Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn (Dịch)
Đây Mới Chỉ Là Bắt Đầu
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Ôn Bình lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi trọng lực trường, mặc dù y phục đã ướt sũng, dính chặt vào người khiến cho bước đi của hắn không được tự nhiên, thế nhưng vui sướng trên mặt hắn không cách nào giấu được.
Hắn đã đột phá đến Luyện thể bát trọng.
Cũng như hôm qua, Ôn Bình quay về Thính Vũ Các, vượt qua một đêm ngon giấc. Sáng ngày hôm sau, hắn lại cùng Vân Liêu đến trọng lực trường tu luyện, buổi chiều, cả hai xách bàn ghế, thẻ gỗ đi xuống chân núi Vân Lam Sơn.
Nhưng sau khi xuống đến chân núi, ngồi ngáp gió suốt cả buổi, vẫn chẳng thấy ma nào.
Vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng náo nhiệt hôm qua.
Ôn Bình âm thầm hỏi:
– Hệ thống, công năng lực hấp dẫn của chủ điện đã bị ngươi đóng lại rồi à?
– Vẫn đang mở.
– Ơ, nhưng đã một hai giờ rồi, sao mãi vẫn không có ma nào?
Mấy lời này… Hệ thống không đáp.
Chắc là nó đang thầm mắng trong lòng: Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?
Ôn Bình liếc nhìn Vân Liêu đang nhàn rỗi ngồi bên cạnh, nói:
– Vân trưởng lão, ngươi ngồi chờ ở đây, ta đi dạo xung quanh xem thử. Suốt cả buổi chiều chẳng có lấy một người, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ôn Bình đứng lên đi thật, Vân Liêu nhìn hắn, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Có người đến mới kỳ quái đó!
Bất Hủ tông xuống dốc, không có ai thèm đến chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Hơn nữa, dù cho có đến cũng sẽ bị ngươi đuổi đi, đến hay không thì có liên quan gì?
Bất quá, hắn không nói ra mấy lời này, chỉ lẳng lặng nhìn Ôn Bình rời đi, sau đó nhàn nhã ngồi trên ghế, ngâm nga một giai điệu nào đó không biết tên.
Rời khỏi chân núi Vân Lam Sơn, Ôn Bình đi dọc theo đường cái, dự định nghe ngóng tin tức từ những người xung quanh, thế nhưng, ông chủ tiệm son phấn cứ mãi huyên thuyên nào là “giá trị của cái đẹp”, “cần phải trang điểm”’,… Còn đám người trong tửu lâu thì đang rãnh rỗi tám chuyện nhà.
Ôn Bình đi ngang qua, nghe thấy mấy người này đang nổ banh trời.
Bất quá, đi không được bao xa, chỉ mới hơn nửa đường, Ôn Bình liền nhìn thấy một thứ cực kỳ chướng mắt.
Trước mắt là một cái bàn hình chữ nhật, hai cái ghế, cùng với một cái bảng kê.
Có hai gã thanh niên mặc trường bào màu đen đang ngồi ở đó.
Phái đoàn này… Nhìn kiểu nào cũng y hệt như nơi chiêu mộ đệ tử của hắn.
Hơn nữa, bên cạnh bọn người kia còn bày một tấm bảng.
Trên đó có viết mấy chữ to tổ bố: Kháo Sơn tông chiêu mộ đệ tử!
Có một thiếu niên vừa đi ngang qua, kết quả là bị một trong hai gã áo đen gọi giật lại:
– Tiểu tử, ngươi đi đâu?
Hắn không quan tâm đến những người khác, nhưng lại gọi thiếu niên kia…
Ôn Bình liếc nhìn thông tin của người nọ.
Dương Nghĩa.
Giới tính: Nam
Tuổi: 13.
Cảnh giới: Luyện thể nhị trọng.
Tư chất rất bình thường, cảnh giới cũng rất bình thường.
Ôn Bình để ý, những người không có tu vi, bọn người kia sẽ tự động bỏ qua.
Lúc này, nếu hắn không rõ chuyện gì, thì hóa ra là hắn bị đần à?
Mấy tên này muốn nửa đường cướp người đây mà!
Lại dám ngăn cản công năng lực hấp dẫn của chủ điện?
– Ta đến Bất Hủ tông! – Thiếu niên ngượng ngùng đáp.
– Đi Bất Hủ tông làm gì?
– Nghe nói Bất Hủ tông bắt đầu thu đệ tử, ta muốn đi thử thời vận.
Nghe xong, gã áo đen vừa đặt câu hỏi đột nhiên nghiêm mặt, dường như là rất tức giận.
Bộ dạng không giận tự uy kia dọa thiếu niên co rúm người lại.
– Ai nói với ngươi là Bất Hủ tông bắt đầu thu đệ tử? Bất Hủ tông đã không còn, toàn bộ Thương Ngô thành, chỉ có Kháo Sơn tông chúng ta là đang thu đệ tử.
– Nhưng hôm qua bằng hữu của ta đã đi… – Thế nhưng, lời còn chưa nói hết đã bị đối phương trực tiếp cắt đứt.
– Đi cái gì mà đi, ở đây, thu đệ tử chỉ có Kháo Sơn tông chúng ta. Muốn tu hành thì gia nhập tông ta, không thì về nhà tự mà tu lấy.
– Hả… – Thiếu niên bị những lời này trấn trụ, vội vàng ghi danh vào Kháo Sơn tông.
– Đi đi, bảy ngày sau đến Kháo Sơn tông tham gia khảo hạch nhập môn.
– Được.
Sau khi thiếu niên đáp ứng, hai tên áo đen của Kháo Sơn tông mới chịu thả hắn đi.
Ôn Bình đứng đó nhìn, trong vòng vài phút, phàm là những thiếu niên từ mười tuổi trở lên đều bị bọn người kia cản lại. Hay cho một Kháo Sơn tông, mười tuổi chính là thời điểm bắt đầu tu hành đấy! Đám thiếu niên kia… Nếu không phải gia nhập tông thì chính là bị đuổi đi.
Tuy không có một thiên tài nào 15 tuổi đạt Luyện thể ngũ trọng, nhưng cứ đến một cái, thì bị đuổi một cái, Phật còn không nhịn được, nói chi là Ôn Bình.
Vốn là thành quả của hắn, lại bị mấy tên này đánh cắp. Chẳng lẽ Kháo Sơn tông lấy đi hơn phân nửa Bất Hủ tông còn chưa đủ thỏa mãn?
Ngay khi Ôn Bình đang định xắn tay áo lên, bước đến dạy cho đám người kia một bài học thì đột nhiên, hắn cảm giác có người đang tiến đến từ phía sau lưng mình. Bước chân người nọ vô cùng nhẹ nhàng, một âm thanh nhu hòa chợt vang lên bên tai.
– Đây chỉ là bắt đầu.
Thanh âm rất êm tai, còn kèm theo một cỗ mùi hương nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại vô cùng tăm tối, không có lấy một tia sáng.
Âm trầm, lãnh khốc, đan xen trong từng con chữ.
Ôn Bình quay đầu nhìn, người đến là một tiểu cô nương trạc tuổi hắn. Nàng rất đẹp, nếu như rãnh rỗi ngồi mô tả một phen, vậy thì chính là Mẫu đan chi tư, bách hợp chi mỹ. Đúng, là loại hình có tỷ lệ thu hút tầm mắt quần chúng cực cao.
Người này, Ôn Bình biết, bất quá, lúc đối mặt với nàng, tâm tình của hắn có hơi phức tạp.
Bởi vì nàng là nữ nhi của tiền trưởng lão Bất Hủ tông, về sau, nàng đã theo phụ thân của mình rời khỏi tông, gia nhập Kháo Sơn tông.
– Thi Hoa, đã lâu không gặp! – Ôn Bình lên tiếng chào hỏi.
– Đã lâu không gặp.
Thi Hoa cười đáp, bất quá, nét cười có phần cứng ngắc:
– Nghe nói ngươi định trọng chấn Bất Hủ tông?
– Không dám nói là trọng chấn, chỉ là không muốn Bất Hủ tông hủy trong tay ta mà thôi. Phụ mẫu hiện tại mất tích không rõ, bất quá, rồi cũng có một ngày, bọn họ sẽ quay về…
Thi Hoa liếc mắt đánh giá Ôn Bình vài lần, rồi nói:
– Ngươi đã thay đổi rất nhiều, trước kia, khi mà người người đều xem việc khoác lên người thanh sơn lưu thủy sam là điều vẻ vang, ngươi chưa một lần mặc nó. Giờ không còn ai mặc nữa, ngươi lại khoác nó lên.
Thanh sơn lưu thủy, Vọng nhi sinh úy.
Trước kia, những lời này chính là danh ngôn tại Thương Ngô thành, bất kể là ai, nhìn thấy thanh sơn lưu thủy sam đều sẽ thu liễm phong mang của mình.
Nhưng Ôn Bình… Suốt mười năm chưa một lần mặc nó.
Ôn Bình vén trường bào sang một bên, cười cười, nói:
– Không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao? Ngươi cũng thay đổi rất nhiều, đã trở nên thành thục, ngày càng có mị lực hơn rồi.
– Ngươi còn học được nịnh nọt.
– Ta chỉ nói sự thật mà thôi.
Đối với lời tán dương của Ôn Bình, Thi Hoa không cười, ngược lại thở dài, nói:
– Đang tiếc, lúc cần thay đổi, ngươi không làm, giờ thì có thay đổi cũng chẳng làm nên chuyện gì. Nếu như ngày trước, ngươi có thể giống với hiện tại, cân nhắc vì Bất Hủ tông, có lẽ, phụ thân của ta đã không dẫn người rời khỏi tông.
– Thi Hoa, ngươi đến là để chào hỏi, hay là tổn thương ta vậy hả?
– Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Kỳ thật, Thi Hoa vốn không muốn bước đến chào hỏi Ôn Bình. Với thân phận hiện tại của hai người, đứng cùng một chỗ rất xấu hổ.
Thế nhưng, dầu gì cũng đã từng là bằng hữu, nàng vẫn quyết định bước đến hàn huyên cùng hắn đôi câu.
Trong trí nhớ của nàng, Ôn Bình là một người rất bình thường, căn bản không hề có bộ dáng của một thiếu tông chủ.
Khoan nói đến chuyện quần là áo lượt, chỉ với việc hắn không có bất kỳ thành tựu nào, ở trong cái vòng luẩn quẩn này, chính là điều đáng sợ nhất. Phụ thân của nàng đã từng cho Ôn Bình thời gian nửa năm, chỉ cần hắn nguyện ý nhận lấy vị trí tông chủ Bất Hủ tông, ông sẽ không rời khỏi. Nhưng mà, lần chờ đợi này, lại đợi được một hồi thất vọng.
Tuy Ôn Bình giờ đã thay đổi, nhưng vẫn như trước, không đủ thông minh.
Cái gì mà 1000 kim phí nhập môn, rồi còn tiêu chuẩn 15 tuổi đạt Luyện thể ngũ trọng… Chẳng khác nào trò hề!
Nếu là Bất Hủ tông trước đây, có thể, nhưng hiện tại, Bất Hủ tông không có tư cách đó.
Thi Hoa lại mở miệng nói:
– Đêm qua, Kháo Sơn tông tông chủ cùng với các trưởng lão đã phát mệnh lệnh, chuẩn bị tiếp nhận địa bàn của Bất Hủ tông, muốn đưa Vân Lam Sơn vào thế lực của Kháo Sơn tông. Cho nên, đây chỉ mới là bắt đầu.
Dứt lời, Thi Hoa giơ tay chỉ về phía bàn chiêu mộ đệ tử của Kháo Sơn tông ở cách đó không xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!