Hệ Thống Nữ Phụ - Chương 51 - Nhân Vật Phản Diện Là Vampire (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Hệ Thống Nữ Phụ


Chương 51 - Nhân Vật Phản Diện Là Vampire (1)



Đau đớn, như lửa thiêu rụi từng tấc da tấc thịt, đây chính là cảm giác đầu tiên khi Ngữ Kỳ mở mắt ra.

Ánh nắng mặt trời không quá gay gắt đập vào mắt, mang đến một cảm giác cực kì đau đớn. Cho dù sức chịu đựng của cô không hề kém nhưng trước cảm giác đau như thể bị axit ăn mòn giác mạc, trước mắt cô như biến thành màu đen, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Ngày xưa ánh mặt trời chiếu lên người thật ấm áp thì nay cô chỉ thấy đau như kim châm vào da thịt, hai tai ù ù như có tiếng nổ đùng đoàng, làn da run rẩy vì bị thiêu đốt.

Cố nén đau đớn, Ngữ Kỳ cắn răng đứng lên, bất chấp việc tiếp thu tư liệu trong não bộ. Cô quyết đoán xé chiếc váy màu trắng đục dài lê thê trên người cho ngắn bớt, chạy về phía bóng râm của sườn núi thấp bé kia.

Chưa chạy được vài bước, phía sau vang lên tiếng gió vù vù, một luồng hơi thở lạnh lẽo mạnh mẽ lướt qua vùng gáy không bị che đậy. Theo bản năng, Ngữ Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy một tàn ảnh màu đen.

Còn chưa kịp thấy rõ đó là cái gì, thắt lưng truyền đến một cơn đau đớn. Người cô bị luồng sức mạnh khổng lồ nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó bị quẳng sang phía bên kia của sườn núi và bị va đập rất mạnh.

Khụ ra một ngụm máu, Ngữ Kỳ cố hết sức đứng lên, nhưng vừa mới cử động thì đã bị một bóng người vô cùng nhanh nhẹn ấn ngã xuống đất.

Cái ót đập mạnh xuống đất, mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, toàn bộ tầm nhìn chỉ có màu đen kịt và màu mắt vàng chói lóa.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Ngữ Kỳ bắt đầu mà không kịp trở tay. Cô bất đắc dĩ đành chờ cảm giác mê muội kia mất đi. Đập vào mắt cô là mái tóc dài màu bạch kim dưới gương mặt tái nhợt, song vô cùng anh tuấn, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể* và thâm thúy —— Hắn giống như quý tộc Tây Âu tuấn mỹ xuất hiện dưới ngòi bút của những họa sĩ cung đình thời Trung Cổ, bước ra từ bức tranh cổ xưa rồi đi đến nhân gian.

Làm người ta ấn tượng sâu sắc nhất là cặp mắt đó. Đồng tử rõ ràng sôi trào đỏ rực đầy nóng bỏng nhưng lúc này lại cho người ta cảm giác lạnh như băng. Và che giấu dưới sự lạnh lẽo đó là hơi thở tà ác điên cuồng.

Ánh mắt hắn giống như chất độc của rắn. Mặt hắn lạnh như băng, cái lạnh ấy khiến người khác run cầm cập từ góc sâu nhất trong linh hồn.

Ngữ Kỳ trấn định lại, bình tĩnh đối diện với hắn. Mặt khác, ở trong đầu, cô nhanh chóng tìm kiếm tư liệu để giải thích tình huống trước mắt.

Cùng lúc đó, hắn buông nhanh bàn tay đang nắm lấy cổ áo của cô như quăng một thứ rác rưởi, lùi hai bước trong chớp mắt, đứng ở trước mặt cô. Hắn cũng không nhìn cô mà cúi đầu thong thả phủi vạt áo và cổ tay áo. Tiếng nói khàn khàn và lãnh khốc, “Điên rồi hay sao mà chạy thẳng ra dưới ánh mặt trời, cô muốn chết hả?.”

Cổ áo màu đỏ sậm lật cao, dựng thẳng ở cổ sau, để lộ phần cổ thon dài nhợt nhạt. Quần áo bằng nhung tơ màu đen ung dung, lộng lẫy và đắt giá, đai áo dài ôm khít thắt lưng mảnh khảnh và còn rủ xuống như hai cánh bướm ép sát hai bên người. Trong ánh sàng mờ ảo vẫn nhìn thấy ống tay áo và vạt áo làm từ lớp nhung mịn vừa tinh sảo lại không kém phần thanh lịch.

Vào giây phút này, Ngữ Kỳ đã tìm được thân phận của hắn trong hồ sơ: Một trong những Huyết tộc đời thứ ba còn tồn tại trên cõi đời này, tộc trưởng gia tộc Lancaster, đồng thời hắn cũng là BOSS lớn nhất của bộ tiểu thuyết này. Theo nguyên tác, hắn được miêu tả ít ỏi qua vài nét bút, nhưng từ đó có thể thấy được một vài manh mối —— từ khi sinh ra hắn đã định sẵn là Thân vương Huyết tộc, định sẵn là tộc trưởng một gia tộc cổ xưa. Đáng nhẽ phải tuân thủ nghiêm ngặt giáo điều một cách công chính và không vụ lợi, nhưng trái ngược hắn không để ý tới cái gọi là quy củ, làm việc theo sở thích. Khi điên cuồng thì hắn tàn nhẫn lãnh khốc, khi trầm tĩnh thì tùy ý, tính cách âm tình bất định (1). Tóm lại là hắn có một vài dấu hiệu của bệnh thần kinh.

(1) khó đoán, khó hiểu, thay đổi thất thường.

Thân phận lần này của cô là cô gái Phương Đông bị người dân bản địa bắt làm vật hiến tế cho đám Huyết tộc đó —— Trong thời đại này, người Hoa chưa phân bố rộng ở các nơi trên thế giới. Tơ lụa và hương liệu đến từ Đông Phương vẫn được giao dịch bằng vàng. Gương mặt người Á Đông mắt đen tóc đen vô cùng hiếm có. Hơn nữa vì có thân thể tuổi trẻ xinh đẹp này một Thân vương như hắn tự mình thực hiện sơ ủng lần đầu cho cô.

Nhưng làm một người bình thường, cô không hề biết trong mắt Huyết tộc, đây là vinh quang ban cho cô. Song khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm chính là liều mạng chạy, cho dù bị ánh mặt trời tổn thương vẫn không dám dừng bước. Chính vào lúc này Ngữ Kỳ xuyên vào bộ tiểu thuyết, tiếp quản cơ thể của cô ấy.

Nói cách khác, cô bất hạnh nhận được một cục diện rối rắm—— vốn dĩ muốn theo đuổi một Thân vương Huyết tộc thành công đã có độ khó rất lớn, lúc chuyển giao còn trong một cảnh tượng không vui như thế này.

Cô phải nghĩ biện pháp dập tắt lửa giận của vị Thân vương Huyết tộc. Nếu không chờ đợi cô có lẽ sẽ là trừng phạt cực kỳ tàn ác —— Làm BOSS đứng sau màn cuối cùng, hiển nhiên hắn không phải loại người dễ dàng tha thứ cho người khác dám mạo phạm hắn.

Trong lúc cô im lặng cân nhắc, hắn thong thả bước đến. Tà áo nhung đen thấp thoáng những đường hoạ tiết thêu chỉ vàng cầu kỳ chuyển động theo bước đi. Hắn dừng lại trước mặt cô, rồi vươn bàn tay phải đeo bao tay màu trắng không lưu tình chút nào bóp hai má của cô, như thể đang thờ ơ ngắm nghía một món đồ không đáng bao nhiêu tiền, không có giá trị sưu tầm.

Tiếng nói có chút khàn khàn chậm chạp vang lên. Mỗi âm tiết đều kéo rất dài, lúc chuyển đổi giữa các từ vô cùng mềm mỏng, như xúc cảm mơn trớn trên tấm tơ lụa thượng đẳng, “Vì sao muốn chạy đi?” Hắn từ từ lấy tay vuốt ve gương mặt mềm mịn lạnh lẽo của cô, vẻ mặt cực kì lười biếng, “Cuộc đời ngắn ngủi và buồn tẻ của cô đã kết thúc mà cuộc đời mới tinh đang ở ngay trước mắt —— từ nay về sau cô không còn phải đối mặt với sự đau đớn, với cái chết, không thích à?”

Từ từ cúi đầu, hắn gần như sắp tiếp xúc thân mật với gò má cô. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, êm ái chui vào tai cô, cuối cùng tăng thêm vài phần sự ngọt ngào, thân mật của những cặp tình nhân, “Trong đêm đen, ta sẽ dẫn đường giúp cô đi về phía trước, mà cô —— hãy hưởng thụ sự bất tử, niềm vui và địa vị không gì sánh kịp đi.” Dừng một chút, hắn nheo mắt lại, nói thêm, “Nếu như cô nghe lời.”

Giọng điệu và động tác của hắn ôn nhu triền miên như tình nhân. Nhưng giọng nói dịu dàng chẳng thể che dấu được sát ý lạnh như băng. Ngữ Kỳ có thể cảm giác được, giọng của hắn càng nhẹ nhàng, hơi thở trên người càng lạnh lẽo.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Chóp mũi lạnh như băng từ từ lướt xuống dọc theo gò má của cô, khe khẽ di chuyển tới vùng cổ yếu ớt, “Đáng tiếc, cô lại làm cho ta thất vọng rồi —— “

Răng nanh trắng tinh sắc nhọn của hắn nhẹ nhàng đặt lên động mạch ở cổ cô, chậm rãi ma sát. Trong giây lát, Ngữ Kỳ cảm thấy hơi lạnh trào lên từ xương sống.

Cảm thấy mình gặp nguy hiểm trong nháy mắt, cô lui ra phía sau một chút. Cô nửa ngồi trên đùi mình, cúi đầu giống như vô cùng ngoan ngoãn, cũng vừa vặn tránh được răng nanh lạnh như băng của hắn. Chưa kịp để đối phương nói tiếp, Ngữ Kỳ cúi mắt, thức thời nói, “Xin ngài tha thứ cho những sai lầm ngu xuẩn của tôi.” Dừng một chút, cô cúi đầu làm theo quy củ của Huyết tộc nói một câu, “Phụ thân đại nhân.”

Hàm răng trắng sắc nhọn vốn dĩ sắp đến gần thì đình trệ một lát, sau đó từ từ thu hồi. Hắn nheo mắt lại, có chút suy nghĩ đánh giá cô —— thiếu nữ xinh đẹp theo nét cổ điển của người Á Đông hơi cúi mặt xuống, tóc đen mềm mại giống như tơ lụa thượng đẳng buông xõa, hàng mi dài hơi rung động, sợ sệt thuận theo.

Người trước đó không lâu còn muốn liều mạng thoát khỏi mình, nay ngoan ngoãn nghe lời gọi hắn một tiếng phụ thân đại nhân —— Hắn đương nhiên sẽ không tin giờ phút này cô mềm mại cung kính xuất phát từ nội tâm. Nhưng cô có thể bình tĩnh tự nhiên và lấy lòng mà không hề để lại dấu vết như thế lại khiến hắn bất ngờ.

Hắn nhíu mày, giơ tay lên quấn một lọn tóc đen của cô trên đầu ngón tay trắng tinh lạnh lẽo, cố tình thờ ơ mở miệng, “Nhưng cô khiến ta rất khó chịu.” Tuy rằng nói như vậy nhưng giọng điệu của hắn hoàn toàn không có gì là “khó chịu”, thậm chí còn mang theo sự sung sướng vì đùa bỡn con mồi: “Ta không hề nghĩ đến việc tha thứ cho cô, làm sao bây giờ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN