Hello ! Lớp Học Tomboy!
Chương 5
– không phải là nợ đào hoa của cậu đấy chứ?_cậu bạn nghiêm túc hỏi
– làm gì có, mình mới tới đây được một tuần, cũng quen có vài chục người thôi mà! hơn nữa trong danh sách không hề có mặt người này a!_ người còn lại xua tay
– vậy mà hôm trước còn có cô gái nhờ tôi gửi socola cho anh Liễu nữa kìa!_ cậu bạn bĩu môi
– Thế socola đâu?_ Liễu chìa tay ra
-……..!_trầm mặc, làm sao nói mình ăn hết rồi bây giờ?
————–
– Mình là học sinh mới…!_ Bảo Trâm đau khổ lên tiếng
Bịch ….bịch… Cả bọn lại xúm lại nhìn cô
– thì ra là học sinh mới a!
– xem ra chúng ta cùng kí túc xá!
– dễ thương nha! bạn tên gì vậy?
-nè nè..!_ Tiểu Hạ(em trai) lườm Tiểu Đông( anh trai)một cái làm cậu ta câm nín..trầm mặc một chút, Hoài mở miệng nói một câu chạm chúng nỗi lòng của mọi người:
-.huynh đệ luyến….
– Thì sao? các cậu còn không phải NP đi
Mọi người nhìn trời không nói, Trâm đau khổ ôm trái tim thiếu nữ nhỏ bé, ô ô..không lẽ ngôn tình cộng sản đã bị đam mỹ vương đạo lật đổ rồi sao? ô ô vậy những thiếu nữ như cô phải làm sao a? cô không can tâm, không can tâm!!
– mình tên Ngọc Bảo Trâm!_ thổn thức giới thiệu
– Còn mình là Khổng Bách Hoa, lớp trưởng!_ cậu bạn nghiêm túc bắt tay cô
– Biệt danh là Khổng công…!_người bên cạnh đang định thêm vào liền bị cái liếc sắc lạnh của Hoa làm co níu lưỡi: – Khụ, Tên mình là Trần Giai Liễu! rất vui được gặp cậu, mỹ nữ!
Liễu nháy mắt đầy tình tứ nhìn cô làm cô nổi da gà
– Cậu đừng tin nó, nó lừa tềnh đấy! mình là Viễn Hạ Vy!_ cậu bạn điển trai( cũng là kẻ vừa phóng dao ) chạy đến bên cạnh cô cọ cọ, ôm ấp, Bảo Trâm liền cảm thấy sát khí bốc lên từ đằng sau mình, ngoái đầu lại liền nhìn thấy cậu song sinh còn lại đang đen mặt nhìn mình, cậu ta miễn cưỡng mở miệng:
– Viễn Đông Vy..! em còn không quay lại đây cẩn thận tôi đánh mông em.
Bên kia Thương và Thủy vẫn hăng say chiến, hầu hết là Thủy đỡ, Thương chém, tuy là thế bị động nhưng mồm mép lanh lợi nhất, nên Thủy vẫn không sợ chết trêu tức vài câu:
– Ai da, cậu quả nhiên chua ăn cơm, sức yếu như vậy!
– Im đi
– Cậu chém đi chém mạnh một chút biết đâu có thể cao lên a!
– Tôi nói cậu im đi cơ mà!
vậy là cứ chơi cái trò ngươi chếm ngươi chém, ta đỡ ta đỡ, xem ngươi chém được bao lâu?
Hoài nhân lúc Thương và Thủy vẫn đang đại chiến 500 hiệp liền nhón tới gần:
– Mình tên Vương Nhật Hoài!_ sau đó cậu ta tiếp tục giới thiệu:
– người cầm kiếm là Dương Thu Thương, người kia là Hạ Thanh Thủy!
– um..!_ Trâm trầm mặc :
– Bọn họ luôn như vậy sao?
– Ừ! từ nhỏ đã vậy!_ Hoài yên lặng chấp nhận số phận
– cậu vất vả rồi!
– cảm ơn…
-……….
– Khụ khụ!_ Bách Hoa ho khan phá vỡ bầu không khí quỷ dị,lắc đầu khuyên giải hai người kia:
– Dù sao cũng nên đưa bạn mới về kí túc xá đi chứ! cũng sắp đến giờ giới nghiêm rồi!
Thế là một nhóm tám người trong đó có thiếu nũ tổn thương, một nhóm Np, một cặp huynh đệ luyến và hai tên mỹ nam có vẻ bình thường nhất cùng nhau về kí túc xá
Vì có người mới nên bắt buộc phải chia lại phòng, vốn là một vấn đề vô cùng nhỏ nhưng lại phát sinh ra một vấn đề lớn, hơn nữa còn là một vấn đề muôn thủa…
– Đồ Thủy sản chết tiệt! cậu buông tay ra!_ Thương kéo Hoài về phía mình
– cậu không buông mắc gì tôi phải buông?_ Thủy không chịu thua túm áo Hoài kéo lại
– Hoài cùng phòng với tôi cơ mà!
– Bây giờ thì không như vậy nữa, cậu ấy sẽ ở với tôi!
Bách Hoa ở một bên đẩy gọng kính cười cười chuẩn bị rút kiếm:
– Tôi nói, để tôi chặt đôi cậu ta ra mỗi người một nửa, như vậy có phải là…
– CẬU IM ĐI ĐỒ SINH VẬT PHI NHÂN LOẠI!!!_quả nhiên rất đồng thanh
-……!_ Hoa lặng lẽ thu kiếm, lập tức nhào vào lòng Liễu oa oa kể khổ : – Ô ô ô, họ nói tôi là sinh vật phi nhân loại kìa!
– Ách, sự thật dù phũ phàng đến mấy thì vẫn là sự thật!_ Liễu vỗ vỗ lưng an ủi nhưng lại phun ra một câu rất vô tâm. Hoa ngẩng mặt lên nhìn Liễu một cái, cúi xuống chùi chùi nước mũi vào áo người ta sau đó nhào vào cái Trâm tiếp tục khóc:
– Oa oa, cậu xem, ngay cả hắn cũng bắt nạt tôi.
Bảo Trâm khóe miệng giật giật, mặc dù như vậy rất mất hình tượng nhưng được mỹ nam ôm cảm giác cũng…khụ..rất được nha.
Nhóm bên kia vẫn tiếp tục kéo qua kéo lại, Hoài ở giữa bị đùn đẩy tới mức đầu choáng váng, đôi mắt có sự biến đổi nho nhỏ. Tiểu Hạ tinh tường cảm giác được, giật áo Tiểu Đông:
– Anh xem, sắp rồi đấy!
Xoẹt…một tiếng, giống như tiếng vải bị xé rách, mọi người mắt tròn dẹp nhìn Thương và Thủy trên tay mỗi người cầm một miếng dẻ màu đen, lại nhìn cái áo khoác thể thao Hoài đang mặc bây giờ chỉ trơ lại hai ống tay phất phơ trong gió…
– Tại cậu hết, đồ lùn!_hai người kia vẫn còn tâm trạng cãi vã
– Nói ai hả? Tại cậu không chịu buông ra nên cái áo mới rách
– Cậu mới….
– HAI NGƯỜI ĐỦ CHƯA HẢ? ÚP MẶT VÀO TƯỜNG HẾT CHO TÔI!
Xem ra Hoài cũng cảm nhận được cái gì là cực hạn, đồng tử hẹp lại như mắt mèo giọng nói lạnh băng đầy sự ra lệnh làm ai cũng há hốc nhìn ,Thương và Thủy ngốc lăn ra…. lực chú ý đều dồn về phía mình khiến Hoài có chút chột dạ, biết bản thân nói ra đều kì kì liền cười gượng
– Như vậy..mình và Trâm sẽ ở chung là được!
Sau đó tức tốc nắm tay Trâm lôi vào phòng khóa trái cửa. Thương chính là người có ý chí vững vàng nhất, cũng là người tỉnh sớm nhất, sau khi tiêu hóa được đoạn sau của Hoài thì tức đến xanh mặt, chạy đến đạp cửa phòng chửi ầm lên:
– VƯƠNG NHẬT HOÀI! MAU RA ĐÂY CHO BÀ, DÁM Ở TRƯỚC MẶT BÀ NGANG NHIÊN NẮM TAY TUYÊN BỐ CHUNG PHÒNG VỚI ĐỨA CON GÁI KHÁC! PHẢN, PHẢN RỒI! BÀ NHẤT ĐỊNH PHẢI GIÁO HUẤN LẠI NGƯƠI, GIẬT HẾT TÓC CỦA NGƯƠI! RA ĐÂYYY!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!