Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh
Chương 106: Phù thủy truyện cổ tích 35
Đoàn xe của nam tước Firmance có đến gần trăm chiếc xe ngựa, có thể tính thành một cái hội chợ nhỏ. Mỗi chiếc xe đều chất chứa đầy ắp vật tư, các loại đặc sản của những nơi ông ta đi qua.
Nói thật ra thì xe ngựa hàng hóa tuy nhiều nhưng cũng không thế nào đa dạng phong phú.
Giống như là trước mắt Lâm Y Thần ba bốn xe đồ chơi, bọn trẻ trong thị trấn hưng phấn lượn vòng quanh cái này muốn cái kia cũng thèm, bản chất cũng chỉ là những món đồ gỗ thô ráp nối ghép với nhau một cách sơ sài. Các loại vòng gỗ, ống lon trò chơi cơ bản.
Lại đến là một loạt xe hàng chứa các loại vải vóc, trang sức, đồ trang điểm… Bởi vì những thứ này mở bán cho bình dân cho nên chất lượng cũng không thế nào tốt, đồ tốt bình dân mua không nổi cũng không có phúc phận dùng.
Sau lại là các loại vật dụng hàng ngày, đắt hàng nhất là muối cùng đường. Vài xe muối cùng đường là thứ bị tranh mua hết trước tiên. Về phần các loại bột mì, nồi chén, dao nĩa… mặc dù cũng được quan tâm nhưng hiển nhiên cũng không thế nào đắt khách.
Trong cùng nhất, liền là thứ mà Warrien mơ ước đã lâu, trang bị cùng vũ khí.
Nhắc đến vũ khí, thật ra cũng không có quá nhiều sức tưởng tượng. Chủ yếu là cung tên, trường giáo, kiếm cùng một số nhỏ khác loại vũ khí. Tất nhiên có vũ khí tấn công cũng không thiếu các loại đồ phòng thủ như khiên, từ loại khiên gỗ tròn nhỏ cho đến khiên trọng giáp. Áo giáp chỉ có giáp ngực cho đến toàn thân trọng giáp lòe lòe phát quang đều có.
Những thứ tạo hình đơn sơ nặng nề đó đem đám đàn ông của thị trấn Fire mê hoặc đến không muốn không muốn. Tình cờ bắt gặp quang mang trong mắt vài người, Lâm Y Thần nhịn không được đánh rùng mình. Nếu không biết có khi còn tưởng trước mặt bọn họ là tuyệt thế mỹ nữ mặc bikini đâu, hai mắt sáng lập lòe, chảy nước dãi là muốn làm sao?
Thật giống như lời người ta nói, vũ khí đối với nam nhân đích thực mà nói còn quan trọng hơn vợ con sao?
Bộp bộp!
Bộ trọng giáp sáng lập lòe đột nhiên bị một bàn tay to mọng vỗ đến, Lâm Y Thần nhanh chóng bị vóc dáng của người kia hấp dẫn. Một thân to béo đầy đặn tiêu chuẩn phật di lặc bị bao vây bởi gấm vóc màu đỏ tím làm cho người đã tròn còn biểu đạt ra cảm giác trái chín căng mọng. Gương mặt phì phì, cười lên rất hiền hòa thân thiện. Ngay cả khi nói chuyện cũng khiến cho người đối diện cảm giác chưa nói trước cười.
“Sao nào, các quý ông của ta, nhìn thứ này thích chứ?”
“Nam tước Firmance, ngài cũng thật là tài!”
“Đúng vậy, quá tuyệt vời rồi!”
“Bảo bối này ngài làm sao lấy đến tay vậy?”
“Thật là đẹp quá!”
Một đám nam nhân sôi trào tán thưởng.
Lâm Y Thần liền giật mình, đó là nam tước Firmance?
“Ha ha ha, lời nói của các ngươi, ta thích nghe! Không uổng công ta liều mạng mang thứ này trở về.” Nam tước Firmance ôm bụng cười lớn, tiếng cười sang sảng.
“Biết thư này ta lấy đến tay bằng cách nào sao?”
“Không biết!”
Nhìn vẻ mặt bí hiểm của nam tước Firmance, mọi người lắc đầu.
“Không phải là Sư tử cùng Hổ đánh nhau sao? Lần này ta đi biên giới của hai nước kiếm ăn, đúng dịp tướng quân của Tiger tấn công ngôi làng mà ta đặt chân. Tình huống rất là nguy cấp bởi ta nghe người hầu nói, quân lính của Tiger tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Ta liền liều mạng đứng chắn bọn chúng chờ đến quân đội của Lion cứu viện. Thứ này liền là phần thưởng của ta.”
Mặc dù không nói rõ nhưng xem vẻ mặt ngưng trọng, nghe giọng nói lạnh lẽo của nam tước Firmance bọn họ cũng không khó đoán ra tình hình nguy cấp lúc đó. Đó là tình hình đáng sợ cỡ nào khi xuất hiện tình trạng đồ sát dân chúng trong thành? Nên biết, đối với dân chúng bình thường, bọn họ dù có một phen man lực cũng là loại dân đen tay không tấc sắt, làm sao có thể phản kháng quân đội?
Nam tước Firmance hẳn là may mắn khi chỉ đối mặt với phân đội nhỏ đánh chiếm ngôi làng mà không phải đại quân đồ thành. Nếu lúc đó nam tước Firmance vào thành, có lẽ trên đời liền thiếu một vị nam tước rồi. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm.
Chính là ngoài sợ hãi, trong lòng bọn họ lại nổi lên một phen nhiệt huyết sục sôi.
Kia chính là trọng giáp của một vị tướng quân!
“Thứ này ta sẽ tạm thời giữ lại! Hiện tại các ngươi còn chưa đủ năng lực sở hữu nó!” Nam tước Firmance ý vị thâm trường nhìn đám nam nhân của thị trấn Fire nói ra lời phũ phàng.
“Ôi! Sao ngài có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Oh my God! ngài thật là tàn nhẫn!”
“Đừng, tình nhân trong mộng của ta!”
Đám nam nhân nhìn người hầu của nam tước Firmance đem trọng giáp khiêng đi đau khổ gào khan. Gặp qua tuyệt thế mỹ nhân, nhìn còn lại đều là canh suông quả thủy không kích nổi chút hứng thú nào sao.
“Ha ha ha!” Hiển nhiên trêu chọc đám người này khiến nam tước Firmance thực sự sung sướng. “Đại mỹ nhân không có nhưng tiểu mỹ nhân vẫn còn ở, các ngươi có chắc không muốn làm quen các nàng sao? Nên biết, tiểu mỹ nhân của ta cũng là gặp qua máu!”
Theo lời nói của nam tước Firmance một loạt vũ khí được người hầu bày ra, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lòe lòe lạnh lẽo hàn mang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!