Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 17: Làm mồi dụ quỷ
Cơ thể tôi cứng đờ.
Bỉ ổi! Thậm chí còn đem chuyện tốt nghiệp ra đe dọa tôi.
Tôi quay đầu liên nhìn thấy vẻ mặt hả hê của người nhà họ Tiết.
Hản rồi, những kẻ thuộc xã hội thượng lưu như bọn họ, muốn bóp chết một sinh viên đại học như tôi, quả thật dễ như bóp chết một con kiến vậy.
Tôi không hề có cái quyên được từ chối.
Tôi hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận trong lòng.
“Được. Tôi đồng ý.” Sau một lúc lâu, tôi rít từng từ qua kế răng.
Nửa tiếng sau, Tiết Phong dẫn tôi tới một từ đường nhỏ trong dãy nhà sau của dòng họ Tiết.
Từ đường này được xây dựng khi dòng họ Tiết bắt đầu nuôi dưỡng con quỷ nhỏ vào mười năm †rước.
Bên trong từ đường không có đèn, nhờ ánh trăng rọi qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một bình thủy tinh rất nhỏ được đặt thờ cúng tại nơi đây, đồ chơi trẻ con nằm rải rác trên mặt đất.
“An Tố, thật sự xin lỗi em, cha tôi bọn họ…” Tiết Phong áy náy nhìn tôi, hắn còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị tôi ngắt lời.
“Mau làm nhanh lên đi.” Tiết Phong bất lực nhìn tôi một cái rồi giơ tay | vỗ võ lên bả vai và đầu tôi. | Tôi lập tức cảm thấy xung quanh lạnh lên.
Trên cơ thể con người có ba vị trí dương hỏa, chia ra trên trán và hai bên vai. Cái vỗ này của Tiết Phong là để dập đi dương hỏa của tôi.
Như vậy, yêu ma quỷ quái sẽ dễ dàng tới gần tôi hơn.
Tiết Phong nhanh chóng rời đi, để lại một mình tôi trong từ đường trống huơ trống hoác.
Xung quanh yên tĩnh tới nỗi tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Tôi đột nhiên nhớ khi còn nhỏ, có một lần, cha mẹ tôi dẫn tôi và em gái An Nhân đi cắm trại dã ngoại.
Khi đó, con búp bê Barbie của An Nhân bị rơi vào trong khe đá, An Nhân cứ khóc mãi, nhưng khe đá đó thật sự quá hẹp, cha mẹ nuôi hoàn toàn không thể chui vào được.
Cuối cùng, bọn họ bảo tôi chui vào đó nhặt, vì vóc người tôi nhỏ gầy, hoàn toàn không quan tâm những viên đá sắc nhọn kia có làm tôi bị thương hay không.
Tâm trạng của tôi bây giờ cũng giống như lúc ấy.
Tôi hít sâu một hơi để mình không nghĩ tới những điều vô dụng này nữa, giơ quả bóng da trong tay lên.
Người nhà họ Tiết nói, trước kia con quỷ nhỏ này rất thích chơi bóng da, muốn tôi dụ nó tới bằng cách đập bóng.
Con quỷ nhỏ tới đây, nữ quỷ kia đương nhiên cũng sẽ xuất hiện.
Xung quanh yên ắng tới đáng sợ, chỉ có tiếng của quả bóng da trong tay tôi nện xuống mặt đất hết lần này tới lân khác.
Bịch, bịch, bịch.
Mỗi một tiếng đều giống như đang nện vào trong tim tôi, khiến tôi không ngừng run rẩy.
Tôi càng đập bóng liên tục, mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng trong lòng bàn tay tôi, nhưng xung quanh vẫn không có chút tiếng động nào.
Chẳng lẽ con quỷ nhỏ này không thích chơi bóng da nữa rồi? Trong lòng tôi thâm mong như vậy, nhưng tay vẫn máy móc đập đập quả bóng.
Nhưng đúng lúc này, lòng bàn tay tôi trống rỗng, không chụp được thứ gì.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện quả bóng sau khi rơi xuống mặt đất không hề nảy lên, mà lại lăn lăn trên mặt đất.
Ánh mắt tôi nhìn theo quả bóng da, thấy nó va phải một đôi chân trân nhỏ nhắn rồi ngừng lại.
Tim tôi lập tức nảy lên tận cổ họng.
Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đứa bé trai mặc quần áo trắng, đang nhìn thẳng vào tôi.
Đứa bé trai kia cũng chỉ khoảng mười tuổi, quần áo trên người như đang khoác bao tải, sắc mặt tái nhợt đến khiếp người.
Nhưng đó cũng chưa phải chuyện đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là tròng mắt của nó chỉ có một màu đen kịt, không hề có lòng trắng.
Tôi nhận ra đó chính là bé trai tôi từng nhìn thấy trong nhà vệ sinh lúc trước.
Tôi sợ tới nức muốn chạy mất dép, nhưng lời dặn dò trước đó của Tiết Phong vẫn văng vắng trong đầu tôi.
“Không nên chọc giận con quỷ nhỏ và nữ quỷ này, dù sao em cũng có tác dụng với bọn chúng, chỉ cần không hành động thiếu suy nghĩ, bọn chúng sẽ không làm em bị thương.” Nghĩ tới điều này, tôi dằn cơn kích động muốn chạy trốn, rồi nhếch nhếch khóe miệng, nặn ra một nụ cười với tên quỷ nhỏ này.
Không biết có phải do nụ cười của tôi có tác dụng hay không, con quỷ nhỏ đó rốt cuộc cũng không trừng mắt với tôi nữa, nó cúi người xuống, ôm lấy quả bóng rồi từ từ bước về phía tôi.
Tôi ngừng thở, không dám nói lời nào.
Lúc này, con quỷ nhỏ đã dừng lại trước mặt tôi.
“Chị gái, cùng, cùng chơi với tôi, nhé?” Một giọng nói trẻ con bất ngờ vang lên, nhưng tôi thậm chí không hề thấy con quỷ nhỏ này há miệng.
Tiếng nói kia cực kỳ non nớt, nhưng tôi nghe xong chỉ cảm thấy lông tơ trên lưng dựng đứng hết cả.
Tôi kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, ngồi xổm xuống và nói một cách thân thiện hòa nhã hết mức có thể: “Được, chị chơi với em nhé.” Con quỷ nhỏ nhoẻn miệng cười.
Lúc này tôi mới nhận ra, tuy sắc mặt con quỷ nhỏ này trắng bệch, nhưng đôi môi nó lại đỏ tới phát sợ, giống như được bôi máu.
Không chỉ có vậy, khi nó nhoẻn miệng cười, khóe miệng không ngừng giương lên, ngoác tới tận mang tai.
“Được… Vậy, vậy móc mắt ra, cho em, cho em chơi đi.” Giọng nói trẻ con u ám lại vang lên lần nữa, tôi sợ tới mức ngừng thở.
Móc mắt? Há.
Tôi không thể chơi nổi nhaI Tôi không còn cách nào bắt bản thân bình tĩnh được nữa, không kìm lòng nổi muốn lùi về phía sau.
Nhưng tôi vừa mới đứng dậy, con quỷ nhỏ kia đột ngột ngừng cười, lạnh lùng nhìn tôi.
“Nói dối, đồ dối trá… Mẹ nói đúng, tất cả, đều là đồ dối trá… Đồ lừa đảo…” Con quỷ nhỏ đột nhiên ném quả bóng trong tay đi, giơ tay vê phía tôi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, ngón tay của nó dài đáng sợ, hoàn toàn không giống tay một đứa bé.
Một giây sau, hai tay nó đã túm lấy cổ của tôi! Tôi muốn giãy giụa, nhưng cả người giống như bị đóng băng, không thể nhúc nhích nổi một chút.
Sức của con quỷ nhỏ này rất mạnh, trong khoảnh khắc bị nó túm lấy, cả người tôi dường như không thể thở nổi! Chẳng mấy chốc, đầu óc tôi bắt đầu mơ màng do thiếu ô xy, gần như sắp ngất lịm.
Không! Không thể ngất được! Nếu ngất đi sẽ toi đời mất! Nghĩ tới đây, tôi liều mạng trợn trừng đôi mắt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo.
Ngay lúc tôi đang chống cự lại con quỷ nhỏ này †rong tuyệt vọng, phía sau tôi đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
ha” Tiếng cười đó rất trâm, nghe giống như tiếng một người đàn ông.
Tôi bỗng hoảng sợ nổi cả da gà.
Sao lại có tiếng đàn ông trong từ đường này được? Chẳng lẽ là Tiết Xán? Không đúng, giọng của Tiết Xán không giống như vậy.
Cùng lúc ấy, tôi nhìn thấy trên nền đất trống bên cạnh con quỷ nhỏ, bỗng nhiên có thêm một bóng đen dưới ánh trăng.
Cái bóng đó cao lớn mảnh khảnh, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành.
Điều đáng sợ hơn cả là bóng đen đó ở ngay bên cạnh chiếc bóng của tôi, rõ ràng là hắn đang đứng sau lưng tôi.
Tôi cảm thấy ngay cả nhịp tim của mình cũng loạn mất rồi! Là ail Ai đang đứng sau lưng tôi! Một lát sau, tôi bỗng dưng thấy mặt mình lạnh như băng.
Dường như có người đang chạm vào mặt của tôi.
Chốc chốc lại chạm nhẹ, dịu dàng như đang ve vuốt người yêu.
Giọng nói trầm trầm kia lại vang lên bên tai tôi.
“Tốt quá… Mấy trăm năm rồi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi… cô gái có bát tự thuần âm và mệnh cách cứng cỏi. Không ngờ rằng bọn họ lại thật sự thành công…” Lần này tôi chắc chắn, phía sau tôi thật sự có một gã đàn ông! Hắn tìm tôi? Tại sao lại muốn tìm tôi? Còn cái gì mà thành công? Tôi muốn quay đầu lại xem gã đàn ông phía sau rốt cuộc là kẻ nào, nhưng con quỷ nhỏ kia bóp chặt quá, làm tôi hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Con quỷ nhỏ rõ ràng có quen biết gã đàn ông phía sau lưng tôi, nó ngẩng đầu toét miệng cười không ngừng.
Lúc này, tôi đã sắp không chịu nổi nữa.
Không được…
Cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ ngất đi mất.
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc tôi nên làm gì bây giờ? Giữa lúc hoảng hốt, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.
Đúng rồi, vòng ngọc! Hồn ma của Nhậm Oánh trước đó rất sợ chiếc vòng tay này, chưa biết chừng con quỷ nhỏ này cũng vậy.
Nghĩ tới đây, tôi vận hết sức lực bình sinh định giơ tay lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!