Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí - Chương 20: Ngoài ý muốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí


Chương 20: Ngoài ý muốn


Chương 20 : Ngoài ý muốn

Tác giả : Đình Băng

Trans : Rin_026

Edit : Yu (Miu)

Phong Hành Vân sau khi bị huỷ bỏ võ công, cả người liền vô lực quỳ rạp trêи mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không chịu nổi đau đớn mà chìm sâu vào hôn mê. Trêи người hắn cắm rất nhiều ngân châm, kéo dài từ đỉnh đầu xuống bàn chân, Tiểu Như không thể tin quỳ gối bên cạnh hắn, nước mắt không ngừng chảy xuống. Nàng không biết phải làm gì để giúp Phong Hành Vân, lại sợ những ngân châm kia tổn thương đến hắn, cho nên không dám lộn xộn.

“Ngươi đã làm gì với Hành Vân?”

Tiểu Như thất thanh kêu lớn, nét sợ hãi trêи gương mặt xinh đẹp bị vẻ phẫn hận thay thế, chất vấn người đứng trước mặt nàng, thế ngoại tiên nhân Phong Lăng.

“Phế đi võ công của hắn.”

Phong Lăng lần nữa vung lên ống tay áo trắng tinh, ngân châm giống như có lực hút, bị Phong Lăng thu trở về tay áo. Sau đó, Phong Hành Vân nằm trên đất “phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

“Hành Vân!”

Tiểu Như nghe tiếng động lập tức nhào tới, nâng đầu Phong Hành Vân dậy, sốt ruột hỏi han.

“Hành Vân! Hành Vân! Chàng (hmmm kêu vậy đúng hem cà) sao rồi? Mau tỉnh lại đi! Chàng không thể bỏ ta lại một mình…”

Nhìn Phong Hành Vân trong lòng ngực lại nhắm mắt hôn mê bất tỉnh lần nữa, hô hấp càng ngày càng yếu ớt, Tiểu Như thật sự sợ hãi, nàng sợ, người yêu của nàng sẽ bỏ nàng mà rời đi.

Đầu tóc Tiểu Như hỗn độn, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, trong mắt nàng bắt đầu dâng lên hận ý, nàng lớn tiếng chất vấn Phong Lăng.

“Tại sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Hành Vân là đồ đệ của ngươi! Ngươi làm sao lại có thể ra tay phế đi võ công của hắn? Tại sao lại nhẫn tâm như vậy?”

“Có gì lại không thể? Nếu y đã có ý định xuất sư, như thế cũng nên chuẩn bị nhận trừng phạt. Về sau hai người không cần phải đến đây nữa, nơi này không chào đón các người.”

Ống tay áo trắng tuyết kia vung lên không trung một độ cung ưu nhã, chưa đến hai giây, vị tiên nhân tuyệt đẹp kia đã biến mất trước ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Vân. Lời y nói, lại giống như thiên ngoại chi âm, không ngừng quanh quẩn trong sơn cốc lạnh lẽo, không ngừng lặp lại…

Tiểu Như cho dù thương tâm như thế nào cũng chỉ có thể mang theo Phong Hành Vân nửa sống nửa chết rời đi. Nàng không biết rằng, sau khi nàng và Phong Hành Vân vừa khuất dạng, Phong Lăng nguyên bản đã rời đi khi nãy, liền xuất hiện tại nơi Phong Hành Vân ngất xỉu.

Trêи mặt đất vẫn còn lưu lại vệt máu đỏ chói mắt chưa khô, Phong Lăng cứ như vậy đứng ở nơi đó, nhìn vệt máu kia, mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc gì, trong mắt lại càng tĩnh lặng đến đáng sợ. Giống như là bão táp trước yên bình, chỉ cần thời gian vừa đến, lập tức sẽ bùng nổ.

“Tốt! Rất tốt! Âu Dương! Ánh mắt của cậu biểu đạt rất tốt, cứ duy trì cho đến cảnh kế tiếp.”

Tiến bộ quá lớn! Ngô Quốc Đống nhìn biểu hiện của Âu Dương Thiên Nhiên khi nãy, trong lòng liền kinh hỉ không thôi.

Tên nhóc này, thời gian đầu tuy rằng kỹ thuật diễn rất khá, nhưng so với đám người Lương Kiến Văn mà nói, vẫn yếu hơn một chút, đặc biệt là ánh mắt biểu đạt, khi cậu ta sắm vai Phong Lăng, vẫn chưa bộc lộ ra được một Phong Lăng chân chính. Ban đầu Ngô Quốc Đống xem Âu Dương Thiên Nhiên diễn còn chấp nhận được, lại nghĩ đến năm ngàn vạn trợ cấp kia, cũng không muốn làm khó cậu ta, đành miễn cưỡng cho qua. Không ngờ rằng, cảnh diễn chiều nay, tên nhóc này lại đem đến cho hắn một kinh hỉ lớn như vậy, cư nhiên cậu ta đã có thể bắt được cảm xúc chân chính của Phong Lăng, lại còn hoàn mỹ biểu hiện ra màn ảnh. Điều này giống như kỹ thuật diễn đã thăng lên một cấp bậc nữa. Nếu nói lúc trước Âu Dương Thiên Nhiên diễn vai Phong Lăng chỉ có xác mà không có hồn, thì cảnh quay hôm nay, Âu Dương Thiên Nhiên chân chân chính chính là Phong Lăng.

“Vừa rồi cậu diễn rất tốt.”

Lương Kiến Văn hướng Âu Dương Thiên Nhiên cười cười.

Hắn cũng không ngờ hôm nay Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên bạo phát, vừa rồi trong lúc đối diễn với Âu Dương Thiên Nhiên, trong một khoảnh khắc, hắn giống như chân chính thấy được thế ngoại tiên nhân Phong Lăng.

“Cảm ơn.”

Âu Dương Thiên Nhiên nhìn chai nước suối trong tay mình, lại nhìn những bọt khí từ từ nổi lên phía trêи xuất thần. Vẫn chưa đủ, biểu hiện vừa rồi của cậu vẫn chưa đủ, còn thiếu một chút lực độ, cảm xúc cũng chưa đạt đến đỉnh điểm chân chính.  So với Phong Lăng mà cậ chứng kiến trong không gian Hư Nghĩ còn kém xa lắm.

Vào buổi sáng, khi Âu Dương Thiên Nhiên ở bên trong không gian Hư Nghĩ, tận mắt nhìn thấy Phong Lăng do hệ thống giả định ra, rốt cuộc cậu cũng phát hiện bản thân lúc trước sắm vai Phong Lăng hoàn toàn không đúng, cũng phát hiện vì sao kỹ thuật diễn của cậu vẫn luôn trì trệ không tiến triển. Bởi vì, Phong Lăng mà cậu diễn trước đây, không phải là Phong Lăng, cậu căn bản không diễn ra được một Phong Lăng chân chính, không lộ tả ra được một thế ngoại tiên nhân Phong Lăng.

Không sai, bởi vì đã từ rất lâu, Phong Lăng không hề tiếp xúc với những người bên ngoài cốc, cho nên bản tính của y vẫn thế, cho rằng sai chính là sai, đúng chính là đúng, vì thế tâm tư của y kỳ thật rất đơn thuần. Nhưng không bởi vì đơn thuần, mà cái gì y cũng không hiểu, kỳ thật y hiểu, cái gì cũng đều hiểu. Cho nên khi biết được đồ đệ của mình bởi vì một cô nương chỉ quen biết mấy tháng, lại còn là kẻ thù của môn phái mà có ý định rời bỏ sư môn, tâm của y liền bị tổn thương thật sâu.

Phong Lăng cũng là người, cho dù tính cách của y có lãnh đạm như thế nào, bề ngoài cao ngạo như thế nào, thì y cũng là một con người. Y cũng sẽ bị thương, bị đại đồ đệ chính tay nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn thương tổn như thế, làm sao có thể chỉ nghĩ đến việc phế đi võ công của Phong Hành Vân, chỉ nghĩ đến thu hồi bí tịch liền thờ ơ bỏ mặc.

Theo như kịch bản, sau khi Phong Lăng biết được ý định của đồ đệ, chỉ khổ sở một lúc liền mau chóng khôi phục tâm tình, hơn nữa đến cuối cùng còn đưa ra quyết định kia rất dứt khoát, tựa hồ không có chút do dự nào.

Không đúng! Như vậy không hợp lý! Tổn thương trong lòng Phong Lăng không có khả năng khôi phục nhanh như vậy, cho dù cuối cùng y đưa ra quyết định như vậy, nhất định cũng đã trải qua vô số giãy giụa, vô số do dự. Đương nhiên không thể nhẹ nhàng bâng quơ như trong kịch bản được. Những điều này, Âu Dương Thiên Nhiên đã cảm nhận rõ ràng sau khi quan sát trong không gian Hư Nghĩ. 

Cảnh quay tiếp theo, là nam chính Phong Hành Vân sau khi tỉnh lại, phát hiện võ công của mình đã bị phế, trong lòng không thể tin tưởng sư phụ lại làm như vậy, cho nên hắn liền quay về nơi đã từng sống mười mấy năm nay, muốn tìm Phong Lăng hỏi rõ ràng.

Âu Dương Thiên Nhiên trang điểm xong, lại thay trang phục, vừa vặn lúc mở cửa ra khỏi phòng trang điểm, liền đụng phải một người đang vội vã mang các loại đạo cụ diễn đi tới. Bên ngoài phòng hoá trang là một hành lang nhỏ hẹp, miễn cưỡng chỉ có thể để hai người đi qua được. Lương Kiến Văn đi phía trước Âu Dương Thiên Nhiên, người mang đạo cụ kia đi lên từ phía sau, cho dù Âu Dương Thiên Nhiên có nhanh chóng muốn tránh qua một bên, cũng không có chỗ để tránh hoàn toàn.

“Rầm rầm…”

Các loại đạo cụ của đoàn phim lả tả rơi xuống đất, sau đó lại chuẩn xác mà rơi xuống trêи người Âu Dương Thiên Nhiên, trong đó có một cây côn sắt dài 30cm khá cồng kềnh trực tiếp đụng trúng cánh tay phải của Âu Dương Thiên Nhiên. “Cộp” một tiếng, vô cùng vang dội, sau đó lại “lang keng” rơi xuống đất.

“A……”

“Nhị thiếu……”

“Âu Dương……”

Tất cả mọi người đều bị một màn phát sinh trước mắt làm sợ ngây người, bất quá rất nhanh đã phản ứng lại, chạy đến cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, xem xét tình huống của cậu. Mà người mang đạo cụ kia cũng biết được bản thân gây ra rắc rối, vẻ mặt kinh hoảng lại thất thố không ngừng khom lưng xin lỗi Âu Dương Thiên Nhiên.

“Rất xin lỗi! Vô cùng xin lỗi cậu! Tôi… tôi không phải cố ý đâu, tôi thực sự không cố ý…”

Người mang đạo cụ kia là một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, vì hoảng hốt nên cô sốt ruột đến phát khóc. Âu Dương Thiên Nhiên là một minh tinh, nếu bởi vì cô mà cậu ấy bị thương, cô nhất định sẽ bị đạo diễn khai trừ. Nhà cô nghèo, thật vất vả mới tìm được công việc này, tuy có chút khó khăn nhưng tiền lương và đãi ngộ cũng khá tốt, cô không thể cứ như vậy mất đi công việc này được.

“Nhị thiếu! Cậu có bị thương chỗ nào hay không?”

Hạ Tuần Quân sợ tới mức hồn phách chút nữa đã bay đi mất, chạy nhanh đến chỗ Âu Dương Thiên Nhiên kiểm tra, phát hiện mặt của cậu không bị thương, hơi hơi nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn không yên tâm mà dò hỏi tình trạng của Âu Dương Thiên Nhiên.

Vừa rồi đồ vật rơi xuống rất nhiều, hơn nữa lại đột ngột xảy ra, cho nên không có ai thấy được cây côn sắt kia rơi trúng Âu Dương Thiên Nhiên.

Âu Dương Thiên Nhiên liếc nhìn cô gái gấp đến độ sắp khóc kia, nhàn nhạt nói.

“Em không bị sao cả.”

Xác định sắc mặt Âu Dương Thiên Nhiên vẫn bình thường, thật sự không có việc gì xảy ra, Hạ Tuấn Quân có chút nổi giận, chỉ vào cô gái nói.

“Cô làm sao vậy chứ? Cô mang đạo cụ làm sao lại mang theo một rương lớn đồ như vậy đi hành lang này? Đường cô đi không phải là phía bên kia hay sao?”

Cũng may là Nhị thiếu không bị thương gì, nếu không thì Hạ Tuấn Quân cũng không đảm bảo chủ tịch kia sẽ bạo phát lửa giận lớn như thế nào nữa. Ngoài ra, gương mặt đối với nghệ sĩ vô cùng quan trọng, nếu vừa rồi trong đám đạo cụ kia có vật gì làm tổn thương đến gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên, thì việc này nhất định rất lớn.

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi là người mới, tôi không… không biết rõ đường lắm, cho nên mới đi nhầm sang bên này. Thật sự xin lỗi! Rất xin lỗi…”

Cô gái không ngừng cúi đầu hướng Hạ Tuấn Quân và Âu Dương Thiên Nhiên xin lỗi, thanh âm cũng nghẹn ngào, nước mắt liên tục chảy xuống. Cô biết Âu Dương Thiên Nhiên, tuy rằng Âu Dương Thiên Nhiên chỉ đóng vai nam tư, nhưng đây cũng không phải là người mà cô có thể đắc tội đến được. Vừa rồi nhiều đạo cụ rơi xuống người cậu ấy như vậy, khẳng định cậu ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

“Tôi không có việc gì! Được rồi! Đi thôi, Ngô đạo đang giục.”

Âu Dương Thiên Nhiên nhàn nhạt liếc nhìn cô gái trẻ một cái, xoay người, trực tiếp bước ra ngoài, tựa hồ một chút cũng không có ý trách cứ cô gái kia. Nhận thấy Âu Dương Thiên Nhiên không có ý định truy cứu việc này, Hạ Tuấn Quân cũng chỉ có thể đi theo cậu, tiến lên đuổi kịp Âu Dương Thiên Nhiên. Lương Kiến Văn một bên cũng nhìn thoáng qua vẻ khó tin của cô gái kia, lộ ra ý cười, cũng đi theo Âu Dương Thiên Nhiên.

“Em không sao chứ?”

Tiểu Mai tuy rằng có chút trách cứ cô gái kia bất cẩn, thiếu chút nữa làm Âu Dương Thiên Nhiên bị thương, nhưng nhìn vẻ mặt của cô gái bị doạ đến phát khóc, tâm liền nổi lên thương hại.

“Cậu ấy… cậu ấy không trách em sao?”

Cô gái nắm chặt cánh tay Tiểu Mai, sốt ruột hỏi, giống như muốn từ Tiểu Mai biết được đáp án.

Tiểu Mai biểu môi nói.

“Đó là đương nhiên. Không nghe vừa rồi Nhị thiếu nói hay sao? Nếu cậu ấy đã không tính toán việc này, thì nhất định sẽ không truy cứu đâu. Nhị thiếu của chị ấy, không phải là người keo kiệt. Được rồi! Em dọn dẹp chỗ này đi, bằng không lát nữa người mắng em sẽ biến thành Ngô đạo đấy.”

“Cảm ơn… cảm ơn chị…”

Sau khi biết được bản thân sẽ không bị sa thải từ Tiểu Mai, cô gái vội vàng nói lời cảm ơn. 

Thật tốt quá! Việc làm của cô được giữ lại rồi. Không nghĩ đến người diễn viên Âu Dương Thiên Nhiên kia nhìn qua có chút khó ở chung, nhưng tâm tính lại thiện lương như vậy, việc khi nãy xảy ra lại một chút cũng không trách cô.

Mọi người nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên trêи người không có gì bất thường, cũng không tiếp tục truy cứu. Nhưng lại không biết được, trong lòng Âu Dương Thiên Nhiên lúc này đang bắt đầu điên cuồng phun tào.

“Ô MAI GÓTTTTTTT! Cánh tay đau quá đi mất! Không được! Hiện tại mình là nam thần cao lãnh, tuyệt đối không thể rơi nước mắt trước mặt người khác, nhất định phải bảo trì hình tượng.”

“Nhưng mà… Lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh! Thực sự đau quá đi mất! Nima (mẹ nó?)! Kịch bản làm gì có phân cảnh dùng côn sắt cơ chứ? Sao lại có thứ này trong hòm đạo cụ?”

“Vẫn là nhịn đi! Chờ lát nữa phải đóng phim rồi, dù sao cũng tốn không bao nhiêu thời gian, nhịn một chút liền qua thôi, trước kia cũng đâu phải chưa từng bị thương. Nhất định là do thân thể này quá yếu, cho nên mới cảm thấy đau như vậy. Không sai! Là do thân thể này quá yếu, chứ không phải do mình sợ đau!”

—–

Editor :

Thực sự rất thích nhân vật Phong Lăng này! Tui từng khóc khi đọc câu chuyện về Phong Lăng về sau. :3 có thể ghép cặp á há!

Cảm giác edit không mượt lắm… haiz….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN