Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 312
Liễu Ngưng Vận thật sự không biết nói cái gì cho phải, lúc trước bản thân mình còn chơi, nào có đồ đắt như vậy?! Bản thân mình chỉ là tiểu Pháp sư cấp hai mươi mấy, hỏa tường gì gì đó còn là Nguyễn Ngưng muội tử tặng đấy…
Mà bây giờ…
Sau đo nàng nghĩ lại, loại vật như Băng Bào Hao này căn bản không luyện nổi a!
Ma Pháp Thuẫn cũng quá sức!
Mà Dụ Hoặc Chi Quang, loại giá cả kinh khủng này, cũng chỉ là giá khởi đầu!
– Tám vạn!
Bạch Long Phủ Chư Cát Bạch ra giá đầu tiên.
Mọi người xôn xao, không nghĩ tới chỉ vừa mới ra giá, liền trực tiếp tăng lên ba vạn!
Nhưng cái này vẫn không có chấm dứt, bởi vì Chư Cát Bạch vừa dứt lời, liền thấy Hắc Ma ra giá:
– Mười vạn!
– Mười hai vạn!
Nguyên Hành Các không chút yếu thế, lại thêm hai vạn!
– Mười ba vạn!
Hề Trì Chân Nhân cũng thử bỏ thêm một cái giá, tuy rằng trên người nàng mang không ít tiền, nhưng nàng có nhiệm vụ bên người, nhìn thấy sau khi Hạo Nhiên Tông tăng lên tới mười bốn vạn, cũng không thể làm gì.
– Mười lăm vạn!
Tên lõa đạo của Ất Mộc Đạo Cung không chút yếu thế nào!
Giá cả không ngừng dâng lên, rất nhanh vượt qua hai mươi vạn đại quan!
Nếu như vẻn vẹn chỉ là người chơi đập xuống, tuyệt đối không có khả năng tăng tới cái giá tiền này, dù sao khi bọn hắn xem ra, mặc dù vật trân quý, nhưng nếu gặp được quái vật công thành tiếp theo, hoặc là cày đồ tiếp theo, nói không chừng có thể đánh ra nữa nha?
Nhưng những thứ này lại bất đồng với những tu sĩ không chơi trò chơi, bảo vật như vậy không đoạt, còn muốn giữ lại tiền đoạt cái gì?!
Tại dưới bầu không khí kéo xuống, rất nhiều người chơi Truyền Kỳ đã không còn ra giá nữa rồi!
– Hai mươi mốt vạn!
Thời điểm Hắc Ma lần nữa báo giá, ánh mắt đã hoàn toàn bất đồng.
– Hai mươi hai vạn!
Bạch Long Phủ cũng không chút nào yếu thế.
– Hai mươi hai vạn năm!
Hề Trầm Chu nhíu nhíu mày, đưa ra giá tiền này thật sự có chút cao.
– Hai mươi lăm vạn!
Đôi mắt tu sĩ Phong gia đỏ bừng, một tay nắm thật chặt mép bàn, dường như đang nhìn mọi người như cừu địch sinh tử vậy, trực tiếp giơ lên hai mươi năm vạn!
– Ta ngược lại muốn nhìn, còn có ai có thể ra giá cao hơn!
Đôi mắt hẹp dài của tên tu sĩ trung niên Phong gia kia quét nhìn bốn phía.
Hoàn toàn chính xác, trong bọn họ có không ít người, là chuẩn bị tham dự vài cái Linh Bảo áp trục đấu giá này, trên thân mang Linh Tinh xác thực không ít.
Linh Bảo không người nào nguyện ý buông tha cho, mà Dụ Hoặc Chi Quang này, hiển nhiên rất nhiều người cũng muốn.
Đem tiền tiêu ở chỗ này, tranh đoạt Linh Bảo đằng sau, thế tất nhiên tiền bạc không đủ!
Bởi vậy rất nhiều người đều cân nhắc một phen, rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào, mà tu sĩ Phong gia, hiển nhiên lựa chọn chính là Dụ Hoặc Chi Quang.
Nếu không cũng không dám vừa lên đã tăng trực tiếp hai mươi lăm vạn!
– Hai mươi sáu vạn!
Đúng lúc này, tên tán tu trường bào đỏ sẫm, Xích Dực đạo nhân mở miệng!
Mà cái này vẫn chưa xong, rất nhanh, liền nghe được Hề Trì Chân Nhân tăng giá:
– Hai mươi tám vạn!
– Sư phụ!
Liễu Ngưng Vận kinh ngạc! Không phải nói đến đây lấy lại Linh Bảo bản môn mất đi sao?
Hề Trì Chân Nhân hừ lạnh nói:
– Cho tới bây giờ, những người này, mỗi người đều mang theo nhiều Linh Tinh như vậy, hiển nhiên cũng là vì món Linh Bảo đó mà đến, đã như vậy, hiện tại chúng ta sao không tăng giá cao lên một chút, đợi tí nữa cũng thiếu một cái kình địch!
– Ách…
Mặc Tiên vội vàng nói:
– Sư tôn cao kiến!
Chẳng ai ngờ rằng, vật phẩm áp trục đấu giá hội lần này còn không có lên sân khấu, cũng đã trình diễn một trận đọ sức mưa tanh gió máu!
Mặc dù nói tài lực tu sĩ Thần Tinh Hải Vực so với Đại Tấn quốc mà nói cao hơn không ít, nhưng Phương Khải cũng không nghĩ tới sẽ cao đến loại trình độ này! Hơn mười vạn đập xuống mà cũng không chớp một cái!
Đương nhiên, pháp thuật như vậy, ở trong mắt rất nhiều người, mua về đã có thể trở thành trấn tông chi bảo rồi, tiêu phí lớn một chút cũng không kỳ quái gì.
Đối với đám người Hề Trì Chân Nhân mà nói, đối với cá nhân, Linh Tinh như vậy thật sự tính là hơi nhiều, trên thực tế, những người đang ngồi ở đây, cực ít có người dự vào cá nhân xuất ra được nhiều Linh Tinh như vậy.
Nhưng đối với toàn bộ tông môn mà nói, loại giá này vẫn có chút chưa đủ nhìn.
Bởi vậy giá cả vẫn còn kéo lên!
Giá cả tăng lên đến ba mươi vạn, người chơi Truyền Kỳ đã hoàn toàn bị bài trừ, lúc này đã không có bất kỳ một người chơi nào đấu giá, đối với bọn hắn mà nói, giá cả như vậy, quả thật có chút lực bất tòng tâm, huống chi người chơi Truyền Kỳ có thực lực tham gia đấu giá đều là đứng đầu đại công hội, trong lòng mỗi người lúc này đều ôm lấy ý tưởng đánh quái bạo ra một quyển Dụ Hoặc Chi Quang!
Lấy thế lực bọn hắn trong trò chơi, đoạt mấy cái còn là không thành vấn đề, ôm cái ý nghĩ này, dần dần không hề ra giá.
Đấu giá liền chỉ còn lại có người không chơi Truyền Kỳ.
Không phải người chơi Truyền Kỳ, những người này căn bản sẽ không biết Dụ Hoặc Chi Quang là có thể bạo ra được, mặc dù xác suất thấp đủ cho làm cho người ta tức lộn ruột.
– Ba mươi mốt vạn!
Phong gia đã ra ba mươi mốt vạn!
Rất nhiều người đều đang do dự, đối với cái giá tiền này, có chút chùn bước.
Hầu như tất cả người chơi đều cảm thấy cái giá tiền này có chút hơi cao, nhưng những người khác lại không cho là như vậy, giá cả vẫn tăng lên như trước.
– Ba mươi mốt vạn năm!
Tên tu sĩ áo xám Hạo Nhiên Tông hô lên.
– Ba mươi hai vạn!
Tu sĩ Phong gia giống như có lẽ đã có chút nóng nảy.
– Ba mươi sáu vạn!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Là tên tán tu mặc trường bào đỏ sậm, Xích Dực đạo nhân!
Hắn hiển nhiên cảm thấy cạnh tranh Linh Bảo là vô vọng, toàn lực đem trọng tâm đặt ở trên pháp thuật này!
Đôi mắt hẹp dài của tên tu sĩ trung niên Phong gia kia rơi lên trên người Xích Dực đạo nhân, trên mặt thần sắc âm tình bất định.
Đã đến cái giá tiền này, đã không có người ra giá nữa.
Mà lúc này đây, ngồi ở bên cạnh Phương Khải, Nguyễn Ngưng:
– Hội trưởng, ngươi nhanh véo ta một cái, nhìn xem cái này có phải thật hay không!
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, trong đầu chỉ có trống rỗng, quả thực cao hứng hơn ngất đi!
Ngay sau đó chợt nghe một tiếng thét lên:
– A!
Nguyễn Ngưng kêu đau một tiếng, cúi đầu nhìn qua, cánh tay trắng trắng mềm mềm đều đã bị bấu xanh rồi, một hồi nước mắt lưng tròng mà xoa cánh tay:
– Không thể nhẹ tý sao!
– Ai biết tu sĩ các ngươi da mịn thịt mềm như vậy!
– Ngươi là ghen ghét với bản cô nương lập tức sẽ phát tài!
Nguyễn Ngưng tức giận trừng mắt hắn nói:
– Vốn bản cô nương còn ý định cho hội trưởng ngươi bao cái đại hồng bao, hiện tại xem ra, hừ hừ!
– Ơ a, còn biết hiếu kính bản hội trưởng, có tiến bộ a!
Phương lão bản tựa hồ có chút kinh ngạc.
– Hừ hừ!
Qua một thời gian ngắn, đều không có người ra giá, sau khi đếm ngược, giải quyết dứt khoát, cuối cùng người ra giá cao nhất, là Xích Dực đạo nhân, ba mươi sáu vạn!
Đây đối với người chơi Truyền Kỳ mà nói, quả thực là giá cao không thể tưởng tượng được!
Mà một bên Hề Duyệt cũng có chút khiếp sợ:
– Bỗng nhiên cảm giác mình trở nên đáng giá…
– Hề Duyệt tỷ, ta xem ngươi vẫn nên cẩn thận một chút…
Nguyễn Ngưng cao thấp đánh giá nàng một cái nói:
– Không có ngày nào đó đi ra ngoài đã bị người trói bắt đi!
Phải biết rằng nàng hiện tại là tu sĩ duy nhất có Dụ Hoặc Chi Quang!
Bên cạnh Mạc Thiên Hành ha ha cười cười:
– Đừng tưởng rằng đấu giá xong liền mọi sự không lo!
– Mạc lão, ngài có ý tứ gì?
Nguyễn Ngưng có chút kinh ngạc.
Thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy vài tên tu sĩ Phong gia, giờ phút này đã lộ ra ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào chư vị tu sĩ đã mua được bảo bối!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!