa đầy bánh ngọt, Nhiễm Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà nàng lái xe cẩn thận, nếu không chắc không còn nguyên vẹn.

Khi nàng nhấc hai hộp bánh lên và bước vào tòa nhà, Lục Thiều cũng nhổ rễ. Hai người không để ý đến nhau mà làm việc độc lập.

Lục Thiều kéo cổ áo, đi về phía trước.

“Cậu không nên mặc áo khoác… trời nóng quá.”

Tầng hai…

Thương Nam có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người tới không phải là Bạch Lê…

“Xin lỗi cô là ai vậy?”

Là cô ấy…

“Tôi là bạn của Bạch Lê, hôm nay cô ấy có việc nên không đến được, tôi đến thay cô ấy.”

“Ồ~ hân hạnh, hân hạnh ~”

So với Lục Thiều, Thương Nam rất nhiệt tình, bắt tay nàng.

“Hôm nay chuẩn bị rất nhiều thứ, có lẽ phải vất vả một thời gian.” Nói xong lại bổ sung thêm: “Tôi tên Thương Nam.”

“Nhiễm Ninh.”

Vừa nói xong, Lục Thiều liền đem đồ vật của mình xử lý.

“Để tôi giới thiệu lại cho cô bạn tôi, Lục Thiều.” Thương Nam chỉ tay và nói với Lục Thiều: “Đây là Nhiễm Ninh.”

Hai người rất im lặng, không ai nói gì, thậm chí không một nụ cười.

“…À…có nhiều việc lắm. Tôi cũng mua một số sổ và bút. Cô có thể tìm thêm người giúp được không?”

“Chắc chắn.”

Thương Nam bước ra ngoài, gọi mấy đứa bé lớn hơn ở hành lang tới giúp.

Anh quay đầu lại nhìn hai người trong phòng…

Một người đang cúi đầu nghịch điện thoại, còn người kia thì quay mặt vào tường.

Đó có phải là ảo ảnh? Hix… bầu không khí này có chút kì lạ nhỉ?

“Cô Thương, tôi đi dọn đồ trước.”

“Được, được – này! Hãy để Lục Thiều đi cùng nhé?”

Nhiễm Ninh dừng một chút, bình tĩnh nói: “Không cần.”

Nói xong nàng rời đi mà không thèm ngoảnh lại, bước chân vội vã và gấp rút như không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.

“Tôi hỏi nè… hai người có quen nhau không?”

Thương Nam chạm vào khuỷu tay của Lục Thiều.

Lục Thiều ngẩng đầu, không có đáp lại lời của cô.

“Ơ hay? Cậu tự nghĩ ra đấy à.”

“Nó không tốt sao? Thật sống động!”

Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài cho đến khi sự kiện bắt đầu, Nhiễm Ninh đứng dưới ô, nghịch nghịch miếng bánh mì nướng trên bàn, nàng không biết nấu nướng nhưng cũng có thể làm vài chiếc bánh sandwich…

Ngay khi nàng chuẩn bị cho những lát cà chua vào, một tiếng ho vang lên bên tai.

Lục Thiều cầm lon nước ngọt, không biết đã đến từ lúc nào.

Nhiễm Ninh đặt lát cà chua xuống, sau đó nhặt rau diếp lên.

“Ừm!!”

Bàn tay cầm xà lách khựng lại một lúc rồi lại đặt xuống, rồi đưa tay về phía miếng thịt xông khói chiên.

“Khụ khụ khụ!!!”

Nhiễm Ninh nhịn không được nữa quay đầu lại nhìn chằm chằm.

“Nếu cậu ho thì hãy tránh xa ra. Ở đây có đồ ăn đó.”

Lục Thiều bỏ tay ra khỏi miệng và liếc nhìn chiếc bánh sandwich.

“Nếu bác sĩ Nhiễm không biết nấu ăn thì xin hãy tránh xa rắc rối. Dù sao thì những nguyên liệu này rất quý giá đối với trại trẻ mồ côi, và… cậu đang làm một bữa ăn giảm cân à? Trẻ em đang tuổi lớn, chúng không thể chỉ ăn rau được.”

Ninh Ninh nghe lời cô vừa nói mặt vừa đỏ vừa trắng, nhưng nàng không thể phản bác được, dù sao nàng cũng chỉ biết đến thế thôi.

Đột nhiên.

Một tay rơi xuống vỗ nhẹ lên đầu Lục Thiều.

“Cậu đang làm gì thế?!”

Thương Nam vừa đi tới liền nghe được lời nói kỳ lạ của Lục Thiều.

Lục Thiều đập phẳng lon soda đã uống xong, quay người rời đi.

Trong tình huống này, bất cứ ai có mắt đều có thể thấy rằng hai người họ không giải quyết được vấn đề.

“Đừng để ý đến cô ấy. Đôi khi cô ấy vậy đó.”

Nhiễm Ninh đặt chiếc bánh sandwich đã chuẩn bị sẵn lên đ ĩa.

“Cô ấy có nghe lời cô không?”

“A?” Thương Nam có chút không hiểu, “Ừm… dù sao, tôi cũng lớn hơn cô ấy.”

“Ồ.”

Năm mới sắp đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN