[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh
Chương 33: Dị thế đại lục (7)
Đường Hi cầm kiếm trong tay, suy nghĩ thế nào lại hào hứng đi xem trộm nam chính, cô ngó nghiêng ngó dọc, trèo lên cây nhìn chòng chọc vào phòng Lãnh Tiêu Thành.
“Hử? Hắn không có ở đây.”
Cô lại leo xuống, đến quản sự vụ hỏi ít điều, nghe rằng Lãnh Tiêu Thành đã đến Vân Lan Sâm Lâm làm nhiệm vụ, Đường Hi vuốt mặt.
Khi cô đến chân núi tìm hắn, lại nghe rằng Lãnh Tiêu Thành đã xin phép xuống núi để đến núi Thái Diễn.
Đường Hi: →_→
Đây rốt cuộc là kịch tình gì?!
Nam chính không yên ổn ở Vân Lan tông mà lại chạy đi đâu rồi?
Khi ngự kiếm bay đến Thái Diễn, Đường Hi cảm khái đầu óc cô bị lừa đá. Đứng trên đỉnh núi, cô cho A Ly lượn vài vòng tìm Lãnh Tiêu Thành, còn mình ngẩn người tu luyện, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Một con ma trơi màu trắng bay đến bên Đường Hi, A Ly dẫn cô đến một khu vực toàn cây cối xanh um, rốt cuộc tìm thấy nam chính đang thấp thỏm ở đó.
Hiện tại tình huống đã thay đổi, Hy Tà ở trong tay cô chứ không phải Lãnh Tiêu Thành, Đường Hi phải dè chừng hiệu ứng hồ điệp.
1802 chợt lên tiếng.
[Trong tay hắn là Tử Sinh Đoạt Mệnh.]
Đường Hi: …
Đường Hi: ???
Vẫn là Đường Hi: !!!
Đậu xanh rau má?!!
Cái mẹ gì đã xảy ra khi cô không ở đây vậy?!
Trở về hai khắc trước, Lãnh Tiêu Thành đúng thật là lên núi Thái Diễn tìm thảo dược, xui rủi thế nào hắn lại gặp phải yêu thú cấp cao. Trong lúc vội vã bỏ chạy, hắn trượt chân rơi xuống vực nhưng may mắn không mất mạng.
Kiếm ngự không đã đánh rơi trên đường, Lãnh Tiêu Thành đi dọc vào bên trong vực thẳm, con đường càng lúc càng hẹp, khi dừng lại đã là một hang động ẩn sâu bên trong ngọn núi. Lãnh Tiêu Thành dừng chân ở đây một lúc băng bó vết thương.
Bỗng sâu bên trong động phát ra ánh sáng màu đỏ cam kì quái, hắn cảnh giác, bước thật khẽ đi vào. Giữa hang động tối đen như mực lại xuất hiện một tia sáng le lói mọi thứ, nhìn kĩ lại, ánh sáng đó vậy mà phát ra từ một thanh kiếm đỏ rực như lửa. Thân kiếm dán một lá bùa vàng đất, bị cắm sau vào đất.
Đây rõ ràng là một thanh kiếm bị phong ấn.
Lãnh Tiêu Thành chầm chậm đi tới, giống như bị thứ gì đó sai khiến, hắn giật phăng lá bùa ra, phá bỏ phong ấn của thanh kiếm.
Keng.
Bỗng cả hang động sáng chói lóa, đến độ không thể mở mắt nhìn thẳng, Lãnh Tiêu Thành che kín hai mắt, vô thức đưa tay chạm vào thân kiếm.
Và như thế, khế ước được thành lập.
Nếu bây giờ Đường Hi vẫn còn là một độc giả mê truyện tiên hiệp, cô nhất định sẽ đập điện thoại mắng hai chữ:”Cẩu huyết!”.
Đoạt Mệnh kiếm cũng là một trong số Thập đại Thần binh, cái tên nói lên tất cả, thanh kiếm này là tà vật hung tàn cực điểm, bất kì ai chết dưới mũi kiếm này đều bị hút mất linh hồn vào thanh kiếm. Qua bao thế hệ truyền thừa, Tử Sinh Đoạt Mệnh đã thôn phệ hàng vạn linh hồn người sống, oán khí ẩn chứa trong kiếm nhiều đến mức không thể nào độ hóa.
Trăm năm trước, Tử Sinh Đoạt Mệnh đột ngột xuất thế, người chết nhiều vô số kể, tử thi đủ để chất thành núi, gây họa khắp chốn, nơi nào có nó đi qua đều bị xóa đi dấu vết người sống.
Thiên hạ năm đó loạn lạc, vì một thanh kiếm mà đại loạn thì có vẻ buồn cười, nhưng không ai biết chủ nhân của Đoạt Mệnh là ai. Tu chân giới tụ tập lực lượng, phong ấn Tử Sinh Đoạt Mệnh, qua cả hàng trăm năm không còn ai biết nơi nó bị trấn áp nữa.
Truyền thuyết này được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian, phàm là người tu chân thì không ai không biết câu chuyện này.
Và Lãnh Tiêu Thành tình cờ lên núi hái thuốc, tình cờ bị yêu thú cấp cao đuổi giết, lại tình cờ rơi xuống vực, vẫn là tình cờ phát hiện Đoạt Mệnh và cuối cùng tình cờ kí khế ước.
Đường Hi: Ha ha.
Con mẹ nó quỷ mới tin!!!
Đường Hi lần đầu tiên nhìn rõ cái gì gọi là chân mệnh thiên tử được trời cao ưu ái, chỉ đi dạo cũng nhặt được bảo vật!
Nghịch thiên như vậy, sao ngươi không lên trời luôn đi!!!
Lãnh Tiêu Thành cất Đoạt Mệnh kiếm vào nhẫn trữ vật, lén lút rời đi, Đường Hi đập đầu vào thân cây.
Khi còn sống cô đọc không ít truyện tiên hiệp dành cho nam, mấy tình tiết tình cờ nhặt pháp bảo hay bái nhận sư phụ thì đâu mà chẳng có, Đường Hi xem đến muốn mòn con mắt. Nhưng khi nó xảy ra trước mắt mình thì cô hoàn toàn cạn lời.
Cô cướp kì ngộ của hắn, a ba Thiên Đạo liền cho hắn một kì ngộ khác.
Tùy tiện như vậy!!!
Đường Hi than thở, “Vốn muốn giết Lãnh Tiêu Thành cơ mà.”
[Nhân vật chính không có dễ chết như vậy.]
Đường Hi thật muốn khóc, nhưng lại phải nuốt nước mắt vào trong, mặt mày u ám ngự kiếm trở về.
***
Trên bầu trời quang đãng, bạch y phong vân lướt gió băng qua các tầng mây, tay áo bay phần phật, dung mạo sáng ngời lại thêm phong thái trích tiên. Đường Hi đang ngự kiếm cũng phải nhìn xuống, núi Thái Diễn ngay bên dưới, non xanh nước biếc, thiên hạ thái bình thu hết vào tầm mắt, cô hơi mỉm cười.
[Đường Hi.]
1802 bất ngờ lên tiếng làm Đường Hi giật mình thon thót, suýt thì té lộn cổ, cô hơi ngờ nghệch.
“Có chuyện gì?”
[Diệp Tri Hồng đang ở trên Thái Diễn.]
“Cái quái?!”
Đường Hi giảm độ cao, nhảy xuống sườn núi, kiếm ngự không thu vào vỏ. Cô nhíu mày quan sát xung quanh, bỗng tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ sắp tới là phân cảnh tình cờ gặp mặt của Lãnh Tiêu Thành và Diệp Tri Hồng?
Dường như cũng có khả năng này.
“1802, Diệp Tri Hồng ở đâu?”
[Hướng đông bắc.]
Theo lời của 1802, Đường Hi chạy như bay qua khu rừng nhiệt đới. Khi cô đang loay hoay thì một tiếng rên khẽ lọt vào tai Đường Hi khiến cô điêu đứng.
“A ưm, Lãnh…Lãnh công tử.”
Đường Hi một mặt mộng bức.
Này?!!
Không phải như cô đoán đi?!!
Và sau đó thực tế đã chứng minh…
Đường Hi đoán không trượt phát nào.
Cô vô thanh vô tức núp sau một thân cây, ló đầu ra nhìn, rồi ngay lập tức che mắt.
Hình ảnh không lành mạnh!!!
Diệp Tri Hồng mặt mũi đỏ bừng, nàng đè lên người Lãnh Tiêu Thanh, y phục nhăn nhúm.
“Mạnh, mạnh quá. Chờ một chút.”
Đậu má!!!!!!
Đường Hi có một loại xúc động muốn bịt tai mình lại.
Tạp âm ô nhiễm, không nghe không nghe ta không nghe thấy gì hết!
Đường Hi trong lòng thầm chửi đôi nam nữ này một vạn lần.
Con mẹ nó a!
Các ngươi phóng túng có chừng mực thôi, tại sao lại làm một pháo giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?!!
“1802, sao ngươi lại cho ta xem cái này?! Ta là một cô gái ngoan!!!”
[Thì do cô bảo tôi làm vậy.]
“Nhớ cảnh báo, lần sau ngươi nhớ cảnh báo ta một tiếng!”
Đường Hi ôm mặt núp sau gốc cây, trong đầu chạy rất nhiều thảo nê mã, dù cô cố gắng không để ý đến nhưng hình ảnh yêu tinh đánh nhau phía sau vẫn rõ rành rành, âm thanh lại đặc biệt lớn.
Cô muốn bỏ chạy a!
Nhưng Đường Hi nhận ra mình đang bị vây vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, bây giờ mà đi thì không biết khi nào mới có cơ hội chạm mặt nữ chính, huống hồ còn có khả năng bị phát hiện, mà tiếp tục ở lại đây thì tâm hồn của cô vỡ mất.
Trái tim thủy tinh này của ta sẽ vỡ đó!
“1802, sao hai người đó lại đẩy ngã ngay chỗ này?!!!”
1802 bình tĩnh trả lời, hoàn toàn không có điểm nào ngoài ý muốn.
[Diệp Tri Hồng ăn nhầm Hợp Hoan Quả.]
Đường Hi: …
Hợp Hoan Quả, chỉ cái tên thôi cũng thấy rất không tốt.
Nó cũng không khác gì cắn phải xuân dược cả!!!
Đường Hi bóp trán, thì ra đây là cách Lãnh Tiêu Thành và Diệp Tri Hồng làm quen, thật không dám khen tặng.
Mãi một lúc sau hình ảnh yêu tinh đánh nhau mới chấm dứt, Diệp Tri Hồng và Lãnh Tiêu Thành quay lưng lại với nhau, không dám nói một lời nào. Diệp Tri Hồng rốt cuộc không nhịn được khóc thút thít, nàng thế mà lại trao thân cho một người không quen biết.
Lãnh Tiêu Thành mặt mũi đỏ au, im lặng không nói gì, không gian yên ắng đến tức thở.
Rất lâu sau đó Diệp Tri Hồng đứng lên, bước chân hơi khập khễnh, nàng đi sâu vào trong rừng, chỉ để lại một câu.
“Thất lễ rồi. Chuyện hôm nay…là tai nạn, ngươi cứ quên hết đi.”
Lãnh Tiêu Thành vội nói:”Là ta lỗ mãng. Có lỗi với Diệp cô nương rồi.”
Không có tiếng đáp lời, hắn ở đó một lúc rồi đứng lên, đi về hướng ngược lại. Đường Hi như được đại xá, cô đứng lên vươn vai, hai chân tê rần.
“Lần sau ta tuyệt đối không xem mấy thứ này.”
Đường Hi đuổi theo Diệp Tri Hồng, sau khi thấy nàng ta ở phía xa, cô cong môi mỉm cười.
Cuối cùng cũng chờ được lúc nam nữ chính tách ra.
Đường Hi xuất hiện ngay sau lưng Diệp Tri Hồng, nàng ta tu vi Kim Đan sơ kỳ tất nhiên không nhận ra cô.
Bốp.
Diệp Tri Hồng bị định trụ.
Nàng kinh ngạc cố di chuyển, nhưng thân thể cứng đờ như tượng đá, hoảng sợ nhìn bạch y sau lưng mình, muốn hét lên lại không thể.
Đường Hi lấy Khốn Tiên Tác trong nhẫn trữ vật ra, trói Diệp Tri Hồng chặt như cái bánh chưng, cười hài hước.
“Diệp cô nương, lại gặp mặt rồi.”
Diệp Tri Hồng đồng tử co rút nhưng vẫn không thể nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn mình bị Đường Hi xách đi.
Đường Hi ngự kiếm kéo theo nàng ta, “Phải tìm một nơi vắng vẻ mới được.”
Trong một hang động, cô vứt Diệp Tri Hồng ra đất, nhìn nàng ta căm phẫn nhưng lực bất tòng tâm.
A ha ha ha.
Diệp Tri Hồng cũng đâu phải dạng lương thiện gì cho cam.
Kiếp trước nàng ta cũng tiếp tay cho Lãnh Tiêu Thành giết Nguyệt Linh đấy thôi.
Nguyên chủ chết thảm, nàng vẫn là chính phi hiền thục không rành thế sự của Lãnh Tiêu Thành, cùng hắn ân ân ái ái bên nhau trọn đời.
Phải diệt cái mầm họa này trước khi nó diễn ra!
Đường Hi mỉm cười, cô không dùng Tử Linh kiếm mà nắm lấy Hy Tà, thanh kiếm đen tuyền trong tay không khác gì một lời nhắc nhở Đường Hi, cô nâng kiếm lên thật cao.
“Diệp cô nương, cô đừng trách ta, ta chỉ dùng chính vũ khí của Lãnh Tiêu Thành để lấy mạng cô thôi.”
Dứt lời, Á Lai Hy Tà mạnh mẽ đâm xuống.
“A, a.”
Hy Tà kiếm đâm ngay vị trí trái tim của Diệp Tri Hồng, nàng ta đau đớn co người lên, đồng tử co rút lại, hoảng sợ cực điểm.
Diệp Tri Hồng kinh hãi nhìn gương mặt tươi cười đối diện mình, chỉ có thể ú ớ như người câm, nàng ta ánh mắt trợn lên trắng dã.
Đường Hi lạnh nhạt nhìn thân thể dần dần mất đi sinh mệnh trước mắt mình, một chút biểu tình cũng không có.
Phốc.
Cô rút kiếm ra, máu đỏ tươi tanh tưởi bắn lên, Đường Hi lùi ra sau tránh cho máu dính vào y phục.
Đường Hi tiến đến gần, kiếm tra nhịp tim và hơi thở của Diệp Tri Hồng, xác định một lần nữa là nàng đã chết, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi.”
***
Đường Hi đứng dậy, chợt cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình, cô quay phắt ra sau.
Ngay lập tức, đầu óc Đường Hi nổ tung.
Hồng y đứng đối diện cô, quần áo một màu đỏ thẫm, gương mặt không nhìn ra tia cảm xúc nào.
Đường Hi chấn kinh, muốn bước đến nhưng lại không thể, thi thể nhuốm máu dưới mặt đất như đang lên án cho hành động của cô vậy, giống như dù nói bất cứ thứ gì cũng sẽ bị đánh về nguyên hình.
Nguyệt Sa tại sao lại xuất hiện ở đây?!!
“A-A tỷ, muội…”
Lời muốn nói đến cổ họng bị nghẹn lại, thoáng chốc không thể nói gì, Hy Tà kiếm rơi xuống vũng máu, Đường Hi chết trân tại chỗ, nửa ngày cũng không thể động đậy.
Những lời xin lỗi, bào chữa hay ăn năn đều không thể nói ra, hung thủ là cô, như vậy đã đủ để chặn họng bất cứ biện giải nào.
Nguyệt Sa đứng ở cửa động, không nhìn ra cô nàng đang suy nghĩ gì, cất bước tiến về phía Đường Hi.
Giống như một loại bản năng, Đường Hi bỗng cực kì sợ hãi Nguyệt Sa, hai chân vô lực, cô ngồi thụp ra đất, run rẩy nhìn cô nàng tiến lại gần mình.
Đường Hi hoảng loạn, nhưng lại không thể nhắm mắt, hồn vía bay đi mất. Nhưng sự việc lại không giống dự đoán, cô đơ mắt nhìn Nguyệt Sa lướt qua mình, cô nàng chỉ chạm nhẹ vào vai cô.
“Muội đứng lên đi, nền đất lạnh lắm.”
Hả???
Nghe vậy, Đường Hi kinh ngạc nhìn ra sau, Nguyệt Sa nâng tay lên, một tia linh lực màu đỏ phóng tới thi thể Diệp Tri Hồng, cháy bừng lên, đốt nàng ta thành tro bụi. Gió lùa vào hang động, đem tro tàn của thi thể thổi đi, chẳng còn lại gì nữa.
Đường Hi ngốc lăng tại chỗ, ngơ ngác nhìn tất cả, Nguyệt Sa cốc đầu cô một cái, rồi đỡ cô đứng dậy, mỉm cười như không có gì xảy ra.
“Cùng về thôi.”
Cổ họng Đường Hi ẩn ẩn đau, cô cúi thấp đầu, “Vâng.”
Cả hai ngự kiếm trở về, cả quãng đường không nói lời nào, Đường Hi lấm lét liếc nhìn Nguyệt Sa, cô nàng thực bình tĩnh, làm cho chính cô hoài nghi.
Nhớ lại thì, dường như Nguyệt Sa chưa từng ngăn cản cô làm bất kì điều gì.
Chậm đã…
Đứng ở góc nhìn của chính mình, Đường Hi bỗng minh bạch mọi thứ.
Nguyệt Sa thật sự chưa từng cấm đoán Nguyệt Linh bất kì việc gì, dù nguyên chủ làm gì cô nàng cũng sẽ không phản đối, chỉ lẳng lặng lo toan kết cục.
Mọi chuyện đều lo trước hộ Nguyệt Linh, mọi chuyện đều chu toàn cho Nguyệt Linh.
Từ trước đến giờ vẫn như vậy, chỉ là nguyên chủ không nhìn ra, cô cũng dùng kí ức của nguyên chủ nên không biết.
Nguyệt Linh phản bội Vân Lan tông, Nguyệt Sa không nói gì cả. Nguyệt Linh đến ma tộc làm tay sai cho Thiên Ma Đế, Nguyệt Sa cũng chưa từng trách mắng.
Nếu ngươi giết người, ta giúp ngươi chôn thi.
Nếu ngươi thù hận, ta thay ngươi đi trả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!