Hệ Thống Đang Cộng Hưởng - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Hệ Thống Đang Cộng Hưởng


Chương 64


Tiền thưởng dành cho người bắt được Thiếu tướng Laurie ở Liên Minh quá cao nên hắn không thể ra mặt cho chuyện này, hắn chịu trách nhiệm chỉ đạo ở sau hậu trường và giao mọi điều cho trưởng công tố viên nằm vùng riêng ở đây của mình. Sau chuyện này, thân phận của trưởng công tố viên đó có lẽ cũng đã bị lộ, nhưng không sao, bây giờ cả xã hội đều rất quan tâm tới vụ án này, trưởng công tố viên sẽ không bị ngại giữa thời khắc mấu chốt này đâu. Còn nếu không, Liên Minh sẽ hoàn toàn mất đi lòng tin của dân chúng, quân đế quốc cũng có thể thừa thế xông lên.

Sau khi xong việc, chắc chắn trưởng công tố viên này sẽ bị cắt chức để bảo vệ danh tiếng cho Liên Minh. Nhưng cũng may là quân đế quốc thu hoạch được rất nhiều lợi ích từ vụ án này, tên nằm vùng mà họ che giấu suốt mấy năm bị lộ ra cũng đáng giá thôi.

Lúc này, trên mạng tinh tế đã có mấy lời bình luận nhớ về chế độ đế quốc trước kia, họ cho rằng đám ông lớn của Liên Minh chắc cũng tham nhũng sắp hết rồi. Thứ gọi là hội nghị dân chủ chỉ là nói suông thôi, chẳng bằng đế chế được chút nào, dù sao hành động của Hoàng đế luôn được dân chúng giám sát, giám sát một người thay vì một đám thành viên hội nghị thì vẫn ổn hơn.

Đây rõ ràng chỉ là một lời nói xằng bậy nhưng lại có người tin thật.

“Trong tình huống này, Liên Minh cũng sẽ lựa chọn dẹp sạch mấy kẻ mạnh và hồi phục án tử hình để khiến dân chúng bớt giận dù kết quả bầu phiếu có đi về đâu đi chăng nữa.” Phong Liên Trúc mở một buổi họp trong khách sạn, cậu nói với mấy người phản tổ, “Kết quả buổi thẩm vấn đầu tiên nhất định sẽ là án tử hình cho kẻ đầu sỏ và mấy tên đồng lõa với tội danh khá nghiêm trọng, những người còn lại sẽ ở tù chung thân, các bộ phận trong cơ thể của họ cũng sẽ được quyên tặng ra ngoài.”

Nghe hết lời phân tích của Phong Liên Trúc, mấy người phản tổ thở một hơi dài nhẹ nhõm trong lòng. Có vài người phản tổ lại nhăn mặt như thể cảm thấy kết án như vầy vẫn quá hời cho mấy tên cặn bã kia, nhưng họ sẽ nhịn.

Thằn Lằn suy nghĩ rồi đại diện mọi người phản tổ lên tiếng: “Nếu có thể, tao hi vọng có thể mang mấy thằng cha đó tới phòng thí nghiệm để cho bọn họ thử nghiệm một lần những gì mà bọn tao đã từng trải qua, sau đó róc xương róc thịt ra để bọn họ đau tới chết mới thôi.”

Lời nói của Thằn Lằn khiến mắt của vài người phản tổ nổi đầy tơ máu, rắn nữ còn lè lưỡi dài ra và phát ra những âm thanh xì xì nữa.

“Nhưng,” Thằn Lằn nhìn lướt qua vẻ mặt của mọi người rồi nói giọng bình thản, “Nếu làm vậy, chúng ta sẽ có tương lai à?”

“Nếu dừng ở đây, thân phận của tụi mình vẫn sẽ là người bị hại. Dù từng làm ra những chuyện tàn nhẫn trên võ đài dưới mặt đất, nhưng tụi mình cũng có thể nói là bị ép buộc, là quy tắc vặn vẹo của bên tổ chức, là vì đồng vàng mà khán giả ném xuống và cũng là vì bị võ đài đe dọa. Kẻ bị hại như chúng ta không có lỗi và có thể được tha thứ theo pháp luật hiện hành. Nhưng nếu tụi mình làm ra mấy chuyện tuân theo nguyện vọng chủ quan như tao vừa nói đó, cả đám tụi mình sẽ là tội phạm, là kẻ đầu sỏ.”

Nói xong mấy lời này, Thằn Lằn liếc Phong Liên Trúc một cái, đây là những gì Phong Liên Trúc viết và bắt hắn học thuộc lòng. Nếu không với trình độ giáo dục của Thằn Lằn, hắn không đời nào nói được mấy câu nói có sách mách có chứng thế đâu.

“Ai sẽ tha thứ cho tụi mình đây?” Độc Giác nói.

“Bản thân mọi người,” Phong Liên Trúc nói, “Chỉ có bản thân mọi người mới có đủ tự tin để nhìn thẳng vào chỗ thiếu sót của mình, từ đó mới có đủ can đảm để đối mặt với tương lai thôi..”

Một con rồng Kirates lại có thể nói ra một câu nói sâu sắc như vậy, Độc Giác cười nói vẻ tự giễu: “Trong mấy quyển sách nhi đồng mà tôi đọc khi còn nhỏ, rồng Kirates luôn là Boss của vũ trụ, hắn sẽ cướp mất vàng bạc và người con gái đẹp nhất của một tinh cầu nào đó. Tiếp theo sẽ đâu lòi ra một đứa nhỏ nghèo khổ có được chiếc cơ giáp tiên tiến nhất thế giới, cậu ta điều khiển nó giết chết rồng ác, cứu người đẹp trở về và trở thành một vị anh hùng.”

“Vậy mà bây giờ người cứu tụi mình lại là Kirates.”

Thật ra, Kirates chân chính có lẽ sẽ hành động theo trong sách nhi đồng thật đó, ngoài vụ cướp gái đẹp ra thôi. Nếu rồng béo cướp gái đẹp thật, Phong Liên Trúc cảm thấy mình sẽ giận lắm đây.

Nhưng có vẻ rồng béo không mấy hứng thú với gái đẹp, Hữu Phượng Lai Nghi có nhiều thành viên xinh gái như thế nhưng rồng béo lại chưa từng rung động với bất cứ ai, hay vì anh vẫn còn là một con rồng vị thành niên nhỉ.

Nghĩ tới đây, khóe miệng của Phong Liên Trúc không nhịn được mà cong lên.

Mấy người phản tổ nhìn nhau, Kirates cười kìa, tại sao cậu ta lại cười chứ. Lời nói của Độc Giác làm cho cậu ta cười rộ lên, chẳng lẽ cậu ta thích nghe người ta khích lệ mình nhỉ? Làm sao đây ta? Phải khen cậu ta hả?

Cũng may lúc này Phong Liên Trúc nói đúng lúc: “Ngày mai, tòa án tối cao sẽ đưa ra lời phán tuyết cho buổi thẩm vấn đầu tiên, bị cáo chắc chắn sẽ không chịu, bên đó tuyệt đối sẽ đòi buổi thẩm vấn thứ hai. Buổi đầu và buổi thứ hai sẽ cách nhau ít nhất 15 ngày để bị cáo có đủ thời gian để thu thập chứng cứ biện hộ cho bản thân. Trong 15 ngày này, mọi người phải vất vả chút rồi.”

“Vất vả về việc gì cơ?”

“Tôi sẽ giúp mọi người được hoạt động tự do ở Lameil. Đến lúc đó, mọi người sẽ xuất hiện trước máy quay của truyền thông, hãy biểu hiện thật tốt vào mấy ngày đó nhé.”

“Phải biểu hiện như thế nào?” Thằn Lằn hỏi với vẻ hoang mang.

Phong Liên Trúc thấy người phản tổ không hiểu thật, cậu thở dài một hơi và giơ hai ngón tay ra: “Thứ nhất, giả vờ thê thảm một cách thỏa đáng để lấy được sự đồng cảm của dân chúng. Mọi người có ưu thế bẩm sinh mà, cứ nói đôi lời về cuộc sống ở viện mồ côi, những đau khổ trong phòng thí nghiệm, sự không cam lòng khi bị ép lên võ đài và khát vọng được cứu giúp với đám phóng viên thôi. Thứ hai là thể hiện lòng lương thiện. Mọi người phải để cho người Liên Minh thấy được dù bản thân bị hãm hại tới mức này nhưng vẫn ôm trong lòng một khát vọng tốt đẹp và luôn hướng tới những điều đẹp đẽ luôn. Mọi người chịu mỉm cười với những người dân Liên Minh đối xử tử tế với mình nhưng phải thể hiện sự đau khổ và không thể tự chủ khi đụng phải đám phóng viên hùng hổ dọa người. Mọi người phải kể thật ra là bản thân căm thù võ đài dưới mặt đất cũng như vụ cải tạo trái phép, song song đó cũng phải cảm ơn những người Liên Minh đã quở trách đám đầu sỏ gây tội giùm mọi người.”

Mặt của cả đám người phản tổ, bao gồm cả Thằn Lằn, để nứt ra hết trơn. Họ bắt đầu nghi ngờ bộ người trước mặt mình là rồng Kirates thật hả? Một giống loài hùng mạnh trong vũ trụ như vầy lại giỏi về vụ bày kế đến thế à?

Phong Liên Trúc cũng không thèm để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của mấy người phản tổ. Hồi trước vì giả trang thành rồng béo nên cậu chưa có tự tin thôi, bây giờ cậu bằng lòng làm chính bản thân mình hơn nhé.

“Còn muốn tụi tao phải giả vờ thê thảm nữa hả?!” Trâu Rừng khẽ gầm lên một tiếng, “Tao căm thù mấy người Liên Minh yếu ớt vô dụng kia muốn chết luôn thì còn cần bọn họ phải giúp tao à? Ghê tởm chết đi được!”

Lời nói của hắn khiến mấy người phản tổ thấy đồng cảm ngay.

Phong Liên Trúc lại chả thèm quan tâm tới thái độ của họ: “Mấy anh có thể không muốn, anh nghĩ như thế nào trong lòng cũng được nhưng hành động của anh sẽ nói lên tất cả. Vì cuộc sống sau này và để thay đổi <Luật Bảo Vệ Người Phản Tổ>, mọi người buộc phải làm vậy. Nếu không biết nên nói gì thì tối nay về viết mấy bài văn, nộp cho tôi để tôi sửa giùm mọi người, tới lúc đó mọi người cứ học thuộc lòng là được thôi.”

“Viết văn á?” Rắn nữ rít lên một tiếng.

“Ừ, có vấn đề gì hả? Chắc mọi người ai cũng biết chữ hết phải không?” Phong Liên Trúc nhìn mọi người một vòng.

“Biết thì biết đó, nhưng…”

“Vậy không thành vấn đề rồi.” Phong Liên Trúc bắt chước giọng điệu của thầy giáo rồng xanh, đập một phát lên bàn rồi nói một cách ngang tàng.

Quả nhiên khi cậu trở nên nghiêm túc, mấy người phản tổ này không dám có ý kiến gì nữa, cả đám đều cúi đầu ngoan ngoãn tỏ vẻ mình sẽ làm bài tập đàng hoàng.

Trước buổi phán quyết đầu tiên, Phong Liên Trúc sửa hơn một trăm bài văn, viết từng lời bình luận, dạy mấy người phản tổ phải trả lời những câu hỏi khác nhau như thế nào suốt cả đêm. Đêm đó cả đám chẳng ai dám ngủ, toàn học thuộc lòng bài văn mà Phong Liên Trúc đã sửa giùm thôi.

Sáng sớm hôm sau, mấy người phản tổ cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ rồi, một con rồng Kirates lại sửa bài cho họ hả? Thật ra là họ đã chết mất tiêu rồi, chết ngay lúc bị người của võ đài dưới mặt đất đưa tới Sao Nguyên Thủy, bây giờ chỉ là ảo tưởng trước khi chết thôi, đúng không?

100 người phản tổ lên tòa với một dáng vẻ như đang bị mộng du, bài văn Phong Liên Trúc đã sửa cho mọi người luôn quanh quẩn trong đầu.

Để biện hộ cho thân chủ, luật sư bên bị cáo cần phải có những chứng cứ tấn công bên công tố. Có một ông luật sư lấy hình của một nhân chứng cho mấy trận đấu là Thằn Lằn ra, những chỗ máu me bị làm mờ bằng mosaic khiến người Liên Minh đang xem phát sóng trực tiếp thấy khó chịu, luật sư nói thẳng: “Trên tay của nhân chứng bên công tố nào cũng dính đầy máu tươi, ai cũng là kẻ cuồng giết người, lòng của bọn họ vặn vẹo hết mức, bọn họ cực kỳ căm thù thân chủ của tôi. Thưa thẩm phán đại nhân và các vị bồi thẩm đoàn, có thật là bằng chứng mà họ đưa ra sẽ không chỉ có lợi cho họ thôi không ạ? Có thật là họ không có chút tư tưởng muốn trả thù không ạ? Bọn họ có đúng là người phản tổ đáng thương như lời của dân chúng Liên Minh không đây ạ? Tôi cho rằng trạng thái tâm lý của họ đã như vầy thì không thích hợp để làm chứng đâu ạ.”

Đối mặt với lời chất vất của luật sư, chắc người phản tổ sẽ tức giận và thể hiện những hành động mang tính công kích nếu là trước đây, nhưng lúc này, trong đầu của mấy người phản tổ còn bị mộng du toàn là bài văn thôi, họ học sẵn cách trả lời câu hỏi này rồi nhé!

Thằn Lằn ngước đôi mắt đau khổ lên và nhìn về phía luật sư bên bị cáo, hắn nói bằng một giọng điệu nặng nề: “Tôi sẽ không phủ nhận những việc mà bản thân đã làm, nhưng trước khi chỉ trích chúng tôi, xin ngài đừng xem nhẹ hai việc ạ. Thứ nhất, ngài có nghe thấy mấy tiếng hô trong video không? Ngài thấy con dấu trên cổ của tuyển thủ dự thi chứ? Đó là con dấu của võ đài dưới mặt đất với ý nghĩa là biểu diễn góp vui đó ạ. Chỉ cần có con dấu này trên cổ, bọn tôi nhất định phải biểu diễn cho thân chủ của người xem trong lúc họ thì reo hò thích thú. Nếu không làm theo quy định, bọn tôi sẽ bị đối xử như thế sau khi kết thúc. Thứ hai, 100 người phản tổ còn đứng thẳng được trước mặt ngài hiện giờ là những kẻ còn sống sót từ những hành động tàn nhẫn trong video đó. Lý do đúng ra bọn tôi có thể trở thành thủ phạm không phải là vì bọn tôi tàn nhẫn mà là mạng của bọn tôi lớn, chờ được đến khi có người cứu viện tới trước khi chết thôi.”

Ánh mắt bình tĩnh nhưng cũng tuyệt vọng của Thằn Lằn khiến ngón tay của ông luật sư cứng rắn hơi run lên. Nhân cơ hội này, trưởng công tố viên lấy một xấp tư liệu ra và nói: “Tôi có hơn mười nghìn bản copy video mà luật sự bên bị cáo ạ. Chẳng qua tất cả những người bị ngược đãi trong video toàn là nhân chứng bên tôi hết ạ.”

Hắn tự thuật lại những gì mà đám tuyển thủ Thằn Lằn từng trải qua và nói thêm: “Dù họ là người bị hại hay thủ phạm đi chăng nữa, kẻ đã khiến họ buộc lòng phải làm như vậy để bảo vệ mạng sống của mình chính là bị cáo!”

Màn ảnh chiếu tới khuôn mặt của những người phản tổ, cả đám bọn họ trông rất mơ màng, khổ sở, suy nghĩ sâu xa, bình tĩnh và chẳng có bất cứ biểu hiện mang tính công kích nào cả. Điều này càng làm cho người ta xác định rằng họ từng là những đứa nhỏ ngoan ngoãn, còn bây giờ họ chính là người bị hại.

Nhưng còn người phản tổ đang suy nghĩ trong lòng vậy ta? Đệt má, Thằn Lằn học thuộc nhanh tới vậy luôn hả? Mình còn chưa học đâu vào đâu hết á! Lát về bị con rồng kia đánh thì phải làm sao đây? Cơ thể nhỏ bé của mình có thể chịu nổi một quyền của cậu ta không trời?

Lần phán quyết đầu tiên của vụ án võ đài dưới mặt đất, kẻ tổ chức và người xem bao gồm đám ông lớn của Liên Minh đều bị tuyên án tử hình, mấy tên đồng lõa còn lại bị lưu đày tới quặng tinh khổ cực nhất, ở tù chung thân và phải lao động cả đời.

Sau khi lần thẩm vấn đầu tiên kết thúc, bị cáo xin buổi thẩm vấn thứ hai. Lúc rời khỏi tòa án, có không biết bao nhiêu phóng viên nhào tới phỏng vấn đương sự và nhân chứng.

Người phản tổ được Phong Liên Trúc dạy nói trước các kiểu biểu hiện rất tốt, thể hiện đầy đủ sự luống cuống cũng như khát vọng hướng tới một cuộc sống mới của bản thân, cảnh này làm người xem trước màn hình mềm lòng đến nỗi rơi nước mắt đầy cả mặt.

Vì họ không có bất cứ hành động mang tính công kích nào trên tòa án, từ buổi thẩm vấn đầu tiên tới buổi thứ hai, người phản tổ được hoạt động tự do ở Sao Lameil, nhưng vẫn phải chấp nhận sự bảo vệ của cảnh sát Liên Minh để tránh có kẻ ám sát họ. Tất cả chi phí của người phản tổ ở Sao Lameil đều được tòa án tối cao trả hết.

Mà Phong Liên Trúc, người chỉ đạo tất cả những điều này, đang làm gì trong lúc này nhỉ?

Để tốt nghiệp đại học càng nhanh càng tốt và làm theo lý tưởng sớm được ngày nào hay ngày đó, cậu vào học tại một trường trung học cơ sở và bắt đầu kỳ thực tập dành cho giáo viên dạy thể dục của mình dưới sự giúp đỡ của trưởng công tố viên cấp dưới của Laurie.

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Liên Trúc: Không có thứ gì mà một bài văn không giải quyết được cả, nếu không được thì viết hai bài thôi chứ sao.

Tất cả người phản tổ:…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN