Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen
Chương 142: Không biết tốt xấu
“Bảo Vân, kéo bọn họ ra ngoài, toàn bộ đều thiến.”
Diệp Hoa hướng mắt về Khương Lam, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn thì cười lạnh một tiếng, đôi đồng tử lạnh băng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của hắn, gằn từng tiếng:
“Tôi, vừa không lấy mắt ông, vừa không lấy hai tay của ông…”
Khương Lam như là được cứu thoát, vẻ mặt thả lỏng, tuy rằng hắn không biết chính mình có đắc tội gì với người thanh niên này…Ngoại trừ có động chạm đến nữ nhân mà cậu ta thích, nhưng vẫn chưa có hành động nào quá phận.
“Cám ơn ngài Diệp, cám ơn…”
“Tôi muốn…” Diệp Hoa không đợi hắn nói xong, cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiếp tục nói: “Tập đoàn của ông.”
“Cái gì?”
Khương Lam đột nhiên kêu lên sợ hãi, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Diệp Hoa nhìn sang Hắc Mang…
“Sáng mai, tôi muốn thấy tập đoàn của ông ta đưa thông báo Khương tổng do không quay vòng được vốn, trốn tránh nợ nước ngoài nên đã nhảy lầu tự tử!” Giọng nói của hắn lãnh đạm vô cùng, tựa như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
“Ngài Diệp, đừng…”
Khương Lam hoàn toàn choáng váng, hai chân đều run lên…hướng mắt cầu xin về phía Hàn Phách…hắn biết chỉ có ông ta mới có thể cứu được hắn.
Nhưng Hàn Phách lại giống như không để tâm, tựa như muốn tùy hứng để Diệp Hoa quyết định.
Khương Lam thấy vậy không khỏi nở nụ cười chua xót…đến cả người như Hàn Phách đều phải kiêng dè người thanh niên này ba phần. Xem ra mạng của hắn thật sự không giữ lâu được.
Hắc Mang cười lớn, thản nhiên nhìn thoáng qua Khương Lam: “Lão đại yên tâm, chuyện này rất đơn giản.”
Lời hắn nói cũng không phải nói suông, từ khi có Diệp Hoa không biết thế lực Hắc Long đã mạnh lên hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ cứ với tốc độ phát triển như vậy dù sớm hay muộn cũng sẽ có ngày vượt qua Mục Cốc, cũng chính vì vậy Hàn Phách mới phải kiêng dè Diệp Hoa, cố gắng tạo mối quan hệ tốt giữa cả hai dù sao ở trong cái giới hắc đạo này thêm một người bạn, bớt đi một kẻ thù vẫn tốt hơn nhiều.
Nhưng để ông ta nghĩ nhiều rồi, ngay từ khi Diệp Hoa trọng sinh, con đường ông ta đi chắc chắn chỉ có…chết!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bàng hoàng, nhất là Diệp Linh…
Cô không ngờ anh hai cứ vậy một lời không hợp liền lấy đi một mạng người, hơn nữa còn muốn đoạt lấy công sức vất vả của ông ta.
Càng nhìn cô càng cảm thấy sợ hãi.
Người thanh niên này…có phải là anh hai cô từng biết hay không?
Diệp Hoa nhận thấy cô cảnh giác mình, bàn tay không ngừng nắm chặt.
Hắn nhếch mày, ngay sau đó cả người Khương Lam bị Hắc Mang kéo đi.
Khương Mật cũng đã sớm kinh hãi, cô ngàn lần không ngờ đến con nhỏ ngốc nghếch này lại có quen biết người có thân phận lớn như vậy.
Lần này thì xong rồi, cha nuôi tính mạng còn chưa rõ sống chết, sự nghiệp của ông ta thì lung lay, chỗ dựa của cô cứ như vậy chắp cánh mà bay.
“Bảo Vân, chỗ của cô Mịch hình như vẫn còn thiếu người, mày đem cô ta vất vào đó đi.”
Diệp Hoa không buồn để ý đến Khương Mật, càng nhìn càng cảm thấy chán ghét. Nếu không phải cô ta, bé con của hắn làm sao dám tự tiện đến chỗ này.
“Đừng…Không!”
Khương Mật hét lớn, vội vàng quỳ xuống, cô còn không hiểu ý của anh ta sao? Đem cô vào những nơi đó có khác gì với việc đem cô vất vào kỹ viện.
Sắc mặt nháy mắt tái nhợt, chỉ còn kém chút đập đầu dập lỗi với Diệp Hoa.
Nhưng kết cục của cô ta cũng không khác với người cha nuôi của mình là mấy, chớp mắt liền có người kéo cô ta ra ngoài, mọi việc sau đó không cần nghĩ cũng đều hiểu.
Trong phòng im lặng đến lạ thường.
Hô hấp cũng đều ngừng lại.
Đến khi Hàn Phách lên tiếng, âm thanh mới trở lại huyên náo nhưng ánh mắt hiển nhiên không hề che dấu sự run sợ đối với Diệp Hoa.
“Được rồi, cậu cũng biết việc tôi mời cậu đến là gì thì tôi cũng không cần phải dài dòng.” Hàn Phách mỉm cười, nói với người sau lưng, một lúc sau hắn ta dẫn đến một người đàn ông, từ trên xuống dưới đều lộ vẻ sa sút.
Càng làm người ta kinh hãi, người đàn ông này vậy mà lại mất một cánh tay.
Không đợi Diệp Hoa lên tiếng, Hàn Phách đã mở lời: “Cậu Diệp còn nhớ người này chứ?”
“Hàn thúc nói đùa, mới vài ngày không gặp tôi sao có thể quên được.”
Người trước mặt tuy gương mặt có chút bẩn thỉu nhưng cũng không khó để nhận ra.
Không sai, người đàn ông này không ai khác chính là Khoan Tử, người đã thua cược trước kia với Diệp Hoa, chỉ là không ngờ tới vì sự nghiệp của mình mà ông ta có thể nhẫn tâm đối xử với người thân cận của mình như vậy. Mất một cánh tay đối với người như Khoan Tử có khác gì mất đi một nửa cái mạng.
“Hàn thúc cũng thật để tâm a…” Diệp Hoa cười nhạt, thanh âm có chút mỉa mai.
Hàn Phách nghe vậy không hề giận mà trái ngược cười lớn: “Như vậy có đáng gì, chỉ cần cậu muốn Hàn Phách tôi làm được nhất định sẽ giúp cậu…” Ông ta nói đến đây liền ngừng lại, sau đó thu lại nét cười trên mặt, đáy mắt lộ ra một tia sắc bén, thanh âm khàn khàn: “Nhưng số tiền cậu lấy được dù sao cũng nên đưa lại tôi mới phải.”
Quả nhiên là cáo già, vừa chạm chùm nho liền lộ rõ bản chất.
Diệp Hoa cười nhạt, tiền đã vào tay hắn còn mong lấy lại được sao?
“Cảm ơn ý tốt của Hàn thúc…nhưng số tiền này là do tôi thắng được nên đâu có lý nào phải đưa lại ông?” Thanh âm tràn ngập từ tính, bàn tay thon dài siết chặt eo Diệp Linh như để trấn an cô.
Nét cười trên mặt vụt tắt, sắc mặt ông ta liền trở lên âm trầm, hướng mắt về Khoan Tử ông ta hét lớn.
“Hừ! Không biết tốt xấu. Còn không mau quỳ xuống tạ lỗi với cậu Diệp!”
Lời nói vừa ra như mang thêm ý tứ chỉ trích hướng về Diệp Hoa.
Dù sao cũng là lão đại đứng đầu một bang phái lớn, có thế lực riêng của mình, vì kiêng dè Diệp Hoa ông ta có thể nhịn một nhưng không nhất định không thể nhịn hai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!