Hệ Thống Tà Đạo - Chương 26: Tô Vân (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Hệ Thống Tà Đạo


Chương 26: Tô Vân (1)


Bộp!

Hưng chắp tay lại, ngọn lửa vụt tắt. Lúc hắn mở tay ra thì có thêm một viên Bổ Khớp đan trong lòng bàn tay. Viên thuốc hình cầu, nhỏ như viên bi trẻ con hay chơi, toàn thân màu xanh thẳm.

– Tỷ lệ vẫn chỉ có sáu phần, cần tập luyện thêm nữa.

“Móa cái loại điều khiển lửa này khó quá độ…”

Hưng lâu nay quen với các thiết bị hiện đại trong phòng thí nghiệm, nên hiện tại gặp phải rất nhiều khó khăn luyện đan thủ công, ra được tỷ lệ hợp thành sáu phần là đã rất cao rồi. Hơn nữa, ở đại lục Thiên Nam, đan dược có tỷ lệ sáu phần được xếp vào hàng ngũ kỳ đan diệu dược. Kỹ năng của các dược sư phổ thông ở đây vẫn còn tương đối kém phát triển, trong quá trình dung hợp tinh hoa dược liệu vẫn thường xảy ra rất nhiều thất thoát.

– Hoàn thành nhiệm vụ luyện chế Bổ Khớp Đan Cấp 1. Nhận được 1 cái [Mảnh Ghép Hắc Lang].

– Nhiệm vụ phụ 2 – Đưa Bổ Khớp Đan cho Tô Vân sau khi giải cứu nàng – Phần thưởng là [Mảnh Ghép Hắc Lang].

“Mấy nhiệm vụ này có thể đổi hay có bị giới hạn thời gian không?”

– Có thể đổi, có thể hủy, nhưng không có giới hạn thời gian. Chủ nhân muốn đổi sao?

“Không, ta chỉ tò mò thôi.”

– Quan trọng hơn hết là sắp tời giờ Tô Vân bị bắt cóc rồi, chủ nhân nên nhanh chân chạy về đi.

“Được rồi, ta đi liền.”

Hưng nói xong, lập tức quay gót chạy về Thương Vân thành. Theo thông tin tà đạo thì trên đường từ Dong Binh Công Hội về nhà, Vân vì muốn đi đường tắt cho nhanh nên sẽ đi vào một con hẻm, bọn bắt cóc mai phục chính là ở trong con hẻm này. Hơn nữa, bọn chúng đã theo dõi Vân từ mấy tháng nay rồi, bọn chúng xác định rõ ràng Vân có thói quen đi đường này vào những ngày nàng nghỉ ca chiều, nên hôm nay mới bỏ công sức mai phục, bắt cóc Vân về hiếp xong giết rồi giấu xác.

“Hừm… Một đám tiểu tặc bình thường không thể có gan bắt cóc một Pháp Sư làm việc cho Dong Binh Công Hội được, không lẽ đám tội phạm này có chỗ dựa gì ghê gớm lắm?”

Hưng không khỏi tự hỏi.

Thế lực của Dong Binh Công Hội ở bất cứ đâu cũng là vô cùng lớn, số lượng người dám đi bắt cóc nhân viên của Công Hội về cưỡng hiếp có thể dùng năm đầu ngón tay đếm hết được.

Dù Thương Vân thành không phải là một nơi trọng điểm gì, nhưng mà mặt mũi của Dong Binh Công Hội cũng rất cứng, không phải cái gì đánh vào cũng có thể im lặng mà hứng chịu được. Nếu Công Hội không tỏ thái độ cứng rắn sâm nghiêm, họ sẽ không quản thúc được đám dong binh giang hồ đầu đường xó chợ. Những tên tán tu này là đủ thứ loại thành phần trong xã hội, không phải cái nào cũng “thiện lương” như Hưng ca được.

– Cái này hệ thống cũng không biết. Hệ thống chỉ nói ngươi biết những thứ Tà thôi.

“Lát nữa phải giữ lại một tên để thẩm vấn!”

Hưng vừa đi vừa làm ra quyết định.

Không lâu sau, hắn đã trở về Thương Vân thành. Hưng lập tức chạy về phía tòa nhà Dong Binh Công Hội, ở trước cửa thấy Tô Vân mới vừa bước ra, xem ra là mới giao ca, Hưng không có tới muộn.

Hưng lấy ra một cái Sơ Cấp Ẩn Độn Phù, truyền pháp lực vào, Ẩn Độn Phù lập tức bốc cháy thành tro bụi. Thân thể Hưng bắt đầu từ từ biến thanh trong suốt, cuối cùng thì hoàn toàn tàng hình, trừ khi hắn đi va vào người khác, bằng không không có mắt thường nào thấy được hắn.

Tuy nhiên, Ẩn Độn Phù này chỉ có sơ cấp, gặp phải cường giả sẽ dễ dàng bị phát hiện, vì bọn họ có thể cảm nhận được pháp lực của Hưng. Còn gặp cao thủ Pháp Tôn thì Sơ Cấp Ẩn Độn Phù là hoàn toàn vô nghĩa, vì bọn họ có pháp nhãn rất đặc biệt, có thể “nhìn” thấy pháp lực rõ mồn một.

Cũng may là ở Thương Vân thành này đa số pháp giả, đấu giả chỉ là tu vi Pháp Sư, Pháp Quân, khả năng Hưng bị bại lộ là tương đối thấp. Nhưng, trò vặt này chắc chắn sẽ không qua mặt được Hương và Uyên, vì hai nàng có thể dễ dàng cảm nhận được pháp lực của hắn, cộng với ba người bình thường rất thân thiết, chỉ cần hắn đến gần hai nàng, cả hai đều sẽ lập tức nhận ra khí tức trên người hắn. Nên nhớ, cao thủ tu pháp có giác quan cực kỳ nhạy cảm.

Hưng tàng hình theo sau Tô Vân, đi được một lúc thì Vân đúng thật là rẽ vào một con hẻm. Trong hẻm tuy không phải là khu phố đen tối gì, nhưng cũng rất ít người, không khí tương đối âm u, một nữ tử có nhan sắc như Vân lại dám thường xuyên đi vào, đây có thể gọi là một loại can đảm, nhưng cũng đồng dạng là có chút ngu ngốc.

“Êy, cô em, đang đi đâu đó?”

Bất chợt, một tên mặt dài bước ra từ trong một căn nhà ở giữa hẻm, cười nói ra.

“…”

Vân cũng không có trả lời, chỉ là lườm hắn một cái rồi né qua một bên, định bước qua hắn.

“Hôm nay thời tiết rất đẹp, ca thấy cô em nên đi với mấy ca hưởng thụ nhân sinh một phen.”

Một tên khác lại bước ra, tên này mắt hí đến mức không thấy tổ quốc nơi đâu.

Tiếp sau đó là một loạt tiếng bước chân khẽ vang lên, trước sau hai bên của Vân đều bị mấy tên mặt mày du côn bao vây, nhiều tên còn bịt kín mặt, rất chi là ra dáng ăn cướp giữa ban ngày.

Vân biết lần này mình dính phải rắc rối to, khẽ tụ pháp lực, chuẩn bị đánh ra một con đường máu thoát thân, có điều bản thân Vân cũng không dám chắc là sẽ chạy thoát được. Trong đám du côn vừa có pháp giả vừa có đấu giả, tất cả đều là tu vi Pháp Giả, Đấu Giả tầng tám trở lên. Tô Vân có một thân tu vi Pháp Sư, nhưng chỉ là tầng 2, nếu bị gần chục tên Đấu Giả, Pháp Giả vây công, nàng cũng không có một chút xíu chắc ăn nào là mình có thể đánh thắng.

Gặp tình huống như vậy, Vân cũng không có tâm tình nào mà đi nói dóc với đám tội phạm này.

“Các ngươi cân nhắc cho kỹ, ta là nhân viên của Công Hội, được hưởng quyền lợi dưới sự bảo vệ của Công Hội, các ngươi đã nghĩ thông suốt chưa? Hay là muốn từ nay về sau không có chỗ dung thân nữa?”

Nhưng Vân muốn moi được chút ít thông tin nào hay chút ít đó, vì nàng không tin là tội phạm bình thường dám đi chặn đường quấy rối một người làm công cho Dong Binh Công Hội, mọi nhân viên Công Hội đều được hưởng chế độ bảo vệ của Công Hội, người ngoài không dễ dàng trêu vào, bằng không sẽ bị Công Hội treo giải thưởng lên đầu, lúc đó thì đảm bảo là thê thảm.

“Ha ha, cái này cô em không cần phải lo đâu, cứ vui vẻ tận hưởng là được!”

Tên mặt dài cười thần bí đáp, thái độ có vẻ rất tự tin.

“Không lẽ là…”

Vân thầm làm ra mấy cái suy đoán, trong đó có một cái là hợp lý nhất, nhưng hiện tại Vân không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung, trước mắt cần phải thoát khỏi vòng vây của bọn côn đồ, sau đó có thể tìm đường quay về Công Hội cầu cứu hộ vệ của Công Hội.

“Thôi được rồi, không cần nhiều lời nữa, cô em đi theo bọn ta đi.”

Tên mặt dài dùng thái độ xấc xược ra lệnh.

“…”

Vân không nói gì, chỉ âm thầm bắt đầu đi theo bọn hắn, nàng đang chờ một sơ hở.

Ở trên nóc một ngôi nhà gần đó, Hưng tàng hình ngồi nghe hết thảy cuộc đối thoại giữa Vân và tên mặt dài, đúng là ngay cả một Pháp Sư như Vân cũng không phát hiện ra sự có mặt của Hưng.

“Ừm, xem ra là đám này có chỗ dựa, thậm chí là chỗ dựa rất cứng nữa, mới có thể thản nhiên mà gạt Dong Binh Công Hội qua một bên. Có lẽ… là một thành viên trong ban quản trị của chi nhánh Công Hội tại Thương Vân thành. Nếu đây là sự thật thì chuyện này về sau sẽ rắc rối vượt xa cấp độ lấy lòng mỹ nữ để tăng danh hiệu dâm lực… Ta có nên nhúng tay vào không?”

Hưng vừa theo đuôi nhóm người bắt cóc Vân vừa làm ra nhiều cân nhắc cho tương lai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN