Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 203
Edit: Min
Cảnh Dương còn đang suy nghĩ có nên nói to với người bên ngoài hay không thì bên ngoài đã dùng loa khuếch đại âm thanh nói trước rồi. Nội dung chính là kêu bọn họ mở cửa ra, ngoan ngoãn chấp nhận điều tra và đừng chống cự vô nghĩa. Nếu không bọn họ sẽ dùng vũ khí tấn công xông vào. Thương vong khẳng định sẽ là người bên trong. Cho dù hiện tại đã là mạt thế thì có thể sống sót vẫn tốt hơn, mà người thức thời mới có thể sống càng lâu hơn.
Cảnh Dương nghe xong thì hừ cười một tiếng, cảm thấy cái miệng ăn này nói đúng là không tệ ha, đã thành công chọc giận hắn rồi. Nếu hắn không để người bên ngoài hiểu biết một chút về sự lợi hại của hắn. Chỉ sợ Tề Vân và đám người đó sẽ thật sự cho rằng khi ở trước mặt quân đội, bọn họ chỉ là cừu non đợi bị làm thịt mà thôi.
Cảnh Dương ra hiệu cho nhóm vệ sĩ ở trên sân thượng cả ba toà nhà đều giơ vũ khí lên. Sau khi vũ khí đều được chuẩn bị tốt, người bên ngoài vẫn còn đang không ngừng hô to. Mấy vệ sĩ khác không có thư thái như Cảnh Dương, vì dù sao bên ngoài cũng là quân nhân chuyên nghiệp. Mà bọn họ lại không biết vũ khí sửa đổi theo phương pháp của Cảnh Dương cũng không thua gì vũ khí của quân đội. Cho nên không khí vẫn có chút căng thẳng.
Cảnh Dương nhận khẩu súng Lý Thắng mang tới rồi nhắm ngay một chiếc xe bên ngoài. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng sức mạnh siêu nhiên ở thế giới này. Mặc dù không mất quá nhiều thời gian để thành thạo nắm giữ giống như những người khác, nhưng vẫn cần làm quen một số kỹ xảo trước. Hắn hít sâu một hơi, sau đó kích hoạt sức mạnh siêu nhiên. Tập trung chúng lại rồi vận chuyển tới tay mình, truyền vào súng và nổ súng bắn một phát.
Người nên ngoài còn chưa kịp phản ứng thì một chiếc xe đã bất ngờ nổ mạnh, hơn nữa ngọn lửa còn bốc cháy lên rất cao. Sau khi tránh né theo bản năng thì bọn họ đều kinh ngạc và choáng váng. Bởi vì bọn họ không ngờ Cảnh Dương lại dám ra tay ngay mặt quân nhân chuyên nghiệp như bọn họ. Bọn họ còn cho rằng Cảnh Dương sẽ dùng đạn pháo bắn bọn họ, không hề nghĩ rằng Cảnh Dương dùng súng bắn lại có hiệu quả như đạn pháo.
Mà vệ sĩ tận mắt nhìn thấy Cảnh Dương chỉ nã một phát súng là xe bên ngoài liền nổ mạnh mới thật sự khiếp sợ. Bọn họ khó tin nhìn Cảnh Dương, không biết làm thế nào mà hắn lại làm được điều đó.
Cảnh Dương không giải thích với bọn họ, hắn phất tay ra hiệu cho bọn họ nổ súng bắn vào đám người bên ngoài, nhóm vệ sĩ lập tức làm theo. Mặc dù trong nháy mắt bọn họ cảm thấy khẩu súng trên tay mình cũng có thể phát huy hiệu quả giống như Cảnh Dương, nhưng rất nhanh đã đối mặt với hiện thực. Hơn nữa, bọn họ rõ ràng cảm thấy rằng những vũ khí đã được sửa đổi này có uy lực mạnh hơn vũ khí mà bọn họ từng sử dụng rất nhiều.
Trận mưa bom bão đạn đột ngột khiến người bên ngoài lại lần nữa không kịp trở tay. Đồng thời càng không ngờ Cảnh Dương lại dự trữ lượng vũ khí lớn như vậy. Đạn bắn ra ngoài như thể không cần tiền vậy. Hiện tại là thời mạt thế, các loại nguyên liệu đều sẽ bắt đầu càng ngày càng thiếu thốn, vũ khí đạn dược càng sẽ trở thành thứ khan hiếm nhất. Dù bọn họ là quân nhân thì bây giờ cũng không dám lãng phí đạn pháo như này.
Những người đó nhanh chóng lên xe tránh, cũng lái xe lùi về sau để lui ra khỏi phạm vi súng bắn. Bọn họ cảm thấy dù vũ khí đạn dược của người bên trong nhiều thì cũng không phải là vô tận. Tiêu hao một phần đạn dược của họ trước, chờ bên trong ngừng bắn chính là lúc đánh trả.
Cảnh Dương bắn liên tục thêm hai phát súng và lại làm nổ tung hai chiếc xe của bọn họ. Khiến bọn họ phải lùi lại một khoảng cách xa hơn.
Cảnh Dương duỗi cánh tay và bả vai, hắn cảm thấy mình đã quen với việc sử dụng sức mạnh siêu nhiên rồi. Cũng đã thể hiện sức mạnh của mình cho người bên ngoài thấy rồi. Bây giờ thì có thể đi ra ngoài đối mặt trực diện với bọn họ.
Cảnh Dương mang theo mười mấy vệ sĩ xuống lầu và để những người khác tiếp tục canh giữ trên sân thượng. Hắn mở cửa lớn, tổng cộng có năm chiếc xe chạy ra ngoài.
Người bên ngoài thấy cánh cửa sắt vốn đang đóng chặt mở ra. Lần lượt có năm chiếc xe từ bên trong chạy ra ngoài, sau đó dừng lại đậu cạnh nhau.
Đội trưởng đội đặc chiến Chiến Lang được lệnh dẫn binh đến tìm người. Vừa mới đến tường vây bên ngoài đã tổn thất ba chiếc xe và mười hai binh lính nên trong lòng đương nhiên là không vui nổi. Nhưng hắn cảm thấy nếu có thể thu phục những người đó mà không gây ra xung đột lớn hơn nữa. Không những có thể có được nhân lực và vật tư của những người đó, mà còn có thể khống chế bọn họ. Đến lúc đó còn không phải là hắn muốn làm gì bọn họ cũng được sao. Hà tất bây giờ phải đánh đến lưỡng bại câu thương?
Đội trưởng Trần Vĩ Lục tự mình dùng loa khuếch đại âm thanh nói “Chúng tôi đến tìm người, không có ác ý. Chi bằng mọi người đều bình tĩnh lại, chúng ta có thể nói chuyện.”
“Chạy lên trước.” Cảnh Dương nói xong liền mở cửa sổ trời và lại đứng trên nóc xe. Dáng vẻ hoàn toàn không sợ sẽ bị đối phương bắn lén.
Thấy Cảnh Dương trực tiếp đứng ở trên nóc xe, Trần Vĩ Lục cũng mang theo binh lính xuống xe. Hai bên đều tập trung tinh thần cảnh giác đối phương.
“Tôi là đội trưởng của đội đặc chiến Chiến Lang. Có thể mời cậu xuống đây không, chúng ta nói chuyện một lát.” Trần Vĩ Lục nói với Cảnh Dương.
Cảnh Dương khoác súng đặt lên vai, thản nhiên nói “Tôi quen đứng ở chỗ cao nói chuyện với người khác rồi. Đi xuống tôi là chỉ muốn động thủ, không muốn nói chuyện.”
Trần Vĩ Lục mời Cảnh Dương xuống vốn là muốn biểu hiện thành ý của mình. Bởi vì hắn cảm thấy mục tiêu đứng ở chỗ cao quá lớn. Hắn cho rằng Cảnh Dương không hiểu ý của hắn, còn nghĩ rằng Cảnh Dương cũng không thông minh như hắn tưởng tượng nữa. Cảm thấy nếu Cảnh Dương muốn đứng ở chỗ cao vậy cứ để hắn đi. Hắn không biết chính là Cảnh Dương vốn không quan tâm mình có trở thành mục tiêu của những người này mục tiêu hay không. Bởi vì Cảnh Dương hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình.
“Chúng tôi tới tìm giáo sư Thôi, có phải ông ấy ở đây không?” Trần Vĩ Lục hỏi.
“Đúng thì sao?” Cảnh Dương nói.
“Hiện tại là mạt thế, khắp nơi đều là zombie. Mà một số nghiên cứu của giáo sư Thôi lại có thể giúp đỡ nhân loại sống tốt hơn trong tương lai. Cậu giấu ông ấy ở đây sẽ không thể phát huy được năng lực của ông ấy. Căn cứ của chúng tôi có đầy đủ các thiết bị thí nghiệm, có thể cung cấp một môi trường tốt cho giáo sư Thôi nghiên cứu và làm thí nghiệm. Cậu để chúng tôi mang ông ấy về, sau này cậu chính là anh hùng của nhân loại. Hơn nữa, cậu cũng có thể dẫn người của mình đi theo chúng tôi đến căn cứ ở chung với binh lính của chúng tôi. Nó tốt hơn các cậu tự chiến đấu một mình rất nhiều, và hy vọng sống sót cũng sẽ lớn hơn nữa.” Trần Vĩ Lục cố gắng hết sức muốn thuyết phục Cảnh Dương.
“Những gì anh nói rất có lý.” Cảnh Dương nhàn nhạt nói “Nhưng mà theo tôi được biết, căn cứ của đội đặc chiến Chiến Lang các người chẳng qua chỉ là một quân khu của Đông Lục mà thôi. Nếu tôi muốn đầu nhập vào quân đội, vậy trực tiếp đầu nhập vào quân khu Đông Lục không phải được rồi sao. Tại sao phải đầu nhập vào căn cứ của các người?”
“…….” Nhất thời Trần Vĩ Lục không nói nên lời, bởi vì điều Cảnh Dương nói là sự thật. Có thể đầu nhập vào quân khu đều sẽ không chọn đầu nhập vào căn cứ nhỏ này của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ phải có được giáo sư Thôi. Hắn im lặng một lúc rồi chỉ có thể nói “Hiện tại là mạt thế, căn cứ của chúng tôi đã trở nên độc lập với quân khu rồi. Bây giờ chúng tôi đang tự phát triển thế lực của mình, và thực lực của chúng tôi sẽ vượt qua quân khu Đông Lục nhanh thôi.”
“Vậy à?” Cảnh Dương cười nói “Các người rất có tự tin, thế nhưng cái này không thể trở thành lý do tôi dẫn người gia nhập vào các người. Hơn nữa, cái người mà các người mang tới kia có thù sâu oán nặng với tôi. Cho nên tôi càng không thể đầu nhập vào các người.”
Trần Vĩ Lục quay đầu nhìn thoáng qua Tề Vân ngồi trong xe, nói với Cảnh Dương “Nếu cậu đầu nhập vào căn cứ của chúng tôi, ân oán cá nhân của các cậu có thể tự giải quyết. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.”
Tề Vân nghe Cảnh Dương nhắc tới mình liền mở cửa xuống xe. Ngẩng đầu dùng sức trừng Cảnh Dương đang đứng trên nóc xe.
“Nhanh như vậy đã tìm được trợ giúp rồi, xem ra đúng là tao đã xem thường mày.” Cảnh Dương cười mỉa mai nhìn Tề Vân nói.
Tề Vân còn chưa mở miệng thì Trần Vĩ Lục đã mở miệng trước “Chúng tôi chỉ tới đón giáo sư Thôi, không phải giúp cậu ta. Tôi sẽ không quản ân oán cá nhân của các cậu.”
Điều này hoàn toàn khác với những gì bọn họ đã nói trước khi tới đây. Tề Vân nghe xong thì bốc hoả trong lòng. Trước đó bọn họ đã nói rằng, nếu cậu ta dẫn bọn họ tìm được người đã mang giáo sư Thôi đi, bọn họ sẽ giúp cậu ta giết kẻ thù của mình. Làm quân nhân mà lại lật lọng nhanh như vậy hả!1
Tề Vân có tức cỡ nào cũng không dám xả với Trần Vĩ Lục. Hơn nữa người cậu ta hận nhất trong lòng chỉ có Cảnh Dương. So với sự căm thù ngập trời của cậu ta dành cho Cảnh Dương, thì sự phẫn nộ vì Trần Vĩ Lục lật lọng quả thực chẳng là gì cả.
Ngọn lửa trong lòng Tề Vân cháy càng mãnh liệt hơn khi nhìn thấy nụ cười châm chọc của Cảnh Dương. Cậu ta lặng lẽ di chuyển tay trái đến sau eo. Sau khi xác định súng đã ở trên tay và sẽ không xuất hiện một sai sót nào, liền nhanh chóng giơ súng lên bắn liên tiếp mấy phát vào người Cảnh Dương.
Trần Vĩ Lục thấy Tề Vân giơ súng thì bước nhanh qua muốn ngăn cản. Bởi vì hắn cảm thấy nếu Cảnh Dương bị thương hoặc chết, hai bên khẳng định sẽ không tránh được một hồi ác chiến. Nói không chừng đối phương dưới cơn tức giận còn sẽ giết giáo sư Thôi. Nhưng hắn còn chưa chạy đến bên cạnh Tề Vân thì Tề Vân cũng đã nổ súng rồi, còn bắn liên tục vài phát. Hắn theo bản năng quay đầu lại, cho rằng Cảnh Dương khẳng định đã trúng đạn rồi. Nhưng hắn lại nhìn thấy xung quanh Cảnh Dương có một lá chắn màu lam. Viên đạn vừa chạm vào lá chắn liền rơi xuống đất, vốn không hề thương tổn đến Cảnh Dương.
Ngoại trừ Cảnh Dương thì tất cả mọi người ở đây đều ngây người, bao gồm cả những vệ sĩ.
Lúc tất cả mọi người còn đang khó tin và không hiểu chuyện gì, thì Tề Vân đã biết nguyên nhân mình không thể làm Cảnh Dương bị thương bằng súng. Nhưng cậu ta vẫn không thể chấp nhận chuyện này, cậu ta nhìn Cảnh Dương đè giọng hỏi “Mày, mày đã kích phát, sức mạnh siêu nhiên?”
“Đúng vậy, chính là lõi tinh thể mà mày biết, nó đã làm tao kích phát sức mạnh siêu nhiên. Đừng nói là súng, ngay cả đại bác cũng không nhất định có thể làm tao bị thương.” Cảnh Dương che giấu một phần sự thật, cố ý nói với Tề Vân với vẻ mặt đắc ý.
“Không! Đây không phải là sự thật! A!!!!” Tề Vân vừa la hét vừa không ngừng nổ súng. Biết đã hết đạn, cậu ta liền mất lý trí nhào về phía Cảnh Dương, dáng vẻ điên cuồng như muốn liều mạng với Cảnh Dương.2
Cảnh Dương rút súng ra và nã một phát vào bả vai của Tề Vân đang muốn bò lên xe. Tề Vân lập tức bật ngửa rồi ngã xuống đất, nhưng vẫn cắn răng muốn bò dậy xông về phía Cảnh Dương.
“Kéo cậu ta đi!” Trần Vĩ Lục nhíu mày nhìn Tề Vân như đang phát điên, sai binh lính kéo cậu ta lên xe.
Ngay lúc Trần Vĩ Lục còn muốn tiếp tục thuyết phục Cảnh Dương, thì trên trời bỗng truyền đến tiếng máy bay trực thăng. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên không trung, có hai chiếc máy bay trực thăng loại nhỏ đang bay về hướng này.
Cảnh Dương nhận ra một chiếc trong đó, chính là chiếc lần trước hắn đã nhìn thấy khi ở trong thành phố. Hắn thầm nghĩ, rốt cuộc người nọ cũng xuất hiện rồi, vậy mà để mình đợi lâu như vậy mới tìm tới.
Hai chiếc trực thăng từ trên trời bay ra, còn có mười mấy chiếc xe chạy lại đây, vừa thấy xe kia liền biết đây cũng là người của quân đội. Tư thế phô trương lớn như vậy, nếu không phải biết người trên trực thăng rất có thể là ai kia, thì bây giờ Cảnh Dương đã giơ súng bắn rơi một chiếc trực thăng rồi.
Trực thăng đáp xuống cách đó không xa, có vài người từ trên hai chiếc trực thăng nhảy xuống, sải bước đi về hướng này.
Trước khi trực thăng hạ cách, Thương Việt đã thấy Cảnh Dương đang đứng ở trên nóc xe rồi. Y nghĩ người này rốt cuộc là cái sở thích quái quỷ gì, sao cứ thích đứng ở trên nóc xe như vậy. Không biết đứng càng cao thì mục tiêu càng rõ ràng sao?
Trần Vĩ Lục nhìn thấy người dẫn đầu là Thương Việt thì lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn nhịn xuống xúc động muốn rời đi, nghĩ rằng lần này dù thế nào mình cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy thì sau này mới có thể không sợ hãi khi nhìn thấy Thương Việt được.
Thương Việt càng đi càng gần, y nhìn chằm chằm vào Cảnh Dương. Xác định người này chính là người vẫn luôn xuất hiện ở trong mộng của mình, cũng là người mà mình nhìn thoáng qua liền nhớ mãi không quên. Cuối cùng cũng gặp được hắn, hơn nữa còn sống sờ sờ đứng ở đó. Trong lòng y liền có một loại cảm giác nhẹ nhõm và vui sướng.
Thương Việt đi về phía này vẫn luôn nhìn Cảnh Dương, chờ y xác nhận Cảnh Dương không có bị thương. Y đưa mắt nhìn về phía Trần Vĩ Lục, nói với hắn “Trần Vĩ Lục? Cậu làm gì ở đây?”
“Đương nhiên là tới chấp hành nhiệm vụ.” Trần Vĩ Lục ưỡn ngực, cực lực che giấu nội tâm sợ hãi của mình đối với Thương Việt.
“Nhiệm vụ?” Thương Việt nhìn hắn nói “Nhiệm vụ của cậu đã kết thúc rồi. Cậu có thể đi, hiện tại tôi sẽ tiếp quản nơi này.”
“Căn cứ của chúng tôi đã tách khỏi quân khu rồi, cho dù cấp bậc của anh cao hơn tôi thì cũng không quản lý được tôi nữa. Anh không có quyền và tư cách ra lệnh cho tôi.” Trần Vĩ Lục không phục nói.
“Hừ.” Thương Việt nói với ánh mắt khinh thường “Cậu nói độc lập là độc lập sao? Bởi vì tạm thời chúng tôi không rảnh để ý tới các người nên mới cho các người tự chơi với nhau. Chờ khi xong việc rồi, chúng tôi sẽ cho các người biết hậu quả của việc không nghe lời là gì.”
Trần Vĩ Lục biết rất rõ rằng tranh cãi với Thương Việt ở đây, cho dù thắng cũng không có ý nghĩa gì cả. Huống chi hắn không hề có khả năng thắng. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là mang giáo sư Thôi đi, còn cả vị lợi hại đến mức không giống người này nữa.
“Nếu cậu theo chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cậu đãi ngộ cao nhất. Khi cậu tới căn cứ của chúng tôi, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn. Và cậu cũng có thể tùy ý xử trí kẻ thù của mình.” Trần Vĩ Lục nóng nảy trong lòng, vô cùng nghiêm túc muốn thuyết phục Cảnh Dương.
Cảnh Dương nhìn về phía Thương Việt, Thương Việt cũng nhìn hắn nhưng không nói gì cả. Cảnh Dương liền mở miệng hỏi “Anh không có gì muốn nói à?”
“Cậu muốn nghe tôi nói cái gì?” Thương Việt nhìn người này liền cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại, nhịn không được muốn chọc ghẹo hắn.
“Tôi chính là rất lợi hại, anh xem hắn cũng rất cố gắng thuyết phục tôi đi với hắn như vậy rồi. Anh không nói gì để thuyết phục tôi đi với các anh sao?” Cảnh Dương nói.
“Ồ?” Thương Việt giả vờ khó hiểu nói “Cậu lợi hại thế nào? Có thể thể hiện cho tôi xem được không?”
Cảnh Dương giơ súng trong tay lên, nghĩ một hồi lại thay đổi. Xoay chuyển giữa các ngón tay, giơ tay lên liền nã một phát vào một chiếc xe mà Trần Vĩ Lục mang đến.
Chiếc xe nổ tung dưới sự quan sát của tất cả mọi người, chỉ còn lại những mảnh nhỏ còn đang bốc cháy.
Người nhìn thấy cảnh tượng này lần thứ hai vẫn không nhịn được cảm thấy khiếp sợ. Mà người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này lại càng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Trần Vĩ Lục có thể chặn lại viên đạn là đã lợi hại đến không giống người thường rồi. Nhưng hắn không ngờ Cảnh Dương có thể làm được đến mức này chỉ với một cây súng. Cho nên vừa rồi nổ hai chiếc xe của bọn họ không phải là pháo mà là súng. Hắn bất giác nuốt nước miếng và nghĩ, cậu muốn chứng minh mình lợi hại thì tại sao không cho nổ hai chiếc trực thăng đi, vì sao lại muốn nổ xe của chúng tôi hả!2
Đương nhiên là hắn sẽ không biết. Cảnh Dương sao có thể sẽ nổ trực thăng của Thương Việt được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!