Hệ Thống Thám Tử Xuyên Vạn Giới - Tương Dương thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Hệ Thống Thám Tử Xuyên Vạn Giới


Tương Dương thành



Đoàn người xuất hiện ở một khu rừng hoang vắng.

Qua một hồi thăm dò nghe ngóng, Triệu Kiệt mới biết nơi đây cách Tương Dương thành không xa, đi bộ ước chừng nửa canh giờ.

Lúc này đây thế giới tương đối hòa bình, Kim Tống hai nước không có chuyện chiến sự phát sinh, dân chúng một mảnh an bình. Bất quá Triệu Kiệt vẫn là nhắc nhở tam thái tử Ngao Liệt hoàn toàn hóa nhân hình, miễn cho bị người chú ý chỉ trỏ.

Ngao Liệt nghe lời, xoay mình một vòng, đã biến thành một tên trang sức màu vàng, đầu đội kim quan. Gương mặt trắng nõn, long khí nội uẩn khiến đầy vẻ tuấn tú lịch sự ,lúc này mang đầy vẻ háo hức và tò mò, khiến Triệu Kiệt nội tâm âm thầm ghen tỵ không thôi.

Đoàn người đi dạo, ngắm nghía cảnh sắc hồi lâu, Triệu Kiệt hào hứng lấy điện thoại ra chụp nơi này nơi nọ. Cảnh trí thiên nhiên cổ đại đơn thuần, không xen lẫn khói bụi đô thị quả thực tươi đẹp.

Ngao Liệt và Vô Tình chỉ biết tặc lưỡi khiếp sợ, quả không hổ danh đại nhân/tiền bối, chỉ một thao tác đơn giản đã ghi lại khung cảnh trước mắt sắc nét đến từng chi tiết.

Chơi chán, Triệu Kiệt bảo mấy người đứng thành hàng để hắn giúp chụp mấy tấm ảnh. Ai nấy tấm tắc khen hay, Sona và Nami hai nữ bẩm sinh yêu thích cái đẹp, sau một lát được Triệu Kiệt tận tình hướng dẫn tỉ mỉ cách sử dụng điện thoại chụp hình thì hớn hở cầm lấy.

Đi một đoạn lại ta chụp cho muội, muội chụp ta liên tục không thôi, hồng quang đầy mặt.

Triệu Kiệt thấy khung cảnh hai nữ vui đùa cảm thấy vui vẻ, nữ nhân quả nhiên có bẩm sinh thiên phú với đồ chơi này, không cần ai dạy cũng đã biết tự tạo dáng . Hôm nào hắn phải tải mấy cái app 360 các loại, không tin các nữ không bị mê mẩn.

Thấy trời đã xẩm tối, đoàn người hỏi đường tìm đến thành Tương Dương. Binh sĩ thủ thành thấy hai nữ xinh đẹp, Vô Tình mặt mũi lạnh lùng, Ngao Liệt một thân long khí không dám tiến đến thu phí vào thành.

Đứng trước một tửu lâu khang trang, Triệu Kiệt dự định đi vào để ăn uống, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Hắn không có tiền!

Khụ, tiền Việt Nam đồng hay tiền đô gì đó không sử dụng được trong trường hợp này a, nhân gia chỉ nhận bạc, ngân lượng. Mặc dù ăn xong có thể phủi mông chạy, bất quá làm thế hình tượng của hắn, danh dự của hắn vứt cho chó ăn a.

“Khụ, Vô Tình, chú có ngân lượng không?”

Triệu Kiệt quay qua hỏi. Vô Tình lần mò trong tay áo, móc ra mấy đồng bạc vụn. Hắn vốn không bao giờ phải quan tâm chuyện tiền nong gì mấy, ăn uống sinh hoạt đều có các sư đệ lo a.

Ngao Liệt phì phì mũi.

“Có gì đâu sếp, để ta đem lão bản bọn hắn ra đánh một hồi, không tin hắn dám thu tiền chúng ta.”

Triệu Kiệt bực mình, tố chất, làm người phải có tố chất nha, tên tiểu long nhà ngươi thổ phỉ như vậy, khó trách bồ tát muốn ngươi đi Tây thiên tu tâm dưỡng tính.

“Không được, chúng ta nhập giới phải tùy tục, điệu thấp , điệu thấp. Không được phá hư trật tự nơi chúng ta đến. Thám tử bản chất là âm thầm làm việc, nhớ kỹ lấy!”

Hắn dạy dỗ tam thái tử một chút, xong cũng đăm chiêu lo nghĩ. Làm sao đây, khó nói đêm nay phải nhịn ăn nhịn uống, còn phải tìm nhà trọ ở lại nữa. Hay dứt khoát hoàn thành nhiệm vụ quay về luôn, không được, khó khăn lắm được đến một thế giới khác du ngoạn, sao nói xong là xong được.

Đúng lúc này, trong tửu lâu vang lên từng đoàn âm thanh lộn xộn. Tiếng bàn ghế vỡ vụn, tiếng đao kiếm va chạm.

Một bóng người phá vỡ cánh cửa sổ bằng gỗ , bay ra mặt đường, nằm im đấy bất động. Bên trong tiếng âm thanh dần dần dừng lại, một đoàn nam tử hung thần ác sát động thân mà ra, ầm ầm hét lớn.

“Con mẹ ngươi, đại gia đến đây ăn uống là đã nể mặt cái tửu điếm rách nát này, tiền của đại gia ngươi cũng dám thu. Còn mấy tên giang hồ nghĩa hiệp oắt con, bản lĩnh không có muốn cứu giúp người khác. haha!”

Từng tên từng tên khoái trá cười to, không chút quan tâm đến xung quanh dân chúng sợ hãi chỉ trỏ.

Tên to con dáng vẻ có chút giống đầu lĩnh gặm từng miếng thịt, xách lấy một bình rượu lớn nốc ừng ực, đoạn đập mạnh xuống đất, mở giọng ồm ồm.

“Thôi được rồi, không nên gây chuyện. Chúng ta đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN