Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn (Dịch) - Tiện Tay Ném Một Cái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn (Dịch)


Tiện Tay Ném Một Cái



Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Cùng lúc đó, ở phía đầu đường, trước phủ đệ của một phú thương, có một nam nhân trung niên đang thoải mái, nhàn nhã bước đi. Đi theo bên cạnh hắn là một gã thanh niên, người trung niên vừa bước đi vừa ngẩng cao đầu, tinh khí mười phần, có điều, tên này nhìn đời bằng hai lỗ mũi, cứ như hắn đứng trên người khác.

Cánh cổng sơn son phía sau lưng hai người nọ còn chưa đóng, chủ nhân nhà này ra tiễn khách vẫn chưa quay vào. Phàm là những người đi ngang qua người trung niên, liếc mắt nhìn thấy trường bào hắc kim trên người hắn, đều cung kính hô một tiếng: Tôn trưởng lão.

Đi chưa được mấy bước, bên tai vang lên âm thanh nho nhỏ, khiến Tôn trưởng lão ngừng bước.

Vài tên thiếu niên đang nghị luận cái gì đó.

– Tông chủ Bất Hủ tông không biết là nghĩ gì, lại dám đòi một ngàn kim phí nhập môn, bọn họ muốn tiền muốn đến điên rồi hay sao ấy?

– Tưởng Bất Hủ tông vẫn là nhị tinh tông môn à? Hiện tại, coi như cầu ta gia nhập, ta cũng không thèm.

– Ta cũng vậy.

– Thôi đi, các ngươi có tư cách vào à? Lão tử là Luyện thể tứ trọng còn bị đuổi đây này, các ngươi nhìn lại mình xem, một cái Luyện thể nhất trọng, cái còn lại là Luyện thể nhị trọng.

– Không thể nào? Luyện thể tứ trọng còn bị đuổi?

– Chậc, tông chủ Bất Hủ tông cũng quá đề cao bản thân rồi!

Mấy người kia đi khỏi, Tôn trưởng lão lập tức hỏi đệ tử bên cạnh:

– Bất Hủ tông lại bắt đầu thu đệ tử, quả thật là việc lạ. Mộ Ngôn, ngươi có biết hiện ai đang là tông chủ Bất Hủ tông không?

Mộ Ngôn vội vàng đáp, không dám qua loa:

– Thừa kế nghiệp cha, hẳn là tên tiểu tử Ôn Bình kia.

– Ngươi nhận thức?

– Không, đã từng xa xa nhìn thấy một lần.

– Ôn Bình là nhi tử của người nọ? Cây đổ bầy khỉ tan… Trái lại, tên Ôn Bình này rất thú vị, lại có ý nghĩ Đông sơn tái khởi.

– Sư phụ, hay là chúng ta đến xem thử?

– Đương nhiên phải đi, hiện tại, Kháo Sơn tông chúng ta đã là tông môn duy nhất tại Thương Ngô thành, chiếm đoạt địa bàn của Bất Hủ tông chỉ là chuyện sớm muộn. Ngược lại, ta muốn đến xem thử, Bất Hủ tông này rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì? Ngay cả đệ tử Luyện thể tứ trọng cũng không nhận!

Vừa dứt lời, Tôn trưởng lão liền cất bước đi về phía cuối đường, đi một mạch đến chân núi Vân Lam Sơn mới ngừng bước.

Xa xa, hắn thấy dưới chân núi Vân Lam Sơn tụ tập rất nhiều người, tuyệt đối không dưới hai mươi, ba mươi. Hắn vừa bước đến, tuy có rất nhiều người không biết hắn, nhưng vẫn nhận ra trường bào hắc kim trên người hắn.

Đây chính là dấu hiệu của trưởng lão Kháo Sơn tông.

Mọi người chậm rãi tách ra một con đường, Tôn trưởng lão không chút cản trở bước đến dưới chân núi Vân Lam Sơn.

Liếc nhìn kiếm bia một cái, nội tâm Tôn trưởng lão không khỏi khinh thường cười.

Thực sự nghĩ mình Bất Hủ?

Mộ Ngôn bước lên trước, nhìn Ôn Bình, nói:

– Sư phụ, hắn chính là tông chủ Bất Hủ tông hiện tại, Ôn Bình.

Tôn trưởng lão không lên tiếng, chỉ đứng yên ở đó.

Mộ Nam thấy vậy, bước lên một bước, lạnh giọng nói:

– Bất Hủ tông kia, gặp trưởng lão Kháo Sơn tông của chúng ta, còn không mau bái kiến?

Ôn Bình ngẩng đầu, nhưng chẳng thèm nhìn đến hai người kia, hướng mắt về phía một vị thanh niên, nói:

– Đã nói là không thu mà, ngươi không thấy bảng thông báo sao?

– Ta có thể ra một ngàn năm trăm kim.

– Nhập môn chỉ cần một ngàn kim, có đưa nhiều hơn nữa mà không hợp tiêu chuẩn, cũng không thể gia nhập Bất Hủ tông ta.

Dứt lời, Ôn Bình cảm thấy rất thoải mái!

Năng lực hấp dẫn của chủ điện thật tốt, phàm là ai đi ngang qua đều bị hấp dẫn đến Bất Hủ tông.

Cho dù tuyệt đại đa số đều là đến xem trò vui, thế nhưng mới một canh giờ thôi, đã có ba người vào ghi danh, chậc, chỉ tiếc là còn thiếu chút nữa mới đủ tiêu chuẩn.

Haiz, hệ thống cứ “cắn chặt không buông” cái tiêu chuẩn thiên tài kia, cho nên hắn đành cự tuyệt cả ba.

Thấy Ôn Bình chẳng chút để tâm đến lời của mình, Mộ Ngôn đã mất hết kiên nhẫn, tức giận quát:

– Này, ngươi không nghe thấy ta nói chuyện sao? Bất Hủ tông kia!

– Muốn nhập môn thì xem thông báo, tư chất đạt tiêu chuẩn, giao tiền. Từ nay về sau ngươi chính là đệ tử Bất Hủ tông ta.

– Này, họ Ôn kia!

Mộ Ngôn vén ống tay áo lên, bộ dạng chuẩn bị tiến lên bắt lấy Ôn Bình.

Bất quá, Tôn trưởng lão đứng bên cạnh đã lên tiếng cắt đứt hành động của hắn:

– Bất Hủ tông xuống dốc không bao lâu, thế mà lại biến thành nơi vơ vét của cải, thật sự là đáng buồn! Phí nhập môn một ngàn kim, không biết còn tưởng Bất Hủ tông của ngươi là tam tinh tông môn đấy!

Ôn Bình liếc nhìn đối phương, lập lại câu nói khi nãy:

– Nhập tông thỉnh xem thông báo, đạt tiêu chuẩn, tới giao phí.

– Thu cứ thu, vơ vét cứ vơ vét, dù sao thì cũng chẳng bao lâu nữa, Bất Hủ tông sẽ phải đổi tên thôi.

Tôn trưởng lão lạnh lùng cười, liếc nhìn xung quanh một lượt.

Thấy vậy, mọi người đều cụp mắt trốn tránh, thậm chí, có người sợ đắc tội Kháo Sơn tông nên đã lập tức rời khỏi. Dù bọn họ có bị năng lực hấp dẫn của chủ điện kéo đến đây, nhưng cuối cùng, vẫn không địch lại được sự hèn yếu của mình.

Nhìn vài lần, hai ba mươi người vây xem đều rời đi.

Bất quá, bọn họ đi được vài bước lại quay đầu nhìn. Bất Hủ tông dù là lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo. Bọn họ nghĩ muốn gia nhập, nhưng không hiểu sao người của Kháo Sơn tông lại chạy đến, hơn nữa còn là một trưởng lão chạy đến.

Mộ Ngôn thấy thế, liền đắc ý cười, thậm chí, hắn còn la to:

– Bất Hủ tông đã không còn là Bất Hủ tông lúc trước, muốn bước xa hơn trên con đường tu hành… Gia nhập Kháo Sơn tông ta thì hơn.

Nghe được những lời này, mọi người châu đầu ghé tai nghị luận.

– Bất Hủ tông lần này thảm rồi!

– Có Kháo Sơn tông nhúng tay vào, Bất Hủ tông muốn dựa vào việc thu nhận để tử, chậm rãi lớn mạnh… Chậc, xem như xong!

– Aiz, ta còn định thử vận khí một phát, gia nhập Bất Hủ tông, đáng tiếc thật, dù sao lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo a!

– Dứt lời, mọi người lần lượt rời khỏi chân núi Vân Lam Sơn.

Lúc này, Ôn Bình có hơi khó chịu nhìn hai người trước mắt, hỏi:

– Hai người các ngươi tới phá sao?

Lời vừa ra, mấy người đi chưa xa lập tức ngừng bước.

Cãi nhau rồi!

Bất quá, không biết người của Bất Hủ tông sẽ xử lý như thế nào.

– Yên tâm đi, đánh cũng đánh không lại, Tôn trưởng lão là người của Kháo Sơn tông đấy.

– Kháo Sơn tông thì thế nào, Bất Hủ tông đã từng là nhị tinh tông môn đấy, sao lại sợ một cái trưởng lão của nhất tinh tông môn?

– Ngươi thấy ngươi ngu chưa, người của Bất Hủ tông đi hết rồi, ngươi không nghe đồn à?

– Thôi rồi, hôm nay xem như là công cốc, còn có thể thế nào nữa. Sau này muốn tu hành, chỉ có thể gia nhập Kháo Sơn tông mà thôi.

Tiếng nghị luận còn chưa ngừng thì đột nhiên có hai âm thanh lần lượt vang lên.

BA~!

BA~!

Vừa nghiêng đầu, mọi người liền thấy hai cái bóng đen văng ra ngoài, rơi xuống bụi cỏ cách đó vài mét.

Bất quá, không ai thấy rõ vật vừa văng ra ngoài là vật gì.

Bỗng nhiên, có người kinh hô:

– Người của Kháo Sơn tông đâu rồi?

– Người đâu?

Cả đám nhìn quanh, rốt cuộc, ánh mắt tập trung vào bụi cỏ, cùng nhau chờ đợi xem rốt cuộc là thứ gì vừa rơi xuống đó.

Bất quá, không cần nhìn, bọn họ đã sớm có đáp án trong lòng.

Hai người của Kháo Sơn tông không thấy đâu, hai người của Bất Hủ tông vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Kết cục… Phi thường rõ ràng nha!

Trưởng lão Kháo Sơn tông bị người ta ném ra ngoài chẳng khác gì trò hề…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN