Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 14: Nữ Hoàng Thị Phi (14)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích


Chương 14: Nữ Hoàng Thị Phi (14)


Điện thoại đòi mạng của Ái Lâm liên tục gọi đến.

Minh Thù ngồi trên xe Khương Tầm, cố gắng lắm mới có thể có được một chút tinh thần nghe điện thoại của Ái Lâm từ trong sự mê hoặc của thức ăn.

“Khương Niệm, em có biết là chị gọi bao nhiêu cuộc cho em không?” Ái Lâm rít gào ở đầu dây bên kia như gặp bão, rất mãnh liệt.

Mới một buổi tối, chị ấy đã muốn bùng nổ.

“Không biết, để em xem đã.”

Minh Thù lấy di động, quả thực mở ra xem một cái, sau đó thành thật trả lời:

“Năm mươi sáu cuộc, còn chưa đủ một trăm.”

Ái Lâm: “…”

Còn chưa đủ một trăm!

Còn chưa đủ!

Đoán chừng là Ái Lâm muốn giết người, rít gào ở đầu dây bên kia, không bật loa cũng có thể khiến người khác nghe thấy giọng nói.

Khương Tầm ghé mắt nhìn em gái nhà mình. Cánh tay cô đặt trên cửa xe, hai chân bắt chéo, làn váy xẻ tà để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, đường cong tuyệt đẹp.

Khương Tầm dời tầm mắt, nghiêng người đi qua.

Hơi thở xa lạ lại quen thuộc vương quanh mũi, tay Minh Thù cầm bình sữa bò rụt lại, trừng mắt nhìn Khương Tầm.

Muốn làm gì, cướp sữa bò của trẫm à!

Khương Tầm đột nhiên nở nụ cười, có thể không muốn để Minh Thù thấy, khóe miệng anh ta nhếch lên nhưng rất nhanh sau đó liền hạ xuống, đưa tay thắt dây an toàn cho cô:

“Dây an toàn.”

Minh Thù nhìn gương mặt nghiêng đang cúi xuống của Khương Tầm.

Chờ Khương Tầm quay về chỗ ngồi, cô giải quyết sạch sẽ hai chai sữa bò, Khương Tầm càng nhìn càng thấy đáng yêu, đáng yêu hơn cả lúc trước.

“Khương Niệm, em có nghe chị nói hay không?”

Ái Lâm gào thét hơn nửa ngày, kết quả người ở đầu dây bên kia không nói tiếng nào, chị ấy chỉ có thể tiếp tục công phu gào thét của sư tử Hà Đông.

“Nghe mà.”

Minh Thù đưa di động sát bên tai, yếu ớt nói:

“Không phải là hủy hợp đồng sao? Chị để cho bọn họ dựa theo hợp đồng mà bồi thường là được. Nghe nói hợp đồng của em đều kéo dài đến sang năm phải không? Được một khoản tiền lớn như vậy, đừng có từ chối.”

Có thể mua cho trẫm nhiều đồ ăn nha!

“Không phải là em điên rồi chứ?”

Ái Lâm phát điên: “Em có hiểu ý nghĩa của những hợp đồng này không? Nếu vậy em còn vị trí gì ở trong giới giải trí?”

“Chị Ái Lâm, em không định đóng phim nữa. Trước khi giải nghệ còn có thể thu về một khoản bồi thường, có gì không tốt?”

Trẫm là người có lý tưởng đó.

“Cái gì?”

Ái Lâm hốt hoảng kêu một tiếng ở đầu dây bên kia, không biết chuyện gì đang xảy ra, một lúc lâu mới nói:

“Đầu em có phải chứa bã hay không vậy? Hiện tại là thời điểm em đang được săn đón, em muốn giải nghệ? Em không phải tiểu thư Khương gia sao? Tuy là Lệ Thiếu Nam có năng lực kêu gọi trong giới giải trí nhưng tiềm lực của Khương gia cũng không kém mà. Khương Niệm, em đừng tự mình hủy đi con đường phía trước.”

Nói đến vế sau, giọng của Ái Lâm nhỏ dần, chị ấy thật tình chỉ muốn tốt cho cô, hy vọng cô tiến xa trên con đường này.

“Chị Ái Lâm, em mệt rồi.”

Giọng của Minh Thù hơi thấp, nghe vào có chút mệt mỏi rã rời.

Nhưng mà…

“Khương Niệm, em lại đang ăn cái gì vậy hả?”

“Thật sự không đóng phim nữa?” Khương Tầm ngập ngừng:

“Nếu em muốn đóng phim, anh có thể giúp em loại bỏ những cản trở này.”

Minh Thù xoay đầu nhìn về phía Khương Tầm:

“Anh, em định giành gia sản với anh.”

Giành gia sản là có thể mua đồ ăn mãi mãi!

Mặt Khương Tầm lạnh lùng:

“Khương gia vốn là của em, anh chỉ giữ thay em.”

Minh Thù: “…”

Không thú vị, một mình cô đoạt thì có gì vui.

Lúc xuống xe, Minh Thù nói: “Anh, nhanh tìm một người bạn gái đi.”

Đừng lại nhớ thương trẫm nữa!

Trẫm không phải người ngươi có thể nhớ thương!

Đồ ăn vặt của trẫm sẽ ghen!

Khương Tầm nhìn thân hình của cô gái bị phóng viên vây quanh. Cô lại có thể mang theo nụ cười tươi tắn, độc miệng làm những phóng viên đó đều hỏi không ra một câu, cuối cùng dùng phong thái nữ vương ung dung bước vào giải trí Tinh Quang.

Khương Tầm xiết chặt tay lái, hơi thở âm u lan tràn trong khoang xe.

Trong mắt cô, rốt cuộc phải thế nào mới có thể nhìn đến hắn?

Một lúc sau, Khương Tầm chán chường ôm mặt. Bởi vì bọn họ là anh em, có lẽ vĩnh viễn cô cũng sẽ không nhìn đến hắn.

Hắn chán ghét cái thân phận thiếu gia Khương gia.

Nhưng hắn không thể vứt bỏ thân phận này, không có thân phận này thì ngay cả lý do ở bên cạnh cô, hắn cũng không có.

Dù cho Ái Lâm có nói thế nào đi nữa, cô cũng không nghe. Minh Thù đã quyết định rồi, cô sẽ không tiếp tục đóng phim nữa.

Cô không đóng phim, Ái Lâm cũng không thể trói buộc cô chứ?

Ái Lâm khó nhịn tức giận trong lòng. Ái Lâm cũng không khách sáo với những người tới hủy hợp đồng này, thét cái giá trên trời. Có người sẽ mặc cả giá với Ái Lâm, Ái Lâm trực tiếp đập hợp đồng vào mặt đối phương.

Chị chỉ là dựa theo hợp đồng mà làm việc, không trả tiền thì cũng đừng mong hủy, còn không thì gặp nhau trên tòa.

Người muốn hủy hợp đồng cũng không phải là Ái Lâm và Minh Thù. Đối phương không chiếm được lợi ích gì chỉ có thể bực bội thanh toán tiền hủy hợp đồng.

Đắc tội Lệ Thiếu Nam còn đáng sợ hơn bồi thường tiền.

Về phần tại sao hắn không sợ Khương gia, có lẽ bởi vì cách nghề như cách núi (*), Khương gia muốn làm cái gì còn phải tìm người hỗ trợ trong giới giải trí nên quan hệ lợi hay hại, bọn họ phải suy tính rõ ràng.

Sau khi hủy hết hợp đồng, Minh Thù mở buổi họp báo tuyên bố tin tức Khương Niệm giải nghệ.

Chỉ là giải nghệ, cũng không phải là rời khỏi giới giải trí.

Trong buổi họp báo, có người hỏi Minh Thù có phải là do sợ Lệ Thiếu Nam hay không.

“Sợ? Tôi còn chưa biết cái chữ này viết thế nào đâu!”

Minh Thù cười nói ra những lời này, rõ ràng là giọng nói dịu dàng như nước sông Giang Nam nhưng lại làm người ta nghe được mùi vị kiêu ngạo:

“Trong cái vòng luẩn quẩn này, sau này dù ai có nói gì, điều đó cũng chưa chắc đúng, phải nhìn xem mới biết được.”

Có chút đói bụng, không biết khi nào mới xong, những tiểu yêu tinh này cứ hỏi tới hỏi lui không dứt.

Có phóng viên lại hỏi: “Đã như vậy tại sao Khương tiểu thư phải giải nghệ. Với giải trí Tinh Quang, cô hoàn toàn có thể tiếp tục đóng phim.”

Minh Thù mỉm cười, cả người tràn đầy sức sống, ánh mắt lóe sáng:

“Sống trên đời phải can đảm theo đuổi lý tưởng của chính mình.”

Đói quá!

Trẫm muốn theo đuổi lý tưởng của chính mình.

Mọi người: “…”

Lý tưởng của minh tinh không phải là nổi tiếng sao? Còn muốn thế nào? Lên trời hả?

Lý tưởng của Minh Thù có lẽ chính là… ăn.

Đóng phim làm trì hoãn cô ăn cho nên không đóng phim.

Lệ Thiếu Nam vừa ra tay, đừng nói là làm Minh Thù tức giận, quả thật là cho một cái gối khi buồn ngủ, cô không tìm được lý do để hủy hợp đồng. Bây giờ không những không vi phạm hợp đồng, còn có thể kiếm thêm một khoản.

Cái này thì hay rồi, Lệ Thiếu Nam lại đấm một quyền vào gối. Người ta căn bản không quan tâm có thể đóng phim hay không, trái lại nhờ vào việc này lại kiếm được một chút lợi nhuận.

Bây giờ người ta là nữ tổng tài của giải trí Tinh Quang.

Chuyện này chắc là chuyện buồn cười nhất năm nay.

Cũng có người suy đoán sau đó Lệ Thiếu Nam sẽ đối phó với giải trí Tinh Quang.

Cơ sở của giải trí Tinh Quang quả thực yếu hơn giải trí Kim Ngung, đây chính là điểm chết của giải trí Tinh Quang.

Nhưng dường như Minh Thù cũng không sợ, cả ngày kiêu ngạo đến… các khách sạn, cửa hàng đồ ăn vặt.

Mà Khương Tầm không bỏ chút sức lực gì tại sự kiện này, tất cả đều do Minh Thù tự sắp xếp. Ông Khương biết Minh Thù không đóng phim nữa, vô cùng vui mừng. Chỉ cần cô không đóng phim, công ty giải trí Tinh Quang để cô chơi đến phá sản kiểu nào cũng được, hoàn toàn không quan tâm.

Minh Thù: “…” Có tiền thật tùy hứng.

#Nữ minh tinh nổi tiếng một tay che trời ngày xưa sau khi giải nghệ không nỗ lực kinh doanh công ty, ngược lại đi khắp con đường ngõ hẻm, vậy là muốn đổi nghề rồi?#

Cái tin tức này chẳng qua là khái quát hành trình từ sau khi Minh Thù tuyên bố giải nghệ.

Sáng sớm chín giờ cô đến công ty, đúng mười hai giờ tan làm, mỗi ngày đổi địa điểm ăn cơm một lần.

Một giờ cô quay về công ty, đúng sáu giờ tan làm.

Thời gian làm việc quy củ sáng đi chiều về, thời gian làm việc không khác gì thực tập sinh, còn giống bộ dạng tổng tài chút nào không?

Phía dưới có một vài bức ảnh chụp trộm. Tuy ở trong hình Minh Thù căn bản đang ăn nhưng người trên ảnh chụp vẫn đẹp đến điên cuồng. Bất kỳ lúc nào cô cũng duy trì nụ cười cùng lễ độ nên có, ăn cái gì cũng ăn thành dung mạo tuyệt mỹ, ba trăm sáu mươi độ đẹp không góc chết.

Chỉ bằng cái tin tức này ở trên mạng, Minh Thù lại có thêm một đống fan tham ăn.

#Thì ra ăn hàng cũng có thể đẹp như vậy, là cách ăn của ta không đúng sao? Trực tiếp, siêu hot#

***

(*) Cách nghề như cách núi: Không phải người trong ngành thì không thể hiểu được đường lối trong ngành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN