Hệ Thống Trẻ Em Hư - Chương 23: Anh Thịnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Hệ Thống Trẻ Em Hư


Chương 23: Anh Thịnh


“Sao Hạ Chi Kỳ còn chưa về?”
“Mẹ nó, không phải anh Cẩu lén lút trốn học rồi đó chứ?”
“Lén lút? Anh ấy quang minh chính đại ra ngoài, quang minh chính đại trốn học!”
Mấy cậu học sinh nói đùa.
Kim An Châu quay người: “Anh Thịnh, em xin báo cáo, Hạ Chi Kỳ trốn học”.
Từ khi lớp 6 có Thịnh Uyên, người trốn học đã không còn mấy.
Thịnh Uyên nhìn về phía vị trí của Hạ Chi Kỳ.
Chỗ ngồi đã trống không suốt một tiết, đúng là đã rời đi một khoảng thời gian dài.
Nhưng nền tảng cũ vẫn còn ở nơi đó, bắt thiếu niên bất lương tuân thủ quy củ không hề dễ dàng, thỉnh thoảng mới trốn học một lần thì cậu vẫn có thể mắt nhắm mắt mở.
Lúc này ngoài cửa có lớp 6 vang lên tiếng gọi.
“Thịnh Uyên, có trong lớp không?”
Đó là một khuôn mặt xa lạ.
Thịnh Uyên đứng dậy, đi ra ngoài lớp học.
“Tôi đây, sao thế?”
“Không có gì, nghe nói miệng mày khát nên tao tới đưa nước cho mày”.
Nụ cười xảo quyệt méo mó dần dần nhếch lên trên khuôn mặt cậu trai.
“Cho mày”.
Chai nước bị nhét vào trong tay Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên cúi đầu nhìn chai nước khoáng trong suốt.
Bên ngoài lớp vỏ chai có vệt máu đã được lau qua, giống như một tờ giấy tuyên thành trắng tinh đã bị mực nước xâm chiếm thấm ướt một góc.
Vô cùng đột ngột, vô cùng chói mắt.
Giọng điệu của kẻ kia âm u, gã ghé vào bên tai cậu nói.
“Con chó của mày rất nghe lời”.
Đồng tử Thịnh Uyên co rụt lại.
“Anh Thịnh!!”
Tiếng gọi của Đầu Đinh vang từ xa xa tới, hối hả lại hỗn loạn.
Thịnh Uyên xoay người.
“Anh Thịnh không xong rồi! Hạ Chi Kỳ! Hạ Chi Kỳ đã được đưa đến phòng y tế!”
Nhiệt độ trên hành lang giảm xuống trong nháy mắt, cơ thể Thịnh Uyên tựa như đột ngột bị đưa tới ngày đông rét buốt.
“Đi qua xem một chút đi.

Anh Thịnh~ anh Thịnh ơi~~” Kẻ kia lại giả vờ đáng thương bên cạnh Thịnh Uyên, giọng điệu quái đản: “Hạ Chi Kỳ kia đã gọi mày như thế đấy, ôi đáng thương quá, đáng thương quá đi”.
Thịnh Uyên nhìn gã, chai nước khoáng trong tay cậu vặn vẹo biến hình, gân xanh trước trán căng phồng.
Bộp—— Âm thanh vang lên đi cùng chiếc nắp chai nước bắn r4 ngoài, dòng nước ào ào trút xuống.
Đôi mắt luôn luôn bình thản đã mang theo sắc thái phẫn nộ và ghê tởm.
“Nước giao tới rồi, tao đi trước đây”.

Kẻ kia nói xong còn liếc nhìn đồng phục chỉnh tề của Thịnh Uyên: “Học sinh chăm ngoan cơ đấy, ha ha ha ha ha ha ha ha”.
Hốc mắt Thịnh Uyên đỏ tươi, Đầu Đinh xông lên giữ chặt cậu.
“Anh Thịnh, chúng ta mau tới đó xem sao!”
Mấy cậu trai chạy như bay tới phòng y tế.
Bác sĩ trường học đang đứng trước bàn chuẩn bị cồn đỏ và đồ băng bó.
Phòng y tế to lớn như thế nhưng chỉ có một chiếc giường được kéo rèm, bên trong cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến độ Thịnh Uyên có thể nghe thấy được âm thanh hoảng loạn trong cõi lòng mình.
Cậu nhanh chân bước vào, đi đến bên chiếc rèm trắng, bàn tay nâng lên khẽ run rẩy.

Sau khi siết chặt bàn tay bình tĩnh lại, cậu mới dùng sức kéo tấm rèm ra.
Con ngươi lập tức co chặt.
Hạ Chi Kỳ nằm trên giường, khuôn mặt sưng phồng, nửa mặt nhuốm máu.

Vì bị bạo lực tấn công nên con mắt đã bị thương, cho dù có cố gắng mở ra cũng chỉ mở được một khe hở nho nhỏ.
Hình như cậu chàng biết có người đang tới gần mình.
Cái đầu chậm rãi quay lại, cứng đờ không khác gì món đồ chơi đầu gỗ.
“Anh…!anh Thịnh”.
Thịnh Uyên đứng ở nơi đó.
“Ai làm”.
Hai bàn tay cậu siết chặt thành nắm đấm, mắt trợn to như thể muốn nứt ra: “Mẹ nó tôi hỏi ai đã làm!!!”
Gào thét giận dữ, lời nói thô t,ục, đó là biểu hiện thất thố cậu chưa bao giờ có.
Cậu phẫn nộ nhìn tất cả tình cảnh trước mặt, lồng ng.ực như bị chất một đống củi khô, cơn thịnh nộ càng cháy càng mạnh.
Học sinh tìm thấy Hạ Chi Kỳ vẫn ở lại trong phòng y tế chưa đi: “Nghe nói do nhóm Chử Vệ Thiên đánh”.
“Báo cảnh sát chưa?”
Phòng y tế im lặng.
Thịnh Uyên không thể tin được, “Không báo cảnh sát?”
Lúc này bác sĩ trường mới đi tới: “Sau khi cậu bé được đưa tới đây, cô chủ nhiệm Tiểu Đào lớp các em cũng đã đi điều tra camera rồi.

Chắc hẳn cậu bé này đi sang siêu thị bên kia sân vận động bằng con đường nhỏ không có camera, hơn nữa mấy trận đánh nhau ẩu đả của đám học sinh cá biệt trong trường đều do trường chúng ta tự mình xử lý”.
Thế giới này là như vậy, bất lương đã trở thành phong trào.

Nếu như bất cứ cậu thiếu niên bất lương nào đánh nhau cũng báo cảnh sát thì cả một ngày dài trường học sẽ chẳng thể yên.
Các địa phương khác cũng không xử lý được.
Càng khó giải quyết hơn chính là có rất nhiều thiếu niên bất lương đều đang trong độ tuổi vị thành niên, chỉ khi họ phạm phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng mới có thể đưa vào những trại giáo dưỡng.

Đám thiếu niên xấu luôn một mực tự hào về việc đùa giỡn với cảnh sát, có muốn bắt được cũng chẳng dễ dàng.
Bác sĩ trường học bắt đầu khử trùng vết thương cho Hạ Chi Kỳ: “Hơn nữa vết thương của cậu bé chưa đủ để giám định thương tích, mặc dù nhìn đáng sợ nhưng toàn bộ đều là vết thương ngoài da”.
Cô thở dài một tiếng.
Thịnh Uyên đứng sững ở nơi đó.
“Các trường học cũng giống như thế này sao ạ?”
“Cũng thế này”.
Hoàn cảnh tác động đến con người.
Thịnh Uyên cắn răng, nắm đấm run rẩy vì siết quá chặt.
Hạ Chi Kỳ chỉ đến siêu thị mua một chai nước.
“Anh Thịnh”.
Tiếng gọi nghẹn ngào và bất lực của cậu ấy không ngừng tuần hoàn trong não Thịnh Uyên.
Sắc mặt Thịnh Uyên khó coi, cậu xoay người tông cửa xông ra ngoài.
Đầu Đinh gọi: “Anh Thịnh!”
“Anh Thịnh!”
Cậu ta vội vã đuổi theo ra.
Thịnh Uyên trở về lớp 6, đi tới chỗ mình ngồi, thò tay lôi bức chiến thư trong ngăn bàn mình ra.
——
“Ha ha ha ha, bọn mày không được chứng kiến nét mặt của Thịnh Uyên lúc tao đưa nước cho thằng nhãi đó đâu”.
“Cực kỳ đặc sắc!!!”
“Sao mày không chụp ảnh lại?”
“Ha ha ha ha, không chụp ảnh lại tao cũng có thể nhớ cả đời, ánh mắt kia, tao sợ hãi lắm đó nha”.
“Mày nói xem nó nhìn thấy đàn em mình bị anh Chử đánh thành như thế liệu có sợ hãi đến mức không dám tới đánh nhau với anh Chử nữa không?”
“Ha ha ha ha ha, người ta tổn thương quá, tổn thương quá đi à, có khi sẽ xảy ra trường hợp đó đấy!”
Đám người tụ tập ở nhà ăn trường, Chử Vệ Thiên ngồi ăn cơm ở chỗ xa xa.
“Sao anh Chử lại ăn cơm nữa rồi?”
“Lượng cơm anh Chử ăn rất lớn, đâu phải mày chưa biết đến chuyện đó đâu”.
Mặc dù ăn nhiều nhưng tỉ lệ cơ thể vẫn hết sức tiêu chuẩn.
“Ôi, đấy không phải Thịnh Uyên sao?”
Một đám đang ồn ào nói chuyện phiếm, một kẻ trong đó nghiêng đầu nhìn sang bên, ánh mắt lập tức đóng đinh lên người Thịnh Uyên.
Những kẻ còn lại quay đầu.
“Đúng nó rồi”.
“Nó tới đây làm gì? Không phải hẹn mười giờ tối hả?”
“Tao đoán nó sợ nên đến xin tha đó”.
“Ha ha ha ha, tao cũng đoán thế”.
Gương mặt Thịnh Uyên tối sầm, trong tay nắm phong chiến thư, đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu bình thản: “Cậu là Chử Vệ Thiên?”
Trước mặt bị bóng tối che phủ, Chử Vệ Thiên buông đũa, lười biếng nâng đầu: “Phải”.
Hắn ta đánh giá người trước mặt.
Thịnh Uyên.
Một gương mặt mới lạ.
Trước kia chưa từng nghe tới tên, đột ngột xuất hiện trong giai đoạn hắn ta bị đình chỉ học.
Mái tóc vàng của Chử Vệ Thiên rất hút mắt giống y hệt con người hắn ta.

Hắn ta và Thịnh Uyên đối mặt nhau, trong con mắt không có cảm xúc gì chỉ có sự mất kiên nhẫn do có người quấy rầy hắn ta ăn cơm.
“Cậu đã dẫn người tới đánh Hạ Chi Kỳ.”
Chử Vệ Thiên ngồi trên ghế, ngửa người ra sau: “Là tao đấy, sao nào?”

“Tại sao cậu lại đánh cậu ấy?”
“Tại sao ấy hả?” Chử Vệ Thiên tỏ vẻ suy tư: “Để tao ngẫm lại”.
“A!” Hắn ta giả bộ giật mình: “Nhớ rồi”.
Đôi môi của hắn ta mở ra khép lại: “Không có lý do gì, chỉ đơn giản do tao ngứa mắt với nó”.
Nắm đấm của Thịnh Uyên co chặt.
“Mày nói xem có phải chút nữa thằng Thịnh Uyên này sẽ quỳ xuống cầu xin anh Chử bỏ qua cho nó không?”
“Ha ha ha, mày nhìn nó kìa, đứng im trước mặt anh Chử có dám nhúc nhích đâu”.
“Không phải nó đã đóng băng ở đó rồi đấy chứ”.
Ngay lúc cả đám đang giễu cợt, Thịnh Uyên bỗng cử động.
Cậu vươn tay túm lấy đầu Chử Vệ Thiên, nhanh chóng nện xuống, ấn thẳng vào trong đĩa cơm.
Rầm —— Một tiếng, những chiếc bàn được nối liền đều chấn động ba hồi.
Đĩa cơm vang ra âm thanh lạch cạch chói tai.
“Đm!!!”
“Anh Chử!!!”
Thịnh Uyên lạnh lùng chứng kiến tất cả, ném chiến thư trong tay vào đĩa cơm của Chử Vệ Thiên.
“Tao đã nhận được chiến thư của mày”.
“Thằng nhãi ranh, mày không muốn sống nữa hả!!!”
“Mẹ nó, mày ngông cuồng quá nhỉ?! Mày là thứ quái chứ!”
“Hôm nay tao sẽ cho mày biết ông nội mày họ gì?!”
Đám người tiến lên vây kín Thịnh Uyên.
Con ngươi đối phương lạnh lẽo không hề sợ hãi.
“Thứ hàng chó nuôi”.
Đám người sửng sốt.
Ngay lúc một kẻ giận dữ định xông lên thì ở bên tai đã vang ra âm thanh ngăn cản.
“Thả nó đi đi”.
“Anh Chử!”
Chử Vệ Thiên ngẩng đầu lên khỏi đĩa cơm, nhặt lá rau trên đầu xuống: “Để nó đi”.
Đại ca lên tiếng, cho dù không cam lòng thì đám người vẫn phải nhường đường.
Thịnh Uyên lạnh mặt, sải bước ra ngoài.
Chử Vệ Thiên nhìn chiến thư đã bị dầu mỡ ngấm lên.
Mặt mày tàn độc.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Chử Vệ Thiên.
“Anh Chử, anh cứ thả Thịnh Uyên đi như thế sao?”
Chử Vệ Thiên nhận khăn giấy được đưa tới: “Thằng nhãi kia xem ra cũng có chút nghĩa khí, hơn nữa…”
“Hơn nữa gì ạ?”
“Đêm nay tao muốn tận tay đánh bại nó”.
“Ha ha ha ha ha ha, thằng nhãi kia cứ chờ đến tối nay khóc lóc gọi mẹ đi”.
Tràng cười dữ dội nổ tung tại nơi này.
Thịnh Uyên mặt mày như băng giá quay về phòng y tế.
Ý thức của Hạ Chi Kỳ đã hoàn toàn khôi phục nhưng toàn thân vẫn đau đớn như muốn tan ra thành từng mảnh, muốn động đậy được cũng phải mất thêm một khoảng thời gian.

Bác sĩ trường sợ Hạ Chi Kỳ khát nên cầm ống hút đặt tới bên miệng để cậu chàng hút nước.
Thế nên lúc Thịnh Uyên đi vào vừa hay gặp được Hạ Chi Kỳ đang dùng một dáng vẻ cực kỳ vặn vẹo nằm đó m.út mú.t m.út.
Bây giờ đang là thời gian ăn cơm tối.
Hạ Chi Kỳ thấy cậu tới, hai con mắt híp híp sáng bừng lên.
“Anh Thịnh”.
Giọng nói của cậu chàng đã khá hơn một chút.
Nhưng Thịnh Uyên vẫn không quên được tiếng gọi nghẹn ngào bất lực tuyệt vọng của Hạ Chi Kỳ khi cậu nhìn thấy cậu chàng.
“Đói chưa?”
Thịnh Uyên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hạ Chi Kỳ.
“Anh Thịnh”, Hạ Chi Kỳ mở miệng nói: “Em muốn ăn mì tôm”.
“Vừa hay bên này có hai hộp”, Bác sĩ trường ném sang phía họ: “Sang máy lọc nước bên kia lấy nước nóng pha là được”.
“Cảm ơn cô.”
Thịnh Uyên lễ phép cảm ơn, kéo hai ba cái bóc lớp bao bì, mang mì đi ngâm.
Trong thời gian chờ đợi, cậu trò chuyện với Hạ Chi Kỳ.
“Người nhà cậu có tới không?”
Hạ Chi Kỳ cười ngây ngô: “Em không kể với người nhà, em đang sống cùng với bà, anh cũng biết rồi đấy, không nên hù dọa người lớn tuổi”.
Hơi thở Thịnh Uyên nghẹn lại.
“Nhưng vừa rồi thầy chủ nhiệm giáo dục có tới, thầy bảo nhất định sẽ cho em một câu trả lời.

Cho dù người này có là người thân của thầy đi chăng nữa thì Đầu Sắt vẫn luôn là Bao Công không nể tình thân bao giờ đâu.

Thầy đã bắt đầu liên lạc với phụ huynh của đám người kia, nghe nói có người đang ở nước ngoài không đến được thầy còn mắng cho người ta một trận, bắt người ta phải chạy đến trường cơ”.
Người bị mắng chính là bố mẹ Chử Vệ Thiên.
Mì đã nở, Thịnh Uyên đặt một cái bàn nhỏ trước mặt Hạ Chi Kỳ.

Tố chất thân thể của Hạ Chi Kỳ tốt, vết thương cũng toàn là vết thương ngoài da nên chẳng bao lâu đã có thể tự mình cử động.
Thịnh Uyên đặt dĩa xúc mì vào trong tay cậu chàng, giúp đỡ đối phương ăn vài miếng.

Sau khi thấy Hạ Chi Kỳ có thể tự mình khống chế tốt cậu mới dần dần buông tay, tự ăn phần mì của bản thân.
Hạ Chi Kỳ vừa ăn mì vừa nhìn Thịnh Uyên.
Hình như anh Thịnh của cậu chàng đã có chỗ nào đó thay đổi.
Không thể nói rõ ra.
Nhưng không giống bình thường.
Chỗ nào không giống nhỉ?
Anh Thịnh vẫn phong độ lịch sự nho nhã như trước kia.
Cậu chàng lại sùm sụp húp mì tôm.
Không thay đổi, anh Thịnh vẫn cực kỳ ngầu! Ngầu đến bùng nổ!
Thời gian trầm lặng trôi qua, Hạ Chi Kỳ nuốt xuống hớp nước mì cuối cùng, gọi: “Anh Thịnh…”
Thịnh Uyên cầm chiếc hộp mì còn lại của cậu chàng định đem đi vất.
“Sao thế?”
“Anh giận à?”
Bước chân Thịnh Uyên sững lại.
“Không đâu, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Cậu cất bước rời khỏi phòng y tế.
Hạ Chi Kỳ nhìn theo bóng lưng cậu.
“Anh Thịnh…”
– –
Thời giờ đã quá chín giờ tối, sắc trời bên ngoài đen đặc.
Thịnh Uyên đi tới lớp số 1, gõ gõ cửa.
Học sinh bên trong ngẩng đầu.
Thịnh Uyên còn chưa mở miệng, Trịnh Tử Lộ đã tự mình đứng lên.
Cậu ta nhanh chân bước ra khỏi phòng học, liếc mắt bốn phía tìm kiếm bóng dáng giáo viên như tên trộm.
Trường học chiều nay ồn ào không cần phải kể.
Một loạt phụ huynh được gọi đến trường bây giờ vẫn đang bị giữ trong văn phòng giáo dục chưa được đi, tiếng thầy chủ nhiệm giáo dục mắng chửi người chấn động đến mức cả hành lang đều nghe được.
Lãnh đạo trường học tổ chức cuộc họp giữa các giáo viên, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác
Nhưng dù như thế…
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng chuyện này chẳng thể thay đổi được mấy, chỉ cần tập tục của đám thiếu niên bất lương còn tồn tại thì những tình huống thế này vẫn còn tiếp tục xảy ra thêm nhiều lần.
Trịnh Tử Lộ nhìn Thịnh Uyên: “Sao mày vẫn còn ở đây, sao mày không về nhà đi!”
Cậu ta đã nghe kể chuyện Chử Vệ Thiên gửi chiến thư đến cho Thịnh Uyên.
Ngay trong đêm nay.
Mặc dù ban nãy Chử Vệ Thiên đã bị thầy chủ nhiệm giáo dục vả cho một phát và nhốt vào phòng ký túc xá chờ phụ huynh hắn ta từ nước ngoài bay về nhưng không ai dám đảm bảo hắn ta sẽ không tự mình chuồn ra ngoài.
Sắc mặt Thịnh Uyên không đổi, cậu không đáp lời.
Trịnh Tử Lộ đẩy cậu: “Bây giờ mày hãy về nhà ngay đi, tranh thủ thời gian!”
Mặc dù bình thường Thịnh Uyên luôn mỉa mai cậu ta, làm cho cậu ta bực bội nhưng trong lòng Trịnh Tử Lộ biết bản thân mình không ghét Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên không hề động đậy.
“Trịnh Tử Lộ”.
“Hả?”
“Tôi muốn nhờ cậu chút chuyện”.

Trước đó vì chuyện sơ tán học sinh trong cơn động đất nên thầy chủ nhiệm giáo dục đã ngã gãy xương chân, trong thời gian thầy nghỉ ngơi trường học cũng đã từng xảy ra vài vụ ẩu đả của học sinh cá biệt.
Nhưng bởi vì trong nhà có một tên khốn đáng đau đầu nên thầy chủ nhiệm giáo dục một mực quan tâm đến vấn đề của đám thiếu niên bất lương.

Lần trước Chử Vệ Thiên gây chuyện thầy cũng không quản cái chân bị què quặt mà xông tới trường tóm người đình chỉ học Chử Vệ Thiên, sức lực thầy bỏ ra để quản lý đám học sinh không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tới phòng y tế, sử dụng thân phận phụ huynh cúi đầu nhận lỗi với Hạ Chi Kỳ, cũng cam đoan nhất định sẽ cho Hạ Chi Kỳ một câu trả lời thỏa đáng.
Sau đó cha mẹ học sinh vi phạm lần lượt bị gọi tới trường, có vài vị phụ huynh còn phải chạy từ những địa phương khác về đây.
Hôm nay người chưa tới đủ thì chuyện chưa thể giải quyết xong xuôi, cho dù phải thức cả đêm đến tận sáng sớm mai khi mặt trời mọc thì cũng đừng có ai mong có thể bước ra khỏi văn phòng giáo dục một bước.
Học sinh vi phạm cũng đang bị xử đứng phạt trong văn phòng.

Chử Vệ Thiên không dễ quản lý, lúc thầy chủ nhiệm giáo dục mắng mỏ hắn ta còn suýt chút nữa bị hắn ta đẩy ngã.
“Cháu càng lúc càng không coi ai ra gì! Bạn bè đã làm gì mà cháu có thể đánh người ta thành như thế hả? Mấy đứa là bạn học đấy!”
Chử Vệ Thiên thấy thầy đứng vững, cánh tay vươn ra định đỡ thầy của hắn ta rụt lại, yên lặng không nói gì.
Cái tát trên mặt đau rát.
“Chú, chú không hiểu, đây là vấn đề liên quan đến sự vinh quang”.
“Vinh quang chó má!!!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục vô cùng tức giận.
Từ nhỏ Chử Vệ Thiên đã luôn được nuông chiều, bố mẹ yêu thương xót xa cho con trai, đi ra nước ngoài công tác vài ngày cũng nhớ ngày ngày gọi về quan tâm thằng bé.

Chử Vệ Thiên lớn lên trong sự yêu chiều của gia đình, người thân lớn tuổi ai cũng đau lòng xót xa không nỡ mắng.
Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Nếu biết cháu sẽ có ngày hôm nay thì ban đầu chú đã chẳng tin lời của bố mẹ cháu, chẳng tin cháu sẽ biết sửa đổi!”
Chử Vệ Thiên cũng biết thầy chỉ muốn tốt cho mình: “Chú, chú không hiểu! Thế hệ của chúng ta khác nhau, chú không hiểu được vấn đề độ tuổi bọn cháu quan tâm”.
Gỗ mục!
Gỗ mục không thể đẽo!!
“Trước khi bố mẹ cháu tới, cháu hãy thành thật ở lại chỗ này cho chú!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục đóng sập cửa rời đi.
Chử Vệ Thiên ngồi ở trên giường, mười phút sau, hắn ta nhòm qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài hành lang.
“Có ai không?”
Chỉ có tiếng vang đáp lại lời hắn.
Chử Vệ Thiên cười thầm một tiếng, cầm dây kẽm cạy cửa, nhờ bóng đêm yểm hộ trốn khỏi ký túc xá.
Hắn ta lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.
10 giờ rồi.
Người lớn không thể nào hiểu được.
Không thể hiểu nổi sự vinh quang của đám bất lương bọn họ.
Cho nên mới nói ra những lời như thế, mới tát hắn ta.
Thứ Chử Vệ Thiên muốn là vị trí đại ca của trường trung học phổ thông số một.
Là ánh mắt sùng bái của người người cùng độ tuổi mình.
Từ thuở nhỏ đã được nhận muôn vàn chiều chuộng, luôn là tâm điểm sự chú ý của những người khác, thế nên hiện giờ cho dù đi đến nơi nào hắn ta cũng muốn người khác chú ý tới mình.
Hắn ta tăng tốc bước chân chỉ sợ lỡ thời gian, chạy đến địa điểm đã được thỏa thuận viết trong chiến thư.
Rừng cây nhỏ đằng sau trường trung học phổ thông số một.
Quả nhiên nơi đó đã có một bóng dáng sớm chờ đợi Chử Vệ Thiên.
Thịnh Uyên.
Gương mặt Chử Vệ Thiên xuất hiện sắc thái phấn khởi, mái tóc vàng vẫn rực rỡ hút mắt dưới ánh trăng.
Hắn ta nhìn Thịnh Uyên.
Cho dù Thịnh Uyên là một gương mặt lạ hoắc nhưng từ ngày hôm qua sau khi trở về trường hắn ta đã bắt đầu chú ý tới cậu.
Trên hành lang của khu ký túc xá.
Chỉ bình thường đứng ở nơi đó, đồng phục học sinh ăn mặc cực cứng nhắc, khóa kéo kéo lên đến tận trên cùng, chỉnh tề gọn gàng, thậm chí còn đeo một cặp kính mắt dành cho đám mọt sách.
Nhưng đáng chú ý thì vẫn thu hút sự chú ý.
Không có trang sức hay mái tóc màu mè nhưng trên người cậu lại có sự trầm ổn gây bắt mắt.
Đây là thứ trước giờ Chử Vệ Thiên chưa từng gặp.
Sau khi biết đối phương chính là Thịnh Uyên, hắn ta càng mong muốn được đánh cùng cậu một trận.
Thứ hắn ta mong muốn là tất cả mọi người trong trường trung học phổ thông số một đều phải nghe lời mình.
Sự thật, hắn ta đã làm được.

Ngoại trừ nhóm người của Dụ Tả Kim, học sinh trong trường trung học phổ thông số một đều sợ hắn ta, không ai dám không nghe lời, hắn ta bảo họ làm gì họ sẽ phải làm cái đó.
Hắn ta tổ chức trốn học với quy mô lớn, đến cả đám học sinh giỏi trong trường cũng hoảng sợ phải cầm theo cặp sách trốn khỏi lớp trong thời gian vào học.
Các giáo viên tức giận thở hổn hển.
Cực kỳ thú vị.
Cuộc sống điên rồ này là những gì mà lứa tuổi bọn họ nên có.
Chử Vệ Thiên bước vào trong rừng cây nhỏ, bước chân giẫm lên đám cành cây khô dưới đất khiến chúng ê a rung động.
Chử Vệ Thiên: “Mày rất đúng giờ”.
Thịnh Uyên nâng mắt nhìn về phía hắn ta.
Chử Vệ Thiên tiếp tục nói: “Mày dám đến đây, tao đánh giá cao mày đấy”.
“Đánh giá cao tôi?”
“Đúng, tao nghĩ rằng mày sẽ sợ không dám đến, không ngờ mày gan dạ…” Chử Vệ Thiên hưng phấn bật cười: “Y như lúc ấn tao vào đĩa cơm hồi chiều”.
Nói đến đây tiếng cười của hắn ta hoàn toàn dừng lại.
“Cho nên, ai đã cho mày lá gan đó”.
Thịnh Uyên: “Cậu”.
Chử Vệ Thiên sững sờ: “Tao?”
“Cậu dám đến sao tôi lại không dám đến”.
“Tao đánh giá mày khá cao nhưng…” Chử Vệ Thiên tới gần, đối mặt với cậu: “Đánh giá cao mày là một chuyện nhưng nếu hôm nay mày thua thì mày vẫn phải làm chó của tao”.
Thịnh Uyên nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Nếu tôi thắng, tôi muốn cậu nói lời xin lỗi Hạ Chi Kỳ ngay trước mặt toàn trường”.
Chử Vệ Thiên tưởng mình nghe lầm.
“Cái gì?”
Thịnh Uyên lặp lại như một chiếc máy: “Nếu tôi thắng, tôi muốn cậu nói lời xin lỗi Hạ Chi Kỳ ngay trước mặt toàn trường”.
Hai mắt Chử Vệ Thiên trợn tròn, đây là lần đầu tiên hắn ta nghe được một yêu cầu kỳ quặc như vậy.
“Được, không thành vấn đề”.
Dù sao người chịu thiệt thòi cũng không phải hắn ta.
Dứt lời, ánh mắt Chử Vệ Thiên thay đổi, tàn bạo độc ác tràn dần lên.
“Tao nhường mày một đấm.”
“Không cần”.
“Mày chắc chứ?”
“Đối với cậu, tôichỉ cần một đấm là đủ”.
Ngông cuồng!
Thật mẹ nó quá ngông cuồng!
Lâu lắm rồi Chử Vệ Thiên không gặp được người nào ngông cuồng đến thế!
Không cần hắn ta nhường, thậm chí còn tuyên bố một đấm sẽ hạ được hắn ta.
Nhưng đáng tiếc…
Khóe miệng Chử Vệ Thiên lộ ra nụ cười: “Tao cũng chỉ cần một đấm là đủ”.
“Nếu mày không cần nhường thì tao sẽ ra tay trước!”
Nói xong, một nắm đấm bất ngờ không kịp đề phòng vung về phía Thịnh Uyên.
Một âm thanh trầm đục vang lên, gương mặt Thịnh Uyên bị đánh lệch đi, kính mắt bay ra ngoài, khóe miệng lập tức xuất hiện vết nứt, làn da dưới cằm hiện ra vết tím xanh có thể trông thấy rõ.

Nửa gương mặt dưới của cậu đau đến tê dại, thậm chí còn không cảm nhận được tri giác.
Có một khoảnh khắc cậu đã nghĩ cằm của mình bị đấm rơi ra.
Thịnh Uyên chậm rãi quay đầu.
[Hệ thống: Ký chủ…]
Thịnh Uyên: “Tuyên bố nhiệm vụ đi.”
Thật Nỗ Lực hơi do dự.
[Hệ thống: Nhiệm vụ bất lương: Đánh bại Chử Vệ Thiên, trở thành đại ca trường trung học phổ thông số một.

Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 500 giá trị sinh mệnh, 50.000 giá trị bất lương].
[Hệ thống: Ký chủ, mục tiêu này không đơn giản nên lần này thất bại cũng sẽ không bị trừ điểm sinh mệnh, cậu vẫn nên cân nhắc rời khỏi nơi này trước đi thì hơn].
Thịnh Uyên lau máu bên khóe miệng: “Thật Nỗ Lực, trước kia tôi cũng nghĩ như vậy”.
“Lúc trước tôi luôn một mực nghĩ rằng chỉ cần tôi không gây sự không chạm vào giới hạn của người khác thì sẽ không có ai tới quấy rầy tôi cả, nhưng tôi sai rồi”.
Thế giới này khác biệt.
Cậu đang bị ép trở thành một người không tốt, bị ép phải nổi tiếng trong giới bất lương.

Từng cậu trai không biết trời cao đất rộng sẽ lần lượt tới khiêu chiến cậu, họ chẳng có mục đích gì, họ chỉ muốn cậu ngã xuống mặt đất.
Nước yếu không có quyền được ngoại giao.
Một người phải đủ mạnh mẽ mới có thể nắm trong tay quyền lên tiếng của bản thân mình.
“Đã từng có một người nổi tiếng nói thế này”, con ngươi Thịnh Uyên phản chiếu ánh trăng: “Đánh một đấm tránh trăm đấm”.

(câu nói của Mao Trạch Đông)
Đáy lòng Thật Nỗ Lực chấn động.
Thứ Thịnh Uyên muốn chính là, từ nay về sau sẽ không còn ai dám khiêu chiến cậu nữa.
Chử Vệ Thiên nhìn Thịnh Uyên đứng im, trong miệng bật ra tiếng than thán phục: “Mày cũng không tệ nhỉ”.
Vóc dáng Chử Vệ Thiên cao to, năm lớp 10 lớp 11 đã từng luyện tập thể thao tham gia huấn luyện nên thể chất và sức mạnh rất kinh người.
Người có thể đỡ được một cú đấm này của hắn ta không nhiều.
Thế mà đối phương vẫn còn đứng được.
“Chuyện tao đánh đàn em của mày đã chọc giận mày rồi đấy hả?”

Chử Vệ Thiên đánh giá cao nghĩa khí của cậu.
Thịnh Uyên: “Đến lượt tôi”.
Chử Vệ Thiên giơ hai tay lên, hắn ta là người rất công bằng trên phương diện solo tranh đoạt quyền thế, huống hồ người trước mắt…
Hắn đánh giá Thịnh Uyên.
Cậu không thể đánh bại hắn ta được.
Thật Nỗ Lực bên trong cũng sốt ruột theo.
Thịnh Uyên chưa bao giờ đánh nhau, đừng nói một cú đấm, đến một trăm cú đấm cũng không thể hạ nổi Chử Vệ Thiên.
Trận chiến với Ngô Địch và Vua Sói trước kia hoàn toàn chỉ la trận đánh bậy đánh bạ.
[Hệ thống: Ký chủ, đánh nhau không giống học tập, không phải vừa học đã biết.

Nếu như cậu không có luyện tập thực chiến thì khả năng đánh nhau của cậu không thể nào tăng lên, xác suất một đấm cậu vung ra có thể đánh bại đối phương gần như đạt 0%, cho nên…]
Thật Nỗ Lực hít sâu một hơi, lên tiếng thét gào.
[Hệ thống: Thịnh Uyên!!!! Chạy mau!!!!!!!]
Thật Nỗ Lực trong đầu khàn giọng kiệt sức, nó chỉ sợ Thịnh Uyên cứ vậy xong đời.

Giá trị bất lương của Chử Vệ Thiên cao tới 1.000.000, phóng mắt nhìn khắp thành phố này kẻ cao hơn hắn ta chỉ có một mình Dụ Tả Kim.

Điều đó chứng tỏ cái gì? Điều đó chứng tỏ hiện nay Thịnh Uyên chỉ còn lại một con đường chết!!!!
Thịnh Uyên không nhúc nhích, bàn chân đứng nơi đó giống như đã mọc rễ.
“Kiến thức dù ở nơi nào cũng có tác dụng”.
Thật Nỗ Lực khóc không ra nước mắt.
Sao đứa nhỏ này chẳng chịu nghe lời khuyên bảo!
Cái loại người bướng bỉnh trời sinh!!!
[Hệ thống: Hiện giờ kiến thức có ích lợi gì chứ?]
“Cơ thể con người có một vị trí chỉ cần trúng một cú đấm sẽ lập tức ngất xỉu.

Đấy là nơi điều chỉnh huyết áp và nhịp đập trái tim của con người, khi bị trúng phải bạo lực mạnh mẽ sẽ dẫn đến rối loạn điều hòa tăng huyết áp, não thiếu oxy gây ngất xỉu, vị trí này…” Bàn tay Thịnh Uyên siết chặt thành nắm đấm, lao về phía sau: “Gọi là động mạch cảnh”.
Chỉ trong chớp mắt, một đấm vung ra.
Rầm một tiếng.
Chử Vệ Thiên theo âm thanh ngã nhào xuống đất.
[Hệ thống:!!!]
Tròng mắt Thật Nỗ Lực suýt chút nữa bắn r4 ngoài.
Cậu đừng nói!
Cậu đừng nói nữa!!!
Chử Vệ Thiên trợn trắng mắt co giật ngã trên mặt đất.
Thịnh Uyên bước tới đỡ cậu ta.
Vị trí phần cổ nối liền hàm dưới của Chử Vệ Thiên tím hồng một mảng.
“Đừng quên lời hứa của chúng ta, còn nữa…”
Thiếu niên đứng dưới ánh trăng.
“Từ nay về sau, trường trung học phổ thông số một phải do tôi định đoạt”.
Những chiếc lá rụng bị gió đêm thổi bay bay.
“Học sinh bên kia là ai! Đang làm gì đó!!!!”
Âm thanh của thầy chủ nhiệm giáo dục truyền đến từ phía sau, Thịnh Uyên buông Chử Vệ Thiên xuống.

Cậu không bỏ chạy chỉ đứng im tại đó nhìn thầy chủ nhiệm giáo dục dẫn theo giáo viên chạy về phía cậu.
Đêm hôm nay, trường trung học phổ thông số một vô cùng náo nhiệt.
Tất cả đều đang thảo luận: Cuối cùng người nào đã giành chiến thắng trong trận đấu solo.
Nhưng xung quanh không có một học sinh nào được chứng kiến tận mắt, đến lúc phát hiện ra hai cậu trai ở trong rừng thì người biết kết quả cũng chỉ có giáo viên.
Trên diễn đàn trường có đến hơn năm mươi bài viết mới về chủ đề liên quan đến Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên.
[Ai thắng! Rốt cuộc ai thắng vậy?]
[A a a a, tớ tò mò chết mất thôi!!!]
[Ai đó mau nói kết quả cho tôi biết đi, chuyện này quan trọng với tôi lắm đó!!! Không có nó tôi sẽ ngủ không yên!!!]
[Cứu mạng, có ai biết không vậy? Văn võ cả triều mà không một người nào hay chuyện sao!!!]
[Hu hu hu hu, đến cùng ai đã thắng, tôi muốn biến thành con tra, ruộng dưa đã ở ngay trước mắt lại bị anh Nhuận Thổ xiên một xiên nhấc đi mất].
(*) Con tra thích ăn dưa và anh Nhuận Thổ xuất hiện trong tác phẩm Cố Hương của Lỗ Tấn.
[Có nghe gì không, thầy chủ nhiệm giáo dục tổ chức họp mặt phụ huynh học sinh, các gia đình phải cùng nhau bồi thường cho Hạ Chi Kỳ năm vạn đấy!!]
[Năm vạn! Nhiều tiền thế á! Không phải Hạ Chi Kỳ chỉ bị thương ngoài da thôi à, đi bệnh viện cũng chỉ tốn đến mấy trăm là cùng!]
[Thầy chủ nhiệm giáo dục giận điên lên, có phụ huynh không muốn bỏ tiền thầy liền bảo thầy sẽ báo cánh sát, chết chùm cả lũ cũng được.

Bên các phụ huynh góp tiền bồi thường cho Hạ Chi Kỳ năm vạn, tự thầy chủ nhiệm giáo dục cũng móc tiền riêng trợ cấp cho Hạ Chi Kỳ năm vạn!]
[Ôi đệt mợ! Nhiều tiền vãi! Mười vạn tệ đấy!!!]
[Báo cảnh sát cùng chỉ bị nghe phê bình giáo dục đến chết mệt thôi, nào có khả năng bị vào tù].
[Thầy chủ nhiệm giáo dục nói sẽ đuổi học].
[Khá lắm, quả nhiên là Đầu Sắt].
[Đầu Sắt Đầu Sắt, bạn có thể không tin ai nhưng không thể không tin Đầu Sắt].
[Nghe nói Thịnh Uyên cũng bị kéo đi rồi].
[Có người báo cáo chuyện hai đứa nó hẹn solo trong rừng cây nhỏ với Đầu Sắt, dọa cho Đầu Sắt gầm gừ lao vào rừng cây nhỏ, giày cũng rơi mất một chiếc].
[Thịnh Uyên cũng bị Đầu Sắt tóm rồi].
[Lời nên nói thì phải nói, Đầu Sắt làm giáo viên quá uổng].
Trịnh Tử Lộ quay trở về ký túc xá, vừa trông thấy cậu ta Quách Cương đã bày ra ánh mắt khó hiểu.
“Trịnh Tử Lộ, mày tới báo cáo chuyện Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên đánh nhau trong rừng cây nhỏ cho thầy chủ nhiệm giáo dục đấy à?”
Trịnh Tử Lộ khẽ gật đầu.
Quách Cương hỏi: “Tao thấy bình thường Thịnh Uyên đối xử với mày rất tốt cơ mà, sao mày lại đi báo cáo nó?”
Trịnh Tử Lộ nhớ lại cảnh tượng Thịnh Uyên đến tìm cậu ta trước đó: “Thịnh Uyên nhờ tao báo cáo”.
Quách Cương ngạc nhiên: “Nó chủ động nhờ mày báo cáo để thầy chủ nhiệm giáo dục tới bắt Chử Vệ Thiên?”
Trịnh Tử Lộ lắc đầu: “Thịnh Uyên muốn thầy chủ nhiệm giáo dục tới bắt chính mình.”
Lúc ấy ——
Thịnh Uyên cúi đầu nhìn Trịnh Tử Lộ.
“Trịnh Tử Lộ, mười giờ mười lăm phút phiền cậu tới tìm thầy chủ nhiệm giáo dục hộ tôi, cứ bảo với thầy Thịnh Uyên đánh nhau với bạn học trong rừng cây nhỏ.”
Trịnh Tử Lộ nhắm mắt lại.
Cậu ta biết, Thịnh Uyên dám làm dám chịu.
Hạ Chi Kỳ nghe nói tới chuyện anh Thịnh đánh nhau, suýt chút nữa đã ngã từ trên giường xuống.

Ban nãy thầy chủ nhiệm giáo dục mới mang theo một nhóm phụ huynh học sinh tới xin lỗi cậu chàng, Hạ Chi Kỳ còn tưởng chuyện này đã qua.
Ai ngờ đâu Đầu Đinh chạy sang, nói với cậu chàng anh Thịnh đi tìm Chử Vệ Thiên thật rồi.
“Sao rồi? Anh Thịnh sao rồi?”
“Không biết, còn đang…!còn đang ở trong văn phòng giáo dục”.
“Thế anh ấy có thắng không? Anh Thịnh thắng chứ?”
“Không biết, không ai thấy kết quả”.
“…”
Hỏi gì cũng không biết.
Ngoại trừ phần mặt còn đau ra thì những vết thương còn lại trên người Hạ Chi Kỳ gần như đã hết cảm giác.

Cậu chàng vén chăn lên: “Tao sang xem một chút”.
“Anh đi xem cái rắm á”.
“Phụ huynh anh Thịnh đã tới văn phòng giáo dục rồi, chúng ta cũng đến xem thì mặt anh Thịnh sẽ để vào đâu!”
Trong văn phòng giáo dục, Thịnh Thành Công đang ò ò quặt qua quặt lại như một chiếc quạt điện.
“Đánh nhau!”
“Giỏi lắm, Thịnh Uyên, con dám đánh nhau cơ đấy!!!”
Chú giơ ngón tay chỉa vào hướng Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên cúi đầu nhìn ngón tay chú.
Có phụ huynh nhà nào mắng mỏ con cái mà dùng ngón tay cái không ạ.
Thịnh Uyên:…
[Hệ thống:…]
Thầy chủ nhiệm giáo dục ở bên khuyên nhủ: “Thịnh Uyên vi phạm lần đầu tiên, nhất định do thằng oắt nhà chúng tôi chọc giận nó.

Anh Thịnh, anh đừng tức giận nữa, Thịnh Uyên trước giờ luôn là đứa bé ngoan, chăm chỉ học hành, tuân thủ kỷ luật.

Lần thi tháng vừa rồi thằng bé còn đứng thứ ba đấy, sau này sẽ đại biểu nhà trường tham gia cuộc thi kiến thức chung ba trường trung học kết hợp tổ chức”.
Thịnh Thành Công:…
Ban đầu không giận.
Nghe xong cực giận.
Thịnh Uyên đã trở thành học sinh mới vươn lên có tiền đồ xán lạn không thể đong đếm nổi trong mắt thầy chủ nhiệm giáo dục, là mầm non tốt đang mạnh mẽ phát triển trong lòng thầy.

Thầy giơ chân đá Chử Vệ Thiên đang ngồi ở ghế bên một cú: “Mau dậy xin lỗi bạn đi”.
Thịnh Thành Công: “Ôi! Sao thầy lại đá thằng bé như thế, nó vẫn còn đang ngất xỉu đây này”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục lại đá một cú sang.
Người tỉnh dậy.
Thịnh Thành Công:…
Thịnh Uyên:…
Chử Vệ Thiên xoa mông đứng dậy, miễn cưỡng xin lỗi Thịnh Uyên.
“Việc này bên chúng tôi cũng có lỗi sai”.
Thịnh Thành Công lại giơ ngón cái sau lưng con trai, đẩy cậu lên.
“Cả hai bên cùng xin lỗi, cả hai bên cùng xin lỗi đi!”
Thịnh Uyên không oán giận chút gì, thẳng thắn nói: “Xin lỗi, tôi đã làm sai rồi.

Tôi cực kỳ áy náy vì mình đã sử dụng thủ đoạn bạo lực với cậu”.
Chử Vệ Thiên bị xin lỗi, ngẩn người ra.

Trên gương mặt đối phương không hề có chút dáng vẻ bị ép buộc nào, nhưng hắn ta mới mất đi vị trí đại ca nên tâm trạng trong lòng hết sức phức tạp.

Thế là hắn ta tức giận đáp: “Ồ, tao cũng rất xin lỗi mày”.
“Thằng oắt con này”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nâng tay muốn đánh, Thịnh Thành Công ngăn cản thầy.
“Thôi, bỏ đi, bỏ đi”.
Thịnh Uyên nhìn sang phía thầy: “Thưa thầy chủ nhiệm, em đã sâu sắc nhận ra lỗi lầm của mình, em sẵn sàng đảm nhận công việc quét dọn lá rụng mùa thu trong trường, cũng sẽ tự viết bản kiểm điểm và đọc nó dưới cờ trong ngày chào cờ thứ hai tuần tới ạ”.

Ôi, đứa bé ngoan, đứa bé ngoan.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn cậu, sau đó thầy liền quay đầu.
“Thằng oắt này, còn cháu thì sao hả!”
Chử Vệ Thiên:…
“Cháu cũng tự nguyện”.
Lớp 12 trường trung học phổ thông số 1 học kín hai tuần nghỉ một cuối tuần, hôm nay là ngày chủ nhật, ngày mai đã là thứ hai.
Mẹ nó, trở về phải viết bản kiểm điểm ngay, ngày mai sẽ phải đọc.
Chử Vệ Thiên hứa hẹn xong xuôi mới coi như chấm dứt mọi chuyện.
Hơn mười một giờ đêm, Thịnh Thành Công dẫn Thịnh Uyên rời khỏi trường.
Mà Kim An Châu hiện giờ đang nơm nớp lo sợ quay về trường, vừa trông thấy Thịnh Uyên xuất hiện ngoài cổng đã nhào tới.
“Anh Thịnh!!!”
Thịnh Uyên đỡ được cậu ta.
Kim An Châu rưng rưng nước mắt: “Anh Thịnh ơi~~~~”
Sau lưng cậu ta là Dụ Tả Kim.
Lúc tự học buổi tối, Thịnh Uyên tới tìm Đầu Đinh nhờ chút chuyện, cậu bảo cậu cần giúp, Kim An Châu nghe thấy lập tức đoạt việc.
Thịnh Uyên nói mình muốn nhờ cậu ta đi đón người, tan tự học sang đón là được, nói rằng người kia nhát gan không dám một mình quay về trường học.
Kim An Châu tung tẩy đi luôn.
Mẹ nó chứ.
Sao không ai nói với cậu ta người này là Dụ Tả Kim.
Nếu hắn nhát gan không dám đi đường đêm thì trên con đường đêm sẽ không có ai an toàn hết!!!
Trên cả quãng đường về, Kim An Châu không dám quay đầu nhìn hắn.
Cái miệng giống y hệt máy nhắn tin một chiều, nói nhảm suốt một đường, chỉ sợ đối phương nhàm chán liền đập cậu ta.
Cậu ta sắp tè ra quần rồi, nước mắt rơm rớm quanh vành mắt.
Cậu ta sợ.
Thật sự rất sợ!!!!
Dụ Tả Kim kia có thể đánh chết người.
Kim An Châu ôm Thịnh Uyên: “Anh Thịnh ơi! Em sợ lắm!!!!”
Dụ Tả Kim đứng cách vị trí của hai người họ một khoảng không xa, lạnh mắt trông tất cả.
Bóng đêm tối tăm, không ai thấy rõ nét mặt hắn.
Thịnh Uyên trấn an Kim An Châu, lại vỗ vai Dụ Tả Kim, sau đó mới cùng Thịnh Thành Công quay về nhà.
Kim An Châu: “Khóe miệng anh Thịnh của mình bị thương!”
Trong bóng đêm khó có thể nhìn rõ ràng, Dụ Tả Kim quay đầu lại.
Sau khi về đến nhà, Phùng Quyên cầm bình xịt giảm đau điên cuồng phun lên mặt Thịnh Uyên.
“Mẹ ơi, đủ rồi, phì…!Mẹ…!phì…”
Phùng Quyên phun xong, quệt quệt hai hàng nước mắt.
Cô đau lòng.
Trên người con cái bị thương nào có người mẹ nào không đau lòng cơ chứ.

Vừa về đến nhà, khóe mắt Thịnh Thành Công cũng đỏ lên.

Mặc dù trong phòng giáo dục chú không thể hiện ra nhưng trái tim chú cũng bị siết chặt đau đớn.
Trước kia chú vẫn muốn con trai trải qua một cuộc đời k.ích thích.
Không ngờ đến lúc nó đánh nhau thật thì chú chỉ hận không thể tát mình hai cái chịu đau thay con.
Thịnh Uyên chẳng để trong lòng: “Bố mẹ khóc gì chứ?”
Thịnh Thành Công: “Không có gì.

Quyên Quyên, em còn nhớ thứ đó để ở đâu không?”
“Ở dưới cánh tủ bên kia kìa”.
“Ừ”.
Thịnh Thành Công đi tìm đồ, Phùng Quyên sửa sang mái tóc, thuận tiện nép sát vào bên cạnh Thịnh Uyên.
“Được rồi đấy chồng ơi”.
Dứt lời Thịnh Thành Công đã nhanh chóng quay lại, nâng cao máy ảnh.
“Nhìn vào ống kính đi”.
Phùng Quyên: “Say cheers~”
Thịnh Uyên:…
Cảm động thì cảm động đấy nhưng không được bao nhiêu.
Thịnh Thành Công ha ha bảo: “Để làm kỷ niệm, lưu làm kỷ niệm”.
Như vậy sau này chú nhìn thấy nó rồi sẽ không còn ầm ĩ đòi Thịnh Uyên trở thành thiếu niên bất lương nữa, đau lòng quá đi, đánh vào người con trai mà thứ đau lại là trái tim chú.
Nó sẽ trở thành một lời nhắc nhở.
Thịnh Uyên lại bị lôi kéo chụp thêm vài tấm, sau đó cậu quay về phòng viết bản kiểm điểm.
Thịnh Vọng hỏi mặt anh sao vậy, Thịnh Uyên nói mình bị ngã.
Ngày hôm sau là thứ hai, dưới cột cờ đứng đầy học sinh, ngoại trừ đám Dụ Tả Kim đều trốn học thì gần như toàn bộ thầy cô học sinh trong trường đều đứng trên sân vận động.
Cờ được kéo cao, thầy chủ nhiệm giáo dục bước lên sân khấu phát biểu.
“Ngày hôm qua trong trường chúng ta đã xảy ra một vụ bạo lực học đường mang tính chất vô cùng tồi tệ…!Tôi cảm thấy rất hết sức có lỗi với bạn học Hạ Chi Kỳ! Tôi biết bất lương đang là một phong trào dậy sóng, các bạn học đua nhau đuổi theo nó, nhưng đây không phải cái cớ để các em làm việc ác! Sau này trường học chúng ta sẽ tăng cường kiểm soát, nỗ lực ngăn chặn những hành vi đánh nhau ẩu đả!!!”
Lý do thoái thác này học sinh đã nghe đến mấy trăm lần nhưng lần này họ đã tin tưởng hơn không ít.

Số tiền bồi thường cho Hạ Chi Kỳ lớn như vậy ắt hẳn sẽ dọa được rất nhiều thiếu niên bất lương trong trường.
Dù sao một người chỉ bị thương ngoài da đã phải đền đến 100.000 tệ, ai có nhiều tiền mà điên cuồng đem ra đốt như thế được.
Đám học sinh đánh nhau hôm qua lần lượt lên sân khấu xin lỗi.

Sau khi những người khác xuống khỏi, Chử Vệ Thiên vẫn đứng im.
Một giây sau, Thịnh Uyên bước lên.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đang ở trên sân vận động đều nín thở chú ý.
Hôm qua hai cậu trai đánh nhau, kết quả ai thắng ai thua đến nay vẫn không người nào hay biết.
“Mày nói xem ai đã thắng vậy?”
“Lát nữa người nào cúi đầu trước thì sẽ biết ngay thôi”.
“Má ơi, tao căng thẳng theo họ luôn rồi.”
“Tò mò chết mất a a a a”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nâng micro: “Im lặng! Bây giờ xin mời bạn học Thịnh Uyên bắt đầu đọc bản kiểm điểm”.
Thịnh Uyên bước lên trước, nhận lấy micro.
Cậu đứng trước mắt mọi người, dáng người thẳng tắp, ngạo nghễ như một gốc cây xanh tốt.
“Tôi là Thịnh Uyên, học sinh lớp 12 – 6.

Ngày hôm qua tôi đã xảy ra tranh chấp với bạn học Chử Vệ Thiên, tôi tự kiểm điểm bản thân mình một cách sâu sắc.

Sự việc đánh nhau trong trường với bạn bè cùng trang lứa xưa nay không phải sự kiện quang vinh gì, vì thế tôi đã tự nguyện viết bản kiểm điểm một ngàn chữ, tự nguyện đảm nhận công việc quét dọn lá rụng mùa thu ở trong trường.”
“Òa! Thịnh Uyên thua rồi!”
“Trong tay Chử Vệ Thiên không có bản kiểm điểm!”
“Thịnh Uyên cúi đầu trước!!!”
“Thịnh Uyên thua rồi hả! Trời ơi, tớ ủng hộ anh ấy lắm!”
“Tao biết mà, Chử Vệ Thiên đỉnh nhất!!”
Hạ Chi Kỳ đứng trong đội ngũ lớp học nghiến răng, khóe môi mím chặt.
Trước kia có nhiều chiến thư gửi tới như vậy, anh Thịnh của cậu chàng chưa bao giờ thèm nhìn tới, anh Thịnh chưa bao giờ đánh nhau nhưng lại đi tới tìm Chử Vệ Thiên.
Thịnh Uyên tham gia trận ẩu đả này không vì mặt mũi, cậu chỉ muốn có một lời giải thích, muốn cho Hạ Chi Kỳ một lời giải thích.
Hạ Chi Kỳ cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Thịnh Uyên ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở nơi đó, cậu sai, cậu biết rõ, cho nên cậu mới lựa chọn gánh chịu sai lầm.

Cậu đã làm ra chuyện trái với nội quy nhưng hành động của cậu không có nghĩa cậu đã cúi đầu trước bạo lực.
“Vì thế tôi hi vọng rằng trong tương lai về sau, tất cả các bạn học trong trường và tôi có thể chấp hành một số quy định dưới đây”.
Tất cả các bạn học:???
Thịnh Uyên: “Giữ yên lặng trong giờ học, giữ kỷ luật, nghiêm túc học tập; Ở trong trường học không được trốn học, không được gây rối, không được đánh nhau, không được cãi vã!”
“Gì thế này? Cậu ta đang lập quy tắc cho chúng ta đó hả???”
“Nó thua rồi mà nó còn tỏ vẻ nỗi gì vậy?”
“Ngông cuồng, nó ngông cuồng quá!”
“Đại ca! Anh là bên thua đó, anh hãy bày tỏ chút dáng vẻ của kẻ thua cuộc đi, có được không hả?!!”
“Làm ơn đi đại ca! Anh thua rồi, anh có phải đại ca thật nữa đâu mà còn dám đưa ra quy định! Anh có thấy mình cố chấp quá rồi không?”
Thịnh Uyên bỏ qua tiếng chất vấn: “Trên đây là bản kiểm điểm của tôi”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục vỗ tay cho cậu, ngoại trừ thầy chủ nhiệm giáo dục ra thì không còn một ai nữa.
“Tiếp theo mời bạn học Chử Vệ Thiên kiểm điểm”.
Chử Vệ Thiên lườm Thịnh Uyên một cái, nhận lấy micro, nghiêm cái mặt thối bước lên phía trước.
“Anh Chử! Em biết anh sẽ thắng!”
“Anh Chử, em tin tưởng anh!”
“Anh Chử!!!”
Chử Vệ Thiên nhìn đám đông, bàn tay siết chặt.

Sau đó trước hàng vạn con mắt nhìn chằm chằm, hắn ta khom sống lưng thẳng tắp của mình xuống, cúi đầu thật sâu.
“Hạ Chi Kỳ, xin lỗi!”
Đám người dưới sân khấu trợn tròn mắt, lặng ngắt như tờ.
Thịnh Uyên nhếch môi mỉm cười.
Sau đó, âm thanh hoan hô bao la hùng vĩ như núi như biển bùng nổ.
Thiếu niên trên sân khấu khí phách hiên ngang.
Cậu đứng trong gió thu nhưng lại như mùa xuân đang nở rộ.
Hạ Chi Kỳ nhìn cậu không chớp mắt.
Lời xin lỗi, Thịnh Uyên muốn tìm nó về cho cậu.
Nước mắt nước mũi Hạ Chi Kỳ chảy đầy mặt.

Cậu chàng cao giọng hét lên.
“Từ nay về sau, chuyện trong trường trung học phổ thông số một phải chờ anh Thịnh tao định đoạt!!!”
– –
Lời tác giả:
Hạ Chi Kỳ: Anh Thịnh ơi!!!
Dụ Ba Lạp nhìn Kim Lửa Rừng: “Cậu ta là ai!”
Trịnh Vũ Tiêm: “Có người tới giúp tôi rồi sao!”
“Không có, không có ai hết (yếu ớt lắc đầu) (bò đi mất)”.
Đoạn tư liệu về động mạch cảnh là do tôi lên mạng tìm tài liệu để viết, nếu như có chỗ không hợp lý hoan nghênh các bạn hãy đưa ra để tôi sửa chữa~~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN