[ Hệ Thống ] : Sắc Nữ - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1806


[ Hệ Thống ] : Sắc Nữ


Chương 27


————8—-#Tiểu Đào Đào

  Lần bị thương này Ngạo Hàn Chi phải mất Hai tháng, từ gân Cốt tới vết thương bên ngoài mới bình phục hẳn.

Rất nhiều lần hắn muốn  chạy trốn,  nhưng đều không thành,  mỗi khi muốn leo nóc nhà trốn,  thì lại thấy Nàng khỏa thân tắm sau sân. Đợi khi đêm khuya,  lại thấy nàng đứng ngay cửa,  xuất quỷ tới nhập thần .

  Mà hắn thấy Huyên Huyên  chân tay đã cứng ngắc,  cái chân thứ Ba không thẹn mà trướng lên,  sức đâu nữa mà trốn đây.

   Ngạo Hàn Chi,  nhìn vào thấy Huyên Huyên đang ngồi trước  gương trang  điểm.  Còn phá lệ trang điểm  xinh đẹp,  bình thường  tóc nàng thả lỏng,  hôm nay lại búi cao lên,  thật không giống như bình thường.

   Ngắm nhìn Huyên Huyên lúc lâu, hắn bước chân ra ngoài. Hắn định hôm nay sẽ từ biệt Nàng, bản thân hắn là sát thủ  không có tư cách yêu thương.  Càng không đủ tư cách bên cạnh nàng.

  Huyên Huyên, trãi nhẹ lên làn tóc tới xuất thần,  bàn tay nhỏ nắm chặt lọn tóc rơi xuống, càng trãi càng dụng nhiều.

 

  Cô mệt tới quên thở, hỏi dò Hệ Thống.

  Huyên Huyên : ” Nói đi với thân thể này,  bổn cô nương còn sống bao lâu nữa.

  […] Không quá ba ngày,  với tình trạng này ký chủ không thể vắt cạn nam chủ  được…

  Huyên Huyên”: Vậy ý ngươi là ta sẽ chết?  Chết  rồi làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ.

  […] Cái này ký chủ yên tâm,  khi chết  ký chủ có 49 ngày tại dương thế đủ thời gian vắt cạn nam chủ.

  Huyên Huyên  trợn tròn đôi mắt,  ngạc nhiên tới mức há miệng to.

  ” Uy’ Cư nhiên như vậy cũng được?  Vậy thì quá tốt rồi . Bổn cô nương đành diễn khổ nhục kế vậy.

 

[…] Miễn ký chủ đừng giết nam chủ , thì mọi việc đều tốt.

Huyên Huyên : “…”

—————————–

   Huyên Huyên  dọn một bàn đồ ăn thịnh soạn. Cô ôn nhu gọi Ngạo Hàn Chi.

” Hàn Chi huynh vào dùng cơm, ta có chuyện muốn nói với Huynh.

Hắn nhìn cô, rồi cũng đồng thời lên tiếng . ” Ta cũng có việc muốn nói với Tạ Cô nương

  Huyên Huyên  cười sáng lạn,  tay gắp đồ ăn vào trong bát cho hắn

. ” Huynh cứ ăn xong đi,  ta biết huynh muốn  nói cái gì!

  ” Ăn xong bữa cơm này,  ta sẽ không  giữ huynh nữa. Cũng không cần bạc hay vạn lượng hoàng kim.  Huynh muốn  đi đi thì đi đi.

   Ngạo Hàn Chi,  mặt mũi tối sầm nhíu chặt mi tâm,  nàng sao lại dễ  dàng buông  tha hắn ? Bình thường  nàng ấy hay dùng đủ mọi cách  chêu chọc,  lưu manh đùa giỡn với hắn kia mà? 

   Ngạo Hàn Chi,  khẽ lắc đầu.

” Nếu  Tạ cô nương đã nói như vậy,  ta xin phép rời đi ngay.  Còn vạn lượng hoàng kim ta vẫn gửi cho cô nương.  Sau này sẽ không làm phiền tới Tạ  cô nương nữa.

  Hắn nói ra những lời này,  nơi trái tim cảm giác ẩn ẩn đau đớn. Lại liếc nhìn Huyên Huyên,  vẫn mĩm cười xinh đẹp , nhìn khổng ra cảm xúc gì? 

  ” Huynh đã nói như vậy!  Thì ăn  xong bữa hãy rời đi. Ta sẽ không ép buộc huynh.

   Hai người trầm lặng , Ăn xong bữa cơm cuối cùng.  Ngạo Hàn Chi không có một tia lưu luyến nào , mà  xoay người rời đi.

  Huyên Huyên  thấy hắn đã  đi xa,  cô cũng bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho chính mình. Đầu tiên đặt trước cỗ quan tài,  còn mua rất nhiều hoa tường vi bỏ vào bên trong quan tài.

  Tới đêm ngày thứ Ba,  cô mặc một bộ màu Trắng thuần,  trang điểm nhàn nhạt,  giữa trán có điểm nốt chu sa.  Yên ổn nằm vào quan tài ngủ.

Ngày thứ năm, Ngạo Hàn Chi trở lại mang theo mười rương vàng tới, ý định trả ân cứu mạng của Huyên Huyên.

Khi hắn đạp cửa vào, toàn căn nhà trống vắng tới lạnh ngắt, như không có người ở.

Hắn đi sâu vào bên trong, đập vào mắt hắn là cỗ quan tài đặt giữa phòng, hoa tường vi được dãi khắp nơi, trên bàn có để lại bức di thư.

Đôi bàn Tay hắn run run, mở bức thư ra đọc, từng chữ trên bức thư như từng con sao sắc nhọn đâm vào lòng hắn…. Ngạo Hàn Chi, đọc xong bức thư hắn đã không còn rõ tâm Trí nữa rồi.

Hắn bước chân mệt mỏi, viền mắt đỏ hồng… Tiến lại gần Quan tài… Đôi tay dùng sức lật nắp quan tài lên.

Gương mặt nàng xinh đẹp, an ổn ngủ trong đó, tuy sắc mặt có nhợt nhạt nhìn khổng ra đau đớn nào.

Ngạo Hàn Chi rũ mắt, Gục đầu vào trong Quan Tài, đôi bàn tay niết lên gương mặt phác họa..

” Nàng.. Là nàng.. Nữ nhân không tiết tháo này, sao lại dấu ta!

Khóe mắt hắn ẩn cay cay. Nước mắt lăn trên gò má.

” Nàng đừng ngủ nữa, ta đã mang đủ vạn lượng hoàng kim tới trả cho nàng đây…

” Không phải Nàng rất thích Vỗ mông ta sao? Nàng dậy đi, ta cho nàng vỗ cả đời này cũng được..

” Nữ Nhân không có tiết tháo này, nàng nhanh tỉnh dậy cho ta…. Ta xin lỗi đã không đáp lại tình cảm của nàng sớm hơn…..

” Tạ Huyên Huyên ta xin lỗi nàng~~ ta không nên rời xa nàng….. Nàng tỉnh lại….. Ta xin nàng hãy tỉnh lại đi.

.

.

.

.

.————— Thời gian này Đào bận.. Có Thể ngày úp từ 1-2 chương..

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN