Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh - Chương 116: Phù thủy 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh


Chương 116: Phù thủy 45


Ngày hôm nay vừa tỉnh dậy, Lâm Y Thần liền cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Lacy không ngủ nướng?

Đêm qua không biết là chuyện gì xảy ra, Lacy lách cách đùng bang ở trong phòng đến gần sáng mới ngủ làm Lâm Y Thần cũng đi theo ngủ không yên ổn. Cứ tưởng là dậy rồi Lacy nhất định sẽ ngủ bù nhưng lại không thấy người.

Lâm Y Thần đánh ngáp đi rửa mặt.

Hôm nay cô có hẹn với nam tước Firmance, nghe nói nam tước Firmance gom được mấy thớt vải cực phẩm, Lâm Y Thần cũng muốn nhanh chân đến xem. Nói như thế nào đây, vải vóc của các phù thủy dùng phép thuật tạo ra là không tồi nhưng không thể so sánh nha. Ít nhiều những thứ đồ được chế tác từ công nghệ thủ công đều mang những ý nghĩa rất đặc biệt, Lâm Y Thần tin rằng nhìn nhiều xem nhiều, kiến thức của cô tự nhiên sẽ trở nên rộng lớn, sau này có cơ hội biết đâu còn có thể trang bức đi giám định đồ cổ cái gì.

Nhắc đến đồ vật, bởi vì công nghệ chế tác thật sự không dám khen tặng, những thứ đồ thủ công thời đại này dù cho tinh mỹ, tinh xảo, hoàn hảo như thế nào đều mang theo chút gì đó thô ráp, méo mó, xấu xấu. Cùng với những món đồ công nghiệp được chế tác cẩn thận đến từng milimet của hiện đại là không thể so nhưng chính những thứ không thế nào hoàn hảo đó, Lâm Y Thần nhìn nhiều đột nhiên lại thấy nó xấu đẹp xấu đẹp.

Nghĩ cũng thấy buồn cười.

Khi cô còn ở hiện đại, ngoài chút đồ trang sức thủ công bằng lụa ra, đối với những thứ đại loại như mặt nạ của cái văn minh nào nào đó, trang sức thời nào nào đó hoặc là quần áo thêu thùa trên lụa của ai ai đó, Lâm Y Thần chỉ có một cảm giác, thật xấu!

Khi xuyên không đến cái thế giới này, Lâm Y Thần không thể không thừa nhận, chúng xấu thật!

Nhưng thẩm mỹ của thế giới là dựa trên trình độ nhận thức của họ!

Khi cả thế giới mặc lá cây đột nhiên có người mặc da thú, dù chỉ là đem da thú khoác lên hông đó cũng là đẹp đúng không? Hoặc đơn giản hơn, ở trong một rừng người nguyên thủy, có người trên đầu cắm mấy cọng lông chim, cổ đeo mấy cái răng nanh vậy người đó chính là người đẹp. Thẩm mỹ là có thể tác động lẫn nhau.

“Anna!”

Vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình Lâm Y Thần chợt bị gọi lại.

“Warence?”

“Ha ha ha, thế nào nhận không ra sao?”

Warence ánh mắt sáng lấp lánh khoe khoang tình nhân mới của ông ta, một thanh trọng kiếm được bối đằng sau lưng. Hành động của Warence cũng rất có ý tứ, huých vai, nghiêng nghiêng đầu, sống lưng thẳng tắp, lồng ngực ưỡn cao giống như sợ hãi người khác nhìn không đến thanh kiếm vậy.

“Trời ạ, ta đã không nhận ra ông là Warence đó!” Nhìn Warence như vậy, Lâm Y Thần cũng điều chỉnh vẻ mặt ứng thừa bằng cách khoa trương ôm má than thở. “Vừa rồi ta còn đang nghĩ không biết người hiệp sĩ oai hùng nào đứng ở đó, thật không ngờ lại là Warence thân mến!”

“Ha ha ha, làm gì có, chỉ bình thường thôi!”

Warence phẩy tay nhưng cằm lại nhếch lên chứng tỏ rất là vừa lòng với lời khen.

Sau một hồi thương nghiệp thổi phồng, cuối cùng Warence cũng chịu hạ cánh.

“Phải rồi, hôm qua ta dẫn Anna đến chợ trời, sau cùng lại không thấy cô bé đâu, ta đã rất lo lắng đó!”

Sự thực thì sau vài giờ đồng hồ đấu tranh nội tâm, trái tim liên tục rỉ máu Warence chua xót bỏ tiền mua thanh kiếm. Vốn còn muốn khóc tang Warence ôm lấy thanh kiếm từ tay người hầu, cảm giác hạnh phúc nhanh chóng phủ kín trái tim. Nếu đã có người yêu, tất nhiên phải dẫn về nhà rồi, mang trong mình tâm trạng nhảy nhót, Warence đến tận khi ngủ rồi mới giật mình phát hiện đã ném Lâm Y Thần từ lúc nào cũng không biết!

Mặc dù áy náy, Warence người này vẫn có thể kiên trì mặt không đổi sắc nói dối.

“Không cần như vậy, hôm qua cảm giác nhàm chán ta liền rời đi. Là lỗi của ta, ta quên không nói cho chú biết!” Mặc dù cũng chưa đến mức cáo già nhưng ít nhiều Lâm Y Thần cũng luyện ra chút ít ánh mắt. Vừa liếc, Lâm Y Thần liền biết Warence cười có bao nhiêu giả, hồi báo lại, Lâm Y Thần cũng vô cùng giả dối tung hô.

“Ha hả, chúng ta cùng sai lầm vậy cho qua đi!” Nụ cười trên mặt Warence cứng đờ sau đó Warence liền thức thời chuyển giọng.

Vốn đi, Warence người này chẳng có bao nhiêu văn hóa, chẳng qua là theo ông chủ nhiều cho nên học được mấy lời nói văn vẻ khách sáo, tục xưng giả tạo! Nhưng kiểu học nửa mùa đó hiển nhiên chẳng trống được bãi bởi vì nhìn Lâm Y Thần cũng nở nụ cười khách sáo giả tạo, Warence liền liên tưởng đến ông chủ cũ sống tinh ranh như cáo, mỗi lần ông chủ cũ nở nụ cười như vậy, Warence đều bị lột một tầng da, nghĩ cũng thấy sợ!

“Được rồi!”

Lâm Y Thần híp mắt nhìn Warence run lên rất hài lòng đồng ý bỏ qua.

“Ta muốn tòng quân rồi!”

Warence cùng Lâm Y Thần sóng vai cùng đi sau đó nói chuyện.

“Không phải chú nói muốn đi săn sao?” Lâm Y Thần ngạc nhiên.

“Đúng vậy!”

Warence vẻ mặt khó coi.

Đi săn hiện tại phân đoàn thể cùng cá nhân, cá nhân chỉ cần tương đối vũ lực, dao găm cùng cung tên liền có thể miễn cường độ nhật. Nếu đi săn cùng đoàn thể liền phải đi cùng đoàn đội, tương đối, đi săn cũng nhắm đến những con mồi lớn, nguy hiểm hơn đồng thời hồi báo cũng là gấp mười mười mấy lần đơn cá nhân đi săn.

Warence chọn trọng kiếm liền mi9nh xác chỉ rõ nơi mà ông ta muốn đi.

Chính là…

“Cũng không biết như thế nào, sáng nay anh em của ta ở trong quân đội liền đến thông khí với ta rằng bọn họ muốn chiêu mộ quân lính. Nghe hắn nói lại, đoàn trưởng của hắn nói tướng quân nói quốc vương nói hướng gió không đúng lắm…”

Lâm Y Thần: @@

Nghe vào trong tai thực ngưu bức!

Cái gì mà ai ai ai nói kéo đến tận quốc vương nói, đây là muốn chứng minh chính mình quan hệ rộng sao? Vậy nếu cô nói đi ra ngoài lại thêm Warence vào chuỗi ai nói đó sao?

Sai trọng điểm!

“Hướng gió?” Lâm Y Thần kinh ngạc.

“Thật ra ta cũng không hiểu, hướng gió thay đổi cùng chiêu mộ binh lính có cái gì liên quan.” Warence mờ mịt lắc đầu, gió không phải lúc nào cũng thổi sao? Quốc vương lại tài giỏi cũng không thể nhìn đến gió đi.

“Chú muốn đi sao?”

Cùng tòng quân, đi săn đương nhiên cũng không khác là bao, cùng là nghề nghiệp chết mất xác giống nhau!

“Bình dân có lựa chọn sao?”

Warence thở dài.

Đúng vậy, bình dân là không có lựa chọn. Nếu là bần dân còn có thể nếm thử chạy trốn, bình dân có gia đình có tài sản ở đó, chạy không được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN