Hệ thống đào tạo thần nữ siêu cấp bá đạo - Thưởng thức mỹ thực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Hệ thống đào tạo thần nữ siêu cấp bá đạo


Thưởng thức mỹ thực



Trích Tiên lâu là một tòa nhà bốn tầng, có diện tích tầm 500 mét vuông, dùng lưu ly mà dựng lên, đây là chỗ tụ tập nổi tiếng của những kẻ có tiền, Trích Tiên lâu có rất nhiều chi nhánh trên cả bốn mảnh đại lục, là một thế lực có danh tiếng, chủ nhân Tiếu Khuynh, là một Luyện Hư cảnh cường giả, ngay cả Thần Long cốc bọn họ cũng phải nể mặt hắn mấy phần.

Diệp Tử ngồi trên ghế, hai chân không ngừng lắc lư, đây là phúc lợi của một tiểu nha đầu chưa lớn chân chưa chạm đất, Diệp Tử híp mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong không khí là mùi của đủ loại món ăn không biết tên, có thực mới vực được đạo, câu này quả không sai, dù đây là thế giới tu tiên đi chăng nữa thì mỹ thực vẫn giữ được chỗ đứng cuả nó.

“Trạch ca ca, món kia là món gì vậy? Nhìn có vẻ rất ngon.” Diệp Tử chép chép miệng thèm thuồng, mắt chăm chú nhìn một bàn cách bọn họ không xa.

Mộc Trạch cảm thấy thật bùn cười, tiểu tham ăn này nhìn thấy món gì cũng cảm thấy nó ăn ngon, không biết kiếp trước nàng là quỷ chết đói đầu thai không nữa.

“Món kia là lẩu thập cẩm, gồm 12 loại thịt linh thú khác nhau, là một trong tám món ăn nổi tiếng của Trích Tiên lâu, muội muốn ăn thử không?”

“Vậy có ổn không? Lúc nãy Trạch ca ca đã gọi điểm tâm lên rồi mà.”

“Tiểu Diệp thật ngốc, ăn không hết điểm tâm thì chúng ta gói về, vậy không phải là được rồi sao.” Mộc Trạch yêu chiều véo mũi nàng.

“Trạch ca ca huynh đừng đụng một tí lại véo mũi muội, mũi muội sẽ bị tẹt mất, huynh biết trên tay mình có bao nhiêu vi khuẩn không? Muội không muốn mặt mình nổi đây mụn nhọt đâu.” Diệp Tử khó chịu đưa đầu về phía khác, Trạch ca ca thật là.

Mộc Trạch không biết “vi khuẩn” kia là thứ gì, nhưng hắn hiểu vẻ mặt ghét bỏ hắn của Diệp Tử, thấy nàng không nhìn về phía này, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, hắn đưa tay kéo nàng ngồi lên lòng mình, xoay mặt nàng lại, bắt nàng đối diện với chính mình.

“Tiểu Diệp là đang ghét bỏ Trạch ca ca sao?” Mộc Trạch trầm giọng hỏi.

“Muội nào có.” Diệp Tử cúi đầu, mắt không ngừng đảo quanh, nàng không hiểu Mộc Trạch vì lý do gì mà phát tiểu tính tình, nhưng mà bản năng của động vật cảnh báo nàng nguy hiểm đang đến gần.

“Thật sự?”

“Tất nhiên, Mộc Trạch tuấn mỹ như thế này, ai có thể ghét bỏ huynh, huynh mau để muội xuống, mọi người đang nhìn kìa.” Mặt Diệp Tử đỏ bừng, sắp bốc khói vì xấu hổ.

“Tiểu Diệp hôn Trạch ca ca một cái, Trạch ca ca sẽ tha cho muội.”

“Xì, Trạch ca ca chỉ biết bắt nạt muội.” Diệp Tử trả bài xong liền phụng phịu trở về ghế ngồi của mình.

Khi Tiếu Khuynh đến thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này, không tin được tự véo bản thân, đau, đây không phải là mơ, không người bằng hữu của mình cũng có một khía cạnh như thế này.

“A Trạch, lâu quá không gặp, vị này là?” Tiếu Khuynh vừa hỏi vừa đánh giá Diệp Tử, không tồi, dù chưa trưởng thành nhưng đã có tiềm năng của một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, khí chất ấm áp như ánh nắng mặt trời, khiến người xung quanh không tự chủ muốn lại gần.

“A Khuynh, đây là vị hôn thê của ta, Long Vân Diệp Tử.” Mộc Trạch ôn nhu nói, mắt đầy ý cười.

“Là Long Vân Diệp Tử, đại tiểu thư của Thần Long cốc?”

“Đúng vậy.”

“Long muội muội, ta là Tiếu Khuynh, bằng hữu của Mộc Trạch, muội có thế ta là Tiếu ca ca, ta gọi muội là Tiểu Diệp được không?”

“Được, mọi người trong nhà đều gọi muội như thế. Tiếu ca ca mời ngồi.” Diệp Tử cảm thấy không sao cả.

Tiếu Khuynh vứt cho Mộc Trạch một cái ánh mắt khiêu khích. Ha ha, hắn cảm giác rất thành tựu khi nghe được hai tiếng Tiếu ca ca kia.

Mộc Trạch khó chịu, cảm thấy phải cẩn thận dạy dỗ lại tiểu nương tử, ca ca là không thể nhận loạn.

“Đây là lẩu thập cẩm của quý khách, mời dùng.” Tiếu chưởng quỹ tự mình mang đồ ăn tới.

“Ngươi đi xuống làm việc đi, ta sẽ ở đây chiếu cố hai người bọn họ.” Tiếu Khuynh phất tay để nàng đi xuống

“Vâng chủ nhân.”

Diệp Tử thích thú thưởng thức mỹ thực, ừm không tệ, món lẩu này nước dùng rất ngọt và trong, độ cay vừa phải, thịt linh thú thì rất mềm, có tính đàn hồi, nước chấm có ba loại khác nhau, có đủ chua cay mặn ngọt để thực khách tùy ý chọn lựa.

“Muội ăn chậm một chút, đâu có ai tranh với muội.” Mộc Trạch dùng khăn tay, giúp nàng lau khóe miệng bị dính nước chấm.

“Trạch ca ca cũng ăn đi, đừng chỉ nhìn muội ăn.” Diệp Tử ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch, híp mắt cười, có đi có lại gắp cho hắn một miếng tôm bóc nõn nàng mới thả vào nồi lẩu không lâu.

“Ăn thật ngon.”

“Tiểu Diệp, muội nên ăn nhiều rau, đừng chỉ ăn thịt.” Mộc Trạch nâng bàn tay bạch ngọc gắp miếng tôm oánh nhuận vào miệng, ăn xong còn không quên gắp mấy đũa nấm và rau xanh vào bát nàng.

Diệp Tử cắn đũa, nàng không thích ăn rau, tật xấu này từ khi sinh ra đã có, Diệp Tử cầu xin nhìn Mộc Trạch thì nhận được cái ánh mắt đầy khích lệ của hắn.

“Muội chỉ ăn chỗ này thôi đó.”

Thấy kết quả này, Mộc Trạch hài lòng cười, Tiếu Khuynh ngồi bên cạnh cũng thấy ghen tị với hai người bọn họ, trong mắt chỉ có đối phương, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình cô độc đến thế, nếu Nhã Nhã ở đây thì thật tốt, Tiếu Khuynh đưa mắt nhìn về xa xăm.

“Tiếu ca ca, huynh cũng ăn đi, ngon lắm đó.” Diệp Tử thấy Tiếu Khuynh ngẩn người thì lên tiếng quan tâm, tiện tay gắp cho hắn một đũa rau xanh, có người ăn hết rau thì nàng sẽ không phải ăn, hì hì, nàng quả thật quá thông minh, Diệp Tử lém lỉnh cười.

Mộc Trạch quá hiểu nàng, chỉ một cái ánh mắt hắn đã hiểu trong lòng Diệp Tử đang nghĩ gì.

“Có chuyện gì sao?” Mộc Trạch lơ đãng hỏi.

“Không có gì, chỉ là có chút nhớ Nhã Nhã, không biết giờ nàng ấy đang làm gì?”

Mộ Dung Nhã Nhã và Tiếu Khuynh tâm đầu ý hợp, nhưng tình cảm của hai người bọn họ lại bị gia tộc ngăn cấm, chuyện Tiếu Khuynh là lão bản đang sau của Trích Tiên lâu chỉ có phụ mẫu hắn và Mộc Trạch biết, Mộ Dung ghét bỏ hắn không có sự nghiệp, gia thế quá kém, nên tìm đủ mọi cách ngăn cản tình cảm của hai người bọn họ, Nhã Nhã lại là một người mềm yếu, mấy người trong gia tộc dùng chiêu bài tình thân là nàng ấy lại mủi lòng, chuyện tình cảm của hai người bọn họ cứ như vậy giằng co mãi đến tận bây giờ.

Mộc Trạch thật sự muốn người bằng hữu này của mình kết thức đoạn nhân duyên không có kết quả này, nhưng vẫn chọn mặc kệ, hắn không phải là người trong cuộc nên không có quyền phán xét tình cảm của hai người bọn họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN