Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương 39: Lần đầu đi thanh lâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh


Chương 39: Lần đầu đi thanh lâu


– Trương chủ sự ngươi cảm thấy hắn như thế nào, có đáng giá để chúng ta lôi kéo hay không? Nữ tử thần bí lên tiếng hỏi.

– Bẩm tiểu thư, theo như ta thấy tên tiểu tử Mục Vân này không đơn giản, trong một đoạn thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể luyện chế ra một số lượng lớn Cường Lực Đan thì không thể nào có khả năng đó được, chắc chắn phía sau hắn có một vị luyện đan sư cường đại, nếu theo như dựa đoán của ta thì chỉ cần lôi kéo đc Mục Vân liền có sự ủng hộ của người đó, vấn đề của thương hội cũng sẽ nhẹ nhỏm hơn rất nhiều! Trương Bất Tài thẳng thắn trả lời.

– Ta cũng có suy nghĩ giống như ngươi, một tên thanh niên 20 tuổi mà đã có tu vi Vũ Tướng nhất trọng, ngươi không cảm thấy nếu hắn không phải một tên luyện đan sư nhưng tầm tuổi đó đã có một thân tu vi như vậy cũng là thiên tài trong thiên tài rồi. Cho dù ở trong gia tộc của chúng ta hắn cũng xếp vào tóp 20 a!

– Đúng vậy tiểu thư, một thanh niên 20 tuổi có tu vi cao, bối cảnh sau lưng lại là một tên luyện đan sư cao giai, rất đáng giá để chúng ta mời chào, vả lại theo ta thấy tính cách của Mục Vân khá là quyết đoán, hắn là một kẻ không kiêu không siểm nịnh, sớm muộn cũng là bá chủ một vùng, nhân lúc hắn còn chưa lộ ra phong mang chúng ta nên tận lực lôi kéo hắn, đưa than ngày tuyết rơi là kế sách vẹn toàn nhất!

– Được rồi, ngươi cứ chú ý đến hắn, hắn gặp phiền phức gì thì cứ ra mặt giải quyết, nếu hắn có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng cứ tận lực thỏa mản yêu cầu của hắn, ta có chút mệt ngươi lui ra đi!

– Vâng, tiểu thư!

Sau khi chia tay Trương Bất Tài, Mục Vân đang đi trên đường lớn, hắn suốt một tháng bế quan luyện đan có chút buồn bực, nhân cơ hội ra ngoài liền dạo chơi một lát thả lỏng tinh thân.

Đi một lúc, Mục Vân nhìn thấy một tấm bảng có ghi dòng chữ ” Túy Hương Lâu “. Trước cửa ” Túy Hương Lâu ” hắn nhìn thấy có rất nhiều nữ tử trong những trang phục hở hang có thể làm nóng mắt mọi người nam nhân, những nữ tử này đang tận lực lôi kéo khách vào bên trong. Không quá khó đoán, Mục Vân liền biết nơi này là chốn ăn chơi bậc nhất tại Ngọa Long thành. Mặc dù hắn không có sở thích hái hoa ngắt cỏ nhưng từ khi sống lại đến bây giờ hắn vẫn còn là xữ nam, chưa được đụng chạm da thịt của một người nữ tử nào cả. Nghĩ nghĩ làm Mục Vân xấu hỗ, không ngờ đường đường là một tên Vũ Tướng nhất trọng mà đến bây giờ vẫn một thân trong trắng, nếu đổi lại người khác thì người ta đã có thê thiếp con cháu đầy nhà mất rồi a!

Hắn cũng thấy mình từ khi thay da đổi xương cũng có vẻ đẹp trai hơn hẵn, vóc dáng cân đối, ngũ quan tinh xão, thần thái phong lưu tuấn dật, hắn tự nhận hắn cũng không thua kém bất kì một tên nam nhân nào, cớ sao ông trời lại bất công với hắn, không đem tới một hồng nhan cho hắn gửi gắm thể xác chứ! Cảm thán cũng vô ích, hắn cắn răng nhất định hôm nay phải thử một chút mùi đàn bà mới được, không thể cứ như thế này mãi. Nghĩ là làm, hắn tiến đến trước cửa, nhận thấy có một vị công tử có chút đẹp trai, các nữ tử liền dạt tới vây quanh Mục Vân mời chào, Mục Vân cũng không có câu nệ, hắn thoải mái vuốt ve những đường cong quyến rũ trên cơ thể của các nữ tử. Vuốt ve chán chê hắn tiến vào bên trong, đập vào mắt hắn là một không gian rộng rãi, xung quanh hắn đều là những mỹ nữ tuyệt trần, muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm đang không ngừng khiêu khích gây nên sự hứng thú của nam nhân. Một người phụ nhân trạc tuổi trung niên tiếc đến lại gần hắn, người phụ nhân này có khuôn mặt tròn trịa, ngũ quan cũng thuộc hàng chất lượng, tuy đã già nhưng cơ thể vẫn có đường cong quyến rũ đến mê người, nhận ra Mục Vân là khách lạ, người phụ nữ lên tiếng, một giọng nói có vài phần trong trẻo vang lên làm Mục Vân suýt giật mình.

– Ai da, vị công tử này thật lạ mặt nha, không biết vị công tử đến đây để uống rượu nghe hát hay là tìm kiếm niềm vui nhân sinh a!

– À. à ta đến xem hát mà thôi, phiền bà chủ đặt giúp ta một bàn trống, ta chỉ thích ngồi một mình không muốn ai quấy rấy!

– Thì ra công tử đến xem hát, thật may mắn cho công tử nha, hôm nay chỗ của ta có tiết mục đặc biệt, nếu công tử đã đến thì hãy xin theo ta, ta sẽ cho người sắp xếp cho công tử một bàn riêng để thưởng thức. Vị tú bà nói xong liền quay người đi về phía trước, Mục Vân lẽo đẽo theo phía sau. Lên gian thứ ba, dừng lại một cái bàn hình tròn lớn trong một góc yên tĩnh, tú bà liền tỏ ý mời ngồi.

Không lâu sau, một tên tiểu nhị đã bưng lên một ít đồ nhắm rượu và một bình rượu, Mục Vân phất tay cho tiểu nhị lui xuống, tự rót cho bản thân một chén rượu, hắn đây là lần đầu tiên uống rượu ở thế giới này và cũng là lần đầu tiên ngồi trong một nơi đầy cảnh xuân xắc như thế này.

Đang nhâm nhi chén rượu trong tay, một giọng nói truyền đến tai của hắn: – Chào Mục huynh, đã lâu không gặp!

– A thì ra là Mặc huynh, mời Mặc huynh ngồi! Ngươi vừa lên tiếng chính là Mặc Nam Mặc gia mà hắn quen lúc trước, nhìn thấy đối phương, Mục Vân cũng rất ngạc nhiên, không ngờ có thể chạm mặt người quen ở một chỗ như thế này, hắn khách sáo liền mời Mặc Nam cùng ngồi.

– Đạ tạ Mục huynh, không biết dạo này Mục huynh có khỏe? Mặc Nam tìm cách bắt chuyện.

– Cảm ơn Mặc huynh đã quan tâm, tại hạ vẫn bình thường, không biết Mặc huynh có gì chỉ giáo?

– À Mục huynh không cần khẩn trương, ta thường hay lui tới chỗ này, hôm nay đúng lúc nhìn thấy Mục huynh ngồi một mình nơi đây, liền đến chào hỏi một chút mà thôi, nếu Mục huynh không ngại ta có thể mời Mục huynh một chén có được hay không?

– Thì ra vậy, hai chúng ta cũng thật có duyên, nào ta cũng kính Mặc huynh một chén! Sau hai người uống cạn chén rượu, phía dưới liền truyền đến âm thanh ồn ào, tưởng đã xãy ra chuyện gì, hóa ra là đã đến tiết mục đặc biệt mà vị tú bà lúc nãy đã giới thiệu cho hắn biết. Nhìn thấy Mục Vân đang nhìn xuống phía dưới, Mặc Nam liền lên tiếng.

– Mục huynh thật may mắn a, hôm nay là một ngày trọng đại ở chỗ này, một chút nữa sẽ có một tiết mục rất hay rất kích thích đang chờ chúng ta đấy, thường thường những tiết mục như này đều không có dễ xuất hiện, hiếm hoi lắm mới được thấy a! Mặc Nam giải thích cặn kẻ cho Mục Vân.

– Ừm, gật đầu một cái cho có lệ, thực chất trong lòng Mục Vân đang phấn khích không thôi, đùa có sự kiện lớn hắn đều cảm thấy có hứng thú a!

Quả nhiên Mục Vân vừa mới trong lòng suy nghĩ xong, phía dưới đã có người lên tiếng!

– Hoanh nghênh, hoanh nghênh tất cả các vị đã bỏ thời gian đến đây, chắc hẵn mọi người đã biết, một năm chỉ có một lần được thấy, ta cũng không dong dài thêm nữa, xin mời Tứ Nương!

Sau khi nghe người giới thiệu hô lên tên có vẻ như của một nữ tử, ngay lập tức tất cả các nam nhân đều hò hét điên cuồng, không ngừng kêu tên Tứ Nương, làm huyên náo cả thanh lâu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN