Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương 33: Xung Đột (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh


Chương 33: Xung Đột (1)


Nhìn thấy Mục Vân như là ác ma đang điên cuồng tàn sát người của mình, Triệu Thanh hai mắt đỏ ngàu thù hằn, hắn hiện tại nói muốn giết chết ai nhất thì Mục Vân là mục tiêu số một. Thấy tình cảnh của mình không được, Triệu Thanh liền liếc mắt về hướng Lương sơn đang đứng như trời trồng ở một góc, quát lớn: – Mẹ kiếp Lương Sơn, ngươi còn không ra tay, không thấy rất nhiều người của chúng ta ngã xuống từ tay của tên tiểu tử kia hã?

Lúc này Lương Sơn đang ngốc trệ nhìn Mục Vân tàn sát, trong lòng hắn lo sợ không thôi, Mục Vân như hung thần tái thế, tất cả người của hắn và Triệu Thanh đều không sống xót nổi dưới một kiếm của Mục Vân, đang mơ hồ thì hắn bỗng giật mình khi nghe tiếng quát lớn từ Triệu Thanh. Hắn mặc dù có tu vi Vũ tướng nhất trọng, nhưng căn cơ không ổn định, hầu hết tu vi của hắn đề từ đan dược chồng chất mà nên, hắn cắn răng lao đến phía Mục Vân hét to!

– Hoành Thiên Trảm…. Chết đi! Mục Vân không kịp né tránh, Xoạt…. Kình khí đao pháp xuất ra từ Lương Sơn cắt lên cánh tay trái của Mục Vân, một dòng máu tươi chảy xuống, may mắn là Mục Vân từng dùng qua Nghịch Thiên Tẩy Tủy đan dược cho nên xương cốt và da mạnh mẽ rất nhiều so với người thường, nếu không thì một phát vừa rồi đủ lấy đi cánh tay trái của hắn. Cắn răng chịu đau, nhìn thấy dòng máu tưới đang chảy không ngừng từ phía cánh tay, Mục Vân như nổi cơn khát máu, ánh mắt đỏ ngầu, hắn nắm chặt Lưu Tinh kiếm mặc kệ máu đang chảy trên cánh tay, hắn lao đến Lương Sơn với tốc độ chóng mặt…. Lưu Băng Kiếm Pháp, Lưu Băng nhất sát,… Keng… Kiếm của Mục Vân va chạm với thanh đao trên tay Lương Sơn, ngay lập tức đao của Lương Sơn bỉ cắt ra thành hai rới xuống mặt đất, Lương Sơn giật mình hoảng loạn, thanh bảo đao kia mặc dù không phải bảo khí gì nhưng dù gì là một kiện vũ khí hoàng giai trung phẩm, tại sao lại bị một thanh kiếm trong suốt cắt ra làm hai đoạn chứ, hắn ý thức được sự việc không ổn liền vội vàng lui ra sau.

Nhận thấy ý đồ trốn chạy của Lương Sơn, Mục Vân liền thi triển tốc độ áp sát. Triệu Thanh lúc này đang quan sát trận chiến của Lương Sơn và Mục Vân, thấy Lương Sơn thất thế bỏ chạy, hắn cau mày, trong lòng mắng thầm Lương Sơn là tên phế vật, ngay cả một tên nhãi ranh có cảnh giới Vũ sĩ còn không đánh lại. Nhưng lúc đó chỉ trong chớp mắt, Triệu Thanh thấy Mục Vân thi triển ra tốc độ áp sát Lương Sơn làm hắn co rút lại, hắn quát lớn: – Mục Vân, ngươi dám….? Xoạt.. Xuy…a.a Cánh tay của ta! Lương Sơn hét lên kinh thảm, cánh tay phải của hắn vừa bị Mục Vân chém đứt lìa ra khỏi cơ thể, cánh tay trái còn lại của hắn vội vàng chụp lấy phần còn lại của cánh tay phải trên cơ thể để ngăn máu tươi đang không ngừng tuôn ra như suối. Ánh mắc sợ hãi, hắn gằn giọng uy hiếp Mục Vân:

– Mục Vân, ngươi dám giết ta, người giết ta thì ngươi cũng đừng mong có thể gặp lại mẫu thân của ngươi, nói cho ngươi biết, ta mà có chuyện gì thì thuộc hạ của ta sẽ băm vằm mẫu thân của người làm hàng ngàn mảnh rồi vứt cho chó ăn!

Mục Vân nghe thấy lời uy hiếp của Lương Sơn, hắn chỉ nhẹ nhàng nhếch môi một chút, nhìn thấy Mục Vâng nhếch môi làm Lương Sơn thấy ớn lạnh trong người, hắn không ngờ lại chọc đến một tên ma quỷ như vậy, không phải, là đứa con trai Lương Bích Hà của lão khi không lại chọc đến tên quái quỹ này, hắn ân hận, nhưng khi Lương Sơn có một chút ân hận thì bỗng nhiên một tiếng gió thoảng ngang qua tai hắn, hắn trợn mắt,….

Đinh… Chúc mừng kí sinh diệt sát Vũ tướng nhất trọng võ giả nhận được 20.000 EXP, Tích lũy 2000.

– Đinh chúc mừng kí sinh cảnh giới tăng lên Vũ Tướng nhất trọng…

Đinh chúc mừng kí sinh cảnh giới tăng đến Vũ Tướng nhất trọng nhận thưởng đá tiến cấp hệ thống x1, tích lũy 10.000.

Đinh chúc mừng kí sinh mở ra chức năng cửa hàng trao đổi tích lũy trang hai…..

Những âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên làm Mục Vân kinh hỉ, hắn đã đạt đến cảnh giới Vũ Tướng nhất trọng thiên rồi, một luồng khí tràn vào thân thể làm hắn cảm giác sảng khoái, hắn rất thích hưởng thụ cái cảm giác mỗi lần thăng cấp cảnh giới này. Mục Vân thản nhiên nhìn xuống Lương Sơn nhếch mổi cười như không cười nói nhỏ:

– Ngươi nên biết, ở trên đời một khi đã thua thì không có đường sống! Mục Vân lạnh lùng bước ngang qua cái thi thể của Lương Sơn đang nằm trên vũng máu, bên cạnh là cánh tay phải bị đứt lìa của hắn.

– Ngươi ngươi…! Triệu Thanh nghiến răng gằn từng chữ, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào Mục Vân!

– Làm sao lão cẩu Triệu gia? Mục Vân mỉm cười tà mị nhìn Triệu Thanh!

– Ta khuyên ngươi một điều Triệu Thanh, ngươi đừng quá mức, vốn dĩ đây là ân oán của Lương Sơn và Mục Vân, giờ Lương Sơn đã chết, ngươi còn không rõ tình thế hay sao, nói không biết rằng ngươi có thể từ trong tay ta giết chết Mục Vân tiểu huynh đệ hay không, nhưng ngươi dám giết hắn, ta đảm bảo Triệu gia sẽ gặp tai họa không nên có! Trương Bất Tài gằn giọng uy hiếp Triệu Thanh.

Triệu Thanh đang đắn đo suy nghĩ thì một tiếng nói làm hắn cao hứng!

– Vạn Thương hội ư, Trương Bất Tài, ai sợ Vạn Thương hội chứ Lăng gia ta đây không sợ, chỉ là một kẻ ngoại lai, có bao nhiêu thực lực! Tiếng nói đầy vẻ mỉa mai vang lên làm Trương Bất Tài nhíu mày quay lại.

– Ta tưởng là ai, hóa ra là Lăng gia Lăng Gia Bách nhà ngươi, từ lúc nào lá gan ngươi lại lớn như thế, dám cùng Vạn Thương Hội chúng ta là địch nhân? Trương Bất Tài khinh bỉ nhìn Lăng Gia Bách cười nhạt nói.

– Haha, thật sự mắc cười, một tên chó săn của Vạn Thương hội cũng giám ngông cuồng với Lăng gia chúng ta, đúng là không biết sống chết?

Trương Bất Tai nghe được hai chữ chó săn thì hắn ngay lập tức sắc mặt trầm xuống đến cực độ, Trương Bất Tài lao đến Lăng Gia Bách với tốc độ rất nhanh.

– Dám nói lão tử là chó săn, con chó già Lăng gia chết đi… Ngạo Thiên quyền! Trương Bất Tủ hét lớn, hắn ngưng tụ kình khí từ đan điền điên cuồng chuyển ra đến tay phải đánh tới Lăng Gia Bách.

Lăng Gia Bách bị Trương Bất Tài tập kích bất ngờ nên không có phát giác, quyền của Trường Bất Tài nện ngay trên ngực Lăng Gia Bách chấn hắn bay ra xa. Phụt… một ngụm máu lớn phun ra từ miệng Lăng Gia Bách, lúc này Lăng Gia Bách cực kì ngu xuẩn, tự nhiên lại đi kích thích tên điên kia làm gì cơ chứ! Trương Bất Tài không để ý đám người Lăng gia, hắn giờ này giống như nổi điên, một quyền xông thẳng đến chỗ Lăng Gia Bách, Binh… Phụt, Lăng Gia Bách lãnh thêm một quyền cực nặng của Trương Bất Tài nhịn không được phun thêm một ngụm máu nữa, hắn thật sự hoảng sợ thực lực của Trương Bất Tài, hắn không ngờ đường đường mình là một Vũ Tướng ngũ trọng thiên còn không chống nổi một chiêu của Trương Bất Tài, cứ như vậy thì không lâu nữa hắn cũng bị Trương Bất Tài một quyền đánh chết hắn, hắn hoảng loạn liền liên tục tránh ra xa Trương Bất Tài.

Nhìn thấy Lăng Gia Bách có ý định chạy trốn, Trương Bất Tài cười lớn một tiếng châm chọc Lương Gia Bách:

– Con mẹ mày gấu với lão tử, vẻn vẹn Ngũ trọng cũng dám ăn to nói lớn với lão tử, thật là chó già còn không muốn sống đây mà!

Nghe thấy lời châm chộc của Trương Bất Tài, Lương Bích Hà tất giận phun ra thêm một ngụm máu tươi…. Thân thể ra giờ suy yếu đến cực điểm, cần phải hơn một tháng mới hồi phục như ban đầu được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN