Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa - Chương 71: Học đại học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
324


Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa


Chương 71: Học đại học


Tô Tử Việt còn đang sửng sốt, Liên Hân cũng không dám ở lại bên ngoài quá lâu, đành nhìn hắn một cái, trực tiếp xoay người trở về phòng.

Liên Kỷ còn chưa tắm xong, Liên Hân cầm lấy di động, định bụng chơi một chút để giết thời gian.

Lúc này, hệ thống vừa vặn nhảy ra nhắc nhở cô một chút về số ngày còn lại của kỳ nghỉ tự do, Liên Hân mở danh bạ, lẳng lặng mà nhìn ba chữ “Lâm Lập Phong” ở bên trên, sau đó thở dài.

Cô bỗng nhớ tới thiếu niên mặc áo thun đen tươi cười rạng rỡ, lúc nào cũng tin tưởng, trợ giúp cô vô điều kiện, kí ức cũ kĩ cuồn cuộn trong lòng.

Kỳ thật từ nhỏ đến lớn, Liên Hân rất ít khi gặp được người ấm áp như vậy, chẳng qua chỉ mới quen biết liền nguyện ý giúp đỡ, cảm thông cho người khác, đối đãi với người xung quanh tràn ngập thiện chí, chính xác là một thiếu niên tốt bụng lớn lên trong sự thương yêu.

Cô đã làm Lâm Lập Phong tổn thương một lần, nhất định là rất nghiêm trọng.

Thậm chí Liên Hân còn không dám đối mặt với cái tên trước mặt, chỉ đành lựa chọn phương thức trốn tránh thấp hèn, tuyệt không dám tiếp tục hồi tưởng về chuyện cũ.

Ngay cả việc tiếp tục bịa ra một lời nói dối khác để lừa gạt hắn, an ủi hắn, cô cũng không có dũng khí.

《Figting, bon courage, がんばれ!》

Liên Hân yên lặng đóng lại danh bạ, lâm vào trầm mặc.

《Ký chủ? Sao rồi? Có phải năng lượng tràn trề, trong đầu vạch sẵn kế hoạch tác chiến rồi hay không?》

Liên Hân mở app game, lẳng lặng mà bắt đầu ngồi chơi.

《……》

“Trông ngươi có vẻ sốt ruột?” Liên Hân tò mò.

《Vạch đích chiến thắng đang sờ sờ trước mặt, máy chủ kích động đến mức số liệu đều sắp trào ra tới…》

Liên Hân câm nín lắc đầu “Ngươi rốt cuộc có địa vị gì vậy…”

Di động bất ngờ nhảy ra tin nhắn đến từ Tô Tử Tích.

<Đang ở đâu?>

Liên Hân dừng một chút, trả lời

<Ở trong tim tôi>

<…Sến!>

Tô Tử Tích gửi tới một bức ảnh đồ ăn xếp kín cả bàn <Người cô độc nên phải ăn no>

<Ây? Em nhìn thấy bên cạnh có cẳng chân của phụ nữ nha?>

<À, một vị nữ sĩ đa tình chủ động tới gần, cô ấy vừa mới hỏi tôi, “anh còn độc thân không?”>

<Hừ>

<Không cần nói!>

<Tôi nói là…>

Cô lại nhắn thêm một tin

<Tôi nói là…>

<Không nghe! Không nghe lưu manh nói nhảm!>

<Tôi nói…”tôi độc thân hay không còn tuỳ theo tình huống”>

Liên Hân giơ chân lên trời, đá chết cái tên xấu xa Tô Tử Tích này!

***

Tô Tử Tích rũ mắt cười, ngồi nghỉ ngơi ở đại sảnh bên ngoài hội trường.

Từ đằng xa, Vu Khanh Khanh vừa được bảo tiêu hầu hạ đến vẻ mặt tràn đầy thoả mãn, không biết là từ trong góc nào chui ra tới, ngón tay dài nhẹ nhàng xoa xoa khoé môi, vòng eo lay động uốn éo mà đi tới.

Tô Tử Tích nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, quay sang nhắn cho Liên Hân <Đến phòng nghỉ ở lầu một đi, gặp mẹ em xong tôi liền đưa em về nhà, yến hội quá dong dài vô nghĩa>

Liên Hân nắm chặt di động, ngây người trong chốc lát, cô đứng lên, cúi đầu đi tới đi lui trong phòng.

Vừa lúc Liên Kỷ đã tắm xong, đẩy cửa ra tới liền nhìn thấy em gái tròng lên người hai chiếc áo ngủ thật dày, giống như một con gấu bông mà lắc tới lắc lui đi lại trong phòng.

Hắn duỗi tay sờ lên khuôn mặt nhỏ “Lạnh sao?”

“Hả? À à à~”

Liên Hân lắc đầu, tùy tay cởi bớt một chiếc áo khoác, sau đó dứt khoát ném đi.

Liên Kỷ nửa thân trên tinh tráng trần trụi, hai tay nắm lấy eo bế Liên Hân lên, lại đem khăn lông nhét vào tay cô, để cho nữ hài giúp mình lau tóc.

“Ba ngày sau anh thi đấu ở Kinh Hoa, em đi xem không?”

Liên Hân giúp hắn lau khô mái tóc vừa đen vừa ngắn, sau một hồi chà tới xát lui còn chu môi hôn lên đỉnh đầu một cái, sau đó cẩn thận mà ra ra đọc ra câu thoại quen thuộc “Để em check lịch trình một chút xem sao, ừm, ca ca yêu dấu, anh đã đặt lịch hẹn trước chưa?”

Hàng lông mày sắc nhọn của Liên Kỷ cong lên một cái, tựa như gió ấm thổi qua băng nguyên hoang vu, hắn đưa tay xoa xoa vành tai nữ hài.

Liên Hân cúi đầu, nhỏ giọng nói thêm “Đúng rồi, mẹ em…đang ở phòng chờ tại lầu một, lát nữa em phải đi gặp bà ấy…”

Động tác trên tay Liên Kỷ hơi dừng, qua một lát mới tiếp tục xoa nắn vành tai non mịn của cô, còn duỗi tay đến bên quả mông tròn trịa đáng yêu mà vỗ vỗ “Đi tắm đi.”

Liên Hân lặng lẽ liếc hắn một cái, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, tức khắc xoay người nhảy vào phòng tắm, thời điểm cô định cởi áo ngủ ra, chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên liền bị Liên Kỷ ngăn lại.

“Cứ mở cửa mà tắm.” Thân hình cao lớn của nam nhân chống bên cạnh cửa, lẳng lặng nhìn cô.

“…Ò.” Liên Hân hiếm khi có được chút thẹn thùng, bèn buông cánh tay đặt trên tay nắm cửa ra, đưa lên che đi khuôn ngực đầy đặn của mình, mông nhỏ lúc lắc đi đến vòi hoa sen để tắm rửa.

“Liên Hân, hôm trước có nói với em chuyện đi học đại học lại, em thấy sao? Có chuyên ngành yêu thích nào không?” Giọng nam trầm thấp của Liên Kỷ vang lên trong phòng tắm.

“Chuyên ngành hả…” Liên Hân vừa nhẹ nhàng xoa tẩy bộ ngực đẫy đà vừa đăm chiêu cân nhắc, Liên Kỷ phỏng chừng cũng sẽ không cho cô đi làm trở lại, đi học sao, cũng không phải là không được…

《Quá tốt quá tốt luôn ấy chứ, kí chủ có thể lựa chọn nhập học ở đại học F nha. Quốc tế danh giáo, phong cảnh tuyệt đẹp, đội ngũ giảng sư hùng hậu, phong cách học tập cởi mở, càng tốt chính là, có người bạn cũ năm xưa học cùng trường, tên Lâm Lập Phong…》Hệ thống hoả tốc nhào ra tới, điên cuồng ám chỉ.

Liên Hân:……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN