Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 15: Minh tinh muốn ôm (8)
Hậu trường:
Bởi vì Phó Kim Phong đang trong chế độ giảm cân, ăn uống cực kì ít, cũng rất thất thường, thường xuyên bỏ bữa. Nhiễm Thanh Vân cảm thấy Phó Kim Phong không có chỗ nào cần giảm, gầy đi rồi sau này sưởi cũng sẽ không thoải mái… bởi vậy cực kì có ý chí, kiêm luôn quản lý bữa ăn cho người ta.
Mỗi bữa ăn, Nhiễm Thanh Vân đều cho người gọi thêm một phần cho Phó Kim Phong.
” Anh hôm nay muốn ăn gì?” Nhiễm Thanh Vân tay cầm điện thoại, hỏi cái người đang ngồi bàn hóa trang.
” Không cần đâu Nhiễm lão sư, không cần gọi cho anh đâu.” Phó Kim Phong kéo léo từ chối.
” Anh ăn gì?” Nhiễm Thanh Vân làm như không nghe, còn tiến tới gõ vai Phó Kim Phong.
” Em gọi một xuất, anh ăn cùng với em.”
” Không được, em gọi riêng cho anh!”
Cuối cùng Phó Kim Phong không có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn để Nhiễm Thanh Vân đặt đồ ăn cho mình:” Một bát miến trộn đi.”
Cảnh quay thứ 123
Bối cảnh quay là tại một đầm sen nhân tạo, có đạo cụ là đài sen.
Hai người bọn họ phải bóc sen cho nhau ăn.
Cuối cùng, lại chỉ có Nhiễm Thanh Vân ngồi một bên bóc hạt sen đút cho Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong nhăn mặt, ai oán nhè hạt sen trong miệng ra ném đi, còn không sợ hãi véo eo Nhiễm Thanh Vân:” Em còn có lương tâm không?”
Nhiễm Thanh Vân nhún vai:” Em cũng không biết nó như thế nào mà…”
” Có giỏi thì em ăn nó đi.” Phó Kim Phong tùy tiện bóc một hạt đút cho Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân tự nguyện há miệng ăn.
” Sao hả? Đắng đúng không?” Phó Kim Phong cười thầm trong lòng.
Thế nhưng biểu cảm trêи mặt Nhiễm Thanh Vân một chút cũng không gợn sóng.
” Trở về nói cho anh biết.” Nhiễm Thanh Vân thần bí.
” Hả?”
Cảnh quay thứ 245
Trong lúc nghỉ giữa các lượt diễn.
Hai người bọn họ đang đứng song song với nhau.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên lén nhìn Phó Kim Phong một cái. Trùng hợp, bị Phó Kim Phong bắt gặp.
Nhiễm Thanh Vân không hề chột dạ, tiếp túc len lén nhìn.
Kết quả biến thành hai người bọn họ qua lại lén nhìn nhau.
Quần chúng:”…”
Cảnh quay thứ 289
Bọn họ vừa kết thúc phỏng vấn.
Nhiễm Thanh Vân cả người không được vui:” Phong ca, em muốn đi vệ sinh, em nhịn rất lâu rồi.”
Phó Kim Phong:”… em đi đi.”
” Được chứ?”
” Được.”
Kết quả, hai người bọn họ cùng dắt tay nhau đi vệ sinh!
Cảnh cuối cùng cũng là một cảnh rất có chiều sâu.
Cố Hà tự tử.
Chính là bị đám người danh môn chính đạo ép chết.
Tân Lương vì Cố Hà, chống lại thiên hạ.
Nhiễm Thanh Vân nhìn một thân y phục toàn máu giả của mình, cực kì khó chịu, hướng Phó Kim Phong ai oán:” Một lát sẽ phải chụp ảnh sát thanh với bộ dạng này…”
” Không sao, em như thế nào cũng rất soái.”
” Em muốn đổi trang phục, không thể mặc như này để chụp với Phó lão sư, sẽ bị Phó lão sư dìm chết.”
Phó Kim Phong:”…”
” Em lại bắt đầu rồi đúng không?”
” Là anh bắt đầu trước.!!”
Cảnh quay cuối cùng, thuận lợi hoàn thành.
Sát thanh cũng không cần làm nhiều thủ tục như khai máy, cùng nhau cắt bánh kem, chụp ảnh kỷ niệm, tặng hoa… như vậy là có thể về nhà rồi.
Nhiễm Thanh Vân lười biếng vòng tay qua ôm lấy eo Phó Kim Phong.
” Nhiễm Thanh Vân… còn đang ở bên ngoài đó, em chú ý một chút đi.” Phó Kim Phong nhẹ giọng nói với Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân lại dường như không nghe thấy lời y nói, dựa càng gần hơn.
[ Tiến độ trị liệu vượt quá 5%, đang tiến hành tổng hợp trị liệu lần thứ nhất. Trong quá trình trị liệu có thể sẽ có phản ứng phụ, mong chủ nhận không cần bận tâm.]
Ngày hôm đó, cái người chưa bao giờ bị ốm… ở trước mặt Phó Kim Phong ngất xỉu.
Nhiễm Thanh Vân sau khi tỉnh lại:”?!!”
Mất mặt quá!! Ở trước mặt lò sưởi của mình ngất xỉu… liệu y có còn tin tưởng ta nữa hay không?
Nhiễm Thanh Vân cảm thán sâu sắc, ở trêи giường bệnh vò đầu bứt tóc.
Nhiễm Thanh Vân còn đang suy nghĩ phải nói làm sao để lò sưởi vẫn tin tưởng mà dựa vào mình, Phó Kim Phong đã mang theo một bình giữ nhiệt nhỏ tiến vào.
” Em cuối cùng cũng tỉnh rồi? Đợi chút, để anh đi gọi bác sĩ.”
Nhiễm Thanh Vân mau chóng ngăn cản động tác của Phó Kim Phong:” Em không sao, không cần phiền phức như thế!”
Còn chưa đủ mất mặt sao? Ta vẫn cần mặt mũi đó!
” Không được, phải để bác sĩ kiểm tra lại.”
Cùng Nhiễm Thanh Vân qua lại một thời gian, những gì y thể hiện ra, khiến anh lầm tưởng rằng người này sẽ không bị bất kì thứ gì làm khó, một sự tồn tại cực kì trâu bò.
Thế nhưng, trải qua sự việc này, anh mới tỉnh ngộ.
Nhiễm Thanh Vân, cho dù có trâu bò đến đâu cũng chỉ là một con người mà thôi.
Con người đều sẽ bị bệnh, bị thương…
Phó Kim Phong lo lắng cho Nhiễm Thanh Vân, cương quyết muốn giúp anh gọi bác sĩ.
Nhiễm Thanh Vân:”…”
” Phong ca, em đói quá… muốn ăn!!”
Phó Kim Phong:”…”
Cảm thấy em ấy đang chuyển chủ đề nhưng không có đủ bằng chứng.
Cuối cùng, Phó Kim Phong vẫn là ở lại đút cho Nhiễm Thanh Vân ăn hết bát cháo lớn.
” Nhiễm Thanh Vân, em học làm nũng ở đâu vậy?”
” Anh nghĩ em là ai chứ, không cần học cũng biết!”
” Nhìn em không phải kiểu người có thể làm nũng nha!”
” Em chỉ làm nũng với anh.”
” Nhiễm Thanh Vân!!!”
Lịch trình của Nhiễm Thanh Vân bị dồn lại rất nhiều, sau khi xuất viện lại điên cuồng chạy lịch trình.
Nhiễm Thanh Vân ở trong xe bảo mẫu, thở dài một hơi.
Muốn ôm lò sưởi.
” Thanh Vân, điều chỉnh trạng thái… chúng ta sắp đến nơi rồi.” Mạc Thu nhìn bộ dạng của Nhiễm Thanh Vân, liên tục nhắc nhở.
Nhiễm Thanh Vân không có ý định đáp lại, một mực nhìn ra cửa kính xe.
Cả người toát ra dáng vẻ: đang bực cấm động loạn!!
Sát thanh rồi, hai người bọn họ không còn ở cùng tổ phim nữa, mỗi người một nơi chạy chương trình, cũng không còn thời gian gặp nhau nữa.
Hơn một tuần không được ôm lò sưởi của mình, tâm tình Nhiễm Thanh Vân càng thêm tệ.
Đoàn phim cũng phải mất gần một năm để xử lý hậu kì, suốt khoảng thời gian đó, bọn họ đều không có hoạt động chúng.
” Phong ca, anh đang ở đâu thế?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!