Hệ Thống Đang Cộng Hưởng
Chương 23: Một người đóng hai vai
Phong Liên Trúc: “……”
Ở thời đại tinh tế, mọi người sống trên những tinh cầu khác nhau, có mấy tinh vực hơi xa không thích hợp để mở trường học và bị hạn chế bởi vùng miền, việc bọn nhỏ chọn học trên mạng là một việc rất thường thấy.
Trình độ giáo dục của cư dân trên trăm tinh cầu của Liên Minh chẳng hề đồng đều với nhau, không có khả năng để nhiều học sinh cùng đi học như vậy nên phải tiến hành hình thức phân lớp dựa vào điều kiện gia đình và tố chất của bản thân học sinh. Tiểu học dù sao vẫn nằm trong phạm vi giáo dục bắt buộc, sát hạch không phải là ngưỡng cửa mà chỉ là cách để dạy cho con trẻ dựa theo trình độ của chúng mà thôi.
Với tư cách là Boss cấp cao nhất khi <Ngao Du Thái Hư> vừa được phát hành, Phong Liên Trúc là một nhân vật nổi tiếng trong bản beta công cộng. Công ty game tốn không ít công sức lên người Phong Liên Trúc, mỗi sợi tóc cũng được thiết kế đến rất thật, còn để cài đặt riêng tử đầy đủ cho Phong Liên Trúc nữa cơ.
Cậu là người có văn hóa nhất trong đám Boss cổ xưa ở Thái Hư. Không giống như Si Tình Liên chỉ biết câu dẫn người chơi nam, trình độ văn hóa của Phong Liên Trúc vẫn rất cao.
Loại thực vật như trúc này vốn sinh nở ở Trung Quốc, được gọi là tứ quân tử cùng với mai, lan, và cúc cũng như là tuế hàn tam hữu cùng với mai và tùng. Nó là biểu tượng cho sự cao cả, ngay thẳng, chính trực và bất khuất. Các học giả văn học từ thời cổ chí kim tới nay đã để lại không biết bao nhiêu bài thơ về trúc rồi.
Công ty game cũng đắp nặn ra Phong Liên Trúc dựa vào giả thuyết này. Cậu đã có linh tính từ ba mươi nghìn năm trước, sau khi nghe đạo tổ giảng kinh xong thì bắt đầu tu luyện, trước khi hóa thành dạng người thì đã đứng trước mặt các học giả ở U Trúc Cốc để họ đề thơ, vẽ tranh, đánh đàn và chơi cờ. Sau nhiều năm khai trí, cậu cũng biến thành Phong Liên Trúc, thông thạo hết mọi chuyện cầm kỳ thi họa, đã xem qua là sẽ không quên, đem quăng về thời Trung Hoa cổ đại thì cũng thi được Trạng Nguyên, một người tài đã từng trải qua thế đời.
Đương nhiên, bây giờ người của cậu lại nằm ở thế giới tinh tế, chẳng biết một chữ lớn nào, mực sách bày ra đó mà lại không có đất dụng võ và trở thành một người hoàn toàn thất học.
Phong Liên Trúc lén khiêng thiết bị lên mạng về hang ổ, để phù hợp với thân phận học sinh tiểu học của mình, cậu đăng ký cho bản thân một tài khoản 7 tuổi trước, định là từ từ bồi dưỡng các kiểu, ai ngờ tài khoản không được chứng thực thành công vì con nít 7 tuổi phải nhận được sự đồng ý của người giám hộ mới có thể lên mạng.
Cậu tìm nhân viên kỹ thuật đến xóa tài khoản của mình và cài đặt thành một người trưởng thành 18 tuổi, như vậy là có thể tự học rồi. Tài khoản thì xin thành công đó, nhưng ai dè dù tuổi có bao lớn nhưng chỉ cần học tiểu học thì người giám hộ vẫn cần phải đi thi.
Phong Liên Trúc phải chạy đi đâu mới moi ra được một người giám hộ đây!
Sau một lúc trầm ngâm thật lâu, cậu lại cầm một thiết bị khác lên và quyết định chơi trò một người đóng hai vai.
Phong Liên Trúc từng cân nhắc đến việc để Chó 16, người trung thành với mình nhất, giả trang thành người giám hộ. Cậu thậm chí còn cầm thiết bị đi tìm hắn nữa cơ. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt sùng bái đầy thuần khiết của Chó 16, Phong Liên Trúc lại trầm mặc, cuối cùng cậu chỉ duỗi tay sờ đầu của hắn, dặn hắn học cho giỏi vào rồi đi khỏi luôn.
Sau khi bị sờ đầu, chiếc đuôi của Chó 16 lắc lư như chong chóng, hắn trông vô cùng vui vẻ, Phong Liên Trúc thật sự không muốn phá tan mộng tưởng của hắn đâu.
Nếu chỉ là bản thân Phong Liên Trúc thì thật ra cậu cũng không để ý đến hình tượng của mình đâu, học không đến nơi đến chốn và không biết chữ tinh tế cũng đâu phải là chuyện mất mặt gì cho mấy. Nhưng bây giờ cậu đang là rồng Kirates, cậu phải tạo dựng uy tín, không thể để người khác cảm thấy Pang Kirates chỉ là một thằng nhóc tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản được.
Lúc xem nhân viên kỹ thuật đang cài đặt cho thiết bị, Phong Liên Trúc cũng học được rất nhiều thứ, ví dụ như điều khiển phi thuyền nè. Mỗi lần có người đi tới trước hang ổ để khuân vác thiết bị, Phong Liên Trúc cũng lẳng lặng ngồi vào ghế phó lái với một vẻ mặt vô cảm, quan sát tài xế lái phi thuyền như thế nào bằng khóe mắt của mình.
Xong việc, cậu lại lấy một chiếc phi thuyền ra để thực tập, sau khi đâm hỏng hai, ba chiếc, cuối cùng cậu cũng có thể bay lên một cách lảo đảo rồi.
Cứ như vậy là cậu có thể nhanh chóng đi tới đi lui giữa căn cứ của người phản tổ và vị trí của hang ổ rồi, đồng thời, cậu cũng nhiều chuyện thêm vấn đề giáo dục của họ nữa.
Hệ thống không ban thêm bất cứ công việc kế tiếp nào sau nhiệm vụ giúp đỡ người nghèo cả, nhưng nhiệm vụ học tập lần này được tuyên bố cho cả Phong Liên Trúc và người phản tổ, Phong Liên Trúc phân phó để Chó 16 ghi lại chí hướng của mỗi người phản tổ và muốn họ học tập dựa theo chí hướng của mình, sau đó cậu cũng chẳng chú ý gì nhiều về những người này nữa, mọi việc đều được Chó 16 quản lý hết.
Đối với nhóm người phản tổ, Phong Liên Trúc chỉ đưa ra một phương hướng chung chung, còn lại thì giao cho tự bọn họ phát triển.
Cậu để lại máy truyền tin cho Chó 16 và Cá Heo 66, ngoại trừ có chuyện khẩn cấp ra thì không cần liên lạc với cậu.
Để giả trang thành rồng Kirates mà không để lộ sơ hở, biện pháp tốt nhất đó là bớt tiếp xúc với người phản tổ, duy trì tư thế lạnh lùng và xa cách, ở cạnh nhau nhiều thì tất nhiên sẽ có người nghi ngờ rồi.
Sắp xếp xong hết mọi thứ thì cũng đã là ba ngày sau, hệ thống vẫn chưa gửi tin mới của rồng béo, cũng chẳng biết thế giới game ra sao rồi nữa, hi vọng game vẫn còn đó. Bây giờ cậu không có rảnh để đi bận tâm đến chuyện bên thế giới game nữa, cậu phải chuẩn bị cho bài kiểm tra thôi.
Phong Liên Trúc nhìn hai thiết bị lên mạng tinh tế ở trước mắt, hít sâu một hơi, đeo mặt nạ của người giám hộ lên, thêm bạn tốt với bạn học sinh tiểu học 18 tuổi, thêm vào thông tin người thân rồi trở thành một ông chú tuổi 35 của một học sinh tiểu học 18 tuổi.
Ở thời đại tinh tế, 35 tuổi vẫn là tuổi trẻ, bây giờ tuổi thọ của người cũng cao tới 150 tuổi rồi, 18-100 tuổi là thời kỳ cao điểm của thể lực, có rất nhiều người sau 50 tuổi mới có thể kết hôn, 35 tuổi thì vẫn khá trẻ.
Phong Liên Trúc trực tiếp dùng tên họ của mình, Liên Minh có rất nhiều quốc gia, mỗi quốc gia có cách đặt tên hoàn toàn không giống nhau. Tên phương Đông hay Tây gì cũng được, Phong Liên Trúc quen xài tên Trung rồi nên cũng chẳng đổi làm gì hết.
Suốt ba ngày này, Phong Liên Trúc vẫn luôn đọc sách, tranh thủ làm quen với chữ tinh tế cho nhanh vào để còn đi đối phó với bài kiểm tra nữa chứ.
Có sự giúp đỡ đến từ đại não của rồng béo, cậu đã nhớ kỹ rất nhiều từ tinh tế thông dụng, cơ bản đọc viết thì không thành vấn đề.
Đeo mặt nạ lên và chọn trường, Phong Liên Trúc xuất hiện ngay trước cửa của một ngôi trường. Cậu đi vào chỗ chiêu sinh và gặp được cô giáo phỏng vấn.
Đây là một trường tiểu học công lập bình thường, cậu chọn trường này một là vì chỗ này không thu phí, thứ hai là vì giờ kiểm tra dành cho phụ huynh và học sinh được tách ra, hai người không cần phải xuất hiện cùng lúc.
Người người đi tới đi lui trong sân trường, mạng tinh tế có thể bắt chước thế giới hiện thực, mỗi cảnh tượng trông khá chân thật, đây cũng là để tạo nên một trải nghiệm tốt cho người sử dụng.
“Chào ngài, xin hỏi ngài là Phong tiên sinh đúng không ạ?” Nhân viên phụ trách phỏng vấn tuyển sinh bước tới, là một người phụ nữ, sau khi nhìn tới Phong Liên Trúc, mặt cô đỏ chót lên.
Thiết bị lên mạng sẽ tự động phân biệt diện mạo của người sử dụng. Để không bị người ta phát hiện ra, đám tinh đạo sẽ mang một lớp mặt nạ hư cấu trước khi lên mạng, nhóm người phản tổ cũng đeo chiếc mặt nạ này nữa.
Phong Liên Trúc không phải người tinh tế mà cũng chẳng bị dính án gì nên không cần đeo mặt nạ, Kirates cũng sẽ không giả trang bản thân mình làm gì. Nhưng cậu muốn sử dụng hai tài khoản nên phải có chút tương tự nhưng lại không thể giống nhau. Vì vậy dưới mode ông chú, Phong Liên Trúc đeo skin của Si Tình Liên.
Đây là thứ mà rồng béo nhận được khi đánh bại Si Tình Liên, nó có hiệu quả tăng thêm giá trị nhan sắc, khí chất cũng sẽ khác, khiến cậu thoạt nhìn trông như phiên bản trộn lẫn của cả hai vậy.
Phong Liên Trúc thoáng gật đầu rồi chờ cô giáo chiêu sinh phát bài thi.
Cô giáo với mái tóc dài màu nâu này cầm tài liệu hỏi cậu: “Chào ngài, tôi tên là Jenny, xin ngài hãy thả lỏng, chúng tôi kiểm tra phụ huynh bằng hình thức phỏng vấn ạ. Chủ yếu là để hiểu thêm về tình huống của học sinh thôi. Trên tư liệu có viết, cháu trai Phong Viễn Tư của ngài đã 18 tuổi nhưng vẫn xin học tiểu học, lại còn muốn học hết chương trình học trong vòng một tháng để tham gia kỳ thi đầu vào của trường trung học cơ sở nữa ạ?”
“Đúng vậy.” Phong Liên Trúc gật đầu nghiêm túc.
Cậu không thể lãng phí thời gian ở trường tiểu học được mà phải đánh nhanh thắng nhanh.
“Vì sao bé nhà đã 18 tuổi rồi mà vẫn chưa học tiểu học vậy ạ?” Jenny hỏi vì thấy khó hiểu.
“Không biết.” Phong Liên Trúc nhìn cô một cách lạnh nhạt, “Tôi cũng mới, nhận nuôi thôi.”
Cậu phí hơn nửa ngày mới biên ra xong tư liệu của bản thân, lại tốn thêm nửa ngày nữa mới phiên dịch sạch sang ngôn ngữ tinh tế thông dụng, mọi thứ cũng rất đơn giản. Thông tin của “cháu trai Phong Viễn Tư” là cha mẹ mất hết, được nhận nuôi bởi một ông chú chưa từng gặp mặt bao giờ vào một tháng trước, ông chú phát hiện cậu chưa từng đi học nên đưa cậu tới trường.
Còn về phần vì sao cha mẹ không đưa con mình đi học thì ông chú không biết.
Ở thời đại tinh tế, chuyện riêng tư của mọi người được bảo vệ rất nghiêm khắc. Ngoại trừ ngành thực thi pháp luật Liên Minh ra, những ngành khác không có quyền kiểm tra tư liệu của đối phương bằng mạng. Nhưng trong thiết bị lên mạng của bọn hải tặc tinh tế lại có một bộ hồ sơ hộ khẩu giả, nhưng ngành thực thi pháp luật lại không kiểm tới bộ hồ sơ này. Mấy thiết bị lên mạng này cũng chỉ là một thứ mọi người dùng để lên mạng học tập hoặc chơi đùa thôi, không vi phạm thì sẽ không bị kiểm, toàn là những tài khoản biết thân biết phận hết.
Tài liệu hộ khẩu giả có thể tự động phát triển thêm dựa theo những cài đặt cơ bản. Phong Liên Trúc đưa tên họ, tuổi, giới tính vào, sau khi cài đặt xong, nó sẽ tự động tạo thành một bộ tài liệu. Cậu chỉ cần soạn thêm chút tin tức dựa trên cách này là thông qua phần xét duyệt của trường học thôi.
“Mặc dù không biết là vì lý do gì nhưng đứa nhỏ vốn đã không có đi học, có phải nên để nó thích nghi với hoàn cảnh trước hay không ạ?” Jenny hỏi, mơ hồ cảm thấy Phong Viễn Tư có chút đáng thương.
Ông chú vô tình là cậu bảo: “18 tuổi, cần thích nghi, với hoàn cảnh, của tiểu học à? Không cần.”
“Vậy… chúng ta phải có một trí tuệ nhân tạo kiểu mẫu dạy học mới được, nó có thể điều chỉnh kế hoạch học tập dựa theo tiến độ ngẫu nhiên của học sinh để bé nhà có thể nhanh chóng học xong chương trình tiểu học ạ.” Jenny nói một cách do dự,” Nhưng làm vậy sẽ không quá tốt đối với sự phát triển về mặt thể xác và tinh thần của học sinh đâu, nó cũng chẳng thích hợp để dùng trên người trẻ vị thành niên nữa ạ. Cháu trai của ngài vừa trưởng thành thôi, vậy thì vẫn còn học được, nhưng cần phải đi đánh giá tâm lý định kỳ, chỉ cần thể xác và tinh thần của bé nhà vẫn khỏe mạnh thì mới học nhanh được chứ ạ.”
“Tốt lắm.” Phong Liên Trúc nói kiểu lời ít mà ý nhiều.
Bây giờ cậu không được lật sách mà lại có thể đối thoại thì đã rất không dễ lắm rồi, không cần thiết phải mở miệng thì cậu sẽ không mở miệng đâu.
Nếu là người giám hộ khác không phối hợp hay quan tâm gì đến sự phát triển của con trẻ như vậy, có lẽ Jenny đã báo cáo Phong Liên Trúc ngược đãi con nít với bộ giáo dục từ lâu rồi. Nhưng Phong Viễn Tư đã 18 tuổi, không thể tính là ngược đãi trẻ vị thành niên được, người khiến Phong Viễn Tư không thể học hành gì cũng là cha mẹ của cậu, chẳng liên quan gì đến chú hết nên có báo cũng vô dụng thôi.
Hơn nữa, Phong Liên Trúc trông rất anh tuấn, Jenny không tin người này là một kẻ hay ngược đãi con cháu, chắc là khá nóng lòng và hi vọng cháu nhỏ có thể nhanh chóng đuổi kịp con đường học vấn thôi.
“Vậy được rồi, sau khi bé nhà tham gia kỳ thi đầu vào xong thì có thể sắp xếp thầy giáo trí tuệ nhân tạo ngay ạ. Trí tuệ nhân tạo sẽ không cân nhắc đến sức mạnh tinh thần của trẻ, nhưng chỉ cần tốc độ học có thể đuổi kịp tiến độ thì sẽ có thể nhanh chóng học xong. Mặc dù trường của chúng tôi dạy miễn phí thật, nhưng trí tuệ nhân tạo nằm trong phạm trù những mục phải thu phí, cần 100,000 tinh tệ cho nguyên bộ trong 6 năm ạ.” Jenny giới thiệu với Phong Liên Trúc.
100,000 tinh tệ?
Phong Liên Trúc không xu dính túi nhìn cô giáo Jenny với một vẻ mặt vô cảm, cậu nhìn cô giáo này đến nỗi cô cảm thấy như có một chú nai con đang chạy loạn trong lòng mình luôn rồi mới chậm rãi mở miệng: “Có thể, thiếu nợ không?”
Jenny: “…… Có thể trả theo giai đoạn ạ, nhưng vẫn cần phải đặt cọc trước 20,000 tinh tệ ạ.”
Phong Liên Trúc: “……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!