Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa - Chương 26: Anh, em vào được không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
336


Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa


Chương 26: Anh, em vào được không?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có phù dâu chính ở đây, nhân vật tạm thời thế chỗ như Liên Hân tự nhiên không có nhiều việc để làm.

Cô đơn giản chỉ cần mỉm cười e lệ mà đi theo cô dâu, ở đúng thời điểm lộ ra phù hợp biểu tình.

Lúc chụp ảnh chung, Nhan Chi lên tiếng nhắc nhở mọi người.

“Nhất định phải cười thật đẹp nha, sẽ lên báo đó.”

Liên Hân sửng sốt một chút “Lên báo?”

“Đương nhiên rồi, có anh trai cậu ở đây, còn có ông xã tớ, khẳng định sẽ lên báo. Yên tâm, ảnh có chỉnh sửa rồi mới đăng, đảm bảo đẹp.”

Liên Hân tiếp tục mờ mịt.

Xung quanh là hải cảnh vô tận, ở trên đài, lấy cô dâu chú rể làm trung tâm, phù dâu cùng phù rể xếp hàng hai bên, bọn họ cùng nhau đứng trên Baba Nest trứ danh của khách sạn SriPanwa mà chụp ảnh.

Gió biển phần phật, bốn phương tám hướng đều là mặt biển mênh mông vô bờ, nam thanh nữ tú đứng trước camera đều trưng ra vẻ mặt tươi cười.

Nụ cười của Liên Kỷ có thể nói là thành thục ổn trọng, không chê vào đâu được.

Nụ cười của Liên Hân ngược lại đầy vẻ câu nệ ngượng ngùng.

***

Lúc mọi người quay trở về sảnh phòng bên dưới, Nhan Chi đột nhiên bắt chuyện với Liên Hân, là nói về Liên Kỷ.

“Anh cậu 14,15 tuổi đã đi Châu Âu huấn luyện, vẫn luôn ở mãi bên đó không về, người nhà chắc là nhớ thương nhiều lắm? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh cậu đúng thật quá lợi hại, có thể ở UEFA Champions League đá ra thành tích tốt như vậy, cũng chỉ có mỗi mình Liên Kỷ…”

Liên Hân ấp úng gật đầu hùa theo.

Kỳ thật, cô còn không biết hắn đi đá bóng.

Thi đấu thể dục thể thao đối với Liên Hân cũng giống như chuyện trên trời, trước nay cô đều không quan tâm.

Tranh thủ lúc Nhan Chi quay người đi, Liên Hân vội vàng lấy di động ra tra thông tin về Liên Kỷ.

Tiền đạo đỉnh cao vừa về nước tiếp tục phát triển sự nghiệp”

“Thiếu niên từ năm 10 tuổi gia cảnh bần hàn, nhập học trường thể thao quốc gia…”

“14 tuổi xuất sắc chiếm lấy suất tham dự đặc huấn ở Châu Âu”

“Buổi đầu gian nan của tiền đạo đỉnh cấp, mỗi tháng chỉ được cấp 100 “

“Cực kỳ ưu tú, trở nên nổi bật…được các câu lạc bộ săn đón…”

“Trước khi về nước lương là 200 vạn EUR”

“Câu lạc bộ Á Thịnh chi 2000 vạn EUR thu mua chân sút vàng…”

“Giá trị tăng cao, chỉ đứng sau cầu thủ ngoại viện Brazil của Á Thịnh”

Liên Hân tùy tiện lướt lướt, rất nhiều bài báo khác nhau nói về Liên Kỷ.

Dư luận cũng đa chiều, có người đặt hết kỳ vọng vào hắn, cũng có người cười hắn vì tiền mà trở về ao làng, nói hắn ếch ngồi đáy giếng.

Có điều, thứ Liên Hân chú ý chỉ có hình ảnh “thiếu niên bần hàn”, cô thoáng dừng ở bài báo này một chút, sau đó bĩu môi, quả thực cảm thấy châm chọc.

Sau khi cha chết, hắn một phân di sản cũng chưa chia cho mẹ con cô, trực tiếp đem bọn họ đuổi ra khỏi nhà.

Người như vậy lại đi xây dựng hình tượng thiếu niên bần hàn vượt khó để thành công, hắn cũng quá không thực tế.

Trong lúc Liên Hân đang định xem thêm một lát, thình lình, cô cảm nhận được một luồng khí tràng lạnh lẽo thấu xương từ phía sau lưng.

Vừa ngẩng đầu, cô liền trông thấy Liên Kỷ đang rũ mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động trên tay mình.

Liên Hân luống cuống đem giao diện tìm kiếm đóng lại, biểu tình vô cùng xấu hổ.

“Liên Kỷ, anh đến tìm Liên Hân sao? Lát nữa anh trông chừng cậu ấy một chút, ban nãy đi mời rượu Liên Hân có giúp em chắn hết mấy ly.” Nhan Chi đột nhiên lên tiếng.

Biểu tình trên mặt hai người nháy mắt đông cứng.

Nhưng thật mau, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn Nhan Chi, mỉm cười.

“…Ừm.”

“Cảm ơn cậu.”

Sau đó Liên Kỷ liền xoay người rời đi.

《Ký chủ, đề nghị tích cực chuẩn bị cho nhiệm vụ, khoảng cách từ đây đến lúc nước hoa bậc 4 hoàn thành đồng thời khởi động nhiệm vụ bậc 4 chỉ còn có 10 giờ.

Sắp bắt đầu trừng phạt》

《Ký chủ, làm ơn chú ý đồng hồ đếm ngược》

《Ký chủ, ngài không phải đã nói chỉ cần không bị trừng phạt, cái gì đều không thành vấn đề sao? Mà lần này bậc 5 trừng phạt so với lúc trước còn tàn khốc hơn nha…》

“Biết rồi biết rồi biết rồi! Đừng nói nữa!”Liên Hân mặt ủ mày ê.

《Nếu ký chủ tồn tại chướng ngại tâm lý, có thể suy xét sử dụng tinh dầu trí huyễn》

Liên Hân kỳ thực hơi do dự.

Từ sau khi xảy ra sự việc cùng với Kỳ Việt, cô mới phát giác ra một điều: kể cả đàn ông cũng có trinh tiết!

Cho nên kể từ lúc đó Liên Hân đã quyết định sẽ không dùng lại cái loại tinh dầu trí huyễn này.

Hơn nữa, sở dĩ lần trước cô dám làm bừa hoàn toàn là vì ỷ vào Kỳ Việt chính trực lại tốt tính, nhưng Liên Kỷ thì không.

Nếu để Liên Kỷ biết được, hắn nhất định sẽ giết chết cô.

Chuyện năm sáu tuổi đến tận bây giờ Liên Hân vẫn còn nhớ rất rõ.

Cô sẽ không bao giờ quên cảm giác thiếu chút nữa bị Liên Kỷ bóp chết là như thế nào.

Liên Hân khó chịu mà cúi đầu…

Vu Khanh Khanh, mẹ cô, Liên Hân cũng không biết nên dùng thái độ gì để nói về người này.

Bà hoài thai trong lúc mẹ của Liên Kỷ đang ở cữ, sau đó tiểu tam ngang nhiên thượng vị*.

Cho nên Liên Kỷ cơ hồ chính là ở trong cãi vả cùng thù hận mà lớn lên.

Sau khi mẹ Liên Kỷ vì uất ức mà bạo bệnh qua đời, cha cô liền thuận nước đẩy thuyền mà mang mẹ con Liên Hân đón về nhà, nhưng chỉ sống chung chứ không đi lãnh chứng.

Về sau ông cũng vì gặp tai nạn xe mà bỏ mạng, Liên Kỷ liền được một ít trưởng bối trong nhà hợp lực giúp đỡ, đuổi mẹ con cô ra ngoài.

Vu Khanh Khanh mất cả người lẫn của, mang theo con gái chỉ cảm thấy vướng chân, bà liền đem Liên Hân ném cho bà ngoại, chính mình cao chạy xa bay cùng một người đàn ông ngoại quốc.

May mà bà ngoại đối với Liên Hân rất tốt, cũng có người hảo tâm giúp đỡ hai người, Liên Hân khó khăn trắc trở mới thi đậu đại học.

Sau đó bà ngoại qua đời, cô liền cô độc một mình.

Liên Hân ngẫm nghĩ, tinh dầu trí huyễn…vẫn là không nên tuỳ tiện dùng.

Cô thật sự sợ bị bóp chết.

***

Trong thời gian bọn họ thực hiện hoạt động sau lễ cưới, nhờ vào Nhan Chi hết sức nhiệt tình tuyên truyền, kết quả tất cả mọi người đều đã biết Liên Hân cùng Liên Kỷ là một đôi anh em ruột “lâu ngày gặp lại”, “tương thân tương ái”.

Liên Kỷ bất đắc dĩ, không thể không cùng Liên Hân tụ chung một chỗ.

Hắn đành miễn cưỡng thu vào vô số ánh mắt tò mò, đánh giá hoặc là sùng bái xung quanh.

Tươi cười trên mặt Liên Kỷ luôn luôn là vừa vặn, không nhiều cũng không ít đi dù chỉ một phân.

Nhưng Liên Kỷ không đứng được bao lâu liền rời đi rồi.

Liên Hân ở trong Baba Room* chơi với Nhan Chi trong chốc lát.

Vừa không trông thấy Liên Kỷ đâu, cô liền ngồi không nổi nữa, trực tiếp hỏi Nhan Chi số phòng cùng số điện thoại của hắn.

Nhan Chi dường như sửng sốt một chút “Cậu không có số điện thoại của anh Liên Kỷ?”

Liên Hân cúi đầu, có chút rầu rĩ mà nói, kỳ thật hai người bọn họ lúc trước có một ít hiểu lầm, cô muốn nhân cơ hội này để nói chuyện rõ ràng với nhau.

Nhan Chi nghe xong liền ruột mềm trăm mối mà ôm lấy cô.

“Sao lại thế này…Liên Hân cậu đừng lo, tớ sẽ giúp cậu. Hai người là anh em với nhau, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Ừm!” Liên Hân cảm động gật đầu.

Nếu Nhan Chi biết kỳ thực cô đang cân nhắc làm cách nào để ăn côn th*t của ca ca, phỏng chừng sẽ trực tiếp phát điên.

***

Sau khi bắt được số phòng cùng số điện thoại của Liên Kỷ, Liên Hân trực tiếp đi qua.

Lúc hắn mở cửa ra nhìn thấy cô, bàn tay ở trên tay nắm cửa liền siết lại thật chặt, chân mày nhíu nhíu, ấn đường so với đáy biển còn muốn sâu hơn.

“Anh…” Liên Hân lấy hết can đảm mà kêu lên một tiếng “Em vào trong có được không?”

———

*Baba Nest & Baba Room

Ở trên là chỗ cử hành hôn lễ, phía dưới là phòng dành cho hoạt động trong nhà hoặc dùng làm phòng tân hôn

*Tiểu tam thượng vị : ý chỉ vợ lẽ lấn lướt vợ lớn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN