Hệ Thống Trẻ Em Hư - Chương 8: Anh Đây Là Cô Gái Xinh Đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Hệ Thống Trẻ Em Hư


Chương 8: Anh Đây Là Cô Gái Xinh Đẹp


Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên.
Một người một thống đồng loạt ngẩn ngơ ở đó.
[Hệ thống: Còn có thể làm như thế này sao!]
Thịnh Uyên: Còn có chuyện tốt thế này hả!
Nhìn chiếc bảng viết tên những người có tấm lòng ở trước mặt, khóe miệng Thịnh Uyên dần dần ngang ngược điên cuồng.

Thật Nỗ Lực biết, trong đầu tên chó này lại bắt đầu có ý tưởng.
[Hệ thống: Cậu cười gì đó?]
“Cậu biết anh đây hiện giờ giống với người nào không?”
[Hệ thống: Người nào?]
“Christopher Columbus.”
Hệ thống dùng chương trình tìm kiếm của chính bản thân mình tìm kiếm nhân vật này, phát hiện ra đối phương là một nhà hàng hải đã từng tìm ra châu lục mới.
[Hệ thống:…]
Thịnh Uyên buông bút xuống rời đi.
Tinh thần phấn chấn thoải mái.
Quả nhiên mọi con đường đều dẫn tới thành Rome.*
Trở về lớp, Hạ Chi Kỳ trượt vèo một cái, nhanh như tia chớp nhào tới bên người Thịnh Uyên.
“Anh Thịnh!”
“Sao?”
“Em nghe đồn anh mới cá cược với Trịnh Tử Lộ bên lớp một, kỳ thi tháng lần này nhất định giành được hạng 3 của trường”.
Thiếu niên bất lương đi thi hoặc là bỏ thi hoặc là nộp giấy trắng, đứng trong top đầu là loại chuyện gì vậy?
Mới đầu Hạ Chi Kỳ trông thấy tin tức này căn bản chẳng hề tin.
Một học sinh cá biệt bước vào vị trí top 3 của khối, không bị chê cười đến chết mới lạ.
Nhưng khi bài đăng của về chuyện cá cược cuả Thịnh Uyên và Trịnh Tử Lộ ngày càng được quan tâm, loa lớn nhíu mày, cậu chàng phát hiện sự việc không đơn giản!
Thịnh Uyên vừa về đến lớp cậu chàng đã vội vã bay sang.
Hi vọng có thể nhận được đáp án khiến cậu ta hài lòng – “Không phải” từ chỗ anh Thịnh.
Thịnh Uyên: “Không phải…”
Hai mắt Hạ Chi Kỳ sáng lên: “Không phải thật ạ?”
Thịnh Uyên lấy ra cuốn sách Năm năm thi đại học ba năm làm đề trong túi nilon ra, “Không phải lời đồn đâu”.
Hạ Chi Kỳ:…
Hạ Chi Kỳ sờ sờ mũi.
Hóa ra anh Thịnh của bọn họ không phải người không biết khoe khoang.
Nếu như lần này cá cược thua, đừng nói đến chuyện trong giới bất lương mà chỉ tính ở trường trung học phổ thông số 1 này thôi, bọn họ cũng sẽ bị đám học sinh giỏi đè đầu cưỡi cổ, địa vị rớt xuống ngàn vạn trượng.
Hạ Chi Kỳ ngồi xuống trước mặt Thịnh Uyên: “Anh Thịnh ơi, không phải chứ.

Anh đã thật sự cá cược với Trịnh Tử Lộ đấy à, lỡ đâu…”
Cậu ta mới nói được một nửa thì đầu óc bỗng bừng sáng, hai tay vỗ lên mặt bàn, cúi người tiến sát Thịnh Uyên: “Anh Thịnh, em hiểu rồi! Mục tiêu của anh chính là ăn sạch hai giới đen trắng!”
Thịnh Uyên rạch giời xuất hiện, ra tay một phát đã giải quyết xong Ngô Địch, khống chế được trung học phổ thông số 2.

Mục tiêu kế tiếp của anh ấy chính là trung học phổ thông số 1!
Mà ánh mắt của Thịnh Uyên không chỉ giới hạn tại vị trí thủ lĩnh bất lương của trường trung học phổ thông số một mà mục tiêu của anh Thịnh là trời sao biển rộng mênh mông.

Có những thành tích tốt kia, cả trường trung học phổ thông số một này đều phải bị anh ấy chinh phục.
Thịnh Uyên dám cá cược chứng tỏ anh ấy có chỗ nắm chắc!
Hai tay Hạ Chi Kỳ ôm lấy đầu.

Em hiểu rồi!
Em hiểu hết rồi!
Anh Thịnh của em ơi! Anh đang muốn trở thành một thiếu niên bất lương thời đại mới!
Hạ Chi Kỳ đứng dậy chạy thật xa: “Anh Thịnh à, hiện giờ em lập tức mang tin tức này báo tới cho tất cả các anh em!”
Chỉ ngắn ngủi vài giây thôi trên gương mặt của Hạ Chi Kỳ đã biến hóa ra đủ loại cảm xúc âu sầu, sáng tỏ, vui sướng, kính nể…
Trông theo bóng dáng Hạ Chi Kỳ đi xa.
[Hệ thống: Cậu ta đi đâu thế?]
Thịnh Uyên: “Đi tung tin đồn về tôi.”
[Hệ thống:…]
Thịnh Uyên mở cuốn năm năm ba năm ra, cầm bút bắt đầu làm đề.
Trong đầu Thật Nỗ Lực triển khai trăm ngàn ý nghĩ nhưng không một cái nào chập mạch được với mạch não Hạ Chi Kỳ.
[Hệ thống: Tại sao cậu ta lại cảm thấy cậu định ăn sạch cả đen lẫn trắng?]
“Có lẽ vì tôi đã ăn Oreo đấy”.
[Hệ thống:…]
Vậy lần sau cậu nhớ phải ăn bánh nhân chocolate để bác bỏ tin đồn đấy nha.
Tiết tự học tối đầu tiên kết thúc, Thịnh Uyên đặt bút xuống cử động phần cổ tay.

Lúc cậu đứng dậy định đi ra ngoài dạo quanh một hồi thì bỗng chú ý đến người bạn cùng bàn của cậu đang mặt ủ mày chau đối diện với một đề toán.
Nếu cậu nhớ không lầm thì đối phương vẫn một mực dừng trên bài toán đó từ khi tiết tự học tối bắt đầu.
“Có cần tôi giảng hộ cậu không?”
Tưởng Noãn ngẩng đầu lên, sau khi trông thấy Thịnh Uyên thì cô bé hơi bối rối.

Cô không dám nghe Thịnh Uyên giảng bài nhưng cô lại sợ mình từ chối sẽ chọc giận cậu.
“Tớ…!cái đó, tự tớ làm được…!à không ý tớ là…”
Thịnh Uyên lần nữa ngồi về vị trí, bàn tay với những khớp xương rõ ràng kéo sách bài tập của Tưởng Noãn vào vị trí giữa hai người họ: “Nhìn vào đề đi.”
“Được, được…”
Hai phút sau vấn đề khó khăn được giải quyết dễ dàng, Tưởng Noãn không thể tin nổi ngước mắt nhìn Thịnh Uyên.
“Cảm…!cảm ơn cậu”.
“Không cần đâu”, Thịnh Uyên trả lại sách bài tập cho cô: “Lần sau không biết làm thì để trống lại làm bài khác trước, bài khó tôi sẽ dạy cho cậu”.
Gương mặt Tưởng Noãn hơi ửng hồng.
“Anh Thịnh! Em cũng muốn! Em cũng muốn!”
Đồng chí Lửa Rừng điệu đà hò hét.
Thịnh Uyên: “Cậu làm bài tập trước đi, chỗ nào không hiểu tôi sẽ giảng cho cậu”.
“Anh Thịnh, em làm xong phần hiểu rồi”.
Cậu ta đập vở bài tập lên bàn Thịnh Uyên, bên trên trang vở ngoại trừ đề bài thì một chữ cũng không có.
Tưởng Noãn: “Bạn học Kim à, cậu đã làm gì đâu”.
Kim An Châu ngượng ngùng gãi đầu: “Tất cả các bài đều không làm được”.
Thịnh Uyên:…
Hóa ra cậu cũng biết ngượng ngùng cơ đấy.
Sau khi tan học Thịnh Uyên về nhà như thường lệ.

Sáng hôm sau lúc thức dậy cậu phát hiện ra giá trị bất lương trên đỉnh đầu mình đã tăng cao.

Cậu biết, Hạ Chi Kỳ đã thành công tung tin đồn nhảm về cậu.
Vác theo sáu nghìn giá trị bất lương tới trường, Thịnh Uyên phát hiện giá trị bất lương của đám đàn em nhà mình cũng tăng trưởng.
[Hệ thống: Hiệu ứng dây chuyền, đại ca lợi hại thì địa vị của đàn em cũng lên giá].

Giá trị bất lương của người khác dựa vào đánh đập cướp bóc, giá trị bất lương của Thịnh Uyên nhờ cả vào cái miệng thổi phồng của Hạ Chi Kỳ.
Hạ Chi Kỳ: “Anh Thịnh, anh đến rồi”.
Thịnh Uyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Ừ, may mắn đấy à”.
“Ôi chao anh Thịnh à”, Hạ Chi Kỳ vô cùng vui sướng.
Sau khi theo chân anh Thịnh, địa vị của cậu chàng tương đương với người đứng thứ hai.

Chỉ có cậu chàng mới được phép gọi Thịnh Uyên là anh Thịnh, đám còn lại chỉ có thể gọi anh Thịnh là đại ca.
Thịnh Uyên không quấy rầy trí tưởng tượng Hạ Chi Kỳ đang bay xa, cậu trở về bàn học.

Lúc chương trình học buổi sáng kết thúc, Thịnh Uyên giải quyết xong cơm trưa, đi tới khu A ký túc xá.
Quản lý ký túc giao chìa khóa cho cậu.
“Nếu như em và bạn cùng phòng có mâu thuẫn thì nhất định phải báo cáo với thầy cô đấy nhé”.

Trong lời nói chứa đầy nỗi quan tâm.
“Vâng”.
Thịnh Uyên cầm chìa khóa đi lên tầng.
“Sao cậu ta lại ở trong ký túc xá?”
“Mẹ kiếp, nó ở phòng nào thế, lỡ đâu ở cùng phòng với chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Thịnh Uyên! Solo không?”
“Đừng ngủ say quá đấy, bằng không ăn đòn rồi cũng không biết mình bị ăn đòn bởi đứa nào”.
Dọc theo đường đi không ít bạn học thò đầu ra ngó cậu.
Đầy đủ thể loại học sinh bình thường cũng như học sinh cá biệt.
Từ sau khi danh tiếng xử đẹp Ngô Địch vang xa, không ít thiếu niên trong giới bất lương đều muốn khiêu chiến với cậu.
Đám thiếu niên đó vốn dự định sau khi Thịnh Uyên vào trong ký túc xá sẽ “chăm lo” cho cậu, nào ngờ dưới vạn ánh mắt trừng trừng nhìn sang, Thịnh Uyên lại đi thẳng vào trong phòng ký túc xá 408.
“…”
“Tao nhớ rõ căn phòng đó là căn phòng Dụ Tả Kim ở một mình mà?”
“Mẹ kiếp! Ai sắp xếp phòng ký túc đấy hả?”
“Vị giáo viên này phải bị kết tội cố tình gây rối”.
“Ha ha ha ha, thằng nhóc Thịnh Uyên này chưa nhảy nhót được mấy hôm đã toi đời rồi”.
“Mày nói xem chiều nay khi Dụ Tả Kim quay về phát hiện phòng ký túc xá của nó có người từng bước chân vào ở thì sẽ thế nào?”
Khi cánh cửa đóng lại tất cả âm thanh bị từ chối ở bên ngoài.
Căn phòng ký túc xá dành cho hai người chỉ có đơn độc một phòng vệ sinh, liếc đi nhìn lại, trong đầu Thịnh Uyên chỉ còn bốn chữ.
Cực kỳ lộn xộn.
Quần áo bị tùy tiện chất đống thành đồi núi trên sàn nhà, sàn nhà cứ ba bước lại vỡ một chỗ, hình thành ra thung lũng.

Trong một căn ký túc xá thế mà lại có thể đồng thời trông thấy núi cao thung lũng cùng phong cảnh đồi núi thiên nhiên.
Tên xưng khu A ký túc xá nhưng xứng đáng điểm tham quan cấp độ 5A.
Không thể nói là bẩn nhưng sự bừa bộn lộn xộn thì không thể bỏ qua.
Thịnh Uyên xắn tay áo thu dọn một chiếc giường chất đầy đồ đạc khác, nhét đồ xuống dưới gầm giường.
Khi cậu thu dọn đã phát hiện ra bộ quần áo vất ở trên cùng là một bộ đồng phục nhuốm máu.
Chỗ ống tay áo nhuộm máu y sì vị trí tối qua cậu bắt gặp.
Sự thật cuối cùng luôn luôn chỉ có một!*
Đây chính là ký túc xá của Dụ Tả Kim!

[Hệ thống: Mẹ nó chứ, cậu lợi hại ghê].
Thịnh Uyên khiêm tốn: “Tôi vẫn luôn như vậy”.
[Hệ thống:…]
Cậu treo đồng phục lên trên móc treo quần áo, đeo tai nghe chuẩn bị ngủ trưa.
Nhắm mắt lại chưa tới năm giây mí mắt lại bỗng nhiên mở ra.
“Thiếu niên bất lương ăn mặc theo chuẩn mực trường học sẽ bị khấu trừ giá trị bất lương nhỉ?”
[Hệ thống: Theo lý thuyết thì có].
Thịnh Uyên hứng thú ngắm bộ đồng phục kia.
Cậu đứng dậy cầm bộ đồ lên đi vào trong nhà vệ sinh, bỏ nó xuống bồn rửa mặt.
“Hôm nay anh đây biến thành Ốc Đồng cô nương vậy”.
[Hệ thống: Ốc Đồng cô nương không phải là con gái à?]
“Đằng Đông mặt trời mọc đằng Tây mưa, anh đây vốn là người con gái xinh đẹp”.*
[Hệ thống:…]
Cô gái xinh đẹp Thịnh Uyên đi tìm một vòng mới kiếm ra một cái túi chỉ còn chút ít bột giặt.
Đủ rồi.
Sau mười lăm phút cố gắng không ngừng không biết mỏi mệt, bộ đồng phục học sinh đã thoát khỏi vết máu, sạch sẽ như ban đầu.
Thịnh Uyên kéo khóa kéo đến vị trí vừa phải, cố ý nhét vải áo vào trong khóa áo.

Cậu thử kéo lên kéo xuống một hồi thấy khóa kéo không thể di chuyển được, lúc này mới tìm một cái móc treo áo lên.
[Hệ thống: Cậu làm kẹt khóa áo lại làm gì?]
“Phòng ngừa cậu ấy không chịu kéo khóa áo vào”.

*
[Hệ thống: Nhưng nếu không thể kéo khóa thì cậu ta mặc áo bằng cách nào đây?]
“Cứ thế chui vào thôi.”
Còn hơn bốn mươi phút nữa giờ học chiều sẽ bắt đầu, Thịnh Uyên nằm về giường, tiếp tục nghỉ trưa.
Giọt nước thuận theo vạt áo nhỏ xuống, Thịnh Uyên đặt một chiếc chậu phía bên dưới hứng nước, ánh nắng ban trưa rọi vào chiếu lên sóng nước lớp ánh sáng lóng lánh.
Trong tiếng chuông báo thức vang vang, Thịnh Uyên mở mắt ra.

Trước khi ra khỏi cửa phòng cậu lại liếc nhìn chiếc áo đang được phơi dưới ánh sáng mặt trời ngoài ban công nho nhỏ.
Giẫm lên chiếc giày thể thao trắng quay về phòng học, cánh cửa sổ trong phòng học được mở rộng, gió thổi rèm cửa tung bay, trang sách hẵng còn quật cường kẹt lại ở một đoạn văn bản không chịu lật.
Mùi hương của cây long não thoảng qua ngoài cửa sổ.
Đó là một mùa hè bình thường không thể bình thường hơn nhưng cũng là thanh xuân dạt dào của cuộc đời con người.
Thịnh Uyên mở sách, dùng mắt lướt theo từng đoạn thơ cổ.
[Hệ thống: Nhiệm vụ bất lương, giá trị bất lương vượt qua tổng giá trị bất lương của các đàn em gộp lại.

Nhiệm vụ hoàn thành điểm sinh mệnh cộng 20, giá trị bất lương cộng 20.

Nhiệm vụ thất bại khấu trừ số điểm tương ứng].
“Tổng giá trị bất lương?”
[Hệ thống: Đúng thế, hiện giờ tôi sẽ bắt đầu tính toán hộ cậu].
Trong đầu yên lặng năm giây.
[Hệ thống: Tổng giá trị bất lương đám đàn em của cậu là 20.000].
Sau khi được Hạ Chi Kỳ tung tin đồn nhảm tối qua, giá trị bất lương của Thịnh Uyên mới lên được con số 6.000.
So sánh qua vẫn còn quá chênh lệch.
Xử lý Ngô Địch xong giá trị bất lương của cậu mới tăng tới 5.000, điều này khiến Thịnh Uyên tò mò không biết tại sao giá trị bất lương của nhân vật mục tiêu lại có thể lên đến con số 100 triệu.
Thịnh Uyên ngồi ở đó trầm tư suy ngẫm.
Giọng điệu hệ thống phấn khởi: [Sao rồi, bây giờ chúng ta đi làm chút gì đi chứ nhỉ?]
Thịnh Uyên chán chường: “Làm gì là làm gì?”
[Hệ thống: Cậu phải vượt qua tổng giá trị bất lương của đám đàn em mà, chẳng lẽ cậu không định làm gì hả? Chiều nay chúng ta trốn học chơi game nhé, hay là ở trong lớp ăn mì tôm?]
“Đều không làm”.
[Hệ thống:?]
[Hệ thống: Vậy chiều nay cậu định làm gì vậy?]

Thịnh Uyên: “Đi học bình thường”.
[Hệ thống: Cậu không làm gì hết sao?]
“Không làm”, Thịnh Uyên không vội vã chút nào.
[Hệ thống: Giá trị bất lương của cậu không tăng thì sao vượt được bọn họ?]
Thịnh Uyên: “Để bọn họ tự hạ”.
[Hệ thống:…]
Hay cho một kẻ làm khó chính mình thì chi bằng đi tra tấn người khác.
Đúng lúc này Hạ Chi Kỳ ngậm kem đi vào lớp.
Toàn thân trên dưới bày tỏ “tôi là một thằng ngốc”.
[Hệ thống:…]
Cậu không cần nói thêm nữa đâu, có lẽ sẽ hạ được thật đấy.
Thịnh Uyên ngày nào cũng không trốn học không vắng mặt, đám đàn em đi theo cậu cũng không trốn học không vắng mặt.
Thấy Thịnh Uyên nhìn mình, Hạ Chi Kỳ cười hì hì bước lại.
“Anh Thịnh!”
Khóe miệng Thịnh Uyên nhàn nhạt nụ cười: “Đến rồi à”.
Cái miệng Hạ Chi Kỳ toe toét cười to: “Dạ”.
“Sắp tới cuối tháng rồi, tôi đã chuẩn bị cho các anh em vài thứ”.
“Thứ gì thế ạ?”
Thịnh Uyên: “Có mang sách giáo khoa không?”
Hạ Chi Kỳ gật đầu: “Có mang ạ”.
Cậu ta vác cặp sách của mình sang, cái cặp này đã lưu lạc ở trường suốt một tháng kể từ khi nhập học.
Bên trong chứa toàn bộ sách giáo khoa và tài liệu học tập.
Thịnh Uyên nhấc từng quyển từng quyển ra, khoanh vùng trọng điểm.
“Tôi khoanh vùng một số phần trọng điểm cho cậu, chút nữa cậu truyền tới cho các anh em.

Mọi người ôn đi ôn lại đến tận cuối tháng nhé”.
Hạ Chi Kỳ trợn tròn mắt: “Đại ca, không phải anh bảo có món đồ muốn tặng chúng em hả?”
“Đúng thế, đó chính là thứ hạng trong kỳ thi tháng lần này”.
Hạ Chi Kỳ gãi gãi đầu: “Cái này…”
“Nhất định cậu có thể làm được”.
Hạ Chi Kỳ ngẩng đầu.
Chỉ thấy Thịnh Uyên đứng dậy vỗ vỗ vai cậu chàng, nét mặt dịu dàng như gió xuân: “Trong số nhiều anh em như thế người tôi tin tưởng nhất chính là cậu.

Hạ Chi Kỳ, Thịnh Uyên tôi không có cậu không được”.
Hai lỗ mũi Hạ Chi Kỳ phồng to, cậu ta nhét que kem vào mồm: “Anh Thịnh! Tuyệt đối không thành vấn đề!”
[Hệ thống:…]
Hạ Chi Kỳ, cậu chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.
Bởi vì ngay từ ban đầu chẳng ai kỳ vọng vào cậu cả.
Thịnh Uyên kia, cậu thật mất hết tính người, lừa gạt cả kẻ thiểu năng trí tuệ!
[Hệ thống: Làm sao cậu dám đảm bảo cậu giao đề xuống tất cả đám đàn em đều sẽ xem?]
“Tự tôi có cách”.
Trước khi tan học, Thịnh Uyên mượn điện thoại di động của Hạ Chi Kỳ.
[Các anh em, mọi người đều ở trong này chứ?]
[Thưa anh Thịnh chúng em đều có mặt đầy đủ ạ, tất cả đã được add hết vào nhóm].
Đêm hôm đó, một tin tức điên cuồng được chuyển tiếp.
“Thịnh Uyên cá cược với người ở ngoài trường.

Người bên ngoài trường nói rằng đám đàn em vốn không ai chịu nghe lời Thịnh Uyên, Thịnh Uyên tức phát khóc.

Cậu ta đã cá cược nếu như đám đàn em của mình đều tăng 100 điểm trong kỳ thi tháng tới thì kẻ ngoài trường kia sẽ xin lỗi cậu ta.

Mọi người mau chia sẻ tin tức này đi, không chia sẻ thì không xứng học sinh trung học phổ thông số 1!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN