Hệ Thống Thăng Cấp Thuộc Tính - Chương 9: Linh căn thuộc tính " vô "
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Hệ Thống Thăng Cấp Thuộc Tính


Chương 9: Linh căn thuộc tính " vô "


– Tinh, chúc mừng kí chủ thức tỉnh linh căn thuộc tính Vô.

Giờ phút này xung quanh Dương Thần tràn ra một luồng sóng năng lượng vô cùng cường đại khiến mọi người phải lui lai vài bước, Thức Tỉnh Thạch lập tức vỡ tan.

Sau khi luồng năng lượng này kết thúc, mọi người chỉ nhìn thấy Dương Thần đang lơ lửng trên không, mắt nhắm lại, xung quanh toả ra vô vàn hào quang làm chấn động lòng người.

– Hả? đây… đây là loại thuộc tính gì?

– Quá mạnh mẽ!

Mọi người lúc này đồng loạt nhìn về phía Dương Minh – gia chủ Dương gia, không hiểu tên này ăn vào cái gì mà sinh được hai đứa con bá đạo như vậy.

” Phù, cũng may là vẫn thức tỉnh được!”

Dương Thần nghe tiếng thông báo vô cùng hài lòng, tuy không biết thuộc tính Vô này có tác dụng gì nhưng đồ của hệ thống thì chắc chắn sẽ rất bá đạo. Dương Thần lúc này từ trong vui vẻ lập tức mở mắt.

Thời điểm Dương Thần mở mắt, tất cả mọi người trong đại sảnh lập tức quỳ xuống không thể phản kháng, mọi vật trong đây đều bị một lực lượng thần bí nào đó chấn vỡ, từ trên trời một luồng ánh sáng chứa tất cả màu sắc của thế giới chiếu xuống người hắn, con mắt thay đổi, đồng tử biến mất chỉ còn con mắt chứa vô vàn điểm sáng, giờ phút này Dương thần như một vị thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Dương Thần thấy cảnh tượng như vậy cũng vô cùng chấn kinh, lập tức nhắm mắt lại rồi từ từ đáp xuống. Mọi người đang quỳ chợt cảm thấy có thể cử động, vài người lập tức đứng lên với ánh mắt khiếp sợ nhìn Dương Thần, chỉ là mở mắt mà cũng gây ra áp lực như vậy, bây giờ sau lưng họ còn ướt đẫm mò hôi đây này.

Dương Minh sau khi hồi phục đứng lên nhìn Dương Thần khó giấu khỏi vẻ sợ hãi.

– Nhi tử, ngươi đã thức tỉnh thuộc tính gì?

– Ừm, không biết, nhưng có vẻ là thuộc tính Vô.

Dương Thần đáp.

– Thuộc tính vô, này, ngươi nghe thấy bao giờ chưa?

– Ta chưa nghe thấy bao giờ!

-!!!, chẳng lẽ đây là thuộc tính không có trên thế giới này sao?

Mọi người nghe Dương Thần nói bàn tán rất xôn xao.

– Ca, mắt của ngươi bị sao vậy?

Dương Lan Nhi sau khi đứng lên lập tức chạy đến gần hỏi thăm.

– Ta không sao! Có vẻ mắt của ta biến đổi là do thức tỉnh cái thuộc tính này, con mắt đó gọi là Lục Đạo Thần Nhãn, là kĩ năng khi ta thức tỉnh thuộc tính, hiện nay nếu ta mở mắt là kĩ năng này lập tức thi triển khiến cho mọi người có tu vi hơn ta 1 đại cảnh giới lập tức quỳ xuống, phụ thân và các trưởng lão tuy tu vi điều là Nguyên anh kì nhưng không mạnh bằng ta nên vẫn phải quỳ, muốn ngừng thi triển kĩ năng này chỉ còn cách nhắm mắt lại.

Mọi người nghe Dương Thần nói lập tức trong lòng có vô vàn câu hỏi:

– Cái gì mà thiên phú kĩ năng? Lục Đạo Thần Nhãn?

– Trưởng lão chúng ta và cha ngươi vẫn yếu hơn một tên chưa tu luyện như ngươi sao?

– Cái kĩ năng khiến mọi người quỳ trong phạm vi không hơn hắn không quá 1 đại cảnh giới là thật à?

Dương Minh không biết nói gì cho phải, đành gãi đầu nói:

– Vậy bây giờ phải làm sao?

Dương Thần xoa cằm nghĩ một lúc rồi nói:

– Hiện tại ta không muốn người khác biết chuyện này, mong mọi người ở đây cố gắng không tiết lộ ra ngoài. Bây giờ phụ thân người lập tức thông báo cho toàn Thăng Long Thành ta và Lan Nhi đã thức tỉnh thất bại, như thế ta và Lan Nhi có thể yên tĩnh tu luyện.

– Ồ, còn nhỏ mà suy nghĩ thật sắc bén!

Mọi người nghe Dương Thần nói cũng gật đầu tán đồng, 2 anh em này là mầm móng vô cùng tốt, cần được bảo vệ cẩn thận không thể xảy ra việc gì được.

– Tốt, tốt, gia tộc không ngờ ta có cơ hội quật khởi rồi, ha ha…

Mọi người đang bàn tán về Dương Thần bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh vang lên một tiếng cười khản đặc, một thân ảnh già nua bước vào, mọi người đồng loạt cúi người cung kính:

– Lão tổ!

Người này chính là lão tổ Dương Gia – Dương Chiến, phụ thân của Dương Minh, bề ngoài nhìn như một người sắp chết nhưng ẩn chứa bên trong là một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, nghe nói đã gần chạm vào cánh cửa thành tiên rồi.

Dương Chấn đi đến gần phía Dương Thần, quan sát một lúc nói:

– Tốt! Tốt! không ngờ Dương Gia ta cũng có thể sở hữu hai thiên tài như vậy, Thần nhi, ngươi mau mở mắt nhìn gia gia.

Dương Thần nghe gia gia nói vậy liền mở mắt, con mắt chứa vô vàn ánh sáng xuất hiện, mọi người không tự chủ lập tức quỳ xuống, Dương Chiến lão tổ cũng không ngoại lệ. Thấy lão tổ đang phải quỳ mọi người lập tức hốt hoảng:

– Dương Thần, mau nhắm mắt.

Dương Thần nghe vậy lập tức nhắm mắt, mọi người lúc này mới có thể tự chủ được cơ thể, mới này vừa phải chịu áp lực giờ vì câu nói của lão tổ mà phải bị hành hạ tiếp khiến họ vô cùng mệt mỏi. Dương Chiến lão tổ sau khi đứng lên vô cùng chật vật, hắn không ngờ Dương Thần lại mạnh như vậy, đến cả lão – một người đạt đến Thần anh kì nhưng cũng không chịu nổi áp lực này.

Dương Thần hiện nay cảm giác vô cùng thoải mái, cảm giác được trang bức quả là vô cùng thoải mái, sau này phải cố gắng phát huy mới được.

Dương Chiến lão tổ chắm chú nhìn Dương Thần sau đó quay sang nói với Dương Minh:

– Lập tức thống báo cho toàn thể mọi người trong Thăng Long Thành hai đứa cháu này của ta là phế vật không thể tu luyện nên đã bị đuổi ra khỏi Dương Gia, ta bây giờ sẽ dẫn hai đứa đi vào trong Linh Mạch tu luyện, ước chừng tầm 10 năm mới xuất quan, các ngươi nhớ lầm cho sạch sẽ.

Nói rồi lập tức ôm Dương Thần cùng Dương Lan Nhi biến mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN