Là một giáo viên nổi tiếng làm nghề giáo suốt ba mươi năm, thầy chủ nhiệm giáo dục đã phát hiện ra trò bịp của lũ học trò ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Trong mắt thầy đứa học trò nào cũng như đứa nào, cho dù Thịnh Uyên có là học sinh đứng thứ ba toàn trường, ngày hôm qua còn giành được chiến thắng trong cuộc thi kiến thức chung của ba trường, trở thành học sinh ngoan ngoãn nơi đầu quả tim thầy thì cũng không thể ngoại lệ!
Biểu cảm nghiêm nghị của thầy chủ nhiệm giáo dục vô cùng gây áp lực: “Thầy trông thấy chột dạ trong mắt em”.
Nét mặt Thịnh Uyên vẫn ung dung: “Thưa thầy, có khi thầy đã nhìn lầm đấy ạ, thầy hãy nhìn lại đi”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục tiến gần xem xét.
Thịnh Uyên nhắm mắt lại.
“Thưa thầy, có phải lần này thầy không thấy nữa rồi không?”
Thầy chủ nhiệm giáo dục:…
Hạ Chi Kỳ, Kim An Châu:…
Đúng thật.
Hoàn toàn không thấy.
Thầy chủ nhiệm giáo dục vươn tay đập vào gáy Thịnh Uyên, một tiếng vang giòn tan xuất hiện.
[Hệ thống: Quả dưa này chắc chắn đã chín!]
Thịnh Uyên đau đến nhếch miệng lên.
Đừng gọi là thầy là Đầu Sắt nữa, gọi thầy là Quyền Sắt đi cho rồi.
Thịnh Uyên nói ra lời nói dối vụng về như ban nãy căn bản không hề có ý lừa gạt thầy chủ nhiệm giáo dục.
“Ba em đứng ngay ngắn vào cho tôi!”
Giọng nói của thầy chủ nhiệm giáo dục trầm vang.
Ba cậu trai đứng dưới bức tường.
Hạ Chi Kỳ thầm nghĩ thật đen đủi, nhỏ giọng gọi: “Đầu… không phải, thầy Phan ơi, không phải thầy luôn ở bên tường Đông bắt các bạn học sinh trốn học ạ, sao hôm nay thầy lại tới bên này?”
“Em quản tôi à! Bắt học sinh trốn học còn phải chia địa phận sao?” Thầy chủ nhiệm giáo dục quát: “Tôi đây là ba mươi năm tường Đông, ba mươi năm tường Tây đấy!”
“…”
“Gần đây lớp 6 các em biểu hiện rất tốt, tôi đã buông bỏ đề phòng với lớp em, tin tưởng các em, còn các em thì sao!” Thầy chủ nhiệm giáo dục đau lòng, chỉ chỉ vào ngực mình: “Các em chà đạp lên trái tim chân thành của tôi!”
“Nói! Trốn học ra ngoài làm gì hả?!”
Thịnh Uyên: “Ăn kẹo hồ lô ạ”.
“Tiền đồ đâu rồi! Lãng phí thời gian học tập quý báu chỉ để ăn kẹo hồ lô! Sau này các em không có thời gian ăn à, sao cứ phải ăn ngay lúc này! Tuổi trẻ không quay lại, một ngày không sáng mãi*! Các em thử nhìn lại dáng vẻ của mình xem!”
(*) Thơ của Đào Uyên Minh
“Đã biết sai chưa?”
Thầy đã cho bậc thang thì học trò liền xuống.
“Biết rồi ạ”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục cầm điện thoại di động xem thời gian, đã đến lúc tan tiết tự học tối.
“Chuyện khác thầy không nhiều lời nữa, ngày mai mỗi em viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ mang lên nộp cho thầy”. Phạt xong xuôi, thầy chủ nhiệm giáo dục xua tay: “Đi đi, về nhà đi, vào trường bây giờ cũng hết giờ học”.
Ba người liếc nhìn nhau một cái, nhân lúc thầy chủ nhiệm giáo dục chưa đổi ý tóm bọn họ ở lại trường viết bản kiểm điểm, họ vội vàng đeo cặp sách chuồn mất.
Thiếu niên chạy giữa cơn gió đêm.
Kim An Châu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cười ha ha: “Không ngờ lâu lắm mới trốn học một lần, vừa trèo tường đã bị tóm gọn”.
Hạ Chi Kỳ: “Mày còn cười à, ban nãy mày mới bán đứng đồng đội đấy!”
“Anh Thịnh cũng bán mà!” Kim An Châu vội tìm đồng phạm: “Em và anh Thịnh là cùng một bọn đấy nha”.
Hạ Chi Kỳ tức giậm chân.
Thịnh Uyên không đi lấy xe đạp, cậu định để xe lại trường một đêm.
“Anh Thịnh, chúng ta đi ăn kẹo hồ lô ở chỗ nào?” Hạ Chi Kỳ hỏi.
“Trước khi đi thì tới đón một người cái đã”.
“Ai thế?”
Kim An Châu vấp phải tảng đá dưới chân, người lảo đảo.
Còn có thể là ai?
Nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng ở cùng với Dụ Tả Kim hôm trước, tim gan Kim An Châu đến giờ vẫn còn run.
Lúc ấy đối phương thấy cậu ta thay anh Thịnh đến đón mình tan tầm đã hận không thể xé xác cậu ta.
Ba người họ xuyên qua con đường lớn rợp bóng cây, lúc đi đến nơi, Hạ Chi Kỳ mới thấy chỗ này quen mắt.
“Anh Thịnh, đây không phải cửa sau cửa hàng thịt nướng chúng ta ăn lần trước hả?”
“Đúng thế”.
“Đến đây đón ai vậy?”
Trong con ngõ nhỏ vang lên tiếng bước chân, Hạ Chi Kỳ quay đầu nhìn lại.
Ối trời mẹ ruột của con ơi!
Hạ Chi Kỳ mở to hai mắt, con ngươi tựa như sắp rớt từ trong hốc mắt ra.
Mẹ nó chứ, người này không phải Dụ Tả Kim đó sao?!
Trên người còn mặc cái áo bóng chày đỏ chót xanh lục hôm qua anh Thịnh mới mua nữa!
Thịnh Uyên thấy người đi ra: “Đi thôi, hôm nay tiễn cậu về trường trễ một chút”.
Dụ Tả Kim đứng ở đầu con ngõ, mắt lạnh nhìn Kim An Châu.
Kim An Châu khẽ run rẩy, rõ ràng nơi đây còn ba người, sao cứ nhìn chằm chằm một mình cậu ta vậy.
Mặc dù cậu ta là bé 0 người gặp người yêu nhưng trái tim cậu ta đã có chủ.
Cho dù Dụ Tả Kim có tướng mạo đẹp trai thế nào thì hắn cũng là một tên b.iến thái! Không phải ai Kim An Châu này cũng cho phép nhìn đâu nhé!
Kim An Châu né vào sau người Thịnh Uyên.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu ta trông thấy một thoáng cười lạnh hiện ra trên gương mặt không có cảm xúc gì của Dụ Tả Kim.
Thịnh Uyên: “Đi thôi”.
Dụ Tả Kim thu hồi tầm mắt, theo sau lưng cậu.
Kim An Châu thấy Hạ Chi Kỳ còn sững sờ đứng im tại chỗ liền đi tới chọc cậu chàng một cái: “Đi nào, nhìn cái gì thế?”
Tầm mắt của Hạ Chi Kỳ vẫn còn dừng ở áo khoác của Dụ Tả Kim.
Kim An Châu: “Áo khoác của cậu ấy đẹp ghê, rất có thẩm mỹ”.
Hạ Chi Kỳ:…
Đó là thẩm mỹ của anh Thịnh.
Hôm qua lúc Thịnh Uyên mua áo chỉ có Hạ Chi Kỳ và bé mập trông thấy, hai cậu trai ghét bỏ vô cùng, ai ngờ hôm nay lời phê bình bỗng nhiên đảo hướng.
Nhưng đến cùng tại sao anh Thịnh lại có liên quan tới Dụ Tả Kim?
Hạ Chi Kỳ trăm mối tò mò không có cách nào giải đáp.
Chỉ đành nhanh chân đuổi theo.
“Anh Thịnh, chúng ta đi mua kẹo hồ lô ở chỗ nào?”
“Bên kia đường cầu vượt, gần đầu cầu có một hàng.”
Cầu vượt ở không quá xa, đi bộ hơn mười phút là tới.
Gió đêm thổi qua mặt, Kim An Châu đột ngột run rẩy.
“Hắt xì!!!”
Thịnh Uyên quay đầu: “Lạnh?”
Kim An Châu ngượng ngùng: “Hơi lạnh ạ”.
“Cậu đi sang bên tay trái đi, bên này gió nhỏ”.
Khóe miệng Kim An Châu tươi cười, vui vẻ đi đến bên tay trái Thịnh Uyên.
Dụ Tả Kim lạnh mắt nhìn hết thảy.
Đi bộ chừng năm sáu phút.
“A chi..”
Một âm thanh hắt xì khô khốc vặn vẹo vang lên.
Thịnh Uyên liếc nhìn chiếc áo khoác bóng chày trên người Dụ Tả Kim.
Mua áo mỏng quá?
Không thể nào, bên trong còn đệm một lớp nhung.
Thân thể Dụ Tả Kim cường tráng, chắc hẳn hắn chỉ ngứa mũi.
Thịnh Uyên không có phản ứng gì, sắc mặt Dụ Tả Kim khó coi vài phần.
“Ai chi…”
Lại thêm một âm thanh khô khốc.
Hạ Chi Kỳ kinh ngạc: “Hắt xì hai cái! Có người mắng cậu!”
Dụ Tả Kim:…
Nhìn thấy sắc mặt hắn đen đi, mồ hôi lạnh của Hạ Chi Kỳ ứa ra, cậu chàng tranh thủ thời gian cứu chữa lại.
“Đùa thôi, đùa thôi, ai dám mắng cậu chứ, ha ha ha ha”.
Vừa nói vừa hướng gương mặt cầu xin giúp đỡ sang chỗ Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên: “Cậu ấy nhanh mồm nhanh miệng, đừng so đo”.
Dụ Tả Kim không để ý tới nữa.
Hạ Chi Kỳ thở phào.
Hạ Chi Kỳ không khen đâu nhưng anh Thịnh của cậu chàng rất biết cách ăn nói.
Không hổ là người đàn ông làm đại ca của cậu!
Dụ Tả Kim cũng phải nể tình!
Bởi vì có sự tồn tại của máy lạnh hình người Dụ Tả Kim nên đêm thu càng thêm rét lạnh.
Hạ Chi Kỳ cũng bị gió thổi đến mức cái mũi sụt sịt.
Đường cầu vượt, không nói cũng biết, trên con đường này có một cây cầu lớn để xe cộ qua lại tên là cầu vượt.
Chú bán kẹo hồ lô bán hàng ngay gần đầu cầu.
Thời gian này xe cộ qua lại hầu hết là phụ huynh tới trường đón con tan buổi tự học tối, hàng bán ra rất đông người mua.
Nhóm Thịnh Uyên đến sớm nên kẹo hồ lô trưng bày trên xe nhỏ có rất nhiều loại hoa quả, chú bán hàng vẫn chưa bán được mấy xiên.
“Mọi người muốn ăn vị gì?”
Kim An Châu: “Anh Thịnh, em muốn ăn sơn tra”.
Dứt lời, bả vai cậu ta bị va chạm, cả người lập tức xoay tròn nửa vòng ngay tại chỗ.
Dụ Tả Kim chắn trước người Kim An Châu, nhìn thẳng Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên nhướng mày: “Cậu muốn ăn vị gì?”
Người kia lạnh như băng phun ra hai chữ: “Sơn tra”.
Kim An Châu:!
Thằng bắt chước!
Ban nãy đã học cậu ta hắt xì, giờ lại học cậu ta đòi ăn quả sơn tra.
Anh Thịnh là trai thẳng không nhìn ra, bé 0 cong cong cậu ta sao lại không nhìn rõ!
Nhưng cho dù có nhìn rõ thì cho cậu ta tám trăm lá gan cậu ta cũng không dám nói gì Dụ Tả Kim.
Thịnh Uyên cầm hai xiên sơn tra, đưa một xiên cho Dụ Tả Kim, một xiên cho Kim An Châu.
Kim An Châu cuối cùng cũng nhận được đồ, ngoan ngoãn nói.
“Cảm ơn anh Thịnh”.
Kim An Châu vui sướng cắn một miếng, đột nhiên cậu ta cảm thấy gáy mình lành lạnh, vội rụt cổ lại.
Dụ Tả Kim cầm kẹo hồ lô cứng đờ đứng im.
Thịnh Uyên: “Sao không ăn?”
Dụ Tả Kim cứng nhắc cất lời: “Cảm ơn”.
Ôi chao.
Thịnh Uyên bất ngờ.
Trước kia chưa từng cảm ơn cậu, hôm nay lại cảm ơn cậu.
Lời dạy dỗ nói nhiều lần người không hiểu, gặp chuyện một lần sự liền hay.
Cậu không quan tâm đến hắn nữa, mua cho Hạ Chi Kỳ một xiên kẹo sung và cho mình một xiên cà chua nhỏ.
Chiếc xe đẩy bán kẹo hồ lô của ông chú có treo một chiếc đèn đêm be bé nhưng bóng đèn của nó sáng lòe mù mắt chó.
Bốn người đứng bên xe đẩy ăn kẹo, chú bán hàng ở cạnh bận rộn toát cả mồ hôi.
Hạ Chi Kỳ: “Chú ơi, việc buôn bán của chú tốt lắm nhỉ”.
Ông chú cười ha hả, “Ngày nào giờ này cũng có học sinh tới mua”.
Thịnh Uyên ăn hết xiên cà chua nhỏ của mình: “Chú, cho cháu thêm một xiên quýt”.
“Được, được, muốn ăn thêm một xiên nữa à?”
Thịnh Uyên lắc đầu: “Trong nhà có một chú mèo tham ăn”.
Cậu muốn mang về cho Thịnh Vọng.
“Vậy để chú cho cháu một chiếc túi giấy”.
“Cảm ơn chú”.
Thịnh Uyên nhận xiên quýt, Kim An Châu cũng đã ăn gần xong chỉ còn Dụ Tả Kim chậm chạp mới ăn hết một nửa, vẫn còn đang cầm kẹo ở trong tay.
Thịnh Uyên không vội nên đứng yên chờ đợi.
Kim An Châu đứng ở bên cạnh cậu, nét mặt tươi cười: “Anh Thịnh, kẹo hồ lô ngon thật”.
“Ăn ngon là được”.
“Anh Thịnh, lần sau em mời anh ăn kem ốc quế. Đối diện trường mình có một cửa hàng bán kem ốc quế lớn cực ngon”.
Dụ Tả Kim nhai sơn tra trong miệng, ánh mắt càng lúc càng lạnh. Mạch máu trên mu bàn tay cậy có làn da trắng nõn nên hiển hiện càng thêm rõ ràng. Hắn nhìn chằm chằm cổ tay, cổ và mặt Kim An Châu.
Miệng không còn nhai nữa, bàn tay cầm kẹo hồ lô buông thõng xuống.
Thịnh Uyên chú ý tới hắn: “Không ăn nữa à?”
“Chú ơi, phiền chú cho cháu thêm một cái túi giấy”.
Chú bán hàng đưa túi giấy cho Thịnh Uyên, Thịnh Uyên đưa cho Dụ Tả Kim: “Tự bỏ vào đi”.
Dụ Tả Kim không nhận.
Thịnh Uyên: “Còn muốn để anh bỏ vào hộ?”
Dụ Tả Kim không nói gì.
Biểu hiện rõ ràng đòi như vậy.
Thịnh Uyên không cảm thấy có gì sai, cậu cầm lấy cây kẹo hồ lô trong tay hắn lên bỏ vào trong túi rồi nhét trả hắn.
Thời gian không còn sớm, Hạ Chi Kỳ cũng đã ăn xong.
“Hai cậu về nhà đi, tôi tiễn cậu ấy về trường”.
Kim An Châu nhìn Dụ Tả Kim.
Nhớ tới lý do Thịnh Uyên đưa ra hôm nhờ cậu ta tới đón người.
Dụ Tả Kim không dám đi đường đêm…
“Anh Thịnh, em đi đây”.
“Anh Thịnh, bye bye”.
Hai cậu trai chào tạm biệt, Thịnh Uyên nhìn về phía Dụ Tả Kim định nói đi thôi, ai ngờ đối phương đã bước chân đi trước.
Trên đường đi hắn bước cực nhanh, đầu không ngoảnh lại.
Gió lạnh thổi da đầu người ta tê dại, não bộ tỉnh táo dị thường.
Thịnh Uyên trêu ghẹo: “Đi vội như thế làm gì?”
Dụ Tả Kim không để ý tới cậu, chỉ cầm kẹo hồ lô nhanh chân bước về phía trước.
Hắn cắn răng, đường cằm căng chặt.
Phiền chết mất thôi.
Phiền chết mất thôi.
Tiếng kêu gào khó chịu âm vang trong lòng.
Bên tai đều là từng tiếng anh Thịnh anh Thịnh.
Hắn muốn giật bộ phận bên ngoài của ốc tai điện tử xuống khỏi đầu.
Nhưng âm thanh đó vốn ở trong đầu hắn.
Đôi mắt đen của Dụ Tả Kim phát ra ánh sáng xanh lục đầy nguy hiểm, hận không thể xé rách miệng người kia.
Cướp của hắn.
Có người đã cướp của hắn.
Một đường đi thẳng về đến trường trung học phổ thông số 1, Dụ Tả Kim dừng chân, Thịnh Uyên đã bị hắn bỏ lại tận phía xa xa.
Hắn không đi vào trong cổng trường mà cầm kẹo hồ lô đứng im chờ cậu.
Thịnh Uyên đi đến: “Ngoài trời lạnh lắm, đi vào trong đi”.
Dụ Tả Kim đứng ở nơi đó nhìn cậu chằm chằm: “Tôi mua cho cậu”.
“Gì cơ?”
“Kem ốc quế, tôi mua cho cậu”.
– –