Hẹn Người Kiếp Sau - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
310


Hẹn Người Kiếp Sau


Chương 15


Thục Sơn – ngọn núi hùng vĩ nằm sâu trong lòng vực phía Tây Bắc. Địa hình đặc biệt hiểm trở, quanh năm sương mù bao phủ, là nơi thích hợp để đặt một căn cứ địa bí ẩn không ai phát hiện như Thần Huyền Môn.

Từ sau khi xảy ra cuộc đại chiến khiến Thần Huyền diệt vong, Dương Bảo Bình được đồn là nhảy vực tự vẫn theo cha, thế nhưng hầu như không một ai biết cô đã dần khôi phục lại lực lượng, chấn chỉnh lòng đệ tử gây dựng lại từ một Thần Huyền bị suy tàn trở thành môn phái nhất nhì thiên hạ. Về phần Bảo Bình, cô trở thành Môn chủ thứ hai của Thần Huyền Môn, lạnh lùng tàn khốc, ai phản kháng lại cô đều phải chết.
Sao bao năm gây dựng, nay Bảo Bình, Tổng đà chủ – Hàn Bạch Dương và Đại hộ pháp – Liễu Nhân Mã cùng nhau xuất sơn chuẩn bị cho cuộc báo thù sắp tới. Xác định kẻ địch là Nhật Nguyệt Sơn Môn, cũng là một môn phái đáng gờm trong giang hồ, đương nhiên không thể ra tay bất cẩn. Bảo Bình đóng giả làm đại phu cố ý gài Hàn Thiên Yết vào bẫy, trở thành bằng hữu lấy được sự tín nhiệm của hắn, đợi khi Đại Hội Võ Lâm diễn ra, cũng là thời cơ chín mùi để bọn họ ra tay báo thù cho Thần Huyền Môn khi xưa. Tuy thủ đoạn có hơi bỉ ổi nhưng vì là chuyện hệ trọng, bỉ ổi tới đâu cũng phải thử dùng.

Đêm nay được tin Môn Chủ triệu tập mọi người trong môn bàn chuyện sắp đến, tất cả các đệ tử của Thần Huyền đều tập trung đông đủ tại đại điện Chu Tước. Đứng bên phải là Vạn Lục Vệ chuyên canh phòng trong căn cứ địa do Liễu Nhân Mã dẫn đầu. Bên trái là Vạn Dư Linh chuyên các hoạt động bên ngoài do Hàn Bạch Dương chỉ huy. Đây là hai lực lượng chính của Thần Huyền Môn, phần còn lại là những đệ tử nhỏ làm việc vặt. Đệ tử trong Thần Huyền không ai là không được việc, đương nhiên nếu có người vô dụng, sẽ ngay lập tức bị trục xuất.

– Lâu ngày không gặp, Hàn Bạch Dương.

Nhân Mã lên tiếng chào hỏi Bạch Dương, cô là một cô nhi từ khi lên 14 được Bảo Bình nhận nuôi, đến nay đã 16 tuổi. Đối với Nhân Mã, Bảo Bình không khác gì tỉ tỉ ruột thịt, mặc dù thường ngày tính tình cô nghịch ngợm, hay làm trái ý Bảo Bình nhưng trong lòng cô biết rõ cô ấy chính là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của cô.

– Lâu không gặp mà cô vẫn vậy nhỉ, võ công có tăng lên được chút nào không?

Bạch Dương không nhanh không chậm nói.

– Ờm…võ công thì không tăng, nhưng mà tiền thì tăng không ít đó.

Nhân Mã gãi gãi đầu nói, tính của cô trước giờ là vậy, cực thích đánh bạc, Bảo Bình cũng đã nhắc nhở rất nhiều nhưng chứng nào tật đó, thật khó chữa.

Nghe Nhân Mã trả lời, Bạch Dương khẽ cười một cái, đúng là tiểu nha đầu nghịch ngợm.

– Môn Chủ đến!!!

Bỗng từ ngoài cửa Bảo Bình bước vào, gương mặt lạnh lùng có chút kiêu ngạo, ánh mắt cô lướt qua khắp các đệ tử làm ai cũng cuối đầu, bước từng bước lên chiếc ghế cao nhất được làm bằng đá thạch ngàn năm quý hiếm trên đỉnh núi Thục Sơn, hiên ngang ngồi xuống, phía dưới tất cả đệ tử quỳ xuống hành lễ.

– Chúng thuộc hạ bái kiến Môn Chủ!!!

– Đứng dậy hết đi.

Phất tay ra lệnh, Bảo Bình bây giờ không còn giống như tiểu cô nương là đại phu nào đó nữa rồi. Cô giờ đây chính là Dương Môn Chủ của Thần Huyền Môn, khí chất lạnh lùng đang bao trùm người cô, quả rất khách biệt.

– Hôm nay triệu tập mọi người chính là có chuyện hệ trọng muốn thông báo. Từ bây giờ, ta cho phép các ngươi được tự do hành động, tự do đi lại, tự do xưng mình là người của Thần Huyền, tất cả mọi hoạt động đều không cần phải che giấu. Tuy nhiên, các ngươi tuyệt đối không được lạm sát người vô tội, nếu ta biết được ai kháng lệnh, GIẾT!!! Đã rõ chưa??

– Đã rõ, thưa môn chủ!!

Tất cả đồng thanh đáp. Đương nhiên là phải tuân lệnh rồi, bọn họ còn muốn sống sót mà.

– Được, vậy hôm nay đến đây thôi. Tất cả lui ra, Đại hộ pháp và Tổng đà chủ đi theo ta.

Nói rồi Bảo Bình đi vào trong, Bạch Dương cũng đi theo. Còn lại ở ngoài các đệ tử cũng dần dần đi hết. Không một ai bất ngờ về việc buổi triệu tập ngắn ngủi như vậy, họ đã quá quen rồi. Ở Thần Huyền Môn này tất cả đều phải theo Môn Chủ, ngài ấy nói đúng là đúng, sai là sai, cấm có cãi, dù triệu tập chỉ để nói hai câu, hay là nói đến mai đi chăng nữa cũng phải tuân theo. Bởi mới nói, thân phận thấp bé đúng là khổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN