Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt - Chương 20: Bị Bao Vây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt


Chương 20: Bị Bao Vây


Hàn Mặc đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi này. Nhưng Hàn Mặc vẫn cảm thấy có linh khí tồn tại, quay đầu lại nhìn chỗ linh mạch bị hút cạn kia. Hàn Mặc trợn tròn mắt hô hấp cũng đều quên, chỉ thấy ở hố linh mạch cạn đó có ba, bốn viên đá màu trắng to bằng hai ngón tay.

Mấy hòn đá này còn phát ra linh khí nồng nặc. ” Linh thạch đúng là linh thạch.” Hàn Mặc kích động nhẹ nhàng nhặt mấy viên linh thạch này lên.

” Không ngờ ở chỗ này không chỉ có linh mạch mà lại có cả linh thạch đúng là quá tốt.” Hàn Mặc cười nhe cả răng nói.

Cẩn thận cất linh thạch vào trong hệ thống để dành lên trúc cơ tu luyện, Hàn Mặc đi ra khỏi hang động này. Dù không biết bây giờ là thời gian nào nhưng Hàn Mặc cảm thấy đói.

Hàn Mặc ra suối bắt được mấy con cá rồi nướng lên bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong Hàn Mặc cởi quần áo ra xuống suối tắm rửa.

Ở trong rừng tìm linh mạch gần hai tháng quần áo của Hàn Mặc đã sớm rách nát hết đi. Tắm rửa sạch sẽ xong Hàn Mặc cầm bộ quần áo rách nát của mình giặt đi phơi khô rồi mặc lại trên người.

Hàn Mặc leo lên vách núi này rồi rời khỏi đây tìm đường ra khỏi dãy núi này. Vì rơi xuống vách núi bị nước cuốn đi giờ Hàn Mặc đã mất phương hướng nên chỉ biết đi thẳng về phía trước. Hàn Mặc đi khoảng vài giờ đồng hồ không biết mình đã đi vào một nơi không nên đi vào.

Hàn Mặc đang đi thì dừng lại phát hiện mình đã bị bao vây.” Kì quái trong rừng rậm này đáng lẽ phải không có người cơ chứ.” Hàn Mặc thầm nghĩ.

Lúc này trong số mấy người bao vây Hàn Mặc có một người lao ra từ đằng sau vung nắm đấm về phía gáy của Hàn Mặc. Hàn Mặc quay lại cầm lấy tay tên này vặn một cái tên này hét lên vì đau đớn. Còn những tên còn lại cũng lao ra tấn công Hàn Mặc. Nhưng chỉ vài chiêu Hàn Mặc đã đánh ngất hết mấy người này.

Lúc đánh không để ý nhiều bây giờ nhìn kĩ mấy người này Hàn Mặc hơi sửng sốt rõ ràng đây là quần áo của bộ đội đặc chủng.

Hàn Mặc rõ ràng vì sao họ lại tấn công mình hóa ra mình đã đi nhầm vào khu vực của họ. Hàn Mặc mặc kệ chuyện này lột quần áo của một tên ra mặc lên người mình, vứt cái bộ rách nát của mình đi. Hàn Mặc tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này ở cách nơi đó 10km có một căn cứ. Giờ đây bên trong căn cứ.

” Trần tướng quân tiểu đội số hai đã mất đi liên lạc.” Một tên đang ngồi trước máy tính nói.

” Xảy ra chuyện gì?” Tên Trần tướng quân ngồi cách đó không xa đứng dậy đi đến hỏi.

” Thưa tướng quân vừa nãy tiểu đội số hai báo cáo có người lạ đi vào khu vực của chúng ta, họ báo muốn tiến hành khống chế người này rồi mang về căn cứ nhưng từ lúc đó tới giờ vẫn không thấy họ liên lạc lại.” Tên ngồi trước máy tính nói ra.

Tên Trần tướng quân ngâm một lát rồi nói ra:” Khả năng họ đã bị người xâm nhập kia hạ. Nếu là thế thì thực lực của người này rất cao. Phái mấy tiểu đội khác ra tìm tiểu đội số hai đồng thời truy lùng tung tích của người lạ kia.”

” Vâng thưa tướng quân.” Tên ngồi trước máy tính đáp lại.

Sau 5 phút đã có tin của một đội báo về.

” Tướng quân đã tìm thấy tiểu đội số hai. Họ chỉ bị đánh ngất không có chuyện gì.” Tên ngồi trước máy tính nói.

Tên Trần tướng quân thở phào một hơi nói ra:” Bọn họ có nói người lạ kia trông như thế nào không?”

” Có thưa tướng quân, theo họ miêu tả người này mặc quần áo rách rưới, tóc tai bù xù trông như một dã nhân mà đây là một người đàn ông”. Tên ngồi trước máy tính trả lời.

” Thông báo cho các đội truy tìm hành tung của người này. Nếu gặp hãy khống chế lại rồi đưa về căn cứ.” Tên Trần tướng quân này nói ra, trên mắt còn lóe ra vài ý vị.

Lúc này Hàn Mặc vẫn đang đi thẳng cũng không biết chuyện ở căn cứ này. Hàn Mặc đi được một đoạn thỉnh thoảng lại bị bốn năm người bộ đội đặc chủng ra tấn công. Đối với những người này Hàn Mặc chỉ đánh ngất chứ không làm tổn thương đến họ vì những người này tấn công mình là không sai tại mình đi vào quân khu của họ.

Chỉ gần một giờ đồng hồ đã có trên trăm người bị Hàn Mặc đánh ngất đi.

” Tướng quân chúng ta đã mất đi liên lạc với hơn một trăm người, những người này trước khi mất tích đều báo là đã tìm thấy người xâm nhập kia.” Tên ngồi trước máy tính lo lắng nói ra.

” Vậy sao báo cho các đội tìm được người này không vội khống chế chỉ theo dõi là được. Thông báo cho tất cả đơn vị xuất quân đến chỗ của người này.” Tên Trần tướng quân này cười xán lạn nói ra như tìm thấy bảo vật đồng dạng.

Hàn Mặc thấy những người bộ đội khác thấy mình cũng không động thủ chỉ đi theo sau thấy kì quái Hàn Mặc cũng không để ý cứ đi thẳng.

Khi Hàn Mặc cảm thấy khí tức của hơn một trăm người ở phía đằng trước đã hiểu rõ điều gì nguyên lai là đơn lẻ không bắt được mình phải ra chiêu chơi hội đồng a. Hàn Mặc mặc kệ cứ tiến về phía trước.

Hàn Mặc đi ra khỏi khu rừng đến một bãi cỏ. Giờ đây trên bãi cỏ đang đứng hơn trăm người, trên tay những người này còn cầm theo một khẩu súng chĩa thẳng vào Hàn Mặc. Cả ở trong rừng đằng sau cũng đông kín người. Hàn Mặc biết mình đã bị bao vây hoàn toàn.

Chỉ bằng những người này đương nhiên là không thể ngăn lại Hàn Mặc nhưng vì không muốn gây thù oán với quân đội nên Hàn Mặc vẫn đi về phía trước dưới hơn hai trăm cái súng chĩa vào.

Tên Trần tướng quân nhìn thấy Hàn Mặc bĩnh tĩnh đi ra không khỏi thầm khen người này đúng là một hán tử. Tên Trần tướng quân ra lệnh cho tất cả bỏ súng xuống, mấy người này không hiểu nhưng không dám trái lệnh bỏ súng xuống.

Tên Trần tướng quân đi ra từ trong đám người tiến đến chỗ Hàn Mặc, có người thấy thế ngăn lại nhưng tên này vẫn đi đến.

Hàn Mặc trông thấy một lão tướng tiến đến chỗ mình không khỏi thầm than tên này không sợ chết. Không sợ mình bắt ông ta làm con tin để thoát khỏi chỗ này. Đương nhiên Hàn Mặc sẽ không làm như vậy.

” Chào cậu tôi tên là Trần Khải Sơn, tướng quân của quân khu này.” Tên Trần Nhảy Sơn này đi đến trước mặt Hàn Mặc quan sát một lúc rồi nói ra.

” Chào Trần tướng quân tôi là Hàn Mặc. ” Hàn Mặc cũng rất lẽ phép trả lời.

” Cậu có thời gian không chúng ta đến quân khu của tôi ngồi nói chuyện một lát cậu thấy thế nào?” Trần Khải Sơn nhìn Hàn Mặc với ánh mắt mong đợi nói ra.

” Được thôi “. Hàn Mặc thẳng thắn nói ra.

Trần Khải Sơn hơi sững sờ không ngờ Hàn Mặc lại đồng ý dứt khoát như vậy. Trần Khải Sơn trong lòng cao hứng dẫn Hàn Mặc đến một chiếc xe gần đó.

…….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN