[Hệ liệt]: Mộng Là Em
Chương 8: Tôi lỡ ăn mất người đàn ông cô thích rồi (1)
Ánh mặt trăng lành lạnh to tròn, dải ánh sáng chiếu xuống mặt đất, gió khẽ thổi qua, lay động rèm cửa.
Nương theo ánh trăng chiếu vào trong phòng, có thể thấy quần áo vương vãi trên thảm lông, áo lót vất vưởng ở trên giường, thắt lưng da cùng Tây trang lẫn lộng trong đống tất da chân cùng quần lót, điều này chứng minh kích tình đêm qua là thật.
Sơ Vũ Âm nhìn đống hỗn độn dưới sàn, mày nhướn lên, lại nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh.
Ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, mi dài, dưới làn mi là đôi mắt thâm trầm đang nhắm lại, trưởng thành lại có thể soái như vậy?
Cô nhìn điện thoại bị vứt ở góc tường, mới nhớ ra là đêm qua Phan Sương Sương có gọi điện thoại cho mình, nghĩ một hồi, liền quấn chăn vào, lê thân thể đau nhức đi tới cầm điện thoại.
Khoé miệng nhấc lên nụ cười ranh mãnh yêu mị.
….
Phan gia.
Phòng của Phan Sương Sương.
Điện thoại của Phan Sương Sương ở tủ đầu giường ‘tít tít’ hai cái, màn hình hiển thị có tin nhắn từ Wechat.
Đôi mắt dán lông mi giả của Phan Sương Sương đang nhập nhèm buồn ngủ chớp chớp mấy cái rồi mở ra, cô ta gào một tiếng, quơ tay túm cái điện thoại trên bàn, tay lướt lướt.
Ba giây sau, đầu óc còn đang thèm ngủ của cô ta cũng tỉnh táo, tin nhắn từ acc của Sơ Vũ Âm gửi tới một hình ảnh.
Trong ảnh, là người phụ nữ da thịt trắng nõn xoã tóc che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra góc nghiêng có sóng mũi cao với gò má non mịn.
Ngực che chăn, hở từ ngực trở lên. Nằm bên cạnh là một người đàn ông quay mặt đối diện với cô gái.
Nếu chỉ là hình ảnh spam bình thường, thì cô ta sẽ không do dự mà cho vào danh sách đen. Nhưng, ngũ quan của người đàn ông trong ảnh rất quen mắt, là đàn anh lớp trên ở Đại Học A – Yến Luật Ngạn, cũng là người cô ta thầm thương trộm nhớ từ thời trung học.
Phan Sương Sương ngồi bật dậy, tóc tai bù xù, khuôn mặt có phần thanh tú vặn vẹo dữ tợn, cô ta nghiến răng, mặc dù người phụ nữ kia chỉ lộ góc nghiêng, nhưng nốt ruồi son ở dưới xương quai xanh bên phải cô ta quen thuộc hơn ai hết.
Này không phải là con nhỏ hồ ly tinh Sơ Vũ Âm sao?
Anh Ngạn… Anh Ngạn của cô ta, anh Ngạn…
Tiếp tục có tin nhắn gửi tới.
CYY: [Tôi lỡ ăn mất người đàn ông cô thích rồi]
FLL: [Con khốn nạn, mày đã làm gì hả?]
CYY: [Tôi làm gì? Cô phải rõ hơn ai hết chứ! Có điều, người đàn ông này của cô, mùi vị cũng không tệ, phục vụ cũng rất được, không tồi, haha]
“A a a, đồ khốn kiếp, đồ hồ ly tinh”
Phan Sương Sương mắt long sòng sọc nhìn vào màn hình điện thoại, như thể muốn đục thủng lỗ trên đó vậy.
Cô ta khua tay, gạt hết bộ trang điểm cùng cốc nước xuống đất, đồ đạc rơi xuống đất, kêu loảng xoảng.
Tạch!
Cửa phòng ngủ của Phan Sương Sương mở ra.
Phan Kiều Ninh một thân mặc đồ ngủ bằng ren màu đen, lúc cô ta cúi đầu xuống, một bên dây áo bị tuột xuống để lộ mảng ngực trắng muốt.
Phan Kiều Ninh nhíu mày, giọng cô ta có chút khàn khàn vì ngái ngủ.
“Chị, còn chưa sáng mà ồn ào cái gì thế? Anh Hy Lai thức giấc rồi”
Bạch Hy Lai chính là hôn phu của Phan Kiều Ninh.
Lời nói của Phan Kiều Ninh làm cho cơn tức giận của Phan Sương Sương như bị đổ thêm dầu vào lửa, cô ta bực bội thét:
“Con khốn này, cút ra ngoài cho tao! Cái thứ không ra gì này, mày cút ra ngoài cho tao, cả mày lẫn con nhỏ Vũ Âm kia đều là thứ chết tiệt, cút ra ngoài”
Phan Kiều Ninh nghe đến đây, bĩu môi một cái, lườm nguýt chị gái mình, con người này từ bé đến lớn đều ganh đua với Sơ Vũ Âm.
Cái con nhỏ mồ côi đó có đây ngày nào đâu, ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp quyến rũ ra thì có gì đáng để ganh đua chứ, xì!
“Đúng là đồ có bệnh mà”. Phan Kiều Ninh lầu bầu một câu, tắt điện đóng cửa.
Tiếng bước chân của Phan Kiều Ninh xa dần, trong phòng tối om chỉ còn lại Phan Sương Sương.
Cô ta cắn môi, nhìn chằm chằm điện thoại, quyết định gọi điện trở lại.
Sơ Vũ Âm tháo pin điện thoại ra, bẻ gãy sim vứt vào thùng rác, sau đó cao đầu bước vào cửa check-in của nhà ga .
…
Máy bay cất cánh, Sơ Vũ Âm nhìn lại thành phố Hạ Môn quen thuộc này một lần nữa.
Cô phải nhớ kĩ hình dáng của thành phố này, gương mặt của những kẻ đó, phải nhớ rằng, thù diệt môn của cô còn chưa trả.
Sơ Vũ Âm nở nụ cười độc địa lạnh lẽo, lạnh tận xương, cô, sẽ bắt bọn họ, lần lượt lần lượt cho bọn chúng nếm cái thứ mùi đau khổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!