Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi! - Chương 23: Xin chào hoàng thượng (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!


Chương 23: Xin chào hoàng thượng (1)


Nhiễm Thanh Vân chưa nhìn thấy xác của lò sưởi nhà mình, đã bị cưỡng ép đi tìm lò sưởi mới biểu thị:”…”

Vài cái hố mà thôi, không chuyện gì có thể làm khó ta.

Ta cũng muốn đổi thế giới mới lâu rồi!

Đối diện với lò sưởi lúc nào cũng phải diễn kịch, đã thế còn phải chạy lịch trình suốt ngày đêm, Nhiễm Thanh Vân cảm thấy phiền muốn chết. Mặc dù tiếp tục sẽ không phiền bằng phải đi tìm lò sưởi mới, nhưng hiện tại đã đổi, Nhiễm Thanh Vân cũng không quá trập trùng.

[ Đang tổng hợp số liệu trị liệu: 7,5%]

[ Hoàn thành sắp xếp thế giới mới, chủ nhân hãy cố gắng bảo vệ mục tiêu thật tốt!]

Lúc Nhiễm Thanh Vân bắt đầu có được cảm giác, phát hiện toàn thân đều ngứa ngáy!

Nhiễm Thanh Vân:”…” chuyện quái gì vậy?

Anh còn chưa hiểu chuyện gì đã diễn ra, bên cạnh liền vang lên tiếng còi xe inh tai nhức óc, mắt còn bị ánh sáng xe làm chói.

Cũng may Nhiễm Thanh Vân thân thủ đủ cao, không cần nhìn rõ vật xung quanh cũng có thể tránh khỏi nguy hiểm xông tới.

Không đúng!

Nhiễm Thanh Vân lấy lại thị giác, phát hiện những người xung quanh y đều tựa như người khổng lồ, anh hiện tại đang đứng, cũng chỉ có thể cao đến mắt cá chân của bọn họ.

Nhiễm Thanh Vân:”…”

Chuyện gì thế? Vừa đến đã chơi trò thu nhỏ đầy kϊƈɦ thích nữa à?

Nhiễm Thanh Vân còn đang mải suy nghĩ tỉnh cảnh của mình, bên cạnh lại xuất hiện cảnh báo.

Nhiễm thanh Vân dễ dàng tránh khỏi cú đã của người đàn ông đối diện.

Người đàn ông tay cầm chai rượu, quần áo lộn xộn, gương mặt bẩn thỉu đỏ ửng, hướng Nhiễm Thanh Vân mà chửi:” Con mèo chết tiệt, đừng có cản đường đi của ông đây.”

Mèo?

Nhiễm Thanh Vân còn chưa hiểu ý đồ của câu nói kia, trời đột nhiên không một dấu hiện đổ cơn mưa. Cơn mưa nặng hạt, nhanh chóng khiến bộ lông dày của Nhiễm thanh Vân ướt sạch.

Nhiễm Thanh Vân:”…”

Chuyện gì vậy? Sao ta lại biết thành mèo?

Nhiễm Thanh Vân tạm gác thắc mắc, trước tiên phải đi tìm chỗ tránh mưa. Dường như bị ảnh hưởng bởi thiên tính, Nhiễm Thanh Vân nhìn thấy nước mưa cực kỳ ghét bỏ.

Chọn một mái hiên bên trong ngõ nhỏ, tùy tiện tránh mưa.

Nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân vốn đã thấp, giờ bị dính nước mưa lại càng thêm lạnh. Nhiễm Thanh Vân hít một hơi, cuộn thành một cục trước hiên nhà.

” Thằng chó, tao bảo mày đi mua rượu, mày dám không đi?”

” Ngoài… ngoài trời còn đang mưa.”

” Trời mưa chặt mất chân của mày? Tao bảo mày đi mua rượu, thì mày phải đi mua cho tao.”

” Nhưng… bố chưa đưa cho con tiền.”

” Tao không cho tiền thì mày không biết mua chịu à?”

” Anh chủ quán nói sẽ không cho mua chịu nữa…”

” Mày… mày dám cãi lại tao? Tao đánh gãy chân mày.”

” Bố… đừng đánh nữa.”

” Cút, không mua được rượu thì đừng về nhà.”

Cánh cửa nhà đối diện đột nhiên bị đẩy mở, ánh sáng trắng xóa từ trong nhà hắt ra ngoài, dường như cùng lúc, có thứ gì đó bị ném ra ngoài đường, ngay giữa trời mưa lớn.

Nhiễm Thanh Vân lười biếng ngẩng đầu nhìn đứa trẻ chưa đến mười tuổi nửa quỳ giữa trời mưa, nhìn một lúc, phát hiện đứa trẻ đó như bị ấn nút tạm dừng, một chút cử động cũng không có.

Nhiễm Thanh Vân cảm thấy nhàm chán, rời đi ánh mắt.

Cũng không biết qua bao lâu, từ phía đứa trẻ kia truyền đến tiếng động.

Đứa trẻ ở ngay trong cơn mưa, chậm rãi rời đi.

Nhiễm Thanh Vân cả người ướt còn chưa kịp khô, ghét bỏ nhìn màn mưa, tiếp tục gục đầu vào trong chân.

” Bố, mở cửa cho con, con phải thay đồ…”

” Không mang được rượu về còn đòi vào nhà? Vô dụng như mày, cút cho khuất mắt tao. Thằng chó chết, tao đáng lẽ không nên sinh mày ra.”

Nhiễm Thanh Vân một lần nữa bị đối thoại của hai bố con nhà kia đánh thức, ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía đứa trẻ đang đứng trước cánh cửa im lìm kia.

Đứa trẻ đó dường như quá quen với những lời nói của người cha, trêи mặt không hề có biểu tình, tiếp tục gõ cửa:” Bố, mở cửa cho con.”

Phiền phức.

Nhiễm Thanh Vân đứng dậy, ghét bỏ xoay ʍôиɠ rời đi.

Cơn mưa đêm qua gần sáng mới chịu tạnh, bộ lông dày của Nhiễm Thanh Vân vẫn còn ẩm ướt.

Nhiễm Thanh Vân tìm một chỗ gần đó, dự định làm khô bộ lông đáng chết này đã.

Phải tìm lò sưởi ở đâu đây?!

Nhiễm Thanh Vân ngồi trêи mái nhà, nhìn xuống dòng người đông đúc qua lại

[ Cảnh cáo, mục tiêu đang gặp nguy hiểm, đề nghị kí chủ gấp rút giải cứu.]

Nhiễm Thanh Vân:”…”

Dòng thông báo này, gợi lại một ký ức không được dễ chịu cho lắm.

Đi kèm với thông báo, còn có một mũi tên đỏ đỏ đen đen xuất hiện chỉ hướng đi. Nhiễm Thanh Vân di chuyển bằng bốn chân vẫn chưa được thông thạo lắm, thời điểm đi tới vị trí cách đó một đoạn, cảnh báo đã nhảy ra thêm hai lượt nữa.

” Thằng chó này, mày dám đánh lại tao?”

” Gan mày hôm nay cũng to lắm.”

” Đánh mày vài cái, còn dám phản kháng?”

Nhiễm Thanh Vân nhảy trêи một bức tường, từ trêи nhìn xuống dưới.

Trẻ con đi còn chưa vững đã học người khác đánh người?

Miệng còn không ngừng chửi rủa?

Cái xã hội này thối nát đến mức nào vậy chứ hả?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN