Bầu không khí buổi sáng sớm lạnh lẽo, gió thu lạnh thấu xương, quý cô Phùng Quyên sợ cậu đạp xe trên đường bị gió thổi đau đầu nên đã quấn cho cậu một chiếc khăn quàng cổ.
Chiếc khăn quàng mang phong cách cổ điển lại được tham khảo cách quấn của Ai Cập cổ đại từ một thế kỷ trước công nguyên đã quấn cậu thành một cái xác ướp, giúp cậu tiết kiệm cả khoản tiền mua mũ bảo hiểm.
Tình thương của mẹ sâu nặng đến vậy.
Các bạn học sinh rộn ràng nhộn nhịp đi đến trường, 6 giờ sáng mặt trời vàng rực rỡ phản chiếu qua lớp kính của tòa nhà cao tầng khiến nó càng trở nên lóa mắt. Lớp kính trở thành một dải Ngân Hà, cả một khu rừng sắt thép đã được phủ thêm một tầng mạ vàng mạ bạc.
Chỉ là trên con đường đến trường ngày hôm nay đã có thêm rất nhiều màu sắc.
Màu của bảy sắc cầu vồng đều xuất hiện, ngay cả màu đen cũng có đầy đủ các loại sắc thái của mình.
Chiếc chân dài của Thịnh Uyên chống xuống đất, cậu tựa vào xe đạp chờ đèn giao thông. Từ ngã tư này tiếp tục đi thẳng sẽ tới được trường trung học phổ thông số một, rẽ phải thì sẽ tới trường trung học phổ thông số mười hai.
Trong dĩ vãng, phần lớn học sinh đang đi bộ trên đường vào thời điểm này đều là những học sinh bình thường chăm chỉ không đi học muộn không trốn về sớm, đồng phục ăn mặc chỉnh tề, cả nam cả nữ đều thống nhất một màu tóc đen bóng sạch sẽ gọn gàng, mang theo tinh thần phấn chấn không bị ăn mòn bởi thế tục hiện tại.
Thịnh Uyên nhìn những mái tóc đầy màu sắc khắp bốn phía, đám thiếu niên bất lương đang túm năm tụm ba, trên gương mặt là những biểu cảm bực bội khó chịu vì chưa tỉnh ngủ đã phải gắng gượng rời khỏi giường.
Mức độ bực bội của họ thể hiện bình đẳng với tất cả mọi người họ gặp, bày tỏ chúng mày đều là một lũ ngu!
Nhưng so với màu tóc của bọn họ, Thịnh Uyên hiện giờ cũng chẳng khá hơn họ mấy.
Tốt xấu gì họ cũng có tóc còn cậu hiện giờ chỉ có hai con mắt thò ra.
Thiếu niên bất lương mặc đồng phục trường trung học phổ thông số một hiên ngang hùng dũng đứng ở đầu đường, trong tay mỗi kẻ cầm theo một cuốn sách Ngữ Văn. Rõ ràng trong số bọn họ có một người đang đeo cặp sách nhưng lại không chịu bỏ sách Ngữ Văn vào trong cặp mà cầm trên tay. Góc độ vị trí của mỗi một cậu trai đều vô cùng thống nhất, cuốn sách Ngữ Văn của họ được đặt ở dưới thắt lưng bên tay phải, cánh tay buông rủ rất tự nhiên.
Một kẻ trong số đó liên tục ngáp ngủ.
“Mẹ kiếp, người tốt nhà ai lại đi sắp xếp tiết Ngữ Văn vào ngay tiết 1 vậy?”
“Chúng ta không thể không lên học tiết Ngữ Văn này à?”
“Đờ mờ, phiền bỏ mợ”.
“Dụ Tả Kim rảnh rỗi quá hay sao mà lại lên lớp học Ngữ Văn thế”.
“Chắc chắn anh ấy có đạo lý riêng, chẳng phải hôm nay chúng ta lên lớp là sẽ hiểu hả”.
“Mẹ nó, ông buồn ngủ chết mất thôi”.
Đèn đỏ còn hơn 20 giây, Thịnh Uyên đứng ở một bên, phía trước chính là con đường lớn rợp bóng cây. Mùa thu đã sang, từ xa trông tới con đường liền thấy được một mảnh vàng rực rỡ. Từng chồng lá vàng rụng trên mặt đất đã bị nhân viên vệ sinh quét gọn vào hai bên lề đường để tập trung xử lý.
Chóp mũi bị khăn quàng cổ quấn ngửi thấy mùi nicotin, Thịnh Uyên quay đầu, có mấy cậu trai trong đám thiếu niên bất lương trường trung học phổ thông số một đang châm thuốc.
Bình thường đám người bọn họ đều không chờ đèn đỏ nhưng lưu lượng xe qua lại trên con phố quá lớn nên họ không tiện vượt đèn chạy sang.
Một cậu học sinh đeo kính để kiểu tóc nắp nồi không cẩn thận làm rơi bình nước xuống mặt đất, chiếc bình bình bịch lăn tròn tới chân đám thiếu niên bất lương.
Cậu học sinh hơi sợ hãi, bên nhóm thiếu niên bất lương kia có nhiều người mà cậu bạn chỉ có thể chen vào trong mới lấy được bình nước. Thế là cậu đành đi qua, ăn nói khép nép với họ: “Bạn học ơi, ngại quá, bình nước dưới chân bạn là của mình”.
Nói xong cậu bạn khom người xuống định nhặt nhưng đám thiếu niên bất lương chẳng có ý tứ nhường chỗ cho cậu bạn. Từng đôi chân từng đôi chân đứng im ở nơi đó nhìn cậu bạn chen chúc chui vào, còn mang theo ý đồ xấu nhấc chân ngáng cậu bạn một cái.
Tên thiếu niên bất lương đứng bên cạnh bình nước đang cực kỳ bực bội không khác gì thùng thuốc nổ chạm vào liền nổ tung. Cậu ta nhìn chai nước lăn đến bên chân mình, vung chân đá nó xuống cạnh đường.
“Đm! Cút!”
Cậu bạn đánh rơi đồ hoảng sợ ngã ngồi xuống mặt đất.
Tên thiếu niên bất lương nhuộm tóc xanh lè xách cổ áo cậu bạn lên: “Mày cố ý đến gây thêm phiền phức cho tao, có phải không?”
Nói xong bàn tay đã hướng tới định chào hỏi lên gương mặt cậu bạn.
Phần lớn thứ văn hóa tồn tại trong đám thiếu niên bất lương chính là như vậy, họ đánh nhau bắt nạt, theo đuổi sùng bái những bạo lực kícfh thích, sức mạnh cùng với địa vị cao tự do thoải mái của những kẻ mạnh.
Xung quanh không có một ai dám tiến lên, cậu bạn sợ hãi nhắm mắt lại nhưng đau đớn trong dự đoán không hề rơi xuống gương mặt cậu.
“Này, sao sáng sớm ngày ra đã nóng nảy thế?”
Tiếng nói lười nhác nhàn nhã vang lên từ phía sau, cậu bạn học sinh hơi nghiêng mặt mở mắt ra một khe hở nho nhỏ. Thứ cậu bạn thấy được là bàn tay của tên thiếu niên bất lương đang tóm cổ cậu vốn đã giơ lên nay lại bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng khác bóp chặt.
Thiếu niên bất lương nhìn cái đầu xác ướp nọ.
“Con mẹ nhà nó, mày là thằng nào mà dám xuất hiện ở đây?”
Thịnh Uyên không có thời gian cãi cọ cùng cậu ta, nói thẳng: “Nhặt lại bình nước cho người ta, nói xin lỗi bạn ấy, chuyện này coi như chấm dứt”.
Trong lúc nhất thời, Tóc Xanh không thể tin tưởng những gì mình mới nghe được, cậu ta bật ra tiếng cười xem thường.
“Ha ha ha ha ha, thằng nhãi ranh mày có biết mày đang nói gì không hả? Mày là cái rễ hành nào chứ?”
“Ha ha ha ha ha, thằng oắt này điên rồi!”
“Mày cũng là học sinh của trường trung học phổ thông số một đúng không, chút nữa chúng ta gặp mặt ở nhà kho nhé”.
Giọng điệu đám thiếu niên bất lương đầy đe dọa.
Cậu bạn học sinh ở bên sợ Thịnh Uyên bị bắt nạt, vội kéo ống tay áo của Thịnh Uyên.
“Hiệp sĩ xác ướp ơi, bỏ đi cậu, chúng ta đi nhanh nào”.
Thịnh Uyên:…
[Hệ thống:…]
Thần kỳ thay một hiệp sĩ xác ướp.
Thịnh Uyên không định nhường bước, che trước người cậu bạn học: “Nhặt bình nước về, xin lỗi cậu ấy”.
“Mày bảo tao nhặt thì tao phải nhặt sao, mày nghĩ rằng mày là ai?!”
Tóc Xanh xông lên kéo khăn quàng cổ trên đầu Thịnh Uyên xuống, lớp vải bông bị tháo dỡ ra để lộ khuôn mặt đẹp đẽ đường nét rõ ràng.
Khuôn mặt người đó hiện ra trong con ngươi màu nâu của cậu ta.
Tóc Xanh trợn to hai mắt.
Thịnh Uyên!!!!!!
Một vùng xung quanh đều im phăng phắc, bàn tay Tóc Xanh đang cầm khăn quàng cổ của Thịnh Uyên hoảng loạn, cầm cũng không được mà quấn lại hộ người ta cũng không xong.
Danh tiếng của Chử Vệ Thiên đã hết sức khủ.g bố.
Chứ đừng nói chi đến Thịnh Uyên một đòn lật đổ Chử Vệ Thiên trở thành đại ca vang danh khắp chốn của trường trung học phổ thông số một.
Trong trường trung học phổ thông số một, lời Thịnh Uyên nói mọi người phải nghe.
Một đám thiếu niên bất lương nghẹn họng nhìn trân trối.
“Anh… anh Thịnh!”
“Sao anh Thịnh lại ở đây?”
“Anh Thịnh, ngại quá, chúng em đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn”.
“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, anh Thịnh, tất cả những chuyện này chỉ đều là hiểu lầm”.
Mặc dù trước kia hai bên đều chưa từng gặp mặt nhau nhưng có kẻ nào dám không nể mặt Thịnh Uyên chứ.
Cậu bạn học đứng sau lưng Thịnh Uyên, trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của cậu suýt chút nữa đã bị dọa chết ngay tại chỗ.
Trải nghiệm sáng sớm ngày hôm nay của cậu bạn đã có thể xưng thành một truyền thuyết.
Đầu tiên, cậu bạn không cẩn thận chọc phải đám thiếu niên bất lương. Hiện giờ cậu bạn lại có thể gặp được người có cấp bậc đế vương của giới bất lương, bá chủ học đường trường trung học phổ thông số một – Thịnh Uyên.
Tóc Xanh vội vàng trả lại khăn quàng cổ cho Thịnh Uyên, sau đó dẫn theo mấy tên thiếu niên bất lương đi tới lề đường nhặt bình nước trở về, còn giơ tay lau sạch những vết bẩn trên đó.
“Anh Thịnh, xin lỗi anh, bình nước này xin trả lại cho anh ạ”.
Thịnh Uyên nhướng mày nhìn bình nước: “Đưa tôi làm gì?”
Cằm cậu hất về phía sau: “Trả cậu ấy đi”.
Thiếu niên bất lương vội vàng thay đổi mục tiêu.
“Xin lỗi cậu, rất xin lỗi cậu”.
“Ngại quá, tại ban nãy tôi không cẩn thận”.
Cậu bạn học sinh ngẩn ngơ nhận lấy bình nước, trợn to hai mắt nhìn thẳng Thịnh Uyên.
“Anh Thịnh, xong rồi ạ”.
Tóc Xanh ngoan ngoãn hiểu chuyện đứng trước mặt Thịnh Uyên, không còn thói hư tật xấu chạm cái là chửi rủa giống lúc nãy.
Thịnh Uyên híp mắt lại.
“Trước đó tôi đã nói thế nào?” Cậu hững hờ hỏi một câu.
Tóc Xanh: “Ở trong trường chăm chỉ học tập tuân thủ kỷ luật, không được phép ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn bắt nạt nhỏ”.
“Cậu nhớ rõ ràng đấy”, Thịnh Uyên cầm khăn quàng cổ trong tay, biểu cảm trên mặt không có sắc thái nghiêm túc nào nhưng giọng điệu đầy cảnh cáo: “Đừng để tôi bắt được thêm lần nào nữa”.
“Vâng, vâng, thưa anh Thịnh”.
Thịnh Uyên rời đi rồi nhưng xung quanh vẫn cực kỳ yên ắng. Tên thiếu niên bất lương nhỏ giọng chửi xui xẻo rồi bước qua đường.
Cậu bạn học sinh nhìn theo bóng dáng Thịnh Uyên đã đi xa, miệng há ra nửa ngày vẫn chưa khép lại được.
Đây chính là bá chủ học đường đấy sao?!
Đẳng cấp quá.
Lúc Thịnh Uyên tới lớp số 6 thì cả lớp đang ầm ĩ ồn ào hoan hô nhảy nhót. Hôm nay lớp bọn họ đã thành công tranh đoạt căn phòng trống không có lớp học của tòa nhà Nghệ thuật với lớp số 7 và lớp số 8.
Sau khi thuê trang phục và đạo cụ trở về, họ chưa từng được thử đồ một lần nào.
Cả ngày hôm đó lớp 6 vô cùng phấn khích và mong đợi ngày qua thật nhanh.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, Thịnh Uyên đi tới rừng cây nhỏ phía đông trường học, chờ đợi Dụ Tả Kim dưới tàng cây long não như lần trước.
Hôm nay đối phương tới trễ hơn một chút, lúc hắn nhảy lên cây long não, Thịnh Uyên ngửi thấy mùi hương xà phòng từ trên người hắn. Mùi hương nhàn nhạt mát mẻ thơm ngát mới được nước xối qua xen lẫn với mùi hương cây long não.
“Cậu tắm sao?” Thịnh Uyên hỏi.
Tắm rửa vào giữa trưa?
Dụ Tả Kim không trả lời mà đưa thẳng cuốn sách trong tay sang cho cậu.
Đó là phần ghi chép hết sức nghiêm túc của hắn trong.
Ánh mắt Thịnh Uyên khen ngợi: “Không tồi, đây là thành tựu lao động nghiêm túc học hành của bạn học Dụ nhà chúng ta đấy”.
“Tùy tiện nghe một chút thôi”.
Hắn lạnh mặt, dáng vẻ vẫn thối như bình thường. Thịnh Uyên đưa đề tới cho hắn để hắn làm.
Dụ Tả Kim nhận bài.
Thịnh Uyên nhìn lòng bàn tay hắn: “Sao tay cậu đỏ thế?”
Dụ Tả Kim cầm đề thi, nhanh chóng trở mặt giấy, lòng bàn tay hướng xuống dưới.
Hắn không đáp lại thắc mắc của Thịnh Uyên, cúi đầu làm bài giống như chưa từng nghe thấy cậu hỏi chuyện.
Cơ thể hắn nóng bức vô cùng, lượng vận động quá lớn khiến cho hắn hiện giờ vẫn còn thở hổn hển.
Sáng nay hắn đã đến một kho đồ nội thất dỡ hàng giúp bên họ.
Bên A chỉ có một yêu cầu: người to lớn có sức lực, làm việc tới trưa sẽ nhận được 500 tệ. Số tiền lương này đối với người bình thường đã là một số tiền vô cùng phong phú.
Nhưng cũng có những rủi ro to lớn.
Đồ nội thất cỡ lớn dùng trong gia đình không thể sử dụng cần cẩu để nâng đỡ vì dễ khiến đồ dùng bị hư hỏng. Họ chỉ có thể sử dụng sức con người nâng đồ lên, nếu không biết phối hợp tốt người vận chuyển sẽ dễ dàng bị tai nạn lao động. Vật nặng hàng trăm kg đè lên vai và cánh tay, cảm nhận của con người cực kỳ khó tả.
Sau khi trở về phòng 408, hắn vội vàng tắm rửa rồi đi đến đây.
Đau nhức ở vùng cổ và vai nếu đem ra so sánh với vết thương khi đánh nhau hồi trước thì chẳng khác gì mưa bụi gặp mưa rào. Hắn không để chuyện này ở trong lòng, chỉ là hiện giờ hắn quá nóng, dù đã ngồi xuống dưới bóng cây long não, toàn thân hắn cũng nóng đến ngứa ran.
Đôi mắt đen nhánh của hắn liếc nhìn cổ tay trắng nõn của Thịnh Uyên, bản thân hắn thì như đã biến thành con sư tử lớn phun hơi nóng bên người cậu.
Một tiếng học tập kết thúc, Thịnh Uyên nhận được tin nhắn của Lâm Hiểu Viên.
[Một quả bóng tròn: Thịnh Uyên, có rảnh không? Có thể tới tham gia cuộc họp nhóm của ban Văn Nghệ chứ?]
Ban Văn Nghệ họp nhóm thì liên quan gì đến cậu?
Mặc dù Thịnh Uyên không hiểu nhưng cậu vẫn không từ chối.
[Uyên của Uyên Bác: Năm phút].
Nhắn tin trả lời xong xuôi, Thịnh Uyên lên tiếng: “Tôi có chút việc bận, cậu về ký túc xá đi”.
Dụ Tả Kim theo sau chân cậu ra khỏi rừng cây nhỏ, lại chạy về phòng 408 tắm nước lạnh, lần nữa ngựa không dừng vó ra khỏi cổng trường.
Thịnh Uyên đi tới phòng họp của ban Văn Nghệ, cánh cửa đang rộng mở, cậu gõ hai cái tượng trưng.
Cán sự văn nghệ khối 12 ở bên trong đồng loạt quay đầu, Lâm Hiểu Viên đứng dậy: “Thịnh Uyên, cậu tới rồi”.
Trông thấy cậu, các cán sự văn nghệ lớp khác không dám tiến lên bắt chuyện. Dù sao thì lớp filter bá chủ học đường vẫn còn ở nơi đó, tình trạng hiện giờ giống y tình cảnh lúc nãy Chử Vệ Thiên bước vào.
Thịnh Uyên hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Lâm Hiểu Viên ngắn gọn giải thích: “Khối mình đang tìm diễn viên cho tiết mục trong ngày lễ kỷ niệm trường”.
“Tiết mục gì vậy?”
“Là một câu chuyện cổ tích về công chúa và hoàng tử, có rất nhiều vai diễn quần chúng”.
“Vai diễn công chúa đã mời được bạn học Chử đây biểu diễn, cậu xem, vai hoàng tử…” Lâm Hiểu Viên xoa xoa bàn tay.
Ánh mắt mọi người mong chờ.
Thịnh Uyên nhìn Chử Vệ Thiên đang ngồi trong một xó hẻo lánh.
Hai bên liếc nhau.
Thịnh Uyên không hề do dự: “Tôi vốn là người xuất gia”.
“…”