Thịnh Uyên nhìn phong thư màu vàng nhạt kia, món đồ bên trong khiến cho mặt phong bì căng phồng, bốn góc giấy vuông vức để lộ sự bén nhọn.
Hoàng An Xung không nói gì nhét phong bì thư vào tay cậu.
“Thịnh Uyên, chúc cho chúng ta không bao giờ gặp lại.”
Cậu ta xoay người lên xe, đúng như lời cậu ta đã nói, chiếc xe một đường chạy tới thẳng sân bay, tài xế kéo chiếc vali cồng kềnh hộ cậu ta, tiễn đưa cậu ta lên máy bay ra nước ngoài.
Hoàng An Xung một mình ngồi trên máy bay, ngắm nhìn tầng mây ngoài cửa sổ.
Cậu ta sẽ đi đến một quốc gia khác và bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Thế nhưng trước khi đi cậu ta vẫn muốn xóa bỏ nỗi không cam lòng trong thâm tâm.
Thịnh Uyên đứng trước cổng trường trung học phổ thông số một, xé mở phần keo dán trên phong bì, bên trong chứa một xấp ảnh thật dày, xếp chồng lên nhau ít nhất cũng phải có hơn 20 tấm.
Hai nhân vật xuất hiện trên những tấm ảnh này đều như nhau, rất tự do và thân mật, có tấm ảnh ở trên con đường đêm, có tấm ảnh đang đứng trước cổng trường hoặc trong một cửa hàng nhỏ.
Đó chính là họ.
Cậu và Dụ Tả Kim.
Thịnh Uyên nhìn tấm ảnh, không hiểu Hoàng An Xung đang có ý gì nhưng dự cảm xấu đã lan tỏa trong lòng cậu.
Cho đến tận khi cậu nhìn thấy mặt sau của bức ảnh cuối cùng.
[Làm người phải để lại đường sống cho kẻ khác, trước đây mày đã dạy cho tao, lần này tao cũng chừa lại cho mày.
Tao không nói chuyện này cho bố mẹ mày biết, nhưng thứ tình cảm ghê tởm như đồng tính luyến ái của chúng mày chỉ một mình tao biết được thì quá đáng tiếc.]
Tầm mắt của Thịnh Uyên nhìn xuống dưới cùng, con ngươi hoảng hốt co lại, cậu cầm phong bì thư xoay người chạy về sân vận động.
Làn gió mát thổi tung vạt áo của cậu, cậu chạy vào trong sân vận động, đi tìm phòng thay đồ của học sinh nam đã được phân chia cho lớp số 10.
Bên ngoài kia đại hội thể dục thể thao đang vô cùng náo nhiệt nhưng phòng thay đồ vẫn một mực trống rỗng, cậu nhanh chóng đi tới trước cửa tủ của Dụ Tả Kim, cánh cửa tủ rộng mở, bên trong còn có đồng phục học sinh của hắn.
Dụ Tả Kim nói rằng mình thay quần áo xong sẽ đi tìm cậu, nhưng hiện giờ lại không thể thấy bóng dáng hắn đâu.
Thịnh Uyên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho hắn, chuông điện thoại di động reo vang nhưng mãi vẫn không có người nghe máy.
Cậu không ở lại lâu trong phòng thay đồ, ngựa không dừng vó chạy về ký túc xá.
Cậu đẩy cánh cửa ra, sau khi trông thấy cảnh tượng bên trong cả người lại ngơ ngẩn.
Chỉ thấy vị trí của Dụ Tả Kim đã hoàn toàn trống rỗng, giường ngủ của hắn cũng chỉ còn lại tấm ván giường lẻ loi đơn độc nằm ở nơi đó, cánh cửa ngoài ban công nhỏ khẽ hé mở, bên trên còn treo chiếc khăn quàng đỏ Dụ Tả Kim đã giặt hộ cậu, gió thổi khe khẽ lắc lư chiếc móc áo.
Thịnh Uyên đứng trước cửa phòng 408.
Hàng chữ cuối cùng ở mặt sau tấm ảnh từ từ loang ra.
[Cho nên Thịnh Uyên à, tao đã nói cho bố mẹ nó biết.]
– –
Ầm— Ầm—
Ầm—
Cánh cửa trắng tinh ầm ầm rung động theo tiếng vang, bản lề khảm trong vách tường cũng không thể nào ổn định được nó.
Cánh cửa bị bạo lực nện lên kêu to vang trời, một tiếng lại một tiếng, va đập không có quy luật trên một phạm vi lớn, giống như tiếng nhạc đệm cho cảnh tượng máu me trong phim kinh dị, không ngừng không nghỉ khiến lòng người hoảng hốt phát run, còn lớn hơn cả những sấm sét ngày giông bão, mỗi một tiếng đều đập vào tận tâm hồn, khiến cho trái tim người ta đập nhanh hoảng loạn.
Tựa như bên trong đang cất chứa một kẻ điên.
Dụ Tả Kim nhìn cánh cửa phòng giam cầm chính mình, cơn giận dữ trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ.
Tơ máu màu đỏ bắt đầu bò ra trong hốc mắt, gân xanh trên cánh tay và cổ nổi lên từng cục, hắn vung cánh tay đập mạnh không hề thương tiếc, từng tiếng từng tiếng, sức lực càng lúc càng lớn, nắm tay đã đập đến mức chảy máu nhưng vẫn như không hề cảm nhận được.
Sức mạnh cơ thể và tinh thần của hắn hình như không bao giờ hết được, hắn nhìn cánh cửa trước mặt không hề có dấu hiệu lung lay, ánh mắt khủng bố vô cùng đáng sợ.
Hắn lùi về sau hai bước, nâng chân dài mạnh mẽ đá một cú, trong miệng phát tiếng gào thét khàn đặc, phát âm thông qua cổ họng khiến cho người khác không rõ hắn đang nói cái gì.
Đường Tĩnh ở bên ngoài nghe tiếng cửa chấn động, cả người khẽ run run.
“Anh nhốt Tả Kim lại làm gì?! Anh mau thả nó ra.”
Dụ Phong Nhậm còn chưa tỉnh táo lại được từ trong những tấm ảnh sáng nay mình nhìn thấy, chú chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày chú nhận được một phong thư thông báo cho chú biết con trai chú là một kẻ đồng tính luyến ái.
Chú ném bức ảnh tới trước mặt Đường Tĩnh, cố đè nén lửa giận.
“Tự em xem đi.”
“Em hãy tự xem xem nó đã làm ra những gì ở trường!”
Chỉ có duy nhất một bức ảnh, phần còn lại đều đã bị ném đi.
Trong tấm ảnh, Dụ Tả Kim đang cúi đầu thơm xuống má Thịnh Uyên.
Khi vừa trông thấy bức ảnh chụp này, Đường Tĩnh có một thoáng lảo đảo, rõ ràng không thể nào tin được.
Cô nhanh chóng cầm lấy bức ảnh nhìn thật kỹ, sóng gió trong lòng càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Bên tai là tiếng đập cửa của Dụ Tả Kim, còn cậu thiếu niên trong bức ảnh đang vô cùng hạnh phúc.
Não bộ của cô ngừng hoạt động, cô không thể nào suy nghĩ được gì, cô phải nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
“Trước hết anh cứ thả Tả Kim ra đã, chúng ta bình tĩnh hỏi con nó một chút, có thể…!có thể chỉ là yêu thích nhất thời.”
Cô cũng không thể chấp nhận sự việc này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Dụ Phong Nhậm cứng rắn tóm Dụ Tả Kim về nhà đã khiến cho cô hoảng hốt giật mình, cô lại không nghĩ đến đây mới chỉ là sự kiện khởi đầu cho ngày hôm nay.
Thấy Dụ Phong Nhậm không nói lời nào, Đường Tĩnh gào to: “Con trai vốn đã chẳng thân thiết với chúng ta, anh nhốt thằng bé lại để làm gì! Anh cứ làm như thế thì gia đình mình sao có thể nói chuyện tử tế với nhau được!”
Dụ Phong Nhậm nghe vậy mới cho người mở cửa ra.
Lạch cạch.
Khóa cửa được tháo bỏ, cánh cửa không còn bị khóa trói buộc, gần như trong nháy mắt đã đập thẳng lên tường.
Dụ Tả Kim đi ra từ phía bên trong, không nói một lời.
Hắn đang cực kỳ tức giận, hắn không thể khống chế được cảm xúc phẫn nộ và kích động trong thần kinh của mình.
Dụ Phong Nhậm đứng lên khỏi ghế sofa, nhìn Dụ Tả Kim đang lên cơn giận dữ, ném tấm ảnh chụp thẳng vào mặt hắn.
“Đây là cái gì? Bố hỏi con đây là cái gì?”
“Bao nhiêu tháng ngày qua con không về nhà, ở bên ngoài lại đi đồng tính luyến ái, con có thấy mình buồn nôn không!”
“Anh làm gì thế hả?!”
Đường Tĩnh vội vàng ngăn giữa hai bố con: “Từ từ nói, từ từ nói chuyện, anh có nghe hiểu lời em không!”
“Từ từ nói, sau đó để nó kể ra nó đồng tính luyến ái?!”
Dụ Tả Kim chăm chăm nhìn chú, một đôi mắt đen đen đến đáng sợ.
Hắn không nói một lời nào, quai hàm căng chặt, nắm tay siết thật chắc, hiện giờ hắn chỉ muốn bỏ đi.
“Điện thoại di động của con.”
Hắn đòi đồ vật thuộc về hắn.
Thịnh Uyên tìm không được hắn sẽ sốt ruột.
Hắn không muốn ở lại nơi đây, căn biệt thự lộng lẫy xa hoa rộng lớn như vậy, sofa cũng làm bằng da, dưới chân phủ thảm thủ công đắt tiền, cách đó vài mét còn có cả tủ rượu vang.
Nhưng Dụ Tả Kim không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây, hắn muốn trở về phòng 408, căn phòng ký túc nho nhỏ chỉ có hơn mười mét vuông.
Cả người hắn nóng nảy đến hoảng hốt, ngọn lửa trong lòng không ngừng bị ném thêm củi khô, đôi mắt đỏ tươi dữ tợn.
ngôn tình ngược
“Điện thoại di động.”
Âm thanh khàn khàn khó nghe lần nữa lặp lại.
Hắn muốn đòi chiếc điện thoại di động của mình.
Dụ Phong Nhậm nhìn hắn, cơn giận khó lòng kiềm chế được, chú sẽ không để cho Dụ Tả Kim trở lại trường học.
Đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại di động vang lên trên ghế sofa.
Màn hình sáng lên, người gọi tới là Thịnh Uyên, Dụ Tả Kim còn cố ý lưu tên cậu bằng hai chữ [Bạn trai].
Dụ Phong Nhậm thấy dòng hiển thị trên màn hình điện thoại di động đang sáng lên của hắn, mắt trợn trừng như muốn nứt ra.
Dụ Tả Kim tiến lên định lấy, chú giơ tay đoạt điện thoại trước, cánh tay chú nâng qua đỉnh đầu giơ lên cao, sau đó ác độc ném thẳng món đồ trên tay xuống đất.
Bốp—
Màn hình điện thoại di động vỡ vụn trong nháy mắt, cuộc điện thoại không được kết nối, màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, ngay sau đó khuôn mặt của Thịnh Uyên xuất hiện trên màn hình đã rạn nứt chia năm xẻ bảy.
Tiếng động thật lớn qua đi tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều đã dừng lại.
Màn hình khóa của điện thoại di động là ảnh chụp Thịnh Uyên hôm diễn kịch ở trường, cậu đang mặc trang phục rực rỡ quý phái, giống như một hoàng tử nhỏ của một vương quốc xa xôi xinh đẹp.
Dụ Tả Kim nhìn hình ảnh Thịnh Uyên vỡ vụn cùng màn hình, chút lý trí cuối cùng còn tồn tại đã hoàn toàn sụp đổ.
Hắn cuống quít tới nhấc điện thoại lên, nhưng vết đen đã sớm che đi gương mặt Thịnh Uyên, quần áo trên người cậu cũng không còn lấp lánh quý phái nữa, trên cơ thể đầy những vết nứt vỡ của màn hình.
Dụ Tả Kim nhìn màn hình điện thoại di động bị vỡ vụn, tiếng hít thở càng lúc càng nặng hơn, âm thanh gầm gừ tràn ra từ trong cổ họng.
Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Dụ Phong Nhậm, đứng thẳng lên điên cuồng lao về phía chú giống như một con quái vật đã mất đi lý trí, tàn nhẫn đẩy chú vào tủ rượu vang.
Cú va chạm mạnh mẽ khiến cho tủ kính đựng rượu vỡ tan, những mảnh vỡ sắc nhọn văng tung tóe.
Trong chớp mắt cảnh tượng đã biến thành vỡ đầu chảy máu.
“A a a!!!”
Đường Tĩnh hét lên.
Cánh tay của Dụ Tả Kim đã bị mảnh thủy tinh sắc nhọn rạch đầy những vết máu, hắn vung cánh tay lên một cú lại một cú đấm lên người Dụ Phong Nhậm như thể một người máy đã được lập trình hành động.
Khuôn mặt Thịnh Uyên nứt vỡ vẫn còn tồn tại trong đầu hắn, đôi mắt hắn đỏ tươi tựa như đang có dòng máu chảy ra.
Hắn gào thét đấm vào, cho dù Dụ Phong Nhậm dưới người hắn không còn sức chống trả hắn cũng không dừng tay.
Hắn gào thét một lần lại một lần.
“Các người hủy hoại tôi, hiện giờ còn muốn hủy hoại cậu ấy!”
“Dựa vào đâu!”
“Dựa vào đâu!!”
Đường Tĩnh và vệ sĩ xông lên cản hắn, lại đều bị hắn hất ra.
Bàn tay Đường Tĩnh đè phải mảnh thủy tinh nhìn xuống Dụ Phong Nhậm nằm trên mặt đất rách mặt chảy máu suýt chút nữa đã ngất đi.
Vệ sĩ đã di dời mục tiêu tấn công của Dụ Tả Kim, một vòng bạo lực mới xuất hiện.
Đường Tĩnh run rẩy đôi tay lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương và bác sĩ gia đình.
Cho đến tận khi bác sĩ chạy tới cưỡng ép tiêm thuốc an thần cho Dụ Tả Kim thì cuộc bạo lực hoang đường này mới trở về với yên ắng.
“Bà chủ, cô có sao không?”
Đường Tĩnh ngồi giữa tủ rượu vang và những mảnh kính vỡ vụn, làn váy cô đã bị thấm ướt, hai mắt cô đờ đẫn, ngồi ở đó thật lâu.
“Tôi vẫn ổn.”
Cô được người khác đỡ đứng dậy, vội vã quan tâm tới tình trạng của con trai và chồng mình.
Có kết quả tốt hơn so với cô tưởng tượng nhưng cũng có kết quả với lại xấu hơn cô tưởng tượng.
Tình trạng vết thương của Dụ Phong Nhậm không nặng, không có gì đáng ngại.
Nhưng Dụ Tả Kim thì không giống thế.
Đường Tĩnh cầm báo cáo kiểm tra đọc từng hàng chữ.
Linh hồn dường như đã bị kéo đi mất, cô ấp úng hỏi: “Bệnh tâm thần?”
Bác sĩ: “Đúng vậy, với độ tuổi của cậu bé bây giờ thì đáng lẽ ra bệnh chỉ tồn tại ở mức độ nhẹ như tính cách nóng nảy dễ nổi giận, nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Đường Tĩnh hỏi lại.
“Căn cứ theo số liệu, tình huống hiện giờ của cậu bé đã phát triển đến mức độ bắt đầu tấn công người khác không thể phân biệt, cậu bé sẽ phá hoại mọi thứ xung quanh mình, liên tục tấn công người khác bất kể mọi trường hợp, đã có thể xem là các bệnh tâm thần cấp độ số ba.”
Đường Tĩnh ngã ngồi xuống đất.
“Tình huống hiện tại không lạc quan, gia đình mình có tiền sử bệnh tâm thần không vậy?”
“Không có.”
“Phải nhanh chóng trị liệu mới tốt, thời gian ngắn nhất sẽ không ít hơn hai năm.
Trước khi căn bệnh phát tác rõ ràng cậu bé đã tự áp chế nó lại, chắc hẳn cậu bé cũng biết được tình trạng của bản thân nên thân thể và não bộ mới vô thức mở ra cơ chế phòng ngự.
Nếu như chờ đến khi cậu bé hoàn toàn không thể khống chế được nữa thì việc trị liệu sẽ vô cùng khó khăn…”
Bác sĩ không tiếp tục nói thêm, những chuyện còn lại chỉ có thể để cô tự cân nhắc.
“Hơn nữa cậu bé vốn bị khuyết tật bẩm sinh, mặt tình cảm luôn nhạy cảm hơn những người bình thường.”
Bác sĩ rời đi.
Chờ khi Dụ Tả Kim tỉnh lại từ trên giường bệnh, Đường Tĩnh đã ngồi bên cạnh nhìn hắn một hồi lâu.
Từ khi Dụ Tả Kim còn bé hai vợ chồng họ đã chẳng ở bên chăm lo cho hắn được mấy ngày, thấy con trai tỉnh lại, Đường Tĩnh không nhịn được nữa, cầm lấy tay hắn khóc nức nở.
“Mẹ xin lỗi, Tả Kim, mẹ thực sự xin lỗi, khi con còn bé mẹ đã chẳng bỏ ra thời giờ chăm sóc cho con.”
“Xin lỗi con, xin lỗi vì mẹ đã không thể cho con một thân thể khỏe mạnh.”
Mu bàn tay và cánh tay của Dụ Tả Kim quấn đầy băng vải, thuốc an thần tiêm vào người khiến hắn nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, đôi con ngươi đen nhánh nhìn lên trần nhà.
Ngày thứ hai sau khi Dụ Phong Nhậm tỉnh lại, nghe kể về bệnh tình của Dụ Tả Kim, chú đã một mình ngồi thừ ra bên cửa sổ thật lâu, mấy ngày sau đó hai vợ chồng luôn luôn cùng nhau tới thăm hắn, nhưng phản ứng của hắn vô cùng bình thường.
Hai vợ chồng họ không còn nhắc tới chuyện đồng tính luyến ái của hắn nữa.
Đường Tĩnh đặt trái táo đã gọt vỏ xong vào trong bàn tay hắn: “Tả Kim, bố mẹ đã quay về với nhau rồi.”
Bàn tay cầm trái táo của Dụ Tả Kim khẽ buông xuôi.
Ước mong khao khát nhất hồi trước của hắn là người một nhà có thể sống chung một chỗ, thậm chí nó đã trở thành chấp niệm của hắn năm hắn 16 tuổi.
Đường Tĩnh nhìn con trai: “Tả Kim, con bị ốm rồi, bố mẹ đưa con ra nước ngoài chữa bệnh có được không?”
“Thịnh Uyên thì sao?”
Đây là câu nói đầu tiên trong suốt mấy ngày hôm nay của hắn.
Người quý giá nhất trong lòng của hắn sẽ phải làm sao bây giờ?
Hắn đã không còn mơ tưởng về hạnh phúc một gia đình ba người nữa, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Thịnh Uyên, cho dù Đường Tĩnh và Dụ Phong Nhậm không còn cần hắn, cả thế giới này không cần hắn nữa cũng không sao hết.
Hắn chỉ cần Thịnh Uyên đồng ý ở bên cạnh mình, những thứ khác đều không quan trọng.
Đường Tĩnh sững sờ.
“Không có cậu ấy đúng không?”
Dụ Tả Kim kích động: “Mẹ muốn đưa con đi mà không có cậu ấy!”
Hắn phẫn nộ đứng phắt dậy.
“Mẹ muốn đưa con đi đâu!”
“Còn cậu ấy thì thế nào!”
“Cậu ấy đâu rồi!”
“Các người đã giấu cậu ấy đi đâu rồi?!”
“Tả Kim!”
Bác sĩ và vệ sĩ xông lên đè hắn lại, Đường Tĩnh đi ra khỏi phòng bệnh, trông thấy Dụ Phong Nhậm mới tan tầm vội vàng chạy đến.
Vốn dĩ là như vậy, luôn luôn là như vậy.
Chú cứ luôn vội vàng đến rồi đi.
Đường Tĩnh nhìn Dụ Phong Nhậm còn đang cầm cặp tài liệu trong tay, cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế, nổi điên lao lên ném tài liệu của chú xuống đất.
“Anh còn biết đến nữa sao!”
“Tả Kim đã thế này rồi mà ngày nào anh cũng đi làm, Dụ Phong Nhậm, anh còn trái tim nữa không?”
Cảm xúc của Đường Tĩnh đang bên bờ vực sụp đổ, cặp tài liệu bị ném tung ra, bên trong có mẫu đơn tranh cử thị trưởng, nhưng tờ đơn vẫn còn trống rỗng chưa được điền vào.
Dụ Phong Nhậm muốn tiếp tục nhậm chức thì chỉ cần tham gia tranh cử, 95% chú sẽ tiếp tục đắc cử, tiếp tục làm thị trưởng trong năm năm tiếp theo.
Đường Tĩnh gào to với chú: “Thị trưởng! Thị trưởng! Dụ Phong Nhậm, anh cho rằng chức vụ thị trưởng của mình còn quan trọng hơn con trai anh sao!”
Dụ Phong Nhậm muốn trấn an cảm xúc của cô.
Nhưng bầu trời của Đường Tĩnh đã sụp đổ.
“Lúc trước em ly hôn với anh bởi vì anh luôn luôn như vậy, em là người nhà của anh chứ không phải đồng nghiệp, lúc nào anh cũng chỉ nói chuyện công việc! Công việc!”
“Nếu như công việc quan trọng thế sao anh còn phải quan tâm chuyện Tả Kim yêu đương với ai, anh có tư cách gì để quản nó! Anh có tư cách gì mà đòi ép buộc nó!!!”
Dụ Phong Nhậm nhìn xuyên qua khung cửa sổ, trông thấy Dụ Tả Kim ở bên trong, đau khổ nhắm mắt lại.
Cái tên Thịnh Uyên này giống như một chiếc rương chứa báu vật khổng lồ, nhưng khi mở rương ra thì trống rỗng cái gì cũng không có.
Dụ Tả Kim bắt đầu không ăn không uống, cho dù đưa nước cũng ném thẳng cốc xuống đất.
Hắn chỉ có một yêu cầu, hắn muốn gặp Thịnh Uyên.
Hắn nhớ cậu ấy rồi.
Hắn muốn gặp cậu ấy.
Đường Tĩnh thấy cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp tốt, cô đồng ý với hắn.
Tài xế lái xe dừng trước cổng trường trung học phổ thông số 1, Đường Tĩnh hỏi có cần cô đi cùng hắn hay không, Dụ Tả Kim lại chẳng để ý đến cô, cứ vậy xuống khỏi xe.
Bây giờ đang là giữa trưa, Thịnh Uyên chắc hẳn ở trong ký túc xá.
Hắn đội mũ che khuất hai mắt nhanh chân đi về phía ký túc xá, hắn nhớ cậu ấy, mỗi ngày mỗi đêm không gặp cậu hắn luôn nghĩ tới cậu từng phút từng giây.
Nhưng chờ khi hắn đi đến phòng 408, Thịnh Uyên lại đang thu dọn đồ đạc.
Dụ Tả Kim rời khỏi trường một tuần, vô số cuộc điện thoại Thịnh Uyên gọi đều không có ai nhận máy, mới đầu giọng nói máy móc nói cho cậu biết không có ai nghe máy cả, sau đó điện thoại di động tắt máy hoàn toàn không liên lạc được.
Mỗi ngày Thịnh Uyên sẽ tới lớp 10 để xem Dụ Tả Kim có trở về hay chưa.
Bắt đầu từ buổi sáng, mỗi giờ ra chơi sẽ đều đến, buổi tối tan học lại chờ đợi sau cửa hàng thịt nướng, nhưng vẫn mãi chẳng chờ đợi được Dụ Tả Kim.
Cậu tìm tới thầy chủ nhiệm giáo dục, Đầu Sắt cho cậu biết gia đình Dụ Tả Kim đã xin nghỉ học cho hắn rồi, nhưng cậu biết quan hệ của Dụ Tả Kim với người trong nhà không hề tốt.
Lúc cậu định đi thì thầy chủ nhiệm giáo dục lại gọi cậu về.
“Thịnh Uyên, thư bảo lãnh của em đã có.”
Thầy chủ nhiệm giáo dục đặt thư bảo lãnh vào trong tay cậu, nhưng Thịnh Uyên không hề cảm nhận được niềm vui.
Nếu như Dụ Tả Kim không rời đi, vậy hiện giờ khi nhận được thư báo cậu sẽ chạy ngay đến trước mặt hắn, chia sẻ niềm vui với hắn một hồi, sau đó lại đốc thúc hắn học tập, cho dù không thể học cùng một trường thì vẫn có thể học cùng một thành phố, hai người họ vẫn sẽ ở cùng một chỗ, không quá xa đến mức không gặp được mà nhung nhớ lẫn nhau, tựa như tình cảnh của họ hiện tại.
Cậu cầm thư thông báo quay về nhà, người nhà chúc mừng cậu một phen, nhưng tối hôm đó cậu lại nói ra miệng chuyện mình yêu người cùng giới tính.
Thịnh Thành Công choáng váng ngay tại chỗ, nhưng cũng may sau khi cơn khiếp sợ qua đi, chú không hề phản đối.
Thịnh Uyên hỏi tại sao?
Thịnh Thành Công im lặng, mãi lâu sau chú mới nói: “Chẳng mấy khi con phản nghịch một lần, sao bố có thể không cho con phản nghịch chứ?”
Tuy rằng chú không nói gì nhưng Thịnh Uyên cũng nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời chú.
Không thể thay đổi được thì thử chấp nhận xem.
Thịnh Thành Công chấp nhận rồi nhưng không ngờ thứ quá phận hơn còn ở phía sau.
Thịnh Uyên: “Con có thể đón cậu ấy về nhà mình ở không ạ?”
Thịnh Thành Công nghiến răng cười hỏi: “Được chứ, nhưng để nó ngủ ở đâu?”
Thịnh Uyên: “Ngủ dưới đất đi ạ”.
“Vậy thì không tốt lắm, bạn trai con mà, hay là để bố mẹ ra tiệm ngủ, để nó ngủ phòng ngủ chính đi.”
Thật Nỗ Lực nghe đến đây ngoi đầu dậy.
[Hệ thống: Không ngờ bố cậu lại tốt như vậy.]
Thịnh Uyên không cũng ngờ tới, đôi mắt sáng lên: “Thật ạ?”
Thịnh Thành Công giận dữ đập đầu cậu: “Con để nó ngủ luôn trên đầu bố con cũng được!!!”
Thịnh Uyên:…
Thật Nỗ Lực:…
Người lớn nhà cậu đã tức nước vỡ bờ rồi.
Thịnh Thành Công tò mò: “Đến cùng đối tượng của con có dáng dấp như thế nào vậy?”
Thịnh Uyên lấy ảnh ra, đây là tấm ảnh tuyên truyền lần trước hai người họ mới chụp.
Thịnh Thành Công trông thấy Dụ Tả Kim trong tấm ảnh.
Chẳng phải là đứa trẻ trong mộng mà chú nhìn thấy ở đồn cảnh sát đó sao?
Thịnh Thành Công:…
Mẹ kiếp, đột nhiên không thèm nữa.
Thằng nhóc thối này đã làm con trai chú thần hồn điên đảo, cho dù phải đuổi bố mẹ ra tiệm ngủ cũng muốn đón nó về nhà.
Chú cầm ảnh cẩn thận quan sát: “Chả có gì tốt.”
Thắng nhóc thối, chờ nó đến đây chú sẽ gây khó dễ cho nó.
Một tuần lễ qua đi Dụ Tả Kim không trở về, Thịnh Uyên kiên trì gọi điện thoại cho hắn, tới lớp của hắn và cửa tiệm hắn làm thuê.
Sáng sớm ra ngoài, Phùng Quyên đưa cho cậu một cái túi vải.
“Mùa xuân đã đến rồi, thời tiết ấm áp, con ngủ trưa dùng chăn bông cũng khó chịu.
Bên trong này có chăn điều hòa và ga trải giường, hôm nay con mang chăn bông và ga cũ về nhà nhé.”
Thịnh Uyên cầm túi đi ra cửa, buổi trưa ăn xong cơm liền trở về phòng 408 bắt đầu dọn dẹp.
Cậu đặt chăn điều hòa lên mặt bàn trước cửa, túi vải trống không rồi thì bắt đầu thu dọn giường chiếu.
Mấy ngày nay cậu đã mang kha khá vật dụng quay về nhà, đều toàn là các đồ dùng mùa đông, hiện giờ không sử dụng được nữa.
Nhưng khi Dụ Tả Kim quay về vừa hay trông thấy tình cảnh căn phòng trống rỗng này, hai chiếc giường trong phòng 408 chỉ còn lại ván gỗ, đồ dùng bên trong cũng thiếu đi rất nhiều.
Hắn nhìn túi vải bên chân Thịnh Uyên, đầu óc trống rỗng.
Thịnh Uyên nhét chăn bông vào túi, thoáng liếc thấy bóng người bên cửa, cậu trợn to hai mắt.
“Dụ Tả Kim!”
Cậu mừng rỡ, ném món đồ trong tay đi.
Dụ Tả Kim đã trở về.
“Mấy hôm nay cậu đi đâu, tại sao gọi điện thoại lại không nghe máy.”
Niềm vui của Thịnh Uyên qua đi thì cơn giận cũng tới, cậu giận Dụ Tả Kim không nói lời tạm biệt với cậu, còn không chịu nghe điện thoại của cậu.
Não bộ Dụ Tả Kim như một bó đay rối, đôi mắt chăm chăm nhìn chiếc túi thu dọn đồ đạc của Thịnh Uyên, tiếng nói khàn khàn khó tin nổi: “Cậu cũng muốn đi sao?”
Thịnh Uyên nhíu mày: “Gì cơ?”
Đáng lẽ theo thói quen thường ngày Dụ Tả Kim sẽ lạch bạch xán lại gần cậu, thế nhưng biểu cảm của hắn lúc này hơi kỳ lạ.
Khí thế quanh người Dụ Tả Kim bỗng nhiên mạnh mẽ lên, hắn đẩy mạnh Thịnh Uyên vào trong phòng ký túc, sầm — đóng cửa lại.
“Có phải cậu cũng muốn bỏ đi?!”
“Cậu muốn đi đâu?!”
“Cậu cũng không cần tôi nữa hả!”
Hắn ép sát lại từng bước, tất cả mọi người trên thế giới này có thể không cần hắn nhưng Thịnh Uyên thì không được, bởi vì hắn chỉ có mình Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên bị hắn khống chế, đập đập cánh tay hắn.
“Dụ Tả Kim”.
Cậu nói chuyện cũng phí sức: “Dụ Tả Kim, cậu sao thế?”
Đôi mắt Dụ Tả Kim đỏ tươi, bàn tay dùng sức: “Cậu muốn bỏ tôi để đi đâu?”
“Tại sao cậu lại thu dọn đồ đạc!”
“Cậu cũng sợ tôi, cũng không cần tôi nữa đúng không?”
“Thịnh Uyên! Cậu không thể không cần tôi!”
Hắn không biết lý do tại sao Thịnh Uyên thu dọn đồ đạc, nhưng trong tiềm thức của hắn có giọng nói vang lên không ngừng, hắn sợ hãi sẽ bị vứt bỏ, suy nghĩ đầu tiên của hắn là Thịnh Uyên cũng muốn rời bỏ hắn.
Ban đầu hắn còn gào thét, sau đó biến thành van xin: “Tôi xin cậu, xin cậu đừng không cần tôi.”
Giống như con cún nhà có tang đau khổ khẩn cầu, hắn chỉ có một mình Thịnh Uyên, nhưng chờ khi hắn nhìn về phía gương mặt Thịnh Uyên thì đôi con ngươi của hắn bỗng co rụt.
Chỉ thấy nét mặt Thịnh Uyên vô cùng khổ sở, mà bàn tay hắn đang siết lên cổ cậu.
Dụ Tả Kim ngây dại, hắn đột ngột thu tay lại, Thịnh Uyên đã hơi mất sức, trông thấy sự hốt hoảng kinh hoàng của Dụ Tả Kim cậu đã hiểu ra tâm tình của hắn không ổn.
Cậu muốn tiến đến gần nhưng Dụ Tả Kim liên tục lùi về sau né tránh, gương mặt lạnh lùng của hắn lần đầu xuất hiện nỗi e sợ cùng hoảng loạn.
Tầm mắt hắn dừng trên dấu tay trên cổ Thịnh Uyên, trong lúc nhất thời không thể tin nổi mình đã làm ra chuyện gì.
Những gì hắn một mực sợ hãi vẫn đã xảy ra.
Hắn nhìn hai bàn tay run rẩy không ngừng của mình.
Tại sao lại như vậy.
Tại sao lại như vậy…
Thịnh Uyên tiến lên, hắn lùi mãi lùi mãi rồi ngã thẳng xuống đất, đầu đập vào tường.
Hắn nhìn thấy Thịnh Uyên đang ôm cổ muốn an ủi hắn, bất chấp cơn đau mới va đập đứng lên tông cửa xông ra ngoài.
“Dụ Tả Kim!”
Thịnh Uyên đuổi theo ra ngoài, nhưng hắn đã chạy đi hoàn toàn biến mất.
Hai người họ lại lần nữa chia ly.
Dụ Tả Kim trở về nhà, giam mình trong phòng, không muốn để mình tiếp tục ra ngoài nữa.
Cơ thể to lớn chui dưới gầm bàn nghẹn ngào, bàn tay nắm chặt một tấm ảnh, là tấm ảnh hắn nắm tay Thịnh Uyên đứng trước cổng trường.
Hắn cứ nhìn Thịnh Uyên bằng đôi mắt ngấn lệ, khóc không thành tiếng, tiếng khóc của hắn bập bẹ khó nghe nhưng lại đáng thương vô cùng.
Hắn giống như một con quái vật vất vả lắm mới bò ra khỏi hang núi, nhìn thấy được ánh mặt trời, rồi lại lần nữa ý thức được sự xấu xí của mình bò quay trở lại.
Hai bàn tay hắn run run cầm tấm ảnh chụp, một lần lại một lần ve vuốt Thịnh Uyên phía bên trên, cẩn thận từng ly từng tí, sau đó chậm rãi xé bản thân hắn đang đứng bên cạnh cậu đi.
Cuối cùng chỉ còn một mình Thịnh Uyên đứng trong bức ảnh.
Hắn rên rỉ thành tiếng, âm thanh đáng sợ dọa người như tiếng quái vật, hắn lại bùng nổ, nhưng lòng hắn không còn ý muốn đi tìm Thịnh Uyên nữa.
Cho dù hắn chẳng nỡ đến đâu.
Tháng ba tươi đẹp, ngoài kia xuân về hoa nở.
Dụ Tả Kim co ro trong góc tường, khóc không thành câu.
Sao lại như thế hả Dụ Tả Kim?
Mùa xuân của hắn rõ ràng đã tới..