Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
510


Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue


Chương 11


【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 50】

Tay Phó Diệc Sâm còn chưa đụng tới quần Thẩm Thiên Dục, hệ thống đã ầm ầm tuôn ra  một đống thông báo, hắn không tự chủ ngừng lại một chút. Thẩm Thiên Dục hiển nhiên không muốn hắn giúp đỡ, bất quá y đối với độ hảo cảm không khỏi có chút tùy hứng đấy chứ?

Cũng vì Phó Diệc Sâm tạm dừng vài giây, Thẩm Thiên Dục nhanh chóng chặn lại cổ tay hắn, “Loại chuyện này, tôi không quen để người khác chạm vào.”

Thẩm Thiên Dục nói rất chậm, vẻ mặt vô cùng thành thật. Phó Diệc Sâm hơi sửng sốt, lập tức bật cười, hắn thấy được Thẩm đại thiếu gia đang cố che giấu thẹn thùng, “Là tôi suy nghĩ không kĩ càng.” Phó Diệc Sâm nói xong đem cái bô đặt vào tay Thẩm Thiên Dục, rồi sau đó quay người ra khỏi phòng bệnh, “Có chuyện gì cứ gọi tôi.”

Bóng dáng Hạ Hầu Minh vừa biến mất sau cửa, Tô Trạm đang buộc chặt thân thể lúc này mới thả lỏng, sau đó cũng không có thời gian nghĩ đến mấy thứ xấu hổ linh tinh, y nghẹn đến nóng nảy rồi đó, không giải quyết xong  y sẽ bệnh chết.

Phó Diệc Sâm tựa ngoài cửa không hiểu sao cảm thấy một màn vừa rồi có chút khôi hài, đương nhiên cũng tự trách mình trì độn. Đại khái qua năm phút đồng hồ, Phó Diệc Sâm đoán vị kia hẳn đã giải quyết xong, có lẽ cũng điều chỉnh tốt trạng thái, lúc này mới xoay người bước vào.

Lúc Phó Diệc Sâm đi tới, Thẩm Thiên Dục đã giải quyết xong nằm thẳng đơ trên giường, cái bô nước tiểu bị nhét xuống gầm, miệng bô cũng kín bưng. Phó Diệc Sâm nhướn mày, làm như chưa có chuyện gì xảy ra ngồi trở lại bên giường.

Nhưng vào đúng lúc này, một cô y tá xinh đẹp xuất hiện cùng với chiếc xe đẩy, có điều vừa thấy hai người, ánh mắt lập tức sáng lên, đỏ mặt vòng qua vòng lại, coi bộ không muốn rời đi.

Phó Diệc Sâm không tiếng động tránh sang một bên, đầu óc tác giả lủng đến lợi hại, hắn đại khái nhớ ra tình tiết tiếp theo rồi, là lúc bôi thuốc cho nam chính.

Quả nhiên, “Xin chào, xin thông báo họ tên.” Y tá làm đúng như trình tự, nhưng Thẩm đại thiếu gia đã bắt đầu nóng nảy, cơ mà vị tiểu thư đây không hề để ý đến khuôn mặt đen như đáy nồi của y, hơn nữa còn mong chờ y mở miệng.

Phó Diệc Sâm sờ mũi trả lời, “Thẩm Thiên Dục, phải truyền dịch ư?” Hắn liếc thấy trên xe đẩy của y tá có mấy bình chuyền dịch.

Y tá đang có chút xấu hổ lúc này bật cười toe toét, liên tục gật đầu, “Phải, trước để giảm nhiệt cho cậu ấy, ” Cô nói xong liền lấy một cái túi được đóng gói cẩn thận đưa cho Phó Diệc Sâm, “Thuốc này phải uống đúng giờ,” sau đó lại đưa qua một chai nhỏ, “Đây là dược liệu làm tan các vết bầm, dùng ngoài da.”

“Cảm ơn.” Thanh âm của Phó Diệc Sâm tuy rằng hơi lạnh, trên mặt cũng không có gì gọi là tươi cười, nhưng chị gái y tá đây lại sâu sắc cảm nhận được sự ấm áp từ hắn.

Cánh tay phải vừa khâu mấy mũi, giờ đến tay trái cũng phải truyền dịch, cho nên cái loại chuyện như bôi thuốc này hiển nhiên là do Phó Diệc Sâm đảm nhiệm. Phó Diệc Sâm nhìn Thẩm Thiên Dục đang nằm im trên giường, bỗng dưng nghĩ đến nguyên tác. Lúc bôi thuốc cho nam chính, nữ chính đã có một đoạn miêu tả thật kiều diễm, là loại ngượng ngùng khẩn trương của một cô gái mới lớn lần đầu nhìn thấy cơ thể bạn nam, còn có một chút… kích thích. Bất quá, làm một độc giả nghiêm túc, Phó Diệc Sâm hoàn toàn cảm thấy nữ chính không khác gì một nữ lưu manh.

Đương nhiên, giữa đàn ông với đàn ông sẽ không tồn tại tình huống như vậy. Vì thế, thậm chí Phó Diệc Sâm không cần trưng cầu ý kiến Thẩm Thiên Dục, đã trực tiếp đụng tay đụng chân, tuy nhiên trước khi sát thuốc, Phó Diệc Sâm vẫn thật tri kỷ nhắc nhở, “Cậu đổi tư thế sẽ thoải mái hơn.”

Thề với trời Phó Diệc Sâm chỉ là chân thành khuyên nhủ, bởi vì Thẩm Thiên Dục bị côn sắt đập trúng tận ba chỗ, hai chỗ sau lưng, một chỗ trên bắp tay trái. Phó Diệc Sâm chỉ muốn nhắc nhở y nằm nghiêng để lưng đối diện với mình, vẫn hơn là bắt y ngồi dậy.

Nhưng mà, Tô Trạm – kẻ đang trong trạng thái khẩn trương xây dựng phòng tuyến tâm lý – đột nhiên nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, đầu óc trống rỗng.

“Tư thế thoải mái?”

“Tư thế thoải mái!”

Từng giây trôi qua, trong đầu Tô Trạm đều quanh quẩn những lời này, rồi sau khi hơi hoàn hồn, lại quỷ dị tưởng tượng ra một số hình ảnh thiếu nhi không nên xem, tưởng tượng xong trong đầu càng trắng xóa, tim đập gia tốc.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 3】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 2】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 4】

Phó Diệc Sâm chỉ thấy người trên giường như kẻ mất hồn nhìn trần nhà, kế tiếp hệ thống liên tục thông báo độ hảo cảm cộng cộng cộng khiến hắn giật nảy mình, chớp mắt chỉ qua vài giây đồng hồ, thế nhưng trực tiếp từ 50 nhảy lên 60.

Phó Diệc Sâm không tự giác nuốt nước miếng, cảm thấy hoảng hốt, hình như đoạn phát triển này có gì đó sai sai, độ hảo cảm tăng bất thường như thế rất dọa người.

“Cậu không sao chứ?” Phó Diệc Sâm tính thăm dò, lại hỏi một câu.

Tô Trạm đột nhiên giật mình, giây phút đi vào cõi tiên liền chấm dứt, thản nhiên ngẩng đầu liếc liếc Hạ Hầu Minh, nhíu mày, “Không sao, vừa rồi vết thương lại đau, tên khốn kiếp Âu Dương Khải, tôi không phế hắn không được.”

Phó Diệc Sâm chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ đám người vệ sĩ quản gia gì đó mau đến đi, mình cũng muốn rời khỏi đây lắm rồi. Ban đầu đúng là hắn có ý tưởng kéo gần quan hệ với nam chính, như vậy cũng thuận tiện bất ngờ xuất hiện khi nam chính ở cạnh nữ chính, nhưng giờ độ hảo cảm chạm mốc 60, quả thật cao hơn dự tính quá nhiều, thậm chí có chút kỳ quái không nói nên lời, cho nên cách tốt nhất hiện tại là lui về sau sân khấu.

“Ngồi dậy đi, tránh đụng đến miệng vết thương.” Phó Diệc Sâm tự mình đem người đỡ dậy, sau đó lưu loát vén áo y, thoa thuốc mỡ lên những vùng ứ đọng. Có lẽ do hơi đau nhức, lúc tay Phó Diệc Sâm vừa động, Thẩm Thiên Dục rõ ràng run lên.

“Chịu khó chút.”

“Ừm.” Tô Trạm cúi đầu, chỉ cảm thấy thân thể vừa đau vừa rát, còn có chút nóng lên.

Ngay khi Phó Diệc Sâm thoa thuốc xong lại đỡ Thẩm Thiên Dục nằm xuống giường, bên ngoài hành lang yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Rất nhanh, Phó Diệc Sâm đứng dậy, thấy một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm dẫn bốn, năm người mặc vest đen tiến vào, nhưng khi nhìn đến Thẩm Thiên Dục, âm trầm trên mặt trong phút chốc biến thành lo lắng.

Người trung niên bước nhanh đến bên giường, lúc lướt qua Phó Diệc Sâm cũng không quên khom người nói, “Đa tạ Hạ Hầu thiếu gia ra tay giúp đỡ, lão gia ngày khác nhất định đến nhà cảm tạ.”

Lão gia trong miệng ông chú này, đương nhiên chính là chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới, mà dùng hai chữ “cảm tạ”, một là biểu hiện lòng biết ơn của nhà bọn họ đối Phó Diệc Sâm, thứ hai là đối với thân phận Hạ Hầu Minh rất coi trọng.

Phó Diệc Sâm cười nhạt nói, “Chú Ngụy khách khí, tôi cùng Thiên Dục vốn là anh em.”

Ngụy thúc – cũng chính là quản gia nhà Thẩm Thiên Dục – đối với câu trả lời của Phó Diệc Sâm rất hài lòng, lại nói cảm ơn lần nữa mới vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Dục đang đen mặt, “Thiếu gia, cậu không sao chứ thiếu gia, để tôi nhìn xem bị thương chỗ nào?” Dáng vẻ Ngụy thúc sốt ruột khẩn trương, nhất là khi biết tình trạng của Thẩm Thiên Dục, quả thật hận không thể đem hết vết thương trên người y chuyển sang mình.

Năm người đàn ông mặc vest đen cung kính đứng ở đuôi giường, hẳn bên ngoài còn rất nhiều người nữa, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Thẩm Thiên Dục lạnh mặt, hiển nhiên bất mãn với biểu hiện của những người này, vệ sĩ làm ăn kiểu gì thế không biết? Nguy hiểm qua rồi mới chạy đến thì vệ sĩ con khỉ gì?

“Thiếu gia, cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.” Ngụy thúc thấy Thẩm Thiên Dục lạnh mặt, thậm chí không thèm để ông vào mắt, vội vàng tỏ thái độ.

Không nghĩ mới vừa dứt lời, Thẩm Thiên Dục liền ném đến một cái nhìn sắc bén ngoan lệ, “Xen vào chuyện của người khác!”

“Thiếu gia…”

“Chuyện này tôi tự xử lý, ai cũng không được nhúng tay!” Không chờ Ngụy thúc nói xong, Thẩm Thiên Dục liền âm trầm nhả ra từng chữ.

Đem người trao tận tay quản gia nhà bọn họ, Phó Diệc Sâm liền cáo từ về nhà, lúc ra đến cổng bệnh viện, A Nguyên đã lái xe chờ sẵn, quản gia Tề còn tinh ý đem một bộ quần áo mới cho hắn thay, Phó Diệc Sâm tỏ vẻ rất hài lòng với loại đãi ngộ này.

Thẩm Thiên Dục dưỡng thương không sai biệt lắm chừng mười ngày. Trong khoảng thời gian đó, Phó Diệc Sâm có gọi điện hai lần, suy xét đến độ hảo cảm cao bất thường, hắn nghĩ vẫn nên bỏ qua việc ghé thăm y. Lúc nhìn thấy y lần nữa ở trường, đã là nửa tháng sau đó.

Lại không ngờ, khiến Phó Diệc Sâm bất ngờ chính là, độ hảo cảm của nữ chính đối với nam chính thế nhưng từ -25 một đường kéo lên 10. Phó Diệc Sâm có chút khiếp sợ, hoàn toàn không biết trong lúc mình lơ là cảnh giác đã xảy ra chuyện gì, hay là, cho dù hắn có ngáng chân giữa đường cũng không thể thay đổi được tình tiết?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN