“Mình đã có thể cảm thấy…nó đang ở rất gần…ở ngay phía trước.”
–
Trong căn phòng lộng lẫy mang đậm phong cách khoa học kỹ thuật. Một cô gái bước ra từ khoang máy móc.
“Dhianeila-sama.” Người hầu cận lên tiếng.
“Không sao, ta đã cảm thấy nó. Điểm đến của chúng ta đang gần kề.”
“Thật sao thưa Hime-sama.”
“Hãy đi chuẩn bị đi nào Aneasha, thời điểm đã đến rồi.”
———-
Con tàu vũ trụ Argonaut, khoang thuyền trưởng.
“Đã trôi qua gần hai chu kỳ từ khi chúng ta rời khỏi các vì sao. Cảm giác giống như đã lạc vào một vòng tròn vậy.” Ngài nói.
“Tàu Argonaut chỉ bay lệnh lộ trình -0.3 điểm, thưa chủ nhân.”
“Ta đang chỉ nói về cảm xúc thôi mà. Bee No Bee. Chúng ta đâu có muốn bay khăp nơi mà không có thực phẩm hả?”
“À mà bản báo cáo tình hình thực phẩm…”
Ngay lúc này một vài âm thanh mang theo vài phần máy móc vang lên:
“Thuyền trưởng Mobeedo, bộ phận thực phẩm đã đưa bản báo cáo kết quả.”
“Phòng y tế và phòng lao động cũng đã gửi bản báo cáo dự đoán cho chuyến đi này, thưa ngài.”
Nhìn vào hàng loạt số liệu được hiển thị trên màn hình làm việc, thuyền trưởng Mobeedo đã hoàn toàn nghiêm túc, chỉ cần đụng vào công việc là thuyền trưởng đại nhân của chúng ta như thay đổi thành người khác. Mobeedo mang theo vài phần khẩn trương lên tiếng:
“Hãy thông báo đội hậu cần chuyển giao toàn bộ trong 20h nữa”
Lúc này ở bên cạnh hắn là Bee No Bee (robot) mang theo cái giọng trêu tức vốn có của Bee cắt ngang”
“Nhưng thưa chủ nhân, họ đã gửi đơn xin nghỉ hôm nay.”
“Hứmmm.” Mobeedo nhăn mày, “Oànhhh..grác” tiếng đập bàn vang vọng 1 mảnh không gian con thuyền kèm theo tiếng rống giận giữ:
“Hãy bảo họ có thể đi nghỉ sau khi đã làm xong mọi chuyện, lũ ngốc đó thật là! Sẽ ra sao nếu việc vận chuyển bị chậm trễ và thực phẩm cho chuyến đi bị hư hả? Con tàu này sẽ nhanh chóng biến trở thành con tàu ma đấy biết ko hả!”
“Nhưng kho dự trữ của chúng ta vẫn còn chưa hơn 15%, thưa chủ nhân.” Bee phản bác.
“Nhiêu đó hoàn toàn không đủ! Chúng ta không thể quay ngược lại được nữa và chúng ta cũng không biết đích đến của chuyến đi này là ở đâu nữa! Tìm kiếm một con tàu bị mất tích trong 60 chu kỳ trước là một việc liều lĩnh.”
“Nhưng theo lệnh được ghi lại trong bộ nhớ của tôi chúng ta bắt buộc phải tìm ra sự hiện diện của con người, thưa chủ nhân.”
“Tất cả là do tình hình trận chiến của chúng ta đang ngày càng xấu đi, vì vậy chúng ta chỉ còn biết đặt cược vào truyền thuyết cổ xưa mà thôi. Ta sẽ làm tất cả để bảo vệ ngai vàng cho Hime-sama, chỉ cần cô ấy muốn là được….” Mang theo đầy những tâm sự, lỗi lo âu, thuyền trưởng Mobeedo thở dài.
Ngay lúc này, Bee nhận được tin nhắn từ Hime: “Thuyền trưởng ngài có mệnh lệnh trực tiếp từ Dhianeila-sama, thưa ngài. Cô ấy muốn ngài đến phòng họp ngay lập tức.”
Mobeedo có vài phần chờ mong hỏi Bee:
“Bee No Bee, ngươi hay tính xem có bao nhiêu phần trăm Hime-sama muốn quay về.”
“Tôi nghĩ xác xuất là 0% thưa chủ nhân.”
“Vậy à!” Hắn quả thực không có chút nào hi vọng có thể tìm được vị cứu tinh, người đã ở trong con tàu bị thất lạc từ 60 năm trước trong vũ trụ bao la. Việc đi tìm kiếm này chỉ để 2 vị hoàng tử đẩy Hime-sama ra khỏi ngai vàng mà thôi, nghĩ đến đây hắn tràn đầy ghét bỏ, căm tức… Chỉ cần Hime-sama muốn hắn có thể toàn lực giúp đỡ…nhưng công chưa lại…
———–
Lạch cạch, lạch cạch, một nhóm người đang nhanh chóng bước về căn phòng phía trước. Dẫn đầu là 1 thanh niên với mái tóc nâu sậm, có thể nhìn rõ sự vui mừng, niềm hi vọng qua ánh mắt hắn.
Cánh cửa mở ra thì bên trong đang đứng một nhóm người và ở trung tâm nhất là người mà hắn luôn luôn ngưỡng vọng, nàng vẫn xinh đẹp, vẫn thần thánh như vậy… Hắn chẳng quan tâm đến cái gọi là vị anh hùng, vì hắn muốn là người duy nhất được nàng chú ý, là nơi nàng dựa vào,…. Hắn không thể kiềm chế bước chân mình mà tiếp tục tiền bước và lên tiếng:
“Thưa Hime-sama, vậy là người đã tìm ra hành tinh đó à?”
“Đúng vậy Iolaous.”
Nghe được giọng nàng hắn mừng rỡ đến nỗi tiến bước mà quên mất cả sự lễ nghi của một người kỵ sĩ.
“Hãy dừng lại ở đó. Đàn ông không được phép lại gần công chúa, Iolaous.” Aneasha nhanh chóng thể hiện đúng nghĩ vụ của một người hầu cận như nàng.
Iolaous giật mình tỉnh lại, để che bớt đi sự vô lễ của mình, hắn nhanh chóng quỳ một gối xuống hành lễ của một kỵ sỹ và nói:
“Chúc mừng người Dhianeila-sama.”
Mobeedo liếc mắt nhìn con trai mình rồi nhanh chóng lên tiếng phá vỡ cục diện hiện tại:
“Thưa Hime-sama, chúng ta hiện đang tìm kiếm tại địa điểm đó. Bee!”
“Dạ thưa ngài, chúng ta đã hoàn tất quét địa hình của Atlas. Tôi sẽ chuyển thành hình ảnh trực tiếp.”
Khi thấy mọi người đã dồn sự chú ý lại, Bee bắt đầu cho hiện hình ảnh của nơi mà Hime-sama cho rằng vị cứu tinh đang tại. Theo hình ảnh được hiển thì là những sự trầm trồ ngạc nhiên của mọi người.
“Đây là hình tinh đó sao?” Mobeedo mang giọng tràn đầy kinh ngạc.
“Tôi không thể tin được là nó thật sự tồn tại trong vũ trụ, nơi mà không có cả một hệ sao, ngay cả khi có chỉ còn lại 1 nửa do sự va chạm của thiên thạch sao!!” Iolaous ngỡ như mình đang nhìn không phải 1 hành tinh mà đó là một phép màu. Không sai 1 sự kỳ diệu không thể nào hình dung được hết những gì hắn nhìn thấy.
Không để ý sự kinh ngạc của mọi người, Dhianeila-sama nên tiếng:
“Đó là hành tinh đổ nát, Olone. Đó là nơi của vị cứu tính mà chúng ta đang tìm kiếm.”
“Mình đã có thể cảm thấy…nó đang ở rất gần…ở ngay phía trước.”
–
Trong căn phòng lộng lẫy mang đậm phong cách khoa học kỹ thuật. Một cô gái bước ra từ khoang máy móc.
“Dhianeila-sama.” Người hầu cận lên tiếng.
“Không sao, ta đã cảm thấy nó. Điểm đến của chúng ta đang gần kề.”
“Thật sao thưa Hime-sama.”
“Hãy đi chuẩn bị đi nào Aneasha, thời điểm đã đến rồi.”
———-
Con tàu vũ trụ Argonaut, khoang thuyền trưởng.
“Đã trôi qua gần hai chu kỳ từ khi chúng ta rời khỏi các vì sao. Cảm giác giống như đã lạc vào một vòng tròn vậy.” Ngài nói.
“Tàu Argonaut chỉ bay lệnh lộ trình -0.3 điểm, thưa chủ nhân.”
“Ta đang chỉ nói về cảm xúc thôi mà. Bee No Bee. Chúng ta đâu có muốn bay khăp nơi mà không có thực phẩm hả?”
“À mà bản báo cáo tình hình thực phẩm…”
Ngay lúc này một vài âm thanh mang theo vài phần máy móc vang lên:
“Thuyền trưởng Mobeedo, bộ phận thực phẩm đã đưa bản báo cáo kết quả.”
“Phòng y tế và phòng lao động cũng đã gửi bản báo cáo dự đoán cho chuyến đi này, thưa ngài.”
Nhìn vào hàng loạt số liệu được hiển thị trên màn hình làm việc, thuyền trưởng Mobeedo đã hoàn toàn nghiêm túc, chỉ cần đụng vào công việc là thuyền trưởng đại nhân của chúng ta như thay đổi thành người khác. Mobeedo mang theo vài phần khẩn trương lên tiếng:
“Hãy thông báo đội hậu cần chuyển giao toàn bộ trong 20h nữa”
Lúc này ở bên cạnh hắn là Bee No Bee (robot) mang theo cái giọng trêu tức vốn có của Bee cắt ngang”
“Nhưng thưa chủ nhân, họ đã gửi đơn xin nghỉ hôm nay.”
“Hứmmm.” Mobeedo nhăn mày, “Oànhhh..grác” tiếng đập bàn vang vọng 1 mảnh không gian con thuyền kèm theo tiếng rống giận giữ:
“Hãy bảo họ có thể đi nghỉ sau khi đã làm xong mọi chuyện, lũ ngốc đó thật là! Sẽ ra sao nếu việc vận chuyển bị chậm trễ và thực phẩm cho chuyến đi bị hư hả? Con tàu này sẽ nhanh chóng biến trở thành con tàu ma đấy biết ko hả!”
“Nhưng kho dự trữ của chúng ta vẫn còn chưa hơn 15%, thưa chủ nhân.” Bee phản bác.
“Nhiêu đó hoàn toàn không đủ! Chúng ta không thể quay ngược lại được nữa và chúng ta cũng không biết đích đến của chuyến đi này là ở đâu nữa! Tìm kiếm một con tàu bị mất tích trong 60 chu kỳ trước là một việc liều lĩnh.”
“Nhưng theo lệnh được ghi lại trong bộ nhớ của tôi chúng ta bắt buộc phải tìm ra sự hiện diện của con người, thưa chủ nhân.”
“Tất cả là do tình hình trận chiến của chúng ta đang ngày càng xấu đi, vì vậy chúng ta chỉ còn biết đặt cược vào truyền thuyết cổ xưa mà thôi. Ta sẽ làm tất cả để bảo vệ ngai vàng cho Hime-sama, chỉ cần cô ấy muốn là được….” Mang theo đầy những tâm sự, lỗi lo âu, thuyền trưởng Mobeedo thở dài.
Ngay lúc này, Bee nhận được tin nhắn từ Hime: “Thuyền trưởng ngài có mệnh lệnh trực tiếp từ Dhianeila-sama, thưa ngài. Cô ấy muốn ngài đến phòng họp ngay lập tức.”
Mobeedo có vài phần chờ mong hỏi Bee:
“Bee No Bee, ngươi hay tính xem có bao nhiêu phần trăm Hime-sama muốn quay về.”
“Tôi nghĩ xác xuất là 0% thưa chủ nhân.”
“Vậy à!” Hắn quả thực không có chút nào hi vọng có thể tìm được vị cứu tinh, người đã ở trong con tàu bị thất lạc từ 60 năm trước trong vũ trụ bao la. Việc đi tìm kiếm này chỉ để 2 vị hoàng tử đẩy Hime-sama ra khỏi ngai vàng mà thôi, nghĩ đến đây hắn tràn đầy ghét bỏ, căm tức… Chỉ cần Hime-sama muốn hắn có thể toàn lực giúp đỡ…nhưng công chưa lại…
———–
Lạch cạch, lạch cạch, một nhóm người đang nhanh chóng bước về căn phòng phía trước. Dẫn đầu là 1 thanh niên với mái tóc nâu sậm, có thể nhìn rõ sự vui mừng, niềm hi vọng qua ánh mắt hắn.
Cánh cửa mở ra thì bên trong đang đứng một nhóm người và ở trung tâm nhất là người mà hắn luôn luôn ngưỡng vọng, nàng vẫn xinh đẹp, vẫn thần thánh như vậy… Hắn chẳng quan tâm đến cái gọi là vị anh hùng, vì hắn muốn là người duy nhất được nàng chú ý, là nơi nàng dựa vào,…. Hắn không thể kiềm chế bước chân mình mà tiếp tục tiền bước và lên tiếng:
“Thưa Hime-sama, vậy là người đã tìm ra hành tinh đó à?”
“Đúng vậy Iolaous.”
Nghe được giọng nàng hắn mừng rỡ đến nỗi tiến bước mà quên mất cả sự lễ nghi của một người kỵ sĩ.
“Hãy dừng lại ở đó. Đàn ông không được phép lại gần công chúa, Iolaous.” Aneasha nhanh chóng thể hiện đúng nghĩ vụ của một người hầu cận như nàng.
Iolaous giật mình tỉnh lại, để che bớt đi sự vô lễ của mình, hắn nhanh chóng quỳ một gối xuống hành lễ của một kỵ sỹ và nói:
“Chúc mừng người Dhianeila-sama.”
Mobeedo liếc mắt nhìn con trai mình rồi nhanh chóng lên tiếng phá vỡ cục diện hiện tại:
“Thưa Hime-sama, chúng ta hiện đang tìm kiếm tại địa điểm đó. Bee!”
“Dạ thưa ngài, chúng ta đã hoàn tất quét địa hình của Atlas. Tôi sẽ chuyển thành hình ảnh trực tiếp.”
Khi thấy mọi người đã dồn sự chú ý lại, Bee bắt đầu cho hiện hình ảnh của nơi mà Hime-sama cho rằng vị cứu tinh đang tại. Theo hình ảnh được hiển thì là những sự trầm trồ ngạc nhiên của mọi người.
“Đây là hình tinh đó sao?” Mobeedo mang giọng tràn đầy kinh ngạc.
“Tôi không thể tin được là nó thật sự tồn tại trong vũ trụ, nơi mà không có cả một hệ sao, ngay cả khi có chỉ còn lại 1 nửa do sự va chạm của thiên thạch sao!!” Iolaous ngỡ như mình đang nhìn không phải 1 hành tinh mà đó là một phép màu. Không sai 1 sự kỳ diệu không thể nào hình dung được hết những gì hắn nhìn thấy.
Không để ý sự kinh ngạc của mọi người, Dhianeila-sama nên tiếng:
“Đó là hành tinh đổ nát, Olone. Đó là nơi của vị cứu tính mà chúng ta đang tìm kiếm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!