Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 376: Đối chất
“Nguyễn chấp sự, chuyện gì cũng phải giảng chứng cứ. Ngươi nói ta cưỡng ép nữ nhi của ngươi, vậy thì ngươi có chứng cứ gì?” Huyết Minh bình tĩnh hỏi, cũng không e ngại khí thế trên người Mạc An Bình. Sống lưng hắn thẳng tắp, giống như cây tùng đứng giữa bão táp, không chút dao động.
Dự liệu trước Huyết Minh sẽ hỏi vậy, Nguyễn Sâm không chút quẫn bách đem Nguyễn Xuân từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng đưa ra phía trước. Ra vẻ ôn nhu dỗ dành:”Xuân nhi ngoan, đừng sợ hãi, nói ra cho mọi người biết, hắn đã làm gì với con đi.”
Nguyễn Xuân vừa nhìn thấy Huyết Minh, mỹ nhan trong nháy mắt liền đỏ. Tim đập “phanh phanh” không ngừng. Hai mắt liễm thủy quang, tình ý triền miên. E thẹn cắn môi, nhỏ giọng đáp:”Khi đó…bởi vì thân cận…nên trên người Tiểu cung chủ đã lây dính mùi Trứ Hương Lộ mà ta sử dụng. Hơn nữa, trong lúc phản kháng…ta còn cào ngài ấy một cái. Là…ở trên bàn tay trái.”
Nghe thấy Nguyễn Xuân rõ ràng rành mạch kể ra vài cái “chứng cứ xác thực”, đám người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, lòng tin không ngừng dao động. Mà mi mày của Mạc An Bình cũng không khỏi chau lại, xẵng giọng:”Lời nàng nói có thật hay không?”
“Là thật, cũng là giả. Trên người ta xác thật là dính phải Trứ Hương Lộ, nhưng đó là do một nữ đệ tử bỗng dưng té ngã lên người của ta gây ra. Về phần vết cào cấu gì đó, ta không minh bạch.” Biết rõ bọn họ đang đợi bản thân ở chỗ này. Huyết Minh không biểu hiện ra nửa phần chột dạ nào. Nhưng lại khẽ kéo nhẹ ống tay áo bên trái xuống, giống như có tật rục rịch.
Phát hiện ra động tác nhỏ này của Huyết Minh. Sắc mặt Mạc An Bình ngay tức khắc liền trở nên nghiêm khắc, đột ngột quát to:”Che che lấp lấp làm gì. Đưa cánh tay trái của ngươi ra đây!”
Bị Mạc An Bình quát tháo, sắc mặt Huyết Minh lập tức trắng bệch. Hơi mím môi, lộ ra thần thái quật cường. Nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, chậm rãi vươn tay ra. Đem ống tay áo vén lên.
Một màn làm phụ tử Nguyễn Sâm cùng với Mạc An Bình biến sắc xuất hiện. Chỉ thấy, da thịt trên cánh tay Huyết Minh quả thật là hoàn mỹ vô khuyết. Đừng nói là vết thương, cho dù một vết sẹo nhỏ cũng không hề tồn tại.
Nguyễn Xuân lúc này quả thật là kinh hãi khôn cùng. Nữ đệ tử bị nàng thu mua kia, rõ ràng nói đã thành công thực hiện nhiệm vụ rồi a. Nếu buổi sáng Huyết Minh thực sự bị người cào trúng, thì cho dù có sử dụng kim sang dược tốt nhất đi nữa, trong vòng một ngày, thương thế cũng đừng hòng lành lặn được như vậy mới đúng.
Trừ phi, nữ đệ tử kia gạt nàng!
Mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt, Nguyễn Xuân vẫn biểu lộ ra kinh hách. Hai mắt trừng to nhìn chằm chằm cánh tay của Huyết Minh, giống như chịu phải đả kích rất lớn.
Đoán được có lẽ đã có giai đoạn xảy ra sơ sót. Nguyễn Sâm linh cơ khẽ chuyển, liền nhanh chóng làm ra phản ứng. Nộ khí trùng thiên bắt lấy tay trái của Nguyễn Xuân, đem ống tay áo vén lên. Lộ ra cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn.
“Mặc dù không biết ngươi dùng cách gì để che giấu. Nhưng ngươi nhìn xem, nếu không phải do ngươi, thủ cung sa trên tay Xuân nhi làm sao lại biến mất không thấy?”
Mà nghe thấy lời bắt lỗi ngang ngược, không nói lý lẽ của Nguyễn Sâm. Âu Dương Thụy không khỏi cắn răng, phẫn nộ vượt lên trước. Đối phụ tử bọn họ buông ra lời châm biếm:”Thủ cung sa của nữ nhi nhà ngươi vì sao biến mất, sao ngươi không tự hỏi lại nàng đi a? Nếu như vậy cũng đổ tội cho Huyết Minh. Vậy thì về sau, nữ nhi nhà ai mất thủ cung sa, chẳng phải cũng đều sẽ bắt Huyết Minh phụ trách hay sao?”
“Ngươi…”
“Ta vẫn còn có chứng cứ! Đây…Đây chính là ngoại bào mà tối hôm qua…chàng ấy để quên lại. Nếu không tin, mọi người có thể tự mình kiểm chứng.” Nước mắt rơi lã chã, phảng phất lên án sự hung tợn của Âu Dương Thụy. Thân thể Nguyễn Xuân liền run lên, phải lùi về sau tận vài bước mới lấy lại được dũng khí. Từ trong giới chỉ xuất ra một chiếc ngoại sam mặc sắc thêu bảy thanh kiếm, cổ áo còn có linh ấn ghi tên Huyết Minh ở bên trên.
Thời khắc này, đừng nói Âu Dương Thụy, ngay cả Huyết Minh cũng không khỏi lạnh mặt. Ngoại sam này quả thật chính là của hắn. Cũng không biết kẻ đứng sau mọi chuyện đã dùng cách gì để lấy được nó…
Ngay khi Huyết Minh vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp ứng đối. Mà trong lòng Nguyễn Xuân đã tràn đầy đắc ý. Thì từ trong đám người, bỗng dưng lại có một nam đệ tử chủ động đi ra. Dung mạo y vô cùng phổ thông, chỉ là hai con ngươi hắc bạch phân minh, phá lệ chói mắt. Từ y phục trên người đến đoán, thì y chỉ là một tên đệ tử nội môn mà thôi.
Thiếu niên đi đến bên cạnh Huyết Minh, bản thân còn cao hơn hắn tận nửa cái đầu. Y cứ vậy nhìn thẳng vào Nguyễn Xuân, sắc mặt nghiêm túc hỏi:”Nguyễn sư tỷ, ngươi luôn miệng nói hôm qua Tiểu cung chủ cưỡng bức ngươi. Vậy sư đệ đây xin hỏi, “hôm qua” trong miệng sư tỷ, cụ thể là giờ nào khắc nào?”
“Ngươi là ai?”
“Sư tỷ không cần biết ta là ai, bởi vì ta chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt mà thôi. Nhưng mong sư tỷ trước hết hãy trả lời câu hỏi của ta.”
Nhìn thấy Phó Tử Tranh, hai mắt Nguyễn Xuân không khỏi âm u. Bàn tay bên dưới lớp áo hơi hơi siết chặt, bỗng cảm thấy có chút nguy cơ. Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn cố gắng ra vẻ bối rối, suy tư. Một lúc sau mới khó khăn đáp:”Ta cũng không nhớ rõ lắm. Tối qua Tiểu cung chủ vừa mới từ bên ngoài trở về liền đã lén lút chui vào khuê phòng của ta. Giống như là…giờ Hợi 2 khắc…”
( 9 giờ tối đến 11 giờ đêm gọi là giờ Hợi.)
( 2 khắc là 30 phút.)
Cũng may là nàng ta đã sớm mua chuộc hai tên thủ tông đệ tử, thám thính hành tung của Huyết Minh. Nếu không, e là nàng ta phải lật thuyền tại đây rồi.
Nào ngờ, vừa nghe nàng ta nói xong. Trên mặt Phó Tử Tranh liền xuất hiện ý cười. Y cũng học theo Nguyễn Xuân, lấy ra một bộ bạch y phủ đầy vết tro bụi, giơ đến trước mặt nàng ta, không nhanh không chậm nói:”Mọi người đều biết, Tiểu cung chủ bình thường chỉ mặc bạch y. Rất ít khi dùng tông phục chứng tỏ thân phận của mình. Huống chi, đó còn là một mình ra ngoài lịch luyện, ai lại mặc tông phục vào kia chứ? Chẳng lẽ là muốn làm bia nhắm sống cho ma tu hay sao?”
“Hơn nữa, ngươi nói là giờ Hợi 2 khắc… Khi đó Tiểu cung chủ chỉ vừa mới từ bên ngoài trở về mà thôi. Quan trọng nhất là, ta cũng vừa vặn vào thời gian này đụng phải người ở Du Vịnh Trì. Bởi vì y phục của người bị dơ, lại quên mang theo y phục sạch sẽ, nên ta mới giúp đỡ, đưa cho người một bộ y phục mặc tạm.”
“Vậy ngươi nói xem, cùng một lúc, cả hai chúng ta đều gặp phải Tiểu cung chủ. Vậy đâu mới là người thật, đâu mới là người giả đây? Chẳng lẽ Tiểu cung chủ có thuật phân thân?”
**BÁO LÁ CẢI CỦA TU CHÂN GIỚI: [Đầu đề] CẢ KINH!!! HUYỀN MINH QUÂN CƯ NHIÊN LẠI…
– -Theo tin tức mới nhất mà phong tử ( paparazzi cổ đại) vừa sưu tầm được. Thì kỳ thật, Huyền Minh quân – Từ Huyết Minh và Viêm Lăng lão tổ cư nhiên lại là huynh đệ song sinh!
– -Đương nhiên, còn có không ít người suy đoán, bọn họ tiền kiếp rất có thể là phu thê của nhau. Cho nên kiếp này mới có tướng phu thê như vậy.
– -Giữa dòng dư luận trái chiều, không ít người đều cho rằng, những thông tin phía trên toàn là bịa đặt. Bởi vì khả năng rất lớn, bọn họ chính là hai người xa lạ, không liên quan gì nhau! Chỉ là do trùng hợp, trời sinh người giống người mà thôi.
– -Vậy rốt cuộc đâu mới là thật? Đâu là giả? Còn phải mời chư vị đón chờ tuần báo lần sau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!