“Đệt mợ! Mày còn là con người nữa không vậy?!”
“Mau cút đi, không thấy ông đây đang buồn ngủ hả!”
“Đệt, ăn mảnh đúng không, ăn mì tôm mà còn không biết chia cho anh em một hớp nước dùng!”
“Anh Cẩu, bọn ở trường bên hẹn anh solo!”
“Thưa chị, thư tình của chị đây ạ”.
“Không nhận, bà mày mãi mãi là người độc thân xinh đẹp”.
“Mẹ tao hôm nay lại cằn nhằn chuyện tao mặc váy, mỗi lần mặc váy ra ngoài bà ấy đều lải nhải không dứt, phiền chết mất thôi!”
Trong phòng học, Thịnh Uyên xác nhận trong ngăn bàn không có sách, cuối cùng cũng chịu rút cái đầu năm sắc màu của bản thân ra ngoài, kẻ đang đứng ở ngay trước bàn oán giận chuyện mặc váy đập ngay vào mí mắt cậu.
Giới tính: Nam.
Thịnh Uyên: “…”
Mẹ cậu đã để cho cậu mặc rồi, cậu hãy nhún nhường cô một chút đi.
Người ta nói lớp học là vườn hoa bồi dưỡng ra những đóa hoa của Tổ quốc, nhưng hiện giờ, Thịnh Uyên như đang bị lạc giữa một cái chợ bán đồ ăn.
Người ăn mì tôm, người đánh bài, người trang điểm, người đi ngủ…!làm gì cũng có, chỉ không có học tập.
Trước kia khi đi học, hiệu trưởng từng nói, trường học giống như một ngôi nhà, Thịnh Uyên vốn tưởng rằng chỉ nghe rồi thôi, nào ngờ lúc này…!cậu nhìn lại.
“Có giấy không, tao muốn đi vệ sinh”.
Thịnh Uyên: “…”
Nó thật sự giống như một ngôi nhà.
Tiếng ồn ào xung quanh ầm ĩ tới độ màng nhĩ của cậu chấn động dữ dội.
Trên bục giảng giáo viên Toán học đang kiệt sức khàn giọng, cố giữ chút phẩm giá cuối cùng của một người giáo viên giảng dạy cho con người.
Vị giáo viên nam giới trung niên ăn mặc theo đúng tiêu chuẩn suit ba mảnh: áo kẻ sọc, quần âu, trên miệng còn treo chiếc micro nhỏ của máy khuếch đại âm thanh trợ giảng, thế nhưng tác dụng không có là bao.
Vậy mà thầy không chịu từ bỏ, kéo cổ họng gào lên với mục đích rót tri thức vào trong tai của học sinh.
Dù cho căn bản không có người nào chú ý đến thầy, thầy vẫn ra sức diễn kịch một mình một vai như cũ.
Chỉ cần liếc mắt cũng có thể hoàn toàn nhìn ra, người thầy giáo này đã bị đạo đức nghề nghiệp mạnh mẽ bắt cóc.
Tình huống đã thành như vậy cũng không chịu từ bỏ việc giảng dạy giáo dục cho con người.
Mà Thịnh – học sinh giỏi cấp tỉnh – Uyên, giờ đây đang nhuộm một quả đầu năm màu rực rỡ, gần như đã hoàn hảo hòa nhập trong cái gia đình lớn tự do quá đà này.
Nhưng xưa nay Thịnh Uyên luôn đầy bụng thi thư từ ngữ hoa mỹ, khí chất trên người khác hẳn những kẻ còn lại, sống lưng thẳng như thước tựa gốc tùng mạnh mẽ ngạo nghễ vươn lên, phân chia giới hạn với hoàn cảnh xung quanh cậu.
[Hệ thống: Cậu đang tự cao quý nỗi gì?]
Thịnh Uyên: “Vị hệ thống này, mong cậu đừng sử dụng những từ ngữ kỳ quặc khi nói chuyện”.
[Hệ thống: Tôi kỳ quặc chỗ nào cơ?]
Thịnh Uyên: “…”
Càng kỳ quái hơn.
Thịnh Uyên đã bước chân vào thế giới này hai ngày, những chuyện cậu gặp được trong mỗi ngày đã giúp tam quan của cậu không ngừng đổi mới.
Nhất là hệ thống trong đầu, đây chính là nha hoàn hồi môn đi theo cậu xuyên tới thế giới mới.
Vào thời điểm đó cậu đang mải thay mặt nhà trường nhiệt tình phát biểu trên sân vận động: “Phương châm cuộc sống của tôi là: Đã làm phải làm tốt nhất, đã cạnh tranh phải cạnh tranh vị trí đứng đầu”.
Một giây sau, Thịnh Uyên liền bị rớt xuống sông, sặc nước.
Mặc dù cậu không biết bơi nhưng dựa trên năng lực học tập kinh người, cậu đã học được kiểu bơi chó của con cún đang đùa giỡn trên sông cách đó không xa, trèo được lên bờ.
Trong đầu vang lên âm thanh máy móc.
[Hệ thống: Đã sẵn sàng trở thành thiếu niên hư hỏng mạnh mẽ nhất chưa?!]
Dưới tình huống tràn ngập nghi ngờ, Thịnh Uyên trả lời lại: “Chưa”.
[Hệ thống: Không sao, dưới sự dẫn dắt của tôi, cậu sẽ trốn học đánh nhau, không học hành không nghề nghiệp, vi phạm kỷ luật đánh lộn đủ kiểu, trở thành thiếu niên bất lương số một người người nghe tên đã hoảng sợ].
Thịnh Uyên đã từng đọc qua một số cuốn tiểu thuyết có hệ thống, đoán được đại khái tình trạng bản thân hiện giờ, cậu đã xuyên không.
Nhưng cậu không hề đồng ý với nội dung lý luận hệ thống mới nêu rõ.
“Xin hỏi, tôi có thể không chấp nhận được không?”
[Hệ thống: Đương nhiên là có].
Thịnh Uyên khen ngợi: “Không ngờ hệ thống các cậu còn được nhân tính hóa đến trình độ này”.
Một giây sau, hệ thống mở miệng: [Đếm ngược thời gian tử vong của ký chủ: Ba, hai…]
Thịnh Uyên: “…”
Dưới hành vi ép mua ép bán lưu manh của hệ thống, Thịnh Uyên đành phải chấp nhận ràng buộc với nó.
Đối phương nói với cậu về điều kiện để cậu có thể tạm thời sống sót ở trong thế giới này.
Đại khái là làm chút chuyện thiếu đạo đức, trở thành thiếu niên hư hỏng, tranh thủ đạt được giá trị bất lương và điểm sinh mệnh (HP).
Nếu như cậu muốn triệt để thoát khỏi sự uy hiếp tính mạng, tháo bỏ ràng buộc với hệ thống quay trở về với sự tự do thì cậu phải biến thành người xuất sắc nổi bật trong giới bất lương, vượt qua vị thủ lĩnh bất lương nổi tiếng của thành phố này, trở thành vị thủ lĩnh mới của giới.
Quả thật đúng với ba chữ sống tạm bợ.
Thịnh Uyên ngồi bên bờ sông, cơn gió cuối xuân gần chuyển thành gió hè thổi tới, cậu không phải người quen nói lời thô t.ục thế nhưng lúc này trong miệng cũng đã phát hiện ra tín hiệu điện tử.
Cuộc đời đẹp đẽ như beep.
[Hệ thống: Nhưng cậu cứ yên tâm, những người được Chủ thần lựa chọn xuyên tới thế giới khác đều được tặng món quà tân thủ bao gồm 50HP.
Mỗi ngày trôi qua cậu phải tiêu hao 5HP, gói quà tân thủ đủ cho cậu tiếp tục sinh mạng hết 10 ngày, là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, cậu hãy vui vẻ chút đi nào!]
Thịnh Uyên hỏi ngược lại: “Vui cái gì đây?”
[Hệ thống: Cậu có thể sống thêm mười ngày].
Thịnh Uyên: “Cậu có biết nếu như tôi không bị đưa tới đây thì tôi sẽ sống như thế nào không?”
[Hệ thống: Thế nào?]
Thịnh Uyên: “Sống hết cả đời”.
[Hệ thống:…]
Rất hợp lý.
Nhưng tôi không nghe đấy.
Thịnh Uyên phủi mông đứng dậy, dựa theo ký ức lên đường trở về nhà.
Dọc con đường đi, cậu đã đụng phải đám thiếu niên bất lương không có việc gì làm lang thang bên đường đến bốn năm bận.
Từng đoạn đường khác nhau nhưng phong cảnh giống hệt làm cho cậu nhớ tới bộ phim trước đó cậu đã từng xem qua – Người trong giang hồ.
Vào thời điểm đó, bộ phim ấy đã nổi tiếng khắp cả nước và thậm chí đã dẫn tới một số hiệu ứng dậy sóng.
Phỏng chừng ở trong thế giới thiếu niên hư hỏng này, nó đang là một trào lưu.
Khi về đến nhà, phát hiện ra phụ huynh nhà mình thời còn trẻ cũng từng là những kẻ bất lương, Thịnh Uyên giống như một giọt nước đã nhỏ vào trong thau mực, sinh ra nỗi hoài nghi với cuộc đời mình.
Ngày hôm sau cậu lựa chọn lên đường tới trường.
Học tập là niềm yêu thích của cậu, lớp học khiến cậu trở nên hạnh phúc.
Sau đó khi tới lớp học cậu mới phát hiện ra, ở trong giờ học lớp học căn bản không có người nào nghe giảng! Không có! Ai học!
Tựa như trái phải cuộc đời của cậu đang dùng hình ép cung, hung tợn tát cho cậu hai cái tát.
Chỉ có thằng nhỏ như mày mới thèm đi học thôi!
Hệ thống giống như một bác lao công cần mẫn tẩy rửa não bộ của cậu.
[Hệ thống: Sao rồi? Thoải mái tự do có phải cực kỳ sảng khoái hay không.
Nhiệm vụ sau này của chúng ta còn sảng khoái hơn nữa đấy.
Nào là bắt nạt người nhỏ yếu, nào là đánh nhau, thu phí bảo kê, khiêu khích bang phái…]
Chuyện gì thất đức chúng ta cũng làm, ranh giới cuối cùng ở xa vô cực.
Thịnh Uyên không đáp lời mặc cho hệ thống ồn ào náo nhiệt trong đầu, cậu hết lục túi áo túi quần đồng phục lại lật tìm cặp sách, lấy ra được chút tiền tiêu vặt.
[Hệ thống: Đúng rồi, cậu còn chưa đặt tên cho tôi đâu, mau mau gọi ra một cái đi nào].
“Tên?” Hệ thống xấu xa, tên gọi của nó chắc hẳn cũng phải nghiêng về tính chất thật bùng nổ.
Thịnh Uyên hỏi thăm ý kiến của nó: “Cậu muốn được gọi là gì?”
[Hệ thống: Tôi không có nhiều yêu cầu về tên, dù sao thì những thứ bình bình đạm đạm mới là cuộc sống thật sự].
“Vậy cậu họ Bình hay họ Đạm?”
[Hệ thống: Họ Thật].
Thịnh Uyên nhíu mày: “Cậu chắc chắn chứ?”
[Hệ thống: Đương nhiên!]
“Được rồi, Thật Thiếu Đạo Đức”.
[Hệ thống: Mẹ kiếp!!!]
Thịnh Uyên: “Đùa cậu đó, Thật Nỗ Lực có được không?”
Hệ thống nín lặng không đáp lời được.
Thịnh Uyên: “Sao thế?”
[Hệ thống: Cậu gọi tôi là Thật Thiếu Đạo Đức đi cho rồi].
Thịnh Uyên: “…”
Phấn đấu nỗ lực quả thực là một sự nhục nhã đối với hệ thống bất lương như nó.
Sống qua một ngày, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi nửa tiếng trước khi buổi tự học tối bắt đầu, Thịnh Uyên ra khỏi trường học.
[Hệ thống: Cậu đi đâu đó?]
Thịnh Uyên mang theo sự cáu gắt của nam sinh đúng lứa tuổi: “Bớt quản”.
Giọng điệu cao lên giống như đang trêu ngươi người khác.
Phương thức thu thập được giá trị bất lương và giá trị sinh mệnh hơi khác biệt.
Giá trị sinh mệnh chỉ có thể nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra nhưng giá trị bất lương thì không giống như vậy, chỉ cần làm một vài chuyện thiếu đạo đức thông thường là giá trị bất lương đã có thể tăng lên.
Giống như hiện giờ nếu như cậu giẫm lên bãi cỏ để đi, giá trị bất lương sẽ bắt đầu tăng trưởng.
Ngược lại nếu như cậu làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận thiếu niên hư hỏng, giá trị bất lương sẽ bị giảm bớt.
Thịnh Uyên cảm nhận được hôm nay khi cậu nghe giảng giá trị bất lương của cậu đã bắt đầu chậm rãi tụt xuống.
Khi giá trị bất lương giảm xuống con số âm, mỗi giá trị bị tụt sẽ triệt tiêu 10HP.
Mà lúc này giá trị bất lương của Thịnh Uyên còn 25 điểm, đây chính là số điểm được lưu giữ bởi ấn tượng của người khác đối với mái đầu năm màu của cậu.
Xung quanh trường học đầy đủ các loại cửa hiệu, Thịnh Uyên tùy tiện chọn một tiệm cắt tóc bước vào trong.
Gội đầu xong ngồi xuống ghế, thợ cắt tóc nhai nhai chiếc kẹo cao su, quen miệng hỏi thăm: “Muốn cắt đầu máy bay hay đầu pháo nổ?”
Thịnh Uyên: “Đều không phải”.
Anh thợ cắt tóc lấy tông đơ ra khỏi kệ chứa đồ: “Đầu trọc à”.
Thịnh Uyên: “…!Nhuộm đen cắt ngắn, cảm ơn ạ”.
Anh thợ cắt tóc cúi đầu đánh giá Thịnh Uyên: “Cậu…”
Thịnh Uyên bị anh ta thăm dò, cả người không thoải mái.
“Sao thế ạ?”
“Cậu bé lễ phép đấy nhỉ”.
Thịnh Uyên: “…”
Lời nói của đối phương mang theo chút khinh bỉ sâu xa.
Thịnh Uyên từ tiệm cắt tóc đi ra, mái đầu ngũ sắc đã biến thành mái tóc ngắn ngủn thoải mái.
Không còn mái tóc hút mắt kia, ngũ quan của cậu càng thêm rõ ràng hơn.
Lúc trước liếc mắt sơ qua chỉ toàn thấy màu sắc, hiện giờ trọng tâm tầm nhìn đã rơi trở về gương mặt của cậu.
Ngũ quan của Thịnh Uyên rất rõ ràng, mày rậm mắt to, cả người gọn gàng sạch sẽ, phát triển đầy đủ cao một mét tám mươi.
Ngoại trừ tâm trạng ủ rũ thì dáng hình thiếu niên bừng bừng sức sống không khác gì trời xuân tháng tư.
Bởi vì mất đi bộ lông năm màu, giá trị bất lương của Thịnh Uyên rớt từ 25 xuống tận 15.
Hệ thống đau đớn vô cùng, dù sao thì mục đích của nó chính là dẫn dắt Thịnh Uyên trở thành vị thiếu niên bất lương mạnh mẽ nhất.
Nhưng cậu trai mới cắt ngắn kiểu tóc đã như phẫu thuật thẩm mỹ, từ một kẻ có tư tưởng thời trang không thịnh hành biến thành một cậu trai cool ngầu sạch sẽ.
[Hệ thống: Cậu định trốn tự học tối sao?]
Thiếu niên hư hỏng cần phải trốn học!
“Không phải.
Tôi muốn đến tiệm mua kính”.
[Hệ thống: Cậu cần kính để làm gì?]
Âm cuối của Thịnh Uyên nâng cao hơn: “Cậu đoán xem”.
[Hệ thống: Giả ngầu?]
Thịnh Uyên nhe hàm răng trắng tươi cười: “Nhìn bảng đó”.
[Hệ thống:…]
Không ngoài dự đoán, giá trị bất lương của Thịnh Uyên tiếp tục giảm xuống còn 5 điểm.
Cửa hiệu kính mắt quanh trường có giá cả phải chăng, cửa hàng lại đang diễn ra hoạt động.
Thịnh Uyên mua một cặp kính cận, rút thăm may mắn trúng thưởng ngay một cặp kính râm bằng nhựa trị giá 10 tệ.
Thịnh Uyên cầm cặp kính cận đã chọn lựa xong tới trước gương, hệ thống nhìn cậu trai cool ngầu trong đó.
Thịnh Uyên đeo kính lên nhìn vào.
[Hệ thống:…]
Cậu trai kia.
Sao chênh lệch có thể lớn đến vậy?
[Hệ thống: Cậu đeo kính lên xấu đi tận tám độ].
Thịnh Uyên: “Không sao, nội tâm anh đây phong phú”.
Thịnh Uyên không quan tâm đến túi da bên ngoài, cậu quan tâm đến sự giàu có của nội tâm và linh hồn mình hơn.
Bước chân ra khỏi cửa hàng, giờ tự học tối cũng sắp bắt đầu.
Thịnh Uyên lên đường về trường chuẩn bị tự học buổi tối mặc kệ lời ngăn cản của hệ thống, nhất quyết không chịu quay đầu.
Khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ, những lời tục tĩu và tiếng đánh đập vào cơ thể con người vang tới bên tai cậu.
Thịnh Uyên theo tiếng động nhìn sang, trong con ngõ nhỏ có năm sáu kẻ trông dáng vẻ rất lưu manh đang vây thành một bức tường người.
Người ở đối diện họ đang ngồi liệt trên mặt đất chảy máu đầy đầu, chịu đựng những cú đá không thèm phản kháng.
Bàn tay cậu ta như không có xương rũ xuống mặt đất, hiển nhiên đã mất đi ý thức.
Mặc dù mặt mũi người kia đã bị đánh bầm dập nhưng Thịnh Uyên vẫn nhận ra, đây là cậu trai được bạn học cùng lớp với cậu gọi tên là anh Cẩu.
Mấy kẻ kia không hề ngừng tay, tiếp tục bạo hành xác chết của người đã hôn mê.
“Mẹ nó, không phải mày bảo mày giỏi lắm à?! Không phải mày rất to miệng sao?! Sao lại không nói gì nữa rồi?!”
“Mấy hôm trước thằng oắt này dám dương oai giễu võ trên địa bàn của anh Ngô,tao còn tưởng nó có năng lực lắm cơ đấy.”
Nói xong, kẻ kia nhổ một ngụm nước bọt lên người đang ngồi trên mặt đất.
“Này”.
Phía sau vang lên tiếng gọi, mấy kẻ lưu manh quay đầu, chỉ thấy một cậu mọt sách vóc người cao lớn, hai tay nhét trong túi, đeo kính cận đứng ở đó.
Tóc vàng cầm đầu phát hiện đồng phục học sinh trên người cậu giống với người đang ngồi trên mặt đất: “Mày tới cứu nó?”
Thịnh Uyên cân nhắc một chút: “Cứ xem là vậy đi”.
Tóc vàng nhếch mép: “Mày là người từ nơi nào tới?”
Thịnh Uyên quay đầu nhìn lại biển báo bên đường.
“Từ bên đường Nhân Dân của thành phố tới”..