Hệ Thống Cải Tạo - Chương 28: Tôi và Tiêu Diệp, em chọn ai? (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2971


Hệ Thống Cải Tạo


Chương 28: Tôi và Tiêu Diệp, em chọn ai? (H)


Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•

【 https://www.facebook.com/camtutiendo/ 】

【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】

#Đọc bản đầy đủ tại WORDPRESS cụa team :3

=======================

Dưa chuột tuy đủ cứng, nhưng sức lực của con gái lại không đủ mạnh, bởi vậy kɧօáϊ cảm còn lâu mới bằng làʍ ȶìиɦ với đàn ông, nhưng tốt xấu gì cũng hơn chỉ dùng ngón tay rất nhiều.

Mạnh Nhạc Nhạc cọ xát đã lâu, rốt cuộc cũng tới cao trào, bím nhỏ bị đâm thọc ộc ra cả mảng ɖâʍ dịch, đệm lót bằng cỏ dưới thân cũng bị nhiễm ướt.

Độ ấm xung quanh đã phù hợp, ɖu͙ƈ vọng trong thân thể cũng được thỏa mãn, Mạnh Nhạc Nhạc liền nặng nề ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mạnh Nhạc Nhạc thức dậy thì Phương Tu đã không ở trong sơn động. Cảnh tượng hương diễm cùng bị cự tuyệt rất xấu hổ đêm qua giờ chỉ như một giấc mộng, đêm đã qua, cuộc sống trong rừng vẫn còn phải tiếp tục.

Mạnh Nhạc Nhạc đến bờ sông rửa sạch mồ hôi cùng rơm cỏ dính trêи người. Thời tiết hôm nay khá tốt, chẳng hề bị cơn mưa to đêm qua ảnh hưởng, tán cây đong đưa trong gió, lá thông đổi chiều bay lượn, khu rừng sau cơn mưa đẹp đến say lòng người, cực kỳ mát mẻ sảng kɧօáϊ.

Chờ Mạnh Nhạc Nhạc trở về thì Phương Tu đã ở trong sơn động, năm con cá bị xiên thẳng kẹp giữa 2 thanh gậy trúc, hai con cá được dùng dây cỏ buộc chặt với nhau, rửa sạch tẩm ướp rồi nướng, trong sơn động đã tràn đầy mùi thơm.

Phương Tu không dám nhìn thẳng vào Mạnh Nhạc Nhạc, ngồi bên đống lửa hết sức chuyên chú nướng cá, Mạnh Nhạc Nhạc cũng thấy hơi xấu hổ, chỉ lo thu dọn đồ đạc của mình.

Ơ, sao lại không thấy quả dưa chuột đêm qua đâu nhỉ? Mạnh Nhạc Nhạc buồn bực, buổi sáng còn chưa kịp ném, cô nhớ rõ mình đã bỏ vào giỏ trúc mà, nhưng giờ lại không thấy đâu, chẳng lẽ cô không cẩn thận đặt nhầm sọt?

Nhớ mãi không ra, cô đành phải vứt hết đống dưa chuột còn lại đi, dù sao thì ăn phải quả đã từng cắm vào l… mình cũng hơi… kỳ.

Cơm trưa không chỉ có thịt cá được nướng giòn rụm thơm ngon, còn có một chén canh nấu thịt rắn màu sắc tươi tắn, nêm nếm vừa phải, bên trong được thả lá bạc hà cùng cánh hoa cúc để xua đi mùi tanh, còn hái cả nấm làm món phụ, sau cơn mưa, nấm trong núi mọc ra rất nhanh, hương vị tươi ngon thơm lừng, uống một ngụm canh rắn lại cắn một miếng cá nướng rất hợp vị nhau. Sau khi ăn thêm 2 quả dại, Mạnh Nhạc Nhạc đã no nê thỏa mãn chỉ muốn nằm ình ra.

Có lẽ là do ăn quá nhiều, lúc cô đứng dậy không cẩn thận vấp phải thanh trúc vừa nướng cá, Phương Tu vội duỗi tay ra đỡ cô, biên độ động tác rất lớn, tuy đỡ được Nhạc Nhạc, nhưng thứ cất trong quần áo cũng lăn ra ngoài.

Mạnh Nhạc Nhạc nhìn quả dưa chuột lăn ra từ trước ngực người đàn ông cũng ngẩn ra, không kịp nghĩ đã buột miệng hỏi:

“Anh mà cũng cần thứ này?”

Chỉ thấy mặt mũi anh chàng lập tức đỏ lựng, nghe được lời này còn trừng mắt lườm cô một cái.

Đời Phương Tu còn chưa từng thấy xấu hổ đến thế, quả thực chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Đêm qua nhìn cô dùng dưa chuột thọc vào rút ra mãi trong lỗ nhỏ, quả dưa chuột vừa ngắn vừa nhỏ mà còn có thể thọc mở cái miệng nhỏ căng rộng đến thế, nếu đổi thành cây gậy to tướng của mình thì sẽ mất hồn cỡ nào?

Ngay lúc Phương Tu không nhịn được định ngồi dậy đi sang chỗ cô, chiếc đồng hồ trêи tay anh bỗng phản xạ lại tia sáng chiếu vào mắt, trong lòng anh cũng tức khắc như bị rót một chậu nước lạnh.

Tiêu gia đối với anh có ơn dưỡng ɖu͙ƈ, Tiêu Diệp đã làm bạn từ nhỏ bên anh, hơn 20 năm sát cánh bên nhau, cả hai cũng đều từng cứu nhau trong cơn nguy khốn.

Trong một lần làm nhiệm vụ ở vịnh Somali, quân địch dùng phương tiện chặt đứt đường truyền tín hiệu của anh, không nhận được tin tức, cũng không đủ vũ khí, Phương Tu bị trúng 2 phát súng, còn bị buộc tới đường cùng.

Đã từng thấy cảnh đồng đội lần lượt rời đi vô số lần, tử vong đối với anh mà nói cũng chẳng là thứ gì đáng sợ, chỉ là anh đột nhiên phát hiện, hóa ra chẳng có bất kì điều gì có thể làm bản thân vướng bận.

Thậm chí anh đã nghĩ đến, sau khi mình chết, quốc gia sẽ ghi nhận những cống hiến của anh, Tiêu gia sẽ vì anh mà thương tiếc, nhưng người duy nhất có thể khổ sở thương tâm vì cái chết của anh, lại chỉ có Tiêu Diệp.

Anh đã cảm giác được hô hấp trở nên mỏng manh, độ ấm thân thể đang dần rời đi. Cuộc đời này, anh đơn độc tới, rồi lại đơn độc rời đi, thôi coi như cũng là một điều tiêu sái. Điều duy nhất làm anh khó chịu, là tên buôn ma túy đã bắn anh 2 phát vẫn còn sống, vướng bận duy nhất còn lại là anh đã không thể quét gọn bọn chúng, trả thù cho các người anh em của mình.

Khi Phương Tu tỉnh lại một lần nữa, anh lại đang ở Bệnh viện quân y, về sau anh mới biết, Tiêu Diệp là người đầu tiên phát hiện ra tín hiệu của anh có vấn đề, cũng ngay lập tức sửa lại lộ trình, mang theo lệnh cưỡng chế hành động đến cứu viện, cuối cùng bắn chết tên buôn ma túy kia cứu được anh một mạng.

Nhưng mà, người đàn ông lúc nào cũng đầu đội trời chân đạp đất kia, khi Phương Tu tỉnh lại, Tiêu Diệp vẫn còn nằm trong phòng hậu phẫu, vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh.

Từ một khắc đó trở đi, Phương Tu đã thề, nếu nói trước kia Tiêu Diệp là người cả đời này anh muốn đi theo, thì hiện tại, Tiêu Diệp chính là người mà anh muốn dùng cả sinh mệnh này, cả tín ngưỡng này để bảo vệ.

Chiếc đồng hồ này cũng là sau khi Tiêu Diệp tỉnh lại đã tìm người đặc biệt chế tạo, bên trong có cất giấu một món vũ khí tiên tiến nhất.

Mà hiện tại, cô gái mình muốn chạm vào lại là người mà Tiêu Diệp thích, là người Tiêu Diệp đã phó thác cho mình bảo hộ.

Anh có thể chạm vào bất kì ai, chỉ có cô gái này là không được.

Một đêm này, tâm lý cùng thân thể Phương Tu đều cực kỳ khó chịu, mất ngủ trắng đêm, mới sáng sớm anh đã dậy chuẩn bị đồ ăn, nhưng phản xạ có điều kiện vẫn lựa chọn những món mà cô thích nhất, còn lo hương vị cá nướng quá hăng, anh còn chuẩn bị thêm cả canh rắn.

Chờ anh trở lại trong sơn động, ánh mắt đầu tiên liếc đến đã thấy được quả dưa chuột được đặt trêи giá trúc, còn chính là quả đêm qua. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đi tới, cầm lấy đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, nó có mùi ɖâʍ dịch ngấy ngấy, tanh tanh, nồng nồng của phụ nữ, thế là trước mắt lại bỗng hiện ra lỗ thịt nhỏ hồng hồng non mềm kia, làm anh không nhịn được vươn lưỡi ɭϊếʍ thử.

Còn chưa kịp cảm nhận thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa động, Phương Tu lập tức luống cuống, đầu óc tự dưng ngớ ngẩn, có tật giật mình nhét dưa chuột vào trong ngực, chôn đầu ngồi trước đống lửa lật cá nướng, không dám nói lời nào, khéo mắt khẽ nhìn thấy cô gái đang lục tìm đồ vật, anh lại càng sợ kinh hồn táng đảm.

Sau đó chính là hiện trường bị cô phát hiện, anh ấp a ấp úng mở miệng giải thích

“Tôi thấy hơi đói, muốn kiếm gì lót bụng, nên… Tôi….. Tôi lấy trong sọt…..” Vừa nói xong đã chỉ muốn cắn lưỡi tự chết cho xong, ai hỏi mày lấy ở đâu chứ, đây còn không phải ‘lạy ông tôi ở bụi này’ sao?

“Ồ ~, lấy trong sọt à, vậy sao lấy đúng quả nhiều vết móng tay bấm vậy?” Người đàn ông vốn luôn trầm ổn, hiện tại cái dáng vẻ hoảng loạn này của anh lại chỉ càng làm Mạnh Nhạc Nhạc thấy thú vị, quả dưa chuột này đêm qua cô cầm một đầu thọc ra ra vào vào hơi dùng sức, không tránh được có bấm móng tay vào, lúc này thế nhưng lại thành chứng cứ phạm tội.

“Mùi vị thế nào?” Mạnh Nhạc Nhạc cúi người, ghé bên tai Phương Tu hỏi.

“Mùi… Mùi vị gì?… Tôi còn chưa ăn…..” Phương Tu vẫn cố trốn tránh.

“Đương nhiên là vị nước ɖâʍ của tôi rồi, anh có thử ɭϊếʍ không?” Mạnh Nhạc Nhạc không chịu buông tha cho anh.

Phương Tu không thể trả lời, anh cũng không thể nói dối, lúc này chỉ thấy vô cùng vô cùng hối hận vì hành vi vừa rồi của mình.

“Xin… xin lỗi.” Anh đành chỉ biết chân thành xin lỗi.

Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy cạn lời, cô xem như đã nhìn ra, người này thật sự quá ngay thẳng, vừa chính trực lại vừa ngốc nghếch, chắc chắn anh có rung động, nhưng cũng lại có điều cố kỵ.

“Dưa chuột của tôi bị anh làm bẩn mất rồi, anh đền cho tôi ‘cái’ khác đi.” Mạnh Nhạc Nhạc nói rất đương nhiên, hoàn toàn không có tí ngượng ngùng nào, phải biết rằng đống quả dại này đều do anh cực cực khổ khổ hái lượm rồi lại khiêng vác trở về hang đấy.

Phương Tu ấp úng không biết làm sao, anh nghĩ, bằng không thì mình lại đi hái quả khác cho cô vậy, nhưng trong lòng không hiểu sao cứ thấy ghen ghét khó chịu, thứ kia vừa ngắn vừa bé, có gì tốt chứ?

“Hay là, bồi thường cho tôi thứ khác?” Mạnh Nhạc Nhạc vừa nói cũng vừa vươn tay cầm lấy côn thịt của anh, vuốt ve trêи dưới, còn hôn lên đôi môi đang định mở miệng cự tuyệt kia, môi lưỡi cô khiêu khích ngậm lấy đầu lưỡi trúc trắc của anh quấy đảo.

Đầu óc Phương Tu đã nổ tung, lúc này chỉ biết bất động ngây ngốc đứng đấy để mặc cô khinh bạc.

Anh muốn cự tuyệt, nhưng hai tay tựa như bị rót chì, trong đầu đều là từng cảnh từng cảnh hai người chung sống hơn nửa tháng nay, thói quen nhỏ nhặt của cô, thi thoảng cô tùy hứng làm gì đó… cuối cùng tất cả đều chợt như dập tắt, chỉ còn lại hình ảnh cô gái đang hừ nhẹ trước mắt anh.

Anh trầm mặc thật lâu, rốt cuộc đưa tay ghì lên eo cô.

Phản ứng của Phương Tu càng làm Mạnh Nhạc Nhạc thêm tùy tiện, đôi tay cởi bỏ nốt tầng trói buộc trêи thân thể anh, để lộ ra cây gậy thẳng tắp đã cứng cáp sưng đỏ, khổ thân ‘gậy nhỏ’ đã phải nhẫn nhịn nghẹn cả một đêm, lúc này bị thả ra liền cực kỳ uy vũ, quy đầu giật giật, gân xanh trêи thân di động tản ra hơi thở nóng rực, tựa như đang khoe khoang ghen tị, show cho cây hàng dưa chuột kia biết nó kém tắm thế nào.

Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lỗ ɖâʍ đang thèm thuồng điên cuồng, đã cấm ɖu͙ƈ đến hơn 20 ngày, đêm qua không nhịn được cơn nứиɠ nên thủ ɖâʍ, nhưng thân thể lại càng thấy khó có thể chịu đựng được nữa. Lúc này cô chỉ muốn lập tức ăn hết cây hàng ngon lành của người đàn ông, để bím nhỏ ʍút̼ vào thật chặt, để được ƈôи ȶɦịt̼ này mát xa gãi hết mọi ngứa ngáy.

Cô dùng tay tách âʍ ɦộ ra, chủ động ngồi lên trêи côn thịt, nước ɖâʍ nhỏ giọt tong tỏng cứ như đang tưới cho ƈôи ȶɦịt được tắm vòi sen, cửa động hút lấy quy đầu từng chút từng chút một, nhẹ nhàng mấp máy, tựa hồ đang ngầm thương lượng ‘lát nữa anh hãy nhẹ nhàng với em một chút’.

Còn không đợi Mạnh Nhạc Nhạc ngồi xuống thì đã bị người đàn ông đưa tay ghì lại, một tay Phương Tu đỡ Mạnh Nhạc Nhạc, một tay đỡ ƈôи ȶɦịt to tướng, nghiền qua lại ngoài cửa ɭ*и Mạnh Nhạc Nhạc, làm ɖâʍ thủy hộc ra quết ướt sạch dưới háng. Mạnh Nhạc Nhạc hưởng thụ kêu to, viên đậu mẫn cảm cũng bị đầu nấm cứng rắn mài ép đâm chọt, vừa sướиɠ cũng vừa ngứa muốn chết.

Quy đầu lớn đùa bỡn cánh hoa đủ rồi, rốt cuộc cũng tỳ lên miệng huyệt, chỉ cần động một cái là có thể mạnh mẽ cắm vào, nhưng người đàn ông lại bỗng bất động.

“Tôi và Tiêu Diệp, em chọn ai?”

=========================

#14.01.2021

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN