Hệ Thống Trẻ Em Hư - Chương 105: 105: Kết Thúc Cốt Truyện Chính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Hệ Thống Trẻ Em Hư


Chương 105: 105: Kết Thúc Cốt Truyện Chính


Thanh Bắc, phòng ký túc xá 101.
“Thịnh Uyên, mày có thấy cà vạt của tao vất ở đâu không?”
Trịnh Tử Lộ đang tìm đông tìm tây trong ký túc xá, rõ ràng hôm qua trước khi đi ngủ, cậu ta đã chuẩn bị đầy đủ trang phục đặt trên ghế ngồi.
Thịnh Uyên đi từ trong nhà vệ sinh ra, thân hình cao gầy, ngũ quan sắc nét, mái tóc được cắt sửa gọn gàng sạch sẽ, mang đến cảm giác đàn anh khóa trên đẹp trai được muôn vàn bạn học hoan nghênh.
Thật Nỗ Lực cũng bình luận như vậy.
[Hệ thống: Trông cậu giống một đàn anh khóa trên được người người mến mộ.]
Thịnh Uyên: “Thì đúng như thế mà.”
Thật Nỗ Lực:…
Thằng chó.
Hôm nay là ngày kỷ niệm 50 năm thành lập trường trung học phổ thông số 1, trường học mở rộng cánh cửa, đón chào học sinh cũ về trường thăm.

Thịnh Uyên và Trịnh Tử Lộ là hai vị đàn anh đã đạt được thành tích học tập xuất sắc, thay mặt các học sinh cũ trong trường trở lại tâm sự cùng các đàn em.
Trịnh Tử Lộ tìm nửa ngày vẫn không tìm được chiếc cà vạt màu hường sến sẩm của mình đâu, chán chường ngồi xuống ghế.
“Bầu trời của tao sẽ không bao giờ sáng lên nữa!”
Thịnh Uyên:…
Thật Nỗ Lực:…
Bầu trời của thằng oắt này đã bao giờ sáng đâu.
Thịnh Uyên vỗ vỗ vai cậu ta, tốt bụng mỉm cười: “Không sao đâu, không đeo cà vạt cũng đẹp trai lắm.”
Trịnh Tử Lộ ngẩng đầu: “Thật?”
Thịnh Uyên: “Giả.”
“…”
Trong phòng 101 vàng ra tiếng hét kinh thiên động địa.
“Thằng chó!!!!”
Cuộc đời con người luôn có những khoảnh khắc tiếc nuối, sau khi Trịnh Tử Lộ ngồi lên xe, cậu ta vẫn chẳng tìm ra được chiếc cà vạt hồng của mình.
Hai người họ thuê xe, Trịnh Tử Lộ ngồi ở bên ghế lái thắt dây an toàn, Thịnh Uyên cũng biết lái nhưng sau khi được trải nghiệm kỹ thuật lái xe đạp nhanh như chớp của Thịnh Uyên thời còn trung học, Trịnh Tử Lộ vẫn cảm thấy cứ để cậu ta lái xe thì hơn.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra tìm chỉ đường mình phải đi.
“Đầu tiên tới bên Đại học Thể dục thể thao rồi sang Học viện Mỹ thuật hả?”
Thịnh Uyên: “Chỉ cần tới đón Đầu Đinh với Kim An Châu thôi, Hạ Chi Kỳ và bé mập đã tự đi rồi.”
“Được.” Trịnh Tử Lộ kéo cần số, chiếc xe vững vàng khởi động.
Kim An Châu đang che ô tránh ánh nắng mặt trời đứng ở ven đường chờ đợi, chẳng bao lâu đã trông thấy một con bọ cánh cứng nhỏ* chậm rãi bò tới.
Trông dáng vẻ bình thường không có gì đặc biệt của nó, lòng Kim An Châu đã hơi ghét bỏ.
Cho đến tận khi cánh cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt đẹp trai sáng ngời xuất hiện.
“Anh Thịnh!”
Thịnh Uyên: “Đi thôi, cậu ngồi lên ghế trước đi.”

Kim An Châu ngượng ngùng nũng nịu: “Anh Thịnh à, anh còn nhớ em say xe nên nhường ghế trước cho em đó sao?”
Trịnh Tử Lộ: “Thằng chó đó nó muốn ngồi một mình ở hàng dưới để ngủ đấy.”
Kim An Châu:…
Tôi không nghe, tôi không nghe.
Sau khi tới Đại học Thể dục thể thao đón được Đầu Đinh, mấy cậu trai cùng nhau lái xe đi về trường trung học phổ thông số 1.

Xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ, trong quãng đường đi Trịnh Tử Lộ không ngừng réo gọi Thịnh Uyên.
“Thịnh Uyên, giấy phép lái xe của tao để chỗ nào, tao quên mất rồi.”
“Thịnh Uyên, lúc ra ngoài mày có nhớ bỏ nước vào trong túi không?”
“Thịnh Uyên…”
Kim An Châu ngồi ở bên ghế phụ: “Sao mấy chuyện này cậu cũng bắt anh Thịnh phải nhớ thế hả, cậu không sợ…”
Trịnh Tử Lộ: “Sợ gì?”
Kim An Châu nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu không sợ Dụ Tả Kim đánh cậu?”
Trịnh Tử Lộ lập tức giật thót lên, cậu ta nghĩ lại khoảng thời gian bầu trời không thể sáng thời còn học trung học phổ thông số 1, tật xấu hay quên này đúng thật phải mau sửa chữa.
“Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp.”
“Nói lời tạ ơn để làm gì, cứ gửi phương thức liên lạc của trai đẹp Thanh Bắc cho tôi là được.”
Mấy người đi tới trường trung học phổ thông số 1, từ xa xa đã trông thấy Hạ Chi Kỳ đứng ở cổng trường chờ.

Lần thi đại học ấy, Hạ Chi Kỳ có thể nói là một chú ngựa ô chẳng ai ngờ được, mặc dù không thể thi đỗ trường đại học Thanh Bắc có tiếng tăm, nhưng vẫn đỗ một trường đại học có danh tiếng mà rất ít học sinh khác có thể với tới.
Nhìn Hạ Chi Kỳ đang đứng ở cổng trường chào hỏi các đàn em.
Đầu Đinh bày tỏ nét mặt ghét bỏ: “Anh ấy đang làm cái quái gì vậy?”
Kim An Châu: “Giả bộ cool ngầu chứ sao”.
Hạ Chi Kỳ cảm nhận được ánh mắt ác ý đang nhìn về phía mình, vừa liếc sang đôi mắt vốn đang sáng ngời lập tức biến thành ngẫn ngờ ngớ ngẩn, trông không khác gì một cậu ngốc đứng ở cổng thôn.
“Anh Thịnh!!!”
Cả cánh tay như biến thành sợi mì vung vung vẩy vẩy.
Đám người:…

Cho dù Thịnh Uyên đã tốt nghiệp nhưng cậu vẫn luôn là nhân vật nổi tiếng mà mỗi lứa học sinh mới trong trung học số 1 đều sẽ nhắc đến.

Thân không còn ở giang hồ, nhưng truyền thuyết của cậu vẫn còn tồn tại ở đó.
Đầu Sắt vẫn đang dẫn dắt các học sinh khối 12, thế nên tóc trên đầu thầy càng ngày lại càng ít.
Là một học sinh thầy thương mến nhất, Thịnh Uyên trở về thăm thầy đương nhiên cũng phải mang theo chút ít tấm lòng.
Đầu Sắt: “Về là được rồi, mua quà làm gì chứ.”
Thầy bóc vỏ hộp quà ra, thấy được một bộ tóc giả.
Thịnh Uyên: “Thầy thích không ạ?”

Năm giây sau, cánh cửa văn phòng giáo dục đóng sầm vào ngay trước mặt của Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên cười khẽ: “Thầy ấy quá cảm động, đóng cửa tự mình trốn trong phòng làm việc để khóc thầm đây mà”.
Thật Nỗ Lực:…
Chó à, con mắt nào của cậu nhìn ra điều đó vậy.
Điện thoại di động rung lên báo hiệu tin nhắn đến, Kim An Châu đang đứng ngay bên cạnh cậu.
Thịnh Uyên ấn mở tin nhắn, bên trong là một đoạn video do Dụ Tả Kim gửi tới.

Theo lý mà nói chắc hẳn bây giờ hắn cũng chỉ vừa mới xuống khỏi máy bay, đoạn video này có lẽ là hàng tồn kho trước đó đã từng quay chụp.
Kim An Châu chỉ trông thấy hình ảnh mở đầu video, trong vùng sáng mờ nhạt có một cơ thể để trần thân trên và một chiếc quần dài màu xám miễn cưỡng treo bên hông người đó.
Cậu ta trợn to hai mắt, mẹ nó, cái dáng người này!
Cậu ta muốn xem ID của người này để trở về lên mạng tìm kiếm, vóc dáng của kẻ này sao có thể ngon quá vậy!
Kim An Châu: “Anh Thịnh, anh còn xem cả video của mấy anh trai gợi cảm như thế này cơ à?”
Thịnh Uyên nhấn tắt màn hình điện thoại.
[Hệ thống: Cậu ta cũng biết cách ăn nói ghê.]
Tuy rằng hai bên đã đăng ký kết hôn, mối quan hệ vô cùng ổn định, nhưng Dụ Tả Kim càng dính người hơn hẳn trước đây, ba hôm hai lần chạy về.

Vì sợ Thịnh Uyên không còn hứng thú với hắn, hắn còn thay đổi đủ cách để tạo cảm giác mới mẻ cho cậu.
Ban đầu Dụ Tả Kim khinh thường làm những việc ấy nhưng người đồng nghiệp nam cũng cùng làm người mẫu với hắn nói với hắn rằng làm những việc như thế sẽ có lợi, khiến tình cảm trở nên vững chắc hơn.
Những đoạn video ngắn ra đời từ khi đó, hai người họ đã từng ăn mặn trước khi Thịnh Uyên bước chân vào trường đại học, sau khi ăn tủy biết vị, tất cả mọi thứ đằng sau đã chẳng thể nào vãn hồi.
Một thời gian nọ Dụ Tả Kim chăm chỉ gửi video tới, Thịnh Uyên cũng muốn đáp lễ một lần.

Cậu nhớ rằng chân của mình đẹp mắt nên đã quay chụp một đoạn trả lời lại.
Dụ Tả Kim ở nước ngoài còn đang làm việc, lập tức đặt vé máy bay chạy về nước ngay.
Dụ Tả Kim: Quay chụp tạm dừng, tôi phải về ôm vợ!
Anh quản lý đã sớm quen với tình trạng ba hôm hắn lại chạy về một lần nên chỉ cần Dụ Tả Kim vẫn còn quay lại thì anh đã chẳng mong chờ gì hơn.
Sự nghiệp của Dụ Tả Kim phát triển cực kỳ tốt đẹp, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã lên được trang bìa của hai tờ tạp chí lớn.

Tỉ lệ vóc dáng ông trời ban tặng, cộng thêm sự cố gắng ngày ngày ngâm mình trong phòng tập thể dục thể thao, kiểu tóc Zeus Dụ Tả Kim để đợt trước đã biến thành phong trào vô vàn người theo bước.
Thịnh Uyên đang nhớ lại xem hai người họ đã bao lâu không gặp mặt, cũng chưa tới được quá nửa tháng.

Nhưng tuy rằng mỗi ngày đều gọi video thì cảm giác vẫn không thể nào giống được.
Dụ Tả Kim gửi tới điện thoại di động cậu vị trí khách sạn hắn đang ở.
Thịnh Uyên nheo mắt lại.
Đến rồi, thế cờ sống chết ấy.

Đôi tình nhân nhỏ yêu xa gặp mặt, lần nào cũng kề cận cái chết một lần.

Lúc trước hiếm lắm có lần hai người họ phải xa cách hơn hai tháng, hôm Dụ Tả Kim bay về, một bữa cơm cả hai cũng chả thèm ăn, từng lần từng lần từ mười giờ sáng đến tận mười hai giờ tối.
Lúc Thịnh Uyên đi vào trong hội trường của trường trung học phổ thông số 1 chuẩn bị bài phát biểu, tiếng vỗ tay bên dưới chấn động màng nhĩ.
“Đó là đàn anh Thịnh đấy!”
“Đọc nhiều bài viết như thế cuối cùng cũng trông thấy người!”
“Anh ấy đẹp trai quá, anh ấy có bạn gái chưa?”
“Bà không ăn dưa sao? Anh ấy có bạn trai rồi!”
“Bạn trai á?!!!”
“Bà có biết đại ca Dụ không, lên diễn đàn tự tìm kiếm đi.”
“Không cần tìm kiếm, lên thẳng trang web chính thức của trường mà xem, ảnh tuyên truyền của trường mình chính là hai người bọn họ”.
“Oa oa oa.”
Một lần ngắm nhìn này, một thế giới mới tựa như đã hé mở.
Lúc Thịnh Uyên đi xuống khỏi sân khấu, một đám đàn em nam có nữ có cuồng nhiệt nhao tới muốn nói chuyện cùng với cậu.
Bỗng một tiếng hét giết khỏi vòng vây xông ra.
“Đàn anh Thịnh ơi, bây giờ đàn anh Dụ đang làm gì thế ạ?”
Thật Nỗ Lực ngoi đầu lên.
[Hệ thống: Làm trai đẹp khoe thân ở trên mạng.]
Thịnh Uyên:…
Cậu ấy chỉ gửi video cho mình tôi thôi đó, cậu có hiểu không?

Ở nơi khác, thầy Lý ngồi trong văn phòng bộ môn Vật lý ngắm nhìn những học sinh đang trở về gặp gỡ giáo viên cũ của mình, riêng nơi thầy ngồi chẳng có mấy ai tới.
Một vị giáo viên trẻ tuổi mới về trường cười thầy: “Tình cảm thầy trò của thầy Lý không tốt lắm nhỉ.”
Thầy Lý cố nén giận: “Do tôi quá bận rộn giảng dạy cho các học sinh khác thôi, tôi bận lắm, tôi bận lắm.”
Ngay lúc ấy, cánh cửa của văn phòng bị gõ vang.
Thầy Lý mệt mỏi cất tiếng hỏi: “Ai vậy?”
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, một đôi chân dài bước vào.
Dụ Tả Kim: Lão già, là tôi đây.
Khí chất trên người hắn rất độc đáo, hơi thở mạnh mẽ, từ sau khi trở thành người mẫu bầu không khí quanh người bỗng như mang theo chút cảm giác kỳ lạ, ngăn cách bản thân hắn với những người bình thường.

Bề ngoài phóng khoáng, vóc dáng xuất chúng, vừa xuất hiện ở đâu đã lập tức biến thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Thầy Lý ngẩn ngơ vài giây, đứng dậy ôm lấy hắn.
“Thằng học trò ngỗ ngược này, thầy biết em sẽ trở về trường thăm thầy mà!”
Nhìn số học sinh ít ỏi về thăm thầy Lý, nét mặt Dụ Tả Kim không thể hiện chút thái độ gì, thậm chí còn hơi lạnh nhạt.

Thế nhưng hắn không nói ra lời phản đối cái ôm của thầy, chỉ nâng tay đưa túi giấy cho thầy.

Bên trong đấy có món quà hắn muốn tặng thầy, đồ hơi quý giá, nếu để Dụ Tả Kim rửa bát làm công thời cấp ba mua tặng thì có lẽ cả đời này cũng chẳng đủ mua về tặng được cho thầy.
Hắn đã mua vài món quà, lát nữa định đem tới cửa hàng thịt nướng tặng cho nhóm người bên đó.
Dụ Tả Kim không ở lại lâu, Thịnh Uyên còn đang đứng ngoài cửa chờ hắn.

Hai người họ mới gặp nhau đã như keo dính chặt, chẳng khác gì biết tự sản xuất ra 502.
Ở lại trường trung học phổ thông số 1 một ngày, lúc lễ kỷ niệm trường kết thúc thì Dụ Tả Kim theo chân Thịnh Uyên trở về Thanh Bắc luôn.

Ngày mai là hai ngày cuối tuần, vừa vặn để hai người họ trải qua thế giới chỉ có đôi ta.

Thịnh Uyên định quay về phòng lấy vài bộ quần áo.
Lúc Thịnh Uyên đi tìm quần áo thì Dụ Tả Kim ngồi trên giường chờ đợi cậu.
Vừa lúc Trịnh Tử Lộ cũng đang đi tìm quần áo mùa hè, tìm đông tìm tây mà vẫn không tìm ra vài món.
Cậu ta vô thức hỏi: “Thịnh Uyên này, mày có trông thấy quần lót tao để chỗ nào không?”
Một ánh mắt hung ác phủ lên người Trịnh Tử Lộ.
Cơ thể Trịnh Tử Lộ cứng đờ, chậm chạp quay đầu lại, đối mặt với đôi con ngươi đen nhánh của Dụ Tả Kim.
Hắn không thèm nói một câu gì nhưng dường như Trịnh Tử Lộ đã nghe thấy.
Dụ Tả Kim: Mày sống được đến ngày hôm nay là nhờ có pháp luật đấy.
Trịnh Tử Lộ:…
Tôi chỉ hỏi mỗi cái quần lót thôi mà!!!
Cậu ta run run.
Bầu trời của cậu ta sẽ không bao giờ sáng lên nữa!!!
Thịnh Uyên thu dọn xong đồ đạc, Dụ Tả Kim nhận túi xách theo cậu đi ra khỏi phòng 101.
Đến khách sạn cũng chẳng thèm giả bộ thêm, cởi thẳng áo thẳng quần, không thiết tha thứ trong sáng ngây thơ đợt trước.
Người hắn đang cháy phừng phừng.
Dụ Tả Kim vẫn luôn im lặng ít nói như hồi trước, nhưng ở chuyện thân mật giữa đôi bên đã biến từ kẻ da mặt dày trong âm thầm biến thành một kẻ da mặt dày trắng trợn.
Thịnh Uyên: “Vội vã như thế để làm gì?”
Tiếng nói khàn khàn thô ráp của Dụ Tả Kim đáp lại: “Anh đã mặc đồ trắng em thích nhất đấy.”
Chờ khi ý thức của Thịnh Uyên không còn mê man thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Cậu sờ lên bình nước đặt ở đầu giường, rót nước uống mấy ngụm.
Cuống họng cậu đã khàn đặc từ ngày hôm qua, còn Dụ Tả Kim lúc này đang ôm eo cậu, ghé vào trên eo cậu ngủ thật say, giống y một chú cún to vậy.
Thịnh Uyên chậm rãi cúi người xuống bên tai hắn nhẹ giọng nói gì đó.
Dụ Tả Kim mở mắt ra, lúc này bên tai hắn không đeo bộ phận máy móc của ốc tai điện tử, nhưng hắn có thể nghe được lời Thịnh Uyên nói với mình.
“Em yêu anh.”
Mỗi một buổi sáng hai người họ cùng thức dậy, câu đầu tiên mà Thịnh Uyên nói khi rời khỏi giường luôn là “Em yêu anh”.
Dần dần, ngay cả khi không có máy trợ thính, hắn cũng có thể nghe rõ lời tỏ tình của cậu.
Không có âm thanh nhưng lại vang vọng đinh tai nhức óc.
Hắn đã từng nghĩ rằng mình đứng trên vách núi cô độc một mình, nhưng khi quay đầu trở lại hắn bỗng phát hiện ra có người yêu thích hắn.
Thịnh Uyên là mùa xuân dài quý giá tồn tại trong cuộc đời hắn.
Hắn đứng dậy hôn lên đôi môi cậu.
Ánh mặt trời phủ lên cơ thể hai người họ, xán lạn rực rỡ.
Tình yêu của em đã xóa bỏ khiếm khuyết nơi anh.
Mùa xuân của Dụ Tả Kim vĩnh viễn không bao giờ tàn lụi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN