Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 182: - An Dương ký (3)
Edit: Min
Sau khi Hoàng Đế băng hà, Tô gia lên nắm giữ binh quyền của kinh đô, và tạo ra một cuộc hành động nhằm ám sát vị Thái Tử còn chưa lên ngôi. Phụ thân của Tô Hoài là Tô Dũng Thịnh lấy lý do bắt thích khách để mang binh tiến vào hoàng cung, và trong quá trình đánh giả với thích khách do bọn họ sắp đặt, bọn họ đã để cho thích khách gϊếŧ chết Thái Tử, sau đó nhanh chóng chiếm quyền kiểm soát hoàng cung.
Chẳng qua chỉ mới có mấy ngày mà thế giới của An Dương đã xảy ra những biến hoá nghiêng trời lệch đất, phụ hoàng và hoàng huynh của hắn đều không còn nữa, là huyết mạch duy nhất và cũng là Đế Khanh duy nhất của An gia, số mệnh của hắn bỗng chốc bị nắm ở trong tay người khác, kể cả sống chết hay là cái khác thì cũng không do hắn định đoạt nữa.
Ngai vàng không thể để trống quá lâu, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn, nhưng Thái Tử đã chết rồi, chỉ còn lại An Dương không thể kế thừa ngai vàng mà thôi, An gia lại không có nam nhi huyết mạch nào khác, thậm chí còn không có bàng chi. Do đó Tô Quảng Lâm – người đang nắm giữ binh quyền ở kinh đô – đã ngồi lên ngai vàng dưới sự ủng hộ của các đại thần bị Tô gia lôi kéo.
Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều đại thần trung thành với An gia, Tô Quảng Lâm có thể gϊếŧ mấy đại thần khác đứng đầu phản đối ông ta, nhưng lại không thể gϊếŧ hết những đại thần cuối cùng của vương triều An gia. Vì vậy ông ta quyết định để cháu trai Tô Minh của mình thành thân với An Dương. Sau này con của hai người sẽ vừa là huyết mạch Tô gia, vừa là huyết mạch An gia, vậy thì những đại thần ủng hộ vương triều An gia nhất định sẽ ủng hộ con của hai người họ, cũng tương đương với ủng hộ Tô gia.
An Dương gần như là bị giam cầm trong cung, sau khi biết Tô Quảng Lâm muốn mình gả cho Tô Minh, đương nhiên là hắn ngàn lần không muốn. Tuy mới mười lăm tuổi, lại lớn lên dưới sự bảo bọc của phụ thân nhưng không có nghĩa là hắn ngây thơ đến mức cái gì cũng không hiểu. Hoàng cung là nơi sẽ không bao giờ có người thực sự tâm tư đơn thuần, bởi vì người như vậy sẽ không sống được lâu.
Mặc dù phụ tử Tô gia nói rằng hoàng huynh của mình đã bị thích khách gϊếŧ hại, nhưng nhìn Tô gia nhanh chóng nắm quyền kiểm soát hoàng cung, sau đó Tô Quảng Lâm còn lên ngôi chỉ trong một thời gian ngắn, rõ ràng là đã âm mưu từ trước. Hơn nữa cái chết của hoàng huynh cũng rất kỳ lạ, đến tột cùng thì những thích khách đó vào cung như thế nào vẫn chưa được điều tra rõ ràng, nhiều dấu hiệu khiến An Dương phải nghi ngờ rằng kẻ gϊếŧ hoàng huynh là Tô gia sắp đặt.
An Dương có chết cũng không muốn gả cho Tô Minh, càng không có khả năng sinh con cho Tô Minh, bởi vì ở trong lòng hắn, Tô gia là kẻ thù của hắn. Hắn muốn báo thù cho hoàng huynh của mình, nhưng hắn lại bị vây khốn trong tẩm cung của chính mình, còn bị giám thị, một chút tự do cũng không có chứ đừng nói là dựa vào năng lực của mình để báo thù.
An Dương cảm thấy rất đau khổ, hắn đã không muốn sống nữa nhưng cũng không cam tâm cứ chết như thế, bởi vì hắn còn chưa chứng kiến người của Tô gia gánh chịu quả báo và trừng phạt đáng được nhận.
Có rất nhiều người không hi vọng An Dương thành thân với Tô Minh, và Tô Hoài chính là một trong số đó.
Những người khác vì đủ loại lý do khác nhau nên mới không hi vọng An Dương thành thân với Tô Minh, nhưng lý do của Tô Hoài lại khác với những người khác. Hắn cảm thấy tổ phụ đã rất già rồi, chờ khi phụ thân trở thành Hoàng Đế, sau này ca ca của hắn nhất định sẽ là Thái Tử và cũng sẽ lên làm Hoàng Đế. Nếu như An Dương thành thân với Tô Minh và nhận được sự ủng hộ của các quan đại thần của triều đại trước nhờ đứa nhỏ, thì trong tương lai An Dương nhất định sẽ làm Quân Hậu, và nếu như đứa nhỏ mà An Dương sinh ra trở thành Hoàng Đế, thì An Dương cũng sẽ làm Thái Hậu.
Tô Hoài vất vả lắm mới đợi được đến lúc địa vị của mình cao hơn An Dương, làm sao có thể chỉ đứng nhìn An Dương lại vượt qua địa vị của mình được cơ chứ, mặc kệ thế nào đi chăng nữa, hắn cũng tuyệt đối không thể để cho mọi chuyện phát triển thuận lợi như vậy.
Tô Hoài cảm thấy cách đơn giản và hiệu quả nhất chính là làm cho An Dương không còn tồn tại trên đời này nữa, vậy thì hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có nỗi lo lắng về sau này.
Hắn chọn một ngày nắng đẹp để đi gặp An Dương, sau khi nhìn thấy An Dương, hắn yêu cầu tất cả các cung nữ đều lui xuống.
Khi Tô Hoài thấy An Dương đang nhìn mình với bộ dáng vẫn cao cao tại thượng ngạo mạn, thì trong lòng rất tức giận. Hắn cảm thấy rõ ràng thân phận hiện tại của hai người đã khác biệt, An Dương dựa vào cái gì ở trước mặt hắn vẫn là dáng vẻ người bề trên chứ.
An Dương sinh ra chính là Đế Khanh, mười lăm năm được hoàng thất giáo dưỡng đã khiến cho khí chất của hắn hòa vào trong xương tủy, cho nên cũng không phải hắn cố ý bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, mà chính là khí chất cao quý do hắn toát ra khiến người ta không tự chủ được có cảm giác muốn cúi đầu không dám nhìn thẳng.
An Dương không biết tại sao Tô Hoài lại đến gặp mình, nhưng bây giờ hắn không muốn gặp bất cứ ai của Tô gia hết, trong khoảng thời gian này Tô Minh luôn chạy đến đây tặng đồ cho hắn, điều này đã đủ khiến hắn thấy phiền rồi, hiện tại lại thêm một người của Tô gia tới nữa, còn dùng dáng vẻ và thái độ như đến gây sự với hắn, hắn thật sự không muốn để ý tới một chút nào cả.
Khi An Dương nhìn thấy Tô Hoài lao về phía mình với một con dao trên tay, hắn không hề nhúc nhích đứng yên ở đó, có lẽ hắn sẽ được giải thoát bằng cách này, bây giờ hắn không còn phải đối mặt với mọi thứ hiện tại và không phải sống trong đau khổ nữa rồi.
Khi mũi dao cắm vào trái tim An Dương, hắn ngã ngửa ra đất nhìn bầu trời xanh trên cao, mặc dù cảm thấy mình sắp được giải thoát, nhưng hắn lại hận bản thân mình không có năng lực báo thù cho huynh trưởng trước khi chết.
Cảnh Dương đã từng nhìn thấy cảnh tượng hanh niên áo trắng gϊếŧ thanh niên áo đỏ rất xinh đẹp này ở kiếp trước, nhưng hắn tạm thời không thể hiểu được tại sao kiếp trước lại thấy cảnh tượng như vậy. Nên chỉ có thể tiếp tục nhìn xuống, chờ sau khi hiểu hết mọi chuyện thì hẳn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Tô Hoài gϊếŧ An Dương rồi nói với bên ngoài rằng An Dương tự sát.
Phụ tử Tô gia rất bất ngờ trước cái chết của An Dương, bọn họ cũng nghi ngờ là Tô Hoài ra tay sát hại An Dương, nhưng mà An Dương đã chết rồi, mặc kệ tự sát hay là bị gϊếŧ thì bọn họ cũng đã mất đi một con tin có thể khống chế, có tiếp tục truy cứu thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nếu muốn khuất phục những đại thần trung thành với triều đại trước, thì bọn họ chỉ có thể dựa vào việc tiêu tốn nhiều thời gian và công sức để từ từ tiêu hao thực lực của đám người đó.
Nhưng An Dương vẫn chưa thực sự chết đi, sau khi hắn được hạ táng thì một ám vệ trung thành với phụ hoàng đã đào hắn lên, cứu hắn và đưa hắn về phía nam để chạy trốn.
Ám vệ này ban đầu được lệnh là phải âm thầm đi theo bảo vệ An Dương sau khi phụ hoàng của An Dương băng hà. Lúc hắn nhìn thấy An Dương bị Tô Hoài dùng dao đâm vào tim, hắn chờ Tô Hoài rời đi liền cho An Dương uống thuốc giả chết, sau đó chờ An Dương được hạ táng rồi mới cứu và đưa An Dương đi trốn.
Dung mạo của An Dương là một vấn đề lớn, một khi bị phát hiện, hoặc là bọn họ sẽ bị bắt lại, hoặc là sẽ bị truy đuổi và gϊếŧ chết. Cũng may ám vệ đó am hiểu dùng thuốc, hắn đã cho An Dương uống một loại thuốc có thể làm cho gương mặt trở nên già nua xấu xí, nhưng thuốc này cũng chỉ có thể duy trì được một tháng, sau một tháng nhất định phải uống thuốc thêm lần nữa.
Đó chính là lý do tại sao Cảnh Dương nhìn thấy hai hình dáng khác nhau của An Dương trong hệ thống, nhưng thực ra chỉ có một mình An Dương mà thôi.
Ám vệ đưa An Dương chạy trốn đến một thành thị ở biên giới phía nam, nơi này cách kinh đô đủ xa, sống ở thành thị thay vì ngoại ô thì sẽ ít có khả năng khơi dậy lòng nghi ngờ hơn.
Ám vệ để lại cho An Dương rất nhiều bạc và một cuốn sách về y dược, kêu An Dương chờ hắn, hắn phải đi làm một số việc, đại khái cần đến mấy tháng nữa mới có thể trở lại đây.
Nhưng ám vệ đã không bao giờ trở lại bên cạnh An Dương nữa, bởi vì hắn cuốn vào một cuộc chiến và bị gϊếŧ, mà An Dương thì chờ đợi một mình ròng rã suốt bảy năm. Thật ra thì trong lòng An Dương đã sớm đoán được ám vệ kia khẳng định là lành ít dữ nhiều rồi, nếu không thì tại sao nhiều năm như vậy hắn cũng không trở lại chứ, người phụ hoàng để lại cho hắn sẽ không thể nào vì muốn vứt bỏ hắn mà không trở về gặp hắn.
Lượng bạc mà ám vệ để lại cho An Dương đủ để cho hắn sống bình dị cả đời, bình thường ngoại trừ đi mua đồ cần thiết thì hắn gần như là không ra ngoài, nấu cơm hay mấy việc lặt vặt khác đều là hắn phải tự mình làm. Ban đầu thật sự cái gì hắn cũng không biết, với lại hắn cũng không muốn sống nữa, nhưng mà không biết tại sao hắn lại có thể kiên trì sống đến bảy năm.
Cách một đoạn thời gian An Dương lại phải lên núi tìm mấy loại thảo dược, để phối thành thuốc có thể khiến hắn xấu xí. Nhưng không biết tại sao mấy ngày nay lại chẳng tìm được một loại thảo dược nào, trong lòng hắn bắt đầu bối rối, bởi vì nếu không phối được thuốc thì dung mạo của hắn sẽ khôi phục lại như cũ.
Lúc Cảnh Dương xuyên vào trong cơ thể An Dương, thì An Dương đã tìm rất lâu trên núi rồi và vẫn không tìm được loại thảo dược mình cần, nếu đến ngày cuối cùng mà hắn vẫn không tìm được thì sẽ không thể xuống núi trở lại trong thành thị được, mãi đến khi trời tối hắn vẫn không tìm được.
Ngay lúc An Dương đang do dự không biết nên xuống núi trước, hay là dứt khoát ở trên núi qua đêm đợi đến hừng đông rồi mới tiếp tục tìm kiếm, thì mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau. Lúc này An Dương đương nhiên sẽ không tò mò chạy tới xem chuyện gì, bởi vì làm vậy là tương đương với chạy đi tìm chết.
Hắn lập tức thận trọng chạy theo hướng ngược lại nơi phát ra âm thanh, nhưng chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị vật gì đó đập vào gáy rồi ngất xỉu trên bãi cỏ.
Người đánh hắn chính là Tiết Thừa Vũ, lúc đó Tiết Thừa Vũ và thuộc hạ của y đang chiến đấu với mấy tên gian tế của Nam Man, mặc dù An Dương đã cố gắng trốn đi thật cẩn thận nhưng mà vẫn bị Tiết Thừa Vũ phát hiện. Tiết Thừa Vũ không biết thân phận của hắn, nhưng nghe động tĩnh cũng có thể nghe ra là An Dương không biết võ công, nên y làm hắn hôn mê trước rồi cùng thuộc hạ đuổi theo những tên gian tế đang chạy trốn, định đợi đến khi giải quyết xong những tên gian tế của Nam Man mới nhìn xem hắn là ai.
Khi An Dương ngất đi thì dung mạo của hắn đã trở lại như cũ, lúc này linh hồn của Cảnh Dương cũng nhập vào cơ thể thay thế An Dương
Sau khi Tiết Thừa Vũ quay lại thì thấy Cảnh Dương tỉnh dậy sớm hơn mình dự tính, muốn bắt Cảnh Dương thì phát hiện cái người mà mình vốn cho rằng không biết võ công giờ đột nhiên lại biết võ công, trong lòng có hơi kinh ngạc, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Cảnh Dương thì y càng cảm thấy thân phận của hắn không tầm thường, cho nên tuyệt đối không thể để hắn đi.
Chuyện xảy ra sau đó đều là Cảnh Dương tự mình trải qua, không cần thông qua hệ thống tìm hiểu nữa, hắn vẫn nên tìm hiểu thêm về thân phận của người tên Tiết Thừa Vũ này thì hơn.
Năm đó phụ hoàng của An Dương đã để Tiết gia và Tô gia kiềm chế lẫn nhau cùng tồn tại, mà phụ thân của Tiết Thừa Vũ lại là vương khác họ có chiến công hiển hách, được phong làm An Nam Vương.
Bắc Quảng Vương và An Nam Vương bảo vệ biên giới của đất nước ở bắc và nam, lập được nhiều chiến công xuất sắc, mà phụ hoàng của An Dương cũng chưa từng bạc đãi bọn họ, thăng quan tiến chức thưởng không ngừng. Vì là một vị Hoàng Đế nhân từ và chính trực, nên trong triều đình ông không vì bọn họ sẽ có tâm công cao lấn chủ mà làm ra một số việc khiến các lão thần cảm thấy thất vọng.
Nhưng là Hoàng Đế thì cái gì nên phòng vẫn phải phòng, Hoàng Đế dần dần cảm nhận được tham vọng của Tô gia nên đã lợi dụng tuổi tác của Bắc Quảng Vương triệu về kinh đô. Muốn làm cho một vị tướng quân nắm binh quyền giao ra binh quyền, lại không chỉ khiến mọi người á khẩu mà còn phải khiến Bắc Quảng Vương không có lý do hay cớ gì để nổi dậy, không phải là một chuyện dễ dàng.
Vì vậy, phụ hoàng của An Dương đã lấy binh quyền thống soái kinh đô ra làm trao đổi, và yêu cầu Bắc Quảng Vương chủ động giao ra binh quyền trấn Bắc Quân.
Bắc Quảng Vương muốn thu phục hoàn toàn binh lính của kinh đô cũng không hề dễ dàng, và Bắc Quảng Vương cũng cảm nhận được Hoàng Đế đang phòng bị mình, Hoàng Đế lấy binh quyền thống soái kinh đô ra làm trao đổi đã là một ân huệ rất lớn rồi, lúc này Bắc Quảng Vương cũng chỉ có thể làm theo ý của Hoàng Đế.
Thật ra trong lòng Hoàng Đế tin tưởng An Nam Vương hơn, bởi vì lúc nhỏ An Nam Vương là thư đồng của Hoàng Đế, hai người quen nhau từ nhỏ lại cùng nhau lớn lên, nên Hoàng Đế biết rất rõ An Nam Vương là người như thế nào. Mà An Nam Vương cũng đúng là một người trung thành tuyệt đối với Hoàng Đế, chưa từng có ý nghĩ gì khác, có thể nói là đã đạt đến trình độ trung thành một cách mù quáng. Nếu Hoàng Đế muốn hắn giao ra binh quyền, thì chỉ cần cho hắn chút ám chỉ, hắn sẽ không hề do dự mà giao ra.
Hoàng Đế cũng biết An Nam Vương có một nhi tử vô cùng xuất sắc chính là Tiết Thừa Vũ, vốn dĩ muốn đợi thêm vài năm nữa khi Tiết Thừa Vũ đã trưởng thành hơn, thì sẽ triệu hồi An Nam Vương về kinh đô giúp ông kiềm chế Bắc Quảng Vương, để Tiết Thừa Vũ thay thế phụ thân của mình tiếp tục trông coi biên cảnh phía nam. Nhưng thân thể của Hoàng Đế càng ngày càng yếu đi, mà Nam Man lại quá lộng hành nên An Nam Vương không có cách nào trở về kinh đô.
Khi Hoàng Đế băng hà, nếu như An Nam Vương ở kinh đô thì tuyệt đối sẽ không có khả năng để người Tô gia gϊếŧ Thái tử và ngồi lên ngai vàng, nhưng mà Nam Man lần lượt tiến công khiến hắn không thể thoát thân, nên mới dẫn đến Tô gia có cơ hội để lợi dụng.
Min: hề hề, hôm qua tui chơi game Nu Carnival R18 high quá nên quên up chương (~‾▿‾)~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!