Hệ Thống Nữ Phụ
Chương 45 - Theo Đuổi Nam Phụ Là Gay (2)
Người Diệp Nam nghiêng nghiêng tựa vào khung cửa, nửa cười nửa không cúi đầu xem cô, “Sao rồi? Tiểu tinh linh nuôi trong nhà đã rửa xong bát và giặt sạch quần áo chưa?”
Ngữ Kỳ ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói chuyện, dứt khoát nghiêng người, luồn xuống dưới cánh tay anh chống vào khung cửa để vào phòng.
Diệp Nam nghiêng đầu, nở nụ cười một lúc rồi quay đầu đi, nhìn bóng lưng cao gầy không hề tạm dừng đi tới bên cạnh giường, cầm cốc nước ấm trong tay và mấy hộp thuốc lần lượt đặt lên tủ đầu giường. Sau đó, cô tỉ mỉ đối chiếu với tờ hướng dẫn sử dụng trong mỗi hộp để lấy ra vài viên thuốc hoặc viên con nhộng, đổ lên một tờ khăn giấy đã trải sẵn.
Diệp Nam chậm rì rì bước tới, nằm nhoài xuống giường nhìn động tác của cô, cười nhẹ hỏi, “Cậu đặc biệt đi mua thuốc cho tôi à?”
Ngữ Kỳ liếc anh, cẩn thận xem kĩ từng hộp, dửng dưng nói, “Không phải, chẳng phải cậu nhìn thấy hai tay mình tới trống trơn rồi sao? Mình lấy ở bên dưới bàn trà đấy, cậu chuẩn bị sẵn thuốc mà không nhớ à?” Vừa dứt lời, cô bỗng nhiên nhớ tới một điểm, trong lòng lộp bộp.
Thuốc ở trong nhà Diệp Nam mà bản thân anh lại không biết nói, như vậy chỉ có thể là trước kia Cố Phong chuẩn bị. Cái miệng đáng đánh đòn này… đúng là na hồ bất khai đề na hồ (1).
(1) na hồ bất khai đề na hồ (哪壶不开提哪壶) : Nghĩa rộng: nói điều không nên nói, làm chuyện điên rồ không nên làm. Hiện tại dùng nhiều theo nghĩa: bị người khác vô tình nhắc tới vấn đề đáng xấu hổ mình muốn lảng tránh. Credit: baidu.
Im lặng một lúc, cô quay đầu xem sắc mặt Diệp Nam, quả nhiên thấy nụ cười ở khóe môi anh cứng ngắc, không tự nhiên như ban nãy. Có điều khi ánh mắt cô nhìn thẳng vào mặt anh, nụ cười lạnh lùng đó như băng tuyết tan khôi phục bình thường, thậm chí còn rạng rỡ hơn ban đầu một chút, sáng rực đến độ giả tạo.
Không đành lòng nhìn thêm, Ngữ Kỳ xoay người, nhét khăn giấy gói thuốc vào tay anh, “Uống thuốc trước đã.”
Diệp Nam cúi đầu nhìn mấy viên thuốc và viên con nhộng trong lòng bàn tay im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên chẳng biết tại sao nở nụ cười, sau đó ngửa tay đổ toàn bộ số thuốc vào cổ họng.
Ngữ Kỳ xoay người sang chỗ khác lấy nước, vừa quay đầu thì thấy cảnh này, vội vàng đưa nước ấm đến tận miệng anh.
Anh cúi đầu uống một ngụm lớn, vẫn bị ho khan vì nghẹn, ho đến nỗi chảy cả nước mắt. Ngữ Kỳ vội vàng đặt cốc nước xuống, vuốt lưng cho anh, “Ai cướp thuốc uống của cậu đâu, uống gì mà như ăn cướp thế?”
Diệp Nam không nói gì, chỉ cúi đầu ho khan giống như muốn ho cái gì đó nằm sâu trong cơ thể ra vậy.
Một hồi lâu anh dần dần trấn tĩnh lại, từ từ quay người, úp mặt vào cánh tay mình, cúi đầu không nói.
Ngữ Kỳ ngẩn ra, trong lòng thở dài một hơi, chậm rãi thu hồi bàn tay dừng lại giữa không trung, săn sóc không tiếp tục làm phiền anh nữa, mà lẳng lặng đứng tại chỗ mấy phút, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Người giống như Diệp Nam, lúc trong lòng thật sự khó chịu đến đỉnh điểm cũng không hy vọng người khác trông thấy cảnh này. Anh tạo thành thói quen dùng nụ cười che giấu toàn bộ vết thương, cũng sợ mặt yếu ớt của mình bị người khác nhìn thấy. Giờ phút này cô chưa thể thay thế vị trí của Cố Phong để an ủi anh, bởi vậy cô nên tránh xa, cho anh một không gian im lặng để giải toả, đó là sự dịu dàng duy nhất mà cô có thể trao cho anh.
Ngữ Kỳ đi vào bếp bắt đầu rửa sạch bát đũa ngâm trong bồn, bỏ quần áo của Diệp Nam vào máy giặt. Xong xuôi cô mới quay về phòng khách ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào kim phút chuyển động hơn mười vòng.
Suy đoán có lẽ người trong phòng ngủ đã gần bình phục, cô cầm nhiệt kế chuẩn bị sẵn lấy từ dưới bàn trà, chậm rãi đi về hướng phòng ngủ.
Lẳng lặng đứng trước của phòng đợi trong chốc lát, nghe bên trong không có động tĩnh, Ngữ Kỳ mới yên lòng, vươn tay gõ gõ cửa, “Mình vào được chứ?”
Bên trong truyền ra giọng anh lười biếng, “Nếu có tay thì tự mở cửa đi.”
Nghe giọng điệu này là biết anh đã bình ổn cảm xúc, ít nhất là tạm thời khôi phục tâm tình. Ngữ Kỳ hít sâu một hơi, làm cho mọi sự đồng tình và thần sắc không đành lòng rút khỏi khuôn mặt rồi mới dám mở cửa.
Đối với Diệp Nam, nếu dùng ánh mắt đồng tình thương hại nhìn anh thì còn tàn nhẫn hơn cả việc đi ngang qua người anh mà ngoảnh mặt làm ngơ. Ngữ Kỳ biết rõ, anh không cần sự đồng tình, càng không muốn nhận lòng thương hại.
Sau khi cô vào phòng, không hỏi gì, nghiêng người ngồi xuống mép giường, đưa nhiệt kế cho anh, “Đo đi, để mình xem còn sốt không.”
Diệp Nam không cầm nhiệt kế, chỉ trở mình, dán sườn mặt vào lòng bàn tay bản thân, yên lặng nhìn chằm chằm cô nhếch môi, “Lười đo.”
Ngữ Kỳ nhìn anh một cái, mỉm cười, búng một cái vào trán anh, “… Đừng quậy nữa, đứng lên.”
Diệp Nam vô cùng phối hợp hơi ngửa đầu như thể cái búng nhẹ hều của cô rất mạnh… Có điều anh giả vờ rất giống thật.
Sau khi đóng kịch, một lần nữa anh đặt cằm quay lại lòng bàn tay, cười tủm tỉm nhìn về phía cô, “Đến lượt cậu đấy.” Dứt lời anh nghiêng đầu, chậm rãi vươn ngón cái và ngón trỏ theo hướng cô, làm động tác nổ súng.
Ngữ Kỳ không làm như anh mong muốn, mà bất đắc dĩ nhìn anh, “Cậu mấy tuổi rồi? Là trẻ con vẫn cần người lớn dỗ dành chắc?”
Anh không nổi giận, ngược lại mỉm cười, “Tôi là bệnh nhân, người bệnh được nhường chứ.”
Ngữ Kỳ không thể không đầu hàng, “… Mình phối hợp với cậu, cậu phải ngoan ngoãn đo nhiệt độ cơ thể nhé?”
Anh chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, mà một lần nữa dùng ngón cái và ngón trỏ chĩa vào cô. Khóe môi nhếch lên ý cười không thay đổi, như thể đang cầm súng, hơi híp mắt, sau đó nhẹ nhàng giứ giứ ngón cái, “Bùm~ “
Nghề của Ngữ Kỳ giống như diễn viên, cho dù trực tiếp lên phiến tràng diễn cảnh trúng đạn cũng không bị NG. Nếu cô quyết định phối hợp thật tốt với anh, đương nhiên cô diễn rất sống động. Ngón cái của anh vừa chuyển động, cô không hề có mấy giây dư thừa vì ngây người. Cô hơi nghiêng người đổ xuống giường, đôi mắt mở to dần mất đi tiêu cự giống như đồng tử sắp tan rã, không cứng ngắc hay mất tự nhiên một chút nào, giống như là cô thật sự bị trúng đạn rồi.
Người cô đổ xuống khiến Diệp Nam hoảng sợ, vội vàng chống người ngồi dậy, xòe năm ngón tay lắc lắc trước mặt cô, “Dương Ngữ Kỳ? Cậu không hôn mê thật chứ?”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt Ngữ Kỳ vốn không có tiêu cự lập tức khôi phục sự bình tĩnh, tay phải vẫn cầm nhiệt kế giơ lên dưới mũi anh, “Đo nhiệt độ trong người đi.”
Diệp Nam ngạc nhiên, lúc hồi phục tinh thần lại không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, một tay lười biếng chống cằm, một tay dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy nhiệt kế, lăn qua lăn lại giữa các đầu ngón tay giống như quay bút, “Tôi vẫn nghĩ, cậu không phải loại người sẽ quậy phá theo ý mình.” Dứt lời anh ngẹo đầu đánh giá cô, híp nửa mắt cười giống như hồ ly, “Thành thật trả lời, có phải cậu lén lút có bạn trai sau lưng tôi không? Làm gì có chuyện đột nhiên cậu làm như thế?”
Ánh mắt Ngữ Kỳ dừng ở nhiệt kế trong chốc lát, liếc mắt nhìn anh đầy uy hiếp.
Diệp Nam lập tức cười nghiêng ngả hơn, “Được, được, được, tôi biết rồi, giờ đo đây.” Dứt lời anh nhẹ nhàng vén vạt áo của mình, đang định nhét nhiệt kế vào bên trong thì chợt nhớ ra điều gì đó. Anh ngước mắt lên về phía cô, xua xua tay như đuổi ruồi bọ, “Quay đi, quay đi, đừng hòng nhân cơ hội nhìn lén, thật là, cậu không thục nữ chút nào cả.”
Ngữ Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn anh, “Vài cái xương sườn không có mấy lạng thịt của cậu, mình không thèm nhìn, nhìn chỉ tổ đau mắt.” Dứt lời cô nhắm hai mắt lại, “Mau đo đi, đo xong mình còn về nhà… Được chưa? Mình mở mắt đây.”
Cô he hé một mắt trước, không nhìn thấy nhiệt kế trên tay đối phương thì mới mở tiếp con mắt thứ hai, “Đừng ngọ nguậy, kiên trì 5 phút.”
Diệp Nam xoay mặt đi, dùng tay phải không kẹp nhiệt kế ôm bụng, yếu ớt hừ hừ, “Tôi đói đến mức sắp chết mà cậu định bỏ tôi lại để về nhà hả?”
Không nhất thiết cô phải đi ngay, có điều căn cứ vào hồ sơ trong đầu, một lúc nữa Cố Phong sẽ đến. Nếu cô không về trước, chạm mặt anh ta thì sẽ rất xấu hổ.
Ngữ Kỳ rút xoẹt xoẹt mấy tờ danh thiếp cửa hàng ăn từ trong túi da nhỏ, nhét tất cả vào tay anh, “Cậu muốn ăn gì chỗ này có cả, gọi điện trong vòng 30 phút sẽ đưa đến.”
Diệp Nam quay đầu lại, lắc lư đống danh thiếp về hướng cô, “Cậu dùng đống này đuổi tôi á?” Dứt lời, da mặt dầy chơi xấu, “Tôi không cần, tôi không có tiền.”
… Đường đường tổng giám đốc của tập đoàn Diệp thị mà kêu nghèo giả khổ.
Ngữ Kỳ lười vạch trần anh, cười tủm tỉm rút thêm hai tờ Mao gia gia (2) từ trong ví nhét vào tay anh, thái độ như nhân viên bán nhà, “Ngoan, muốn ăn gì thì gọi người ta đưa đến, coi như mình mời.”
(2) ý chỉ tờ 100 ngàn in hình chủ tịch Mao Trạch Đông.
Diệp Nam cau mày nhìn chằm chằm hai tờ tiền kia một lúc, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, “Cậu thành thật khai ra, mấy ngày nay dây dưa với thằng nào? Sao cậu càng ngày càng lươn lẹo âm hiểm thế, còn học được cách dùng tiền nện người ta?”
“…” Ngữ Kỳ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đoán nếu cứ tiếp tục như thế này thì không thể không chạm mặt Cố Phong, vội vàng ngẩng đầu dặn dò anh, “Đợi lát nữa cậu nhớ lấy nhiệt kế ra xem, sau đó gọi điện thoại kêu mấy món chay thanh đạm. Mình bận mấy việc, giờ đi đây. Cậu nhớ nghỉ ngơi nhiều, nhớ phải uống thuốc, có việc thì gọi cho mình, mình mở máy 24/24.” Dứt lời vỗ vỗ vai anh, cô cầm túi xách nhỏ đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Nam nghe cô căn dặn một tràng dài không nhịn được hơi nhếch khoé môi. Vừa ngước mắt thì nhìn thấy bóng lưng cô rời đi, không biết tại sao bỗng nhiên anh có chút sợ hãi phải một mình đối mặt với căn phòng trống vắng cô độc này. Anh không nhịn được mở miệng gọi lại cô, “Dương Ngữ Kỳ —— “
Bước chân Ngữ Kỳ ngừng một chút, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi mới xoay người nhìn anh, “Sao vậy?”
Anh cười tủm tỉm nói, “Cả ngày trời tôi chưa có một hột cơm vào bụng, nếu cậu bỏ tôi lại một mình, chưa biết chừng một giây sau tôi sẽ tụt huyết áp rồi té xỉu.”
Anh cười quá sáng lạn, nói thật mà cũng giống lời bông đùa, Ngữ Kỳ không nghĩ nhiều, đành mỉm cười liếc anh một cái, sau đó quay đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Diệp Nam nhìn cô dứt khoát bước đi không hề quay đầu. Nghe tiếng cửa ra vào mở rồi đóng lại cạch một tiếng, nụ cười ở khóe môi dần dần vụt tắt, thiếu sức sống.
Anh cúi đầu nhìn đống danh thiếp hàng ăn, lắc lắc đầu mỉm cười. Anh hơi ngửa đầu nằm trên giường, miễn cưỡng xòe tay, lập tức đống danh thiếp vung vãi khắp giường.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên nghiêng người, cọ cọ mặt vào gối đầu của mình, một tay ôm bụng, cúi đầu hừ hừ, “Đói quá…”
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chìa khoá mở cửa lạch cạch, càng nghe rõ khi cả căn hộ yên tĩnh.
Diệp Nam ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, thử gọi, “… A Phong?”
Không ai trả lời, nhưng một lúc sau, một thân hình cao gầy im lặng, cúi đầu đi vào phòng, trong tay cầm một va li kéo chỉnh tề. Đúng là Cố Phong.
Anh ta không dám nhìn Diệp Nam, thậm chí không dám chào hỏi. Anh ta nhẹ tay nhẹ chân mở cửa tủ quần áo, từ từ lấy từng bộ quần áo của mình, xếp vào va li.
Khi Cố Phong bước vào phòng, đầu tiên Diệp Nam buông bàn tay che bụng ra, chống người từ từ ngồi dậy, hiếm thấy trên gương mặt không có nụ cười. Giọng anh không tự giác trở nên lạnh lùng, “Cậu làm gì thế? Cậu định chuyển đi à?”
Tay Cố Phong khựng lại, nhưng anh ta không quay đầu, mà cúi đầu nhìn cái caravat mình cầm trong tay, đây là món quà sinh nhật Diệp Nam tặng anh năm ngoái. Trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết nên mở miệng như thế nào, làm sao tuyên bố chuyện nửa tháng sau mình sẽ kết hôn với một cô gái khác.
Diệp Nam không nói gì nữa mà là lẳng lặng nhìn bóng lưng anh ta. Nét mặt không biểu cảm và tái nhợt như bóng ma, nhưng Cố Phong không nhìn thấy.
Cuối cùng, Cố Phong vẫn thả cái caravat kia vào vali, kéo khoá lại. Giọng cố gắng giữ bình tĩnh, “Hôm qua tôi đã gửi mail cho cậu, điều tôi muốn nói đều nằm trong đó.” Anh kéo vali ra bên ngoài, lúc đi qua ngưỡng cửa phòng thì dừng một lúc, không còn chút sức lực hạ thấp giọng nói, “A Nam, rất xin lỗi.”
Dứt lời, anh không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Mặt Diệp Nam không hề thay đổi nhìn cửa phòng ngủ, nghe tiếng bước chân anh dần dần đi xa, nghe tiếng cửa khép lại nhẹ nhàng, nghe căn phòng trống rỗng một lần nữa quay về sự tĩnh lặng.
Cho dù người trì độn đến mấy cũng biết mình bị người ta đá, nhưng Diệp Nam không khóc, thậm chí anh nở nụ cười, tuy rằng cười rất khó coi.
Cố Phong quên đóng cửa tủ quần áo. Mặt gương to gắn trên cửa tủ sáng chói đến mức có phần lạnh giá. Nó phản chiếu gương mặt anh lúc này: tái nhợt và ảm đạm.
Diệp Nam chậm rãi quay đầu nhìn chính mình trong gương, kéo kéo khóe môi, khẽ độc thoại, “… Vì sao không đói nữa nhỉ.” Dứt lời anh mỉm cười, từ từ khom người, cả người cuộn tròn lại.
…
Cách đó hơn mười km, Ngữ Kỳ ngồi trong xe, híp nửa mắt nhìn đèn đỏ cách đó không xa, ngón trỏ thon dài gõ gõ vào vô-lăng, khẽ nhíu mày.
Sau mấy giây, đèn xanh sáng lên, cô đạp chân ga, từ từ điều khiển xe tiến về phía trước theo dòng xe cộ. Lúc đi qua ngã tư, dường như cô hạ quyết định, mạnh mẽ quặt tay lái, quay đầu lái về hướng nhà Diệp Nam.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Diệp Nam đáng thương nhà chúng ta đừng sợ, rất nhanh Ngữ Kỳ nhân viên cứu hỏa ngữ giỏi nhất sẽ đến ~ cậu kiên trì một lúc nữa thôi ~~~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!