Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí - Chương 17: Gameshow
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí


Chương 17: Gameshow


Chương 17 : Gameshow

Tác giả : Đình Băng

Trans : Rin_026

Edit : Yu (Miu)

“Đầu tiên không cần phải khẩn trương, khi được kéo lên, dang hai tay ra giữ cho cơ thể thăng bằng. Cậu cứ thử một lần trước đi, tìm cảm giác rồi hãy quay.”

Vây quanh bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên là những nhân viên công tác của đoàn phim, một bên cẩn thận gắn nút treo dây thép cho Âu Dương Thiên Nhiên, một bên không ngừng dặn dò cậu thả lỏng. Ngay cả Ngô Quốc Đống cũng không nhịn được bước đến nói thêm vài câu với Âu Dương Thiên Nhiên.

Cũng đâu còn cách nào, ai bảo đây là lần đầu tiên Âu Dương Thiên Nhiên treo dây thép làm chi. Những diễn viên ở đây hoặc nhiều hoặc ít cũng đều đã tiếp xúc qua dây thép, nắm giữ được kĩ thuật của nó. Trong đó nam chính Lương Kiến Văn cũng nhiều lần đóng phim cổ trang, đối với việc treo dây thép này đã thuần thục đến quen thuộc. Cho nên, người trong đoàn phim nhiều như vậy, cũng chỉ có Âu Dương Thiên Nhiên là người mới, khiến cho Ngô Quốc Đống không khỏi lo lắng.

Mà Hạ Tuấn Quân là người đại diện của Âu Dương Thiên Nhiên lại càng thêm lo lắng. Âu Dương Thiên Nhiên đâu phải là diễn viên bình thường cơ chứ, cậu ta là nhị thiếu gia của gia tộc Âu Dương, nếu không cẩn thận để bị thương, Âu Dương chủ tịch nhất định sẽ không buông tha cho người đại diện là hắn đâu. Cho nên Hạ Tuấn Quân nhịn không được bước đến cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, dặn dò kĩ càng cho tên tay mơ này.

Nhìn một nùi người vây quanh bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, nữ minh tinh hạng một sắm vai nữ chính ngữ khí mang theo hâm mộ xen lẫn một ít ghen tị, nhẹ nhàng nói.

“Tuy rằng tôi biết Âu Dương Thiên Nhiên rất tuấn tú, nhưng mà, thái độ của Ngô đạo cũng quá mức rõ ràng đi. So với chúng ta, cậu ta được đối đãi tốt hơn nhiều.”

Lương Kiến Văn đứng bên cạnh cô ta nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, không nói gì.

Sau khi những nhân viên công tác đã chuẩn bị xong, mà Âu Dương Thiên Nhiên cũng sẵn sàng, lập tức màn treo dây thép chân thật đầu tiên của Âu Dương Thiên Nhiên liền bắt đầu.

Thời điểm đột nhiên được đưa lên không trung, Âu Dương Thiên Nhiên quả thực có chút hoảng hốt, có điều ngay tại giây tiếp theo, cậu đã lập tức thích ứng, so với khi ở trong không gian Hư Nghĩ, cảm giác không sai biệt lắm. Qua khoảng một phút đồng hồ, dưới sự quan sát của mọi người, Âu Dương Thiên Nhiên không những không có chút nào kinh hoảng, hơn nữa còn biểu hiện tương tối tốt. Động tác cuối cùng khi rơi xuống đất, còn phi thường tiêu sái.

“Không tệ nha! Cái tên tiểu tử này, có thật là lần đầu tiên treo dây thép hay không?”

Ngô Quốc Đống vừa thấy Âu Dương Thiên Nhiên hạ xuống, liền nhịn không được bước đến hỏi. Có rất ít người lần đầu tiên treo dây thép mà có thể trầm ổn như Âu Dương Thiên Nhiên.

“Vâng ạ!”

Trong hiện thực, đây đúng là lần đầu tiên Âu Dương Thiên Nhiên treo dây thép.

“Thật sao? Ai da, tên tiểu tử này, đúng là rất có thiên phú nha. Như vậy ta cũng không cần lo lắng nữa, cậu chờ một chút, đợi chỉ đạo võ thuật chỉ dẫn động tác, sau đó làm theo lời người ta nói.”

Nếu Âu Dương Thiên Nhiên đã có thể treo dây thép, Ngô Quốc Đống cũng không phải lãng phí thêm thời gian nữa. Dù sao thì đối với một bộ phim, thời gian chính là tiền tài.

Người chỉ đạo võ thuật giảng giải một chút động tác võ thuật cần thiết trong lúc quay cho Lương Kiến Văn và Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó để cho bọn họ tập qua vài lần cho thuần thục, mới bắt đầu chính thức vào cảnh quay.

Cảnh quay này là lúc nam chính Phong Hành Vân luyện kiếm trong vườn hoa, sư phụ của nam chính là Phong Lăng đột nhiên từ không trung xuất hiện. Cách xuất hiện phiêu dật phong trần như vậy, làm cho nam chính là Lương Kiến Văn đây nhịn không được có chút hâm mộ ghen tị a.

Ngay sau đó, Phong Lăng sẽ giảng giải cho đồ đệ của mình Phong Hành Vân một ít kiếm thuật, lại để nam chính tự mình luyện tập qua một lần, một màn này liền kết thúc.

Bối cảnh là trời xanh mây trắng gió nhẹ, trong vườn hoa đủ mọi màu sắc, hương thơm nhè nhẹ thoáng qua mũi, một thiếu niên mặc trường bào màu xanh lá, tay cầm trường kiếm, không ngừng đưa ra các động tác đẹp mắt, hết sức chăm chú luyện tập kiếm pháp. Đột nhiên, động tác chém của thiếu niên vừa định xuất ra đình chỉ, sau đó cả người cậu ta giống như bị điểm huyệt, ngưng trệ.

“Kỳ quái! Ta nhớ rõ chiêu thức tiếp theo là như thế này không có sai mà. Như thế nào lại cứ cảm thấy có chút là lạ nhỉ?”

Thiếu niên thu lại kiếm vào tay, vuốt ve hàn quang loé lên trêи thân kiếm, tự mình lẩm bẩm.

Đột nhiên, một trận gió nhẹ thổi tới, cánh hoa lả tả bay theo, thiếu niên tựa hồ có được cảm ứng, nhìn về phía chân trời, liền thấy được một thân ảnh màu trắng, từ không trung bay đến, tiêu sái tiến về phía cậu.

“Chậm một chút… sau đó từ từ xoay người…”

Ngô Quốc Đống hy vọng một màn này sẽ qua trong lần đầu, nên nhỏ giọng cầu nguyện.

Âu Dương Thiên Nhiên tựa hồ nghe được lời Ngô Quốc Đống thì thầm, động tác thong thả, rồi lại không hề làm ra vẻ đạo mạo, vô cùng tự nhiên mà xoay người hạ xuống đất. Trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh từ hoa cỏ, nước non, đều vì vẻ đẹp của người vừa đến mà mất đi sắc thái vốn có, e lệ ngắm nhìn.

Phong Lăng mặc bạch y, mái tóc đen dài xoả ra, gương mặt như được khắc hoạ, gió nhẹ thổi qua y phục và mái tóc của y, khiến cho sự xuất hiện của y như một vị chân nhân giáng thế. Trêи da thịt của y ẩn ẩn như có ánh sáng tản ra, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia chính là ảnh ngược của vị thiếu niên tuấn lãng phía dưới.

Hình ảnh Phong Lăng xuất hiện quả thực rất đẹp, chỉ trong nháy mắt kia, thân là đồ đệ của y, Phong Hành Vân tựa hồ cũng bị phong thái phiêu dật của sư phụ mình làm cho kinh diễm.

“Sư phụ…”

Phong Hành Vân không nhịn được nhìn chăm chăm vào sư phụ Phong Lăng đang đứng trước mặt mình, đột nhiên nghĩ đến một màn luyện kiếm pháp không thành ban nãy khẳng định đã bị sư phụ nhìn thấy mất rồi, liền có chút tức giận với bản thân mình, cũng có chút bất an mà nhìn về phía Phong Lăng, cúi đầu chủ động hướng y chỉ ra sai lầm của chính mình.

“Thực xin lỗi sư phụ! Đều do ta ngày hôm qua quá ham chơi, không nghiêm túc nhớ kĩ kiếm pháp mà sư phụ dạy ta.”

Lương Kiến Văn đem hình tượng thiếu niên Phong Hành Vân diễn đến linh động. Hắn nhìn về phía Âu Dương Thiên Nhiên, đôi mắt lưu ly toả ra ánh sáng chói mắt. Máy quay kéo gần lại, không ngờ chỉ trong chớp mắt, đã đem toàn bộ lực hấp dẫn ban nãy trêи người Âu Dương Thiên Nhiên kéo về phía mình, lập tức làm yếu đi cảm giác tồn tại của Âu Dương Thiên Nhiên.

Kỹ thuật diễn quả thực rất lợi hại. Tuy rằng từ ban đầu đã đoán được, nhưng khi chân chính cùng Lương Kiến Văn đối diễn, Âu Dương Thiên Niên mới phát hiện, kỹ thuật diễn của Lương Kiến Văn so với tưởng tượng của cậu còn lợi hại hơn rất nhiều. Bất quá, không phải như vậy mới có lực khiêu chiến hay sao.

Ánh mắt của Phong Lăng thâm sâu như hàn băng ngàn năm, nhưng khi nhìn về phía Phong Hành Vân, lại có chút gợn sóng.

“Như vậy, ta sẽ làm lại một lần.”

Không hề  có bất kì lời oán trách nào, cũng không có bất luận phê bình gì, Phong Lăng lời ít mà ý nhiều, y tựa hồ một chút cũng không đem việc Phong Hành Vân hôm qua ham chơi mà không nghiêm túc luyện kiếm pháp để trong lòng, một lần nữa đem kiếm pháp ngày hôm qua biểu diễn lại một lần nữa, sau đó còn chỉ ra sai lầm của Phong Hành Vân.

Phong Lăng đối với Phong Hành Vân mà nói, là sư phụ, cũng là huynh đệ. Hắn từ nhỏ đã là một cô nhi, thiếu chút nữa đã bị lạnh mà cóng chết ở ven đường, được một tay Phong Lăng đưa về, chẳng những cho hắn ăn, cho ắn uống, còn dạy hắn võ thuật và kiếm pháp. Trong lòng Phong Hành Vân, Phong Lăng chính là người quan trọng nhất trong đời này của hắn. (tao nhớ kĩ câu này.)

“Rất tốt! Cảnh quay này thông qua!”

Ngô Quốc Đống cười tươi, đối với kỹ thuật diễn của Lương Kiến Văn và Âu Dương Thiên Nhiên vô cùng tán thưởng. Lương Kiến Văn thì không nói đi, không ngờ kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên cũng không hề kém cạnh. Chẳng những có thể đem các động tác kiếm pháp mà chỉ đạo võ thuật giảng giải qua nhớ kĩ, hơn nữa khi biểu diễn ra tư thế, còn mang theo một cảm giác tự nhiên cùng tiêu sái khó tả. Tên tiểu tử này, quả thực không tồi.

“Chuẩn bị sang cảnh diễn tiếp theo.”

Ngô Quốc Đống nắm chắc thời gian, lập tức phân phó nhân viên công tác thu dọn thiết bị, di chuyển đến căn nhà gỗ bên kia, chuẩn bị cho cảnh diễn kế tiếp.

Lương Kiến Văn đã ước chừng đoán được thân phận của Âu Dương Thiên Nhiên, vừa rồi khi nghe được kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên không tồi, hắn còn tưởng rằng do Ngô Quốc Đống cũng đoán được thân phận của Âu Dương Thiên Nhiên nên mới khách khí nói thế. Không nghĩ tời, kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên xác thực là khá tốt, một chút cũng không thua kém so với những diễn viên hạng hai. Cho đến tận lúc này, trong lòng Lương Kiến Văn mới thoáng tán thành một chút về Âu Dương Thiên Nhiên.

Dựa theo thời gian, hiện tại cũng đã gần bước vào mùa thu, nhưng thời tiết vẫn như mùa hè vô cùng nóng bức. Khi đóng phim cổ trang, y phục phải mặc rất nhiều tầng, hơn nữa còn khá kín gió, vừa rồi còn vận động nhiều như vậy, khiến phía sau lưng Lương Kiến Văn đổ mồ hôi không ít. Vừa kết thúc cảnh diễn liền chạy đến nơi mát mẻ thông khí.

Bản thân thì mồ hôi chảy ròng ròng, vừa quay đầu liền nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên mặc y phục không khác mình bao nhiêu, có điều trêи gương mặt cậu không có bất kì giọt mồ hôi nào, Lương Kiến Văn liền kinh ngạc nói.

“Này! Âu Dương! Cậu không cảm thấy nóng sao?”

“Có một chút.”

Thanh kiếm trong tay so với trong không gian Hư Nghĩ có chút không giống nhau, hình như hơi nặng hơn, cho nên khi Âu Dương Thiên Nhiên làm ra động tác, cảm giác không được tự nhiên như khi trong không gian Hư Nghĩ. Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được đi ra phía xa, cầm thanh kiếm làm ra vài động tác, tìm thêm cảm giác. Hơn nữa, khi nãy đối diễn, cậu nhìn ra Lương Kiến Văn khi cầm kiếm, động tác so với mình tự nhiên hơn nhiều, nếu không phải do Lương Kiến Văn ngăn lại, cố ý giấu đi, cảnh diễn vừa rồi nhất định sẽ NG.

Kiếm pháp của đồ đệ còn tốt hơn sư phụ sao, chuyện như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh thêm một lần nữa.

Lương Kiến Văn nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên vừa mới kết thúc cảnh quay, chẳng những không tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi, còn chạy đến chỗ khác để luyện kiếm, trong mắt không tránh được có chút bất ngờ. Tên kia, rốt cuộc là đang diễn trò, hay là thật sự chăm chỉ như vậy đây? Hơn nữa, trời nóng như vậy, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, cậu ta thật khiến người khác ghen tị mà.

Bây giờ là giữa trưa, chính là thời điểm ăn cơm. Lúc này, Âu Dương Thiên Nhiên không còn giống như khi ở bên đoàn phim《 Tường Vi Hoa Khai 》có đãi ngộ bốn mặn một canh nữa. Nguyên nhân là bởi vì khoảng cách giữa đoàn phim với nhà cậu rất xa, nội việc đi qua đi lại cũng đã tốn hết ba tiếng đồng hồ, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên chỉ có thể cùng đoàn phim ăn cơm hộp mà thôi. 

Cơm hộp của đoàn phim tuy rằng cũng không phải rất khó ăn, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên dù sao đã được nuông chiều từ bé, tuy rằng ở đoàn phim 《 Tường Vi Hoa Khai 》 đã từng ăn qua cơm hộp, nhưng cũng chỉ là một hai lần mà thôi, không giống như khi ở đoàn phim 《 Giang Hồ 》lần này, mỗi ngày đều phải ăn cơm hộp. Hạ Tuấn Quân sợ rằng đại thiếu gia Âu Dương Thiên Nhiên này sẽ không quen được. Kết quả, không giống như hắn suy nghĩ, đại thiếu gia Âu Dương Thiên Nhiên này cư nhiên lại ăn được cơm hộp, còn ăn đến ngon miệng, ngay cả chút ghét bỏ cũng đều không có, quả thực khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Một ngày thì không nói gì, có điều một tuần bảy ngày liên tiếp ăn cơm hộp, liền khiến cho Hạ Tuấn Quân phải mở to mắt mà nhìn. Không chỉ riêng Hạ Tuấn Quân, ngay cả Ngô Quốc Đống và Lương Kiến Văn cũng phải nhướng mắt.

Bởi vì cuối tuần là thời gian phát sóng của gameshow 《Vương bài cuối tuần 》, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên phải xin Ngô Quốc Đống nghỉ một ngày. Sau đó vội vàng đi đến đài truyền hình để bắt đầu quay tiết mục.

Lần này tham gia tiết mục cùng Âu Dương Thiên Nhiên còn có Chu Tử Bân và Trần Vi Vi, nữ diễn viên đóng nữ phụ vì có chút xung đột trong lúc quay phim, cho nên không đến tham gia.

Cách hơn nửa tháng gặp lại, Trần Vi Vi đối với Âu Dương Thiên Nhiên không còn nhiệt tình như trước nữa, thậm chí, khi đối diện với Âu Dương Thiên Nhiên, ánh mắt còn có chút tránh né và sợ hãi. Tuy rằng Chu Tử Bân nghĩ mãi cũng không ra được nguyên nhân vì sao, nhưng khi nhìn đến Trần Vi Vi không còn dây dưa không dứt với Âu Dương Thiên Nhiên nữa, hắn cũng lười để ý đến. Dù sao thì trước đây, hắn cũng đã nói với chính mình, tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của người khác thêm lần nào nữa, cho nên việc của Âu Dương Thiên Nhiên, hắn sẽ không nhúng tay vào.

Vì vậy, ở phía sau sân khấu, ngay tại phòng trang điểm, không khí có chút kì quái. Rõ ràng là ba người trong cùng đoàn phim, nhưng trong lúc trang điểm, lại không một ai nói với nhau câu nào. Điều này khiến cho những nhân viên chuẩn bị tiết mục còn tưởng rằng, ba người này trước đây có mâu thuẫn gì với nhau.

《Vương bài cuối tuần》là một game show truyền hình rất được ưa thích hiện nay. Bởi vì MC rất có khiếu hài hước, phương thức diễn đạt khá thu hút người xem chú ý, trong đó còn có đủ trò chơi khiến khán giả bật cười, cho nên giới trẻ rất ưa chuộng chương trình này. Ratings vẫn luôn đứng thứ năm trong top gameshow cả nước.

Người dẫn chương trình có hai người, một nam và một nữ. Hai người đều là MC có danh tiếng trong nước.

Ngay từ đầu tiết mục, chính là phần chào đón nhiệt liệt của khán giả, sau tiếng hò hét không ngừng, hai người MC cười tươi bước lên sân khấu.

—–

Editor :

:V ở nhà mốc meo không có việc gì làm, nên ngồi edit luôn. :3 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN