Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc - Chương 2: Hố ngươi không cần thương lượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc


Chương 2: Hố ngươi không cần thương lượng


“Rồi sao? Nhị ca của ta tuy là mã cung thủ nhưng hắn còn mạnh hơn tất cả tướng quân ở đây gấp trăm lần!”

Trương Phi có một gương mặt đen thui, nhưng người hắn vô cùng lực lưỡng. Hắn dùng tay chỉ mặt từng chư hầu trong trướng, mắt hổ trợn to như chuông đồng, từng nhúm râu ngắn lúng phúng dựng đứng lên tựa như sát thần giáng thế!

Viên Thuật vừa chết mất một viên đại tướng, một bụng tức không có chỗ phát tác, ai dè tên này tự mình đưa tới cửa. Thế là hắn xốc áo hùng hổ đứng đậy quát to:

“Người là cái thá gì mà cũng dám ở đây càn rỡ!”

Úi chà! Bốn đời tam công nổi giận quả nhiên có khí thế, rất hoành tráng!

Nhưng Viên Thuật đụng nhầm người rồi, thằng cha Trương Phi là kẻ một khi hổ báo không cần biết bố cháu là ai, hắn trừng mắt ngược lại Viên Thuật:

“Á à, nghe cho kỹ đây! Ta là huynh đệ kết nghĩa của hậu duệ Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Bị, bộ cung thủ Trương Phi Trương Dực Đức!”

Ý hắn rất rõ ràng, ngươi giỏi lắm chỉ là bốn đời tam công thôi, khoe khoang cái gì, lão tử đây là anh em của Hán thất đấy!

Bên nào lợi hại hơn, dùng mông nghĩ cũng biết.

Viên Thuật bị phản damage đến cứng cả họng, đến rắm cũng không phóng nổi, đứng ngu người ở đó hơn nửa ngày, làm thằng con Viên Hoàn quê đến mức không tìm nổi cái hố nào để nhảy xuống.

Mẹ nó chứ! Hết cách rồi, cha nợ thì con trả, giờ ta phải tìm cách hốt ông già để lại thôi!

Ha Ha Ha!

Viên Hoàn bắt đầu ra vẻ hết chịu nổi, hắn cười lớn bước lên phía trước, thu hút hết toàn bộ ánh nhìn của các lộ chư hầu trong trướng.

“Ơ kìa, đó không phải là con trai nhà Viên Công Lộ sao, hắn bị cái gì thế?”

“Mẹ kiếp, tự dưng khi không đứng đó cười, thằng này bị điên rồi hả?”

“…”

Ting Ting!

“Kí chủ làm Viên Thiệu kinh ngạc, +20 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Tào Tháo kinh ngạc, +15 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Khổng Dung kinh ngạc….”

Ha ha! Cười một tiếng cũng tăng điểm chấn động nữa hả?

Từ khi sinh ra đến giờ Viên Thuật chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy, hắn còn tưởng Viên Hoàn đang cười vào mặt hắn, tức giận quay người lại định chửi nhưng lại thấy con trai mình chỉ tay ra bên ngoài cửa và phát ra tiếng cười khinh miệt:

“Ta hỏi ngươi có bị ngu không? Lưu Bị hắn nói hắn là hoàng thúc của bệ hạ, vậy là các ngươi con mẹ nó lập tức tin theo? Trong thiên hạ có bao nhiêu người mang họ Lưu, chẳng lẽ cả đám đều thành ‘dòng dõi hoàng tộc’? Giờ ta chỉ tay lên trời rồi bảo mình là Ngọc Hoàng đại đế các người có tin không?”

Sau đó Viên Hoàn phất tay gọi một người hầu tiến lên:

“Tiểu Lưu, ta nhớ người tên gọi Lưu Huy phải không? Xin hỏi tổ tiên người có quan hệ họ hàng với Hán thất không?”

Lưu Huy nhún vai, khóe miệng nhếch lên khinh thường trả lời:

“Khởi bẩm thiếu chủ, kẻ hèn không thuộc dòng dõi hoàng gia.”

Ánh mắt Viên Thuật sáng lên, có vẻ hắn đã nắm được mấu chốt nên hăng hái gật đầu:

“Con ta nói có lý, thiên hạ lắm người họ Lưu như vậy, bọn họ chui ra nhận mình là hoàng thúc hoàng đệ hoàng tỷ, chẳng lẽ chư hầu bọn ta đều phải xếp hàng chờ quỳ lạy?”

Trương Phi nổi điên chỉ mặt Viên Hoàn:

“Thằng nhóc miệng còn hôi sữa ở đâu chui ra vậy, người muốn chết sao?”

Lưu Bị đứng kế bên vội vàng ngăn cản:

“Dực Đức! Không được vô lễ!”

Ting Ting!

“Kí chủ làm Viên Thiệu bất ngờ, +256 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Tào Tháo bất ngờ, +176 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm ….”

Ngon rồi, một đống điểm chấn động yêu dấu lại về với đội Viên Hoàn, tính sơ qua hắn đã đạt mốc 2000 điểm chấn động và có thể mở chức năng lắc thần cấp. Đúng vào lúc này một người cũng mặt đen râu ngắn, mắt nhỏ mày rậm cười hào sảng lên tiếng:

“Thỉnh Công Lộ huynh bớt giận! Nếu người này dám đứng trước mặt liên quân lớn tiếng xin đi giết giặc, tất có cái dũng của anh hùng thiên hạ! Chi bằng chúng ta cứ lệnh cho hắn ra lược trận, khi đánh thua hãy bắt đầu trách tội cũng không muộn, huynh thấy sao?”

Trương Phi nhảy cẩng lên:

“Đúng đó, tên này nói hoàn toàn hợp lý, chỉ cần để nhị ca ta ra trận, có mười Hoa Hùng cũng không đủ cho hắn chém!”

Quan Vũ phong độ vuốt bộ râu dài hắn luôn tự hào, ngạo nghễ tiếp lời:

“Như ý của tam đệ, nếu Quan mỗ không chém được Hoa Hùng, nguyện dâng đầu mình trước trướng xin tạ tội với minh công và các anh hùng hào kiệt nơi đây!”

Lúc này Lưu Bị cũng chẳng ngồi yên được nữa, gã vội vàng bước ra chắp tay với Viên Thiệu:

“Lưu Quan Trương ba huynh đệ đã kết nghĩa vườn đào thề sống chết có nhau, nếu như nhị đệ ta không chém được Hoa Hùng, Bị xin dâng đầu cả ba huynh đệ lên để hả cơn giận của minh chủ!”

Nhất thời chư hầu trong trường đều cảm phục tình huynh đệ sâu như biển của Lưu Bị.

Viên Hoàn thầm hô không ổn, thằng cha Lưu Bị này quá mồm mép, vừa muốn chém Hoa Hùng để vang danh thiên hạ, còn tính lại còn diễn vai anh em sống chết có nhau nhằm thâu nạp nhân tâm, thật con mẹ nó buồn nôn tới cực điểm!

“Dừng, dừng hết! Chỉ là một Hoa Hùng mà phải đến mức phái mã cung thủ ra trận, anh hùng hào kiệt nhìn vào sẽ đánh giá liên quân chúng ta như thế nào? Lui sang một bên! Đại tướng Kỷ Linh dưới trướng cha ta dư sức chém ngã Hoa Hùng tặc tử!”

Viên Hoàn cướp luôn lời thoại của Viên Thiệu, chưa kịp đợi vị minh chủ này lập quân trạng hắn đã lôi Kỷ Linh ra bán xới. Theo Tam Quốc Diễn Nghĩa thuật lại, Kỷ Linh là mãnh tướng số một dưới trướng Viên Thuật, có thể đánh với Quan Vũ ba mươi hiệp bất phân thắng bại. Kiểu tướng quân như vậy dư sức chém Hoa Hùng, huống hồ chi hắn còn có chức năng quét thần cấp ở bên cạnh hỗ trợ Kỷ Linh.

Ting Ting!

“Kí chủ làm Viên Thuật hoảng sợ, +999 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Viên Thuật bất ngờ, +666 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Tào Tháo bất ngờ, +666 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm….”

Gương mặt Viên Thuật đen hơn cả đít nồi, vừa nãy Kỷ Linh lẽo đẽo theo đòi hắn cho phép ra trận báo thù thay Du Thiệp và bị hắn mạnh mẽ quát lui, không thể tưởng tượng được thằng con phá của nhà mình lại hò hét ủng hộ Kỷ Linh đưa mặt ra lập công. Trong lòng Viên Thuật âm thầm chửi thề, sao hồi xưa mình lại đẻ ra thằng này nhỉ?

Một đứa nhỏ trước nay cực kì nghe lời, đột nhiên ba lần bốn lượt tỏa sáng làm hắn mát mày mát mặt, rồi quay ngoắt 360 độ đạp hết mọi hi vọng xuống sông. Ôi mẹ ơi, hắn vừa mất Du Thiệp, giờ chết thêm Kỷ Linh nữa thì hắn tìm ai làm tướng quân?

Nếu không phải lúc này đang ở trong đại trướng liên quân, Viên Thuật nhất định sẽ bóp chết thằng nghịch tử này!

Ở phía bên này, Viên Thiệu gật đầu cười tươi như hoa.

Nói thật lòng, chẳng lẽ mười tám lộ chư hầu không ai chém được Hoa Hùng sao? Tất nhiên là không phải rồi! Nhưng có điều bọn họ chẳng ai nỡ đặt đại tướng của mình vào nơi nguy hiểm. Viên Hoàn giả bộ lờ đi những cái nháy mắt và ho sù sụ như gà của Viên Thuật, dứt khoát quay sang hỏi Kỷ Linh:

“Kỷ tướng quân, bổn thiếu chủ hỏi ngươi, liệu ngươi có nguyện ý thay minh chủ xuất chiến, trảm đầu chó của Hoa Hùng dâng lên các lộ chư hầu không?”

Kỷ Linh vốn nóng lòng báo thù cho Du Thiệp, bây giờ cơ hội dọn mâm bày trước mặt, ngu gì hắn không chớp lấy. Vì vậy hắn lập tức ôm quyền thi lễ với Viên Thiệu:

“Minh công yên tâm, mạt tướng thề sẽ chém chết tặc tử Tây Lương này!”

Viên Thiệu cười ha hả vỗ vay Kỷ Linh:

“Tốt lắm! Người đâu, ban rượu cho Kỷ tướng quân, bổn minh chủ sẽ nâng ly chúc tướng quân đại thẳng khải hoàn!”

Viên Hoàn đứng cạnh khom người nói tiếp:

“Đa tạ minh chủ ban rượu, tiểu điệt hi vọng minh chủ cho phép mình lên tường thành để quan sát trận chiến thiên cổ này, mong minh chủ thành toàn!”

“Chuyện này thì có đáng gì, bổn minh chủ chuẩn cho ngươi đi!”

“Tạ ơn minh chủ!”

Trong lòng Viên Hoàn mừng rỡ, vậy là có khả năng thắng rồi!

Hộ vệ bưng một ly rượu nồng lên tiễn Kỷ Linh ra trận.

Hiện giờ rượu vẫn còn ấm.

Kỷ Linh im lặng nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, trông cực kỳ bi tráng. Cả hai chủ tớ đi bên cạnh nhau thả bước quanh đại doanh hùng vĩ, hắn cảm kích nói:

“Tạ ơn thiếu chủ cho mạt tướng cơ hội lần này, Du Thiệp tướng quân từng có ơn với mạt tướng, lần này hy vọng có thể chém ngã Hoa Hùng, cũng xem như mạt tướng đáp lại tấm chân tình huynh đệ ngày đó của hắn!”

“E hèm, nếu Kỷ tướng quân chiụ nghe ta nói, việc chém Hoa Hùng là điều vô cùng đơn giản.”

“Mạt tướng nguyện nghe thiếu chủ sai bảo!”

“Tốt lắm! Vậy trước hết ngươi lên trên tường thành với ta đã.”

Nói xong Viên Hoàn kéo Kỷ Linh bước lên cầu thang.

Trước mắt hắn, một người thô kệch cục súc tóc tai bù xù đang cưỡi ngựa hò hét bên ngoài doanh. Viên Hoàn lặng lẽ nhìn hắn rồi kích hoạt chức năng quét thần cấp.

“Chúc mừng kí chủ quét thành công, sau đây là tin tức võ tướng!”**

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN