Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương 2: Người mẹ khắc khổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh


Chương 2: Người mẹ khắc khổ


Ngọa Long Trấn

Là 1 trấn trực thuộc Ngọa Long Thành với tỉ lệ dân cư 10 vạn dân. Đa số phàm nhân chiếm tỉ lệ 9 phần vạn võ giả. Xung quanh Ngọa Long trấn được bao bọc bởi những cánh rừng rậm lớn âm u, nơi này có yêu thú linh thú thường xuyên trú ngụ, thỉnh thoảng vẫn ra khỏi bìa rừng tấn công nhân loại để ăn. Yêu thú Linh thú ăn nhân loại thì cũng giống như nhân loại săn bắt yêu thú linh thú. Trấn này có những dong binh đoàn chuyên vào rừng săn bắt yêu thú linh thú bán cho các tiệm buôn lấy kim tệ nuôi sống gia đình. Dong binh đoàn ở đây chỉ có 3 đội ngũ phân biệt là Ngưng Huyết dong binh đoàn, Sa Chi dong binh đoàn, Ngưu Lang dong binh đoàn. Thực lực võ giả nơi đây chỉ có tu vi linh sư là đẳng cấp cao nhất, yêu thú linh thú cũng chỉ nhất giai nhị giai yêu thú.

Tại 1 tửu lâu tại trấn, một người phụ nhân đang chăm chỉ rửa 1 đống lớn chén bát chất cao như đống núi nhỏ. Người phụ nhân này trạc tủi trung niên, gương mặt phúc hậu đôi mắt trong sáng, dáng người mảnh mai dễ vỡ. Đang cật lực làm việc thì bỗng có 1 tiếng la mắng sau lưng:

– Nhanh cái tay lên, hôm nay mà không xong cái đống này thì đừng mong lấy được một đồng nào. Tiếng la mắng này là của quản gia tửu lâu tên A Phúc. A Phúc là 1 tên tam đoạn ( Phàm Nhân). Người phụ nhân luống cuống suýt nữa làm vỡ đống chén bát, sắc mặt tái xanh nhợt nhạt vì làm việc quá độ hư nhược cơ thể. Đối với 1 phàm nhân như bà thì làm việc 1 ngày 17 canh giờ là quá sức rồi. Nghe được tiếng la mắng của quản gia bà với vẻ mặt sợ sệt nói:

– Đại nhân tôi đang làm việc mà, tôi không có lười biếng nên mong đại nhân đừng trách phạt. Người phụ nhân đã nói như vậy rồi nhưng tên quản gia vẫn gây khó dễ với bà. Được một lúc hắn bỏ đi để lại bà với khuôn mặt đầy nước mắt, chỉ vì đứa con của bà mà bà phải chấp nhận làm công ở cái tửu lâu này. Con bà vốn là thư sinh nổi tiếng cái trấn Ngọa Long này, Năm ngoái vì đi thi cử trạng nguyên tại Ngọa Long thành mà bị bệnh nặng khó có thể chửa. Vất vả 1 năm làm việc tại tửu lâu chỉ để kím vài đồng kim tệ lo bệnh cho con, thương con nên chịu khó làm lụng nhưng cái vị quản gia lúc nãy lúc nào cũng gây khó dễ với bà hòng cắt tiền công. Trong thân tâm bà chỉ luôn cầu mong con trai mình khỏe mạnh an lành là bà cảm thấy hạnh phú rồi nhưng lão Thiên không cho bà toại nguyện. Suy nghĩ 1 lúc bà lại bận rộn với công việc của mình.

– Sau 2 canh giờ nghiên cứu cái hệ thống này thì Mục Vân cũng hiểu kha khá rồi. Hắn bắt đầu đi dạo xung quanh xem thử ở đây có ai hay không? Đang loay hoay thì hắn chợt nghe tiếng gọi: – A vân ca… huynh huynh khỏi bệnh rồi sao? Thật tốt quá đại thẩm sẽ không phải chịu khổ nữa rồi!

Hắn xoay người lại thấy một cô bé tóc dài ngang vai, khuôn mặt non nớt nhưng đáng yêu, đôi mắt long lanh làm người khác nhìn vào đó thấy đó là một tâm hồn lương thiện. Đôi chân thon nhỏ nhỏ xinh kết hợp dáng người nho nhỏ trông rất đáng yêu, Cặp nhũ hoa mới nhú nhìn rất thích mắt. Nhìn cô bé này chắc tầm 14 15 tuổi gì đó mà thôi. Hắn khó khăn mới dung hợp được trí nhớ của chủ nhân cái thân xác này nên mới biết được cô bé này tên Như Tâm con của một người thợ săn lành nghề trong trấn. Khi chủ nhân cái thân xác này còn sống thì nha đầu Như Tâm này thường xuyên qua lại với hắn. Tối nào cô bé cũng qua nhà đòi học kinh sách đủ thứ trên trời dưới đất, mặc dù tinh nghịch nhưng nha đầu này rất thiện lương. Nhìn thấy hắn ngẫn người thì Như Tâm liền nhào đến trong ngực hắn, cái miệng chu lên nhìn mún cưng chiều quá đi mất. A yaz ta sao lại có cái sở thích ấu dâm thế này nhỉ.. Tội lỗi.. tội lôi, hắn đưa tay xoa đầu cô bé rồi hỏi: Nương ta đâu? Cô bé đáp lại bảo nương của hắn đang làm việc tại tưu lâu trong trấn tối mới về được. Hắn gật gù rồi nói chuyện với cô bé một chút rồi viện cớ còn bệnh để đuổi cô bế về tránh phiền phức. Cô bé vừa khuất tầm nhìn của hắn xong thì hắn liền phi thân một mạch xuống trấn để xem nương hắn như thế nào? ( nhà hắn gần trên núi) Đi được một đoạn đường hắn nghe được tiếng động nhỏ.. Nhìn xem xung quanh xem là vật gì thì đột nhiên một vật thể không xác định hướng thẳng hướng hắn mà ập đến. Tích tắc vật thể đó sắp chạm vào hắn thì hắn nhanh trí lùi sau rất nhanh để né cái vật thể không xác định đó. Định thần lại thì thấy đó là 1 con sói hoang ( Ấu), hắn không hiểu tại sao ở chỗ này lại xuất hiện sói cơ chứ? Mặc kệ nó làm sao xuất hiện ở đây trước tiên phải làm thịt nó trước rồi tính tiếp! Nhận thấy Mục Vân né được cú tập kích vừa rồi, con sói nhảy tới vồ trước ngực Mục Vân, Hắn nhanh trí né sang phải rồi dùng tay đấm thật mạnh vào bụng con sói. Con sói trúng quyền của Mục Vân cảm thấy nhức nhối và văng xa hơn 1 mét mới dừng lại. Không cho con sói có cơ hội trở mình Mục Vân lao đến dùng thủ trảo của mình chụp lấy đâu con sói dùng sức vặn 1 cái….. Rắc Rắc… Con sói khí tuyệt bỏ mình ngay sau cú bẻ cổ vừa rồi. Âm thanh nhắc nhở hệ thống vang lên làm hắn giật thót cả tim: – Mẹ nó có cần hù ta như vậy không chứ, hệ thống mất dạy hàz. Tích tích:

– Chúc mừng chủ nhân hạ gục Sói Hoang (Ấu) nhận được EXP 20, tích lũy 5

– Chúc mừng chủ nhân tăng đăng cấp cảnh giới lên Nhị đoạn

– Chúc mừng chủ nhân diệt sát sinh vật đầu tiên nên hệ thống ban thưởng: Công Pháp hoàng cấp hạ phẩm Hỗn độn chi quyết 1 quyển

Kí sinh: Mục Vân

Chủng tộc: Nhân loại

Cảnh giới: Nhị đoạn ( Phàm Nhân) Exp 0/50

Tinh thần lực: 10

Linh lực: 0

Tích lũy: 25

Công Pháp: Hỗn độn quyết ( Hoàng Cấp Hạ Phẫm)

Chức năng: Thợ Săn ( Cướp đoạt)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN