Heroic AGE (VN) - Chương 4: Nodos thứ 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Heroic AGE (VN)


Chương 4: Nodos thứ 5


P/s:
Lâu lâu từ rất lâu trước đây, trong vũ trụ bao la có những sinh mệnh tự xưng là “Tribe of God”.

Họ là những sinh mệnh vĩ đại có thể tạo ra các hành tinh, sinh mệnh và tiên đoán được cả định mệnh, đã triệu tập tổ tiên của các bộ tộc khác.

“Hãy đi với chúng ta,” đó là những gì họ nói.

Những bộ tộc trả lời lời kêu gọi là: “Tribe of Silver,” “Tribe of Bronze” và “Triber of Hero.”

Không bao lâu sau đó Tribe of God quyết định rời khỏi vũ trụ này để đi đến một vũ trụ khác, một con tàu bị tai nạn và rơi vào hành tinh.

Ở trên đó chỉ còn sót lại một sinh linh bé nhỏ. Tribe of God đã ra lệnh cho một người của bộ tộc Tribe of Hero chăm sóc và bảo vệ hành tinh này. Họ đặt tên cho bộ tộc mà đứa bé thuộc về là Tribe of Iron, để ghi nhớ một bộ tộc thứ tư đã tự sức mình bay vào vũ trụ và gửi lại cho họ một lời nhắn nhủ.

Con người: “Sinh mệnh này sẽ nắm giữ định mệnh của các người.”

“Mẹ….mẹ ơi!!” Age nhìn đến thảm cảnh trước mắt mình, những giọt nước mặt không nhìn được nhẹ rơi. Một con người từ trước vẫn luôn mỉm cười như Age lần đầu tiên chảy “huyết”, những nỗi đau khổ đang bao trùm lấy hắn.

“Đây là từ Dhianeila-sama!” Iolaous cầm trên tay bó hoa trắng lặng lẽ đặt xuống…các thành viên đội Lotus đều thể hiện một sự trang nghiêm lớn nhất giành cho người “mẹ” của Age.

“Hình tinh Olone trước đây cũng có những loài hoa xinh đẹp như vậy!” Age thầm nghĩ, hắn biết đã đến lúc phải thực hiện công việc đang chờ bản thân, hắn quay người nhìn chăm hướng vũ trụ: “Đến rồi sao!”
———–
“Vệ tinh liên lạc và thăm dò đã được cài đặt. Thông tin về việc tìm ra Nodos sẽ truyền đến Hội đồng liên bang của con người chúng ta trong 320 giờ tới.”

“Bee, đội Lotus đâu rồi?” Dù sau khi đã thoát khỏi kẻ thù nhưng Mobeedo vẫn luôn cảm giác nguy hiểm vẫn luôn cận kề.

“Họ vẫn chưa di chuyển thưa ngài!”

“Chúng ta không biết bao giờ kẻ địch sẽ tấn công chúng ta nữa.” Nhìn vào báo cáo thống kê thiệt hại, Mobeedo trầm tư: thời gian của chúng ta đang cạn dần…..Hime-sama! Thần tin rằng người sẽ chỉ ra con đường cho nhân loại!!

Chậm rãi tiến tới, Dhianeila nhìn có chút phần nào bớt đau buồn Age châm rãi lên tiếng: “Chúng tối đến để mang cậu theo với chúng tôi. Để cứu nhân loại khỏi sự tuyệt chủng, theo điều thứ 12…”

“Cha và những người khác cũng nói như vậy…”

“Cha cậu…và những người khác sao?”

“Cũng đã lâu lắm rồi, khi mà họ rời khỏi đây đến một nơi rất xa…”

“Họ đã rời khỏi đây sao…? Ếh Tribe of God?

“Họ nói là nếu Age đi theo con người thì nơi này sẽ quay trời lại như trước.”

“Nếu cậu mong muốn hồi sinh lại hành tinh Olone này, chúng tôi hứa sẽ sử dụng toàn bộ trí tuệ con người cho việc đó!”

Nghe được Dhianeila lời nói, Age cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại. Chợt một thứ mền mãi nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.

“Fuuto…”

“Chúng tôi sẽ…ừm… chào đón cả bạn cậu nữa!!” Dhianeila tràn đầy quấn quýt khi nhìn đến Fuuto. Quả thật con gái ai cũng sợ hãi những thứ nhớt nhát, nhầy nhụa lại có nhiều xúc tua (P/s: AE nghĩ đến bộ htai nào nào /denm).

“Không, chúng ta sẽ đến một nơi nguy hiểm!”
Nghe Age lời nói, Dhianeila giật mình, có phải hắn nghe được sự không muốn trong lời nói của nàng chăng…không nên a..chả nhẽ mình là người hẹp hòi….aaa!! Mặc khác nàng lại cảm thấy ơn trời vì hắn không đem theo thứ nhớt nhớt đó theo cùng! Hai luồng suy nghĩ trái ngược khiến Dhianeila tràn đầy quất quýt…mình làm sao mình làm sao….!

“Age phải đi đây. Cậu sẽ ở lại đây nhé Fuuto!”

Fuuto như nghe hiểu lời Age nói, đây là thấy gái bỏ bạn a…ngươi còn nhớ đã ăn bao nhiêu cái chân của ta…đánh ta bao nhiêu lần a…tình cảm mấy chục năm nay giờ lại chỉ vì một người con gái mà tan tành mây khói…Không nên a không nên a!!

“Age sẽ cố quay về thật sớm. Chúng ta sẽ khiến hành tinh này quay về như lúc đầu, Fuuto!”

“Thật không, ngươi đến sống với cô ta mà còn quay trở về sao! Thôi được, tạm tin ngươi…..Ta sẽ chờ.”

————

“Dhianeila-sama đã quay trở lại Argonaut thưa ngài!”

“Nodos cũng đi với cô ấy chứ hả?”
“Dạ vâng thưa ngài!”

Nghe được câu trả lời mình muốn, Mobeedo như trút được gánh nặng trong lòng. Quả thật truyền thuyết nói rằng Nodos thứ 4 được trao cho nhân loại nhưng ai mà biết được sự đúng sai, dù sao nó cũng chỉ là truyền thuyết. Việc tiếp xúc với Nodos quả thực quá nguy hiểm, chẳng may làm hắn giận giữ thì không biết hậu quả gì sẽ đến với tàu Argonaut. Minh chứng dễ thấy nhất là hình ảnh huy diệt Tổ Kiến vẫn quá kinh khủng trong đầu Mobeedo. Cũng may rằng Hime-sama đã thuyết phục được vị Nodos khó tính. Và với sức mạnh to lớn của Nodos, con người có thể hủy diệt cả thần linh!!

“Mọi người hãy rời khỏi hành tinh với tốc độ cao nhất và đừng quên chuẩn bị bữa tiệc long trọng trào đón vị cứu tình nào!”

“Đã rõ!”

Tắt đi kênh liên lạc, Mobeedo lặp tức trở về với bản chất lười biếng: “Ahaha, chúng ta cùng đi chào đón vị cứu tinh của nhân loại hay thứ gì gì đó nào! Ahaha.”

“Chúng ta vẫn đang trong lúc nguy hiểm, thưa chủ nhân ngài không được phép uống…”

“Oành!” Mobeedo duỗi duỗi cánh tay, nhìn trên bàn tay còn bốc khỏi trắng đạo: “Chỉ một chút để nâng cao tinh thần ý mà! Ếh Bee sao không nói gì? Ta đi nha.”

Nhìn dưới trên góc tường có 1 một thứ gì đó hình tròng cả người bị lõm sâu vào nền gach, trên thân không ngừng bốc khỏi đem cùng những âm thanh đứt quãng: “C…h…ủ…..n…h…â…n……”

P/s:
Lâu lâu từ rất lâu trước đây, trong vũ trụ bao la có những sinh mệnh tự xưng là “Tribe of God”.

Họ là những sinh mệnh vĩ đại có thể tạo ra các hành tinh, sinh mệnh và tiên đoán được cả định mệnh, đã triệu tập tổ tiên của các bộ tộc khác.

“Hãy đi với chúng ta,” đó là những gì họ nói.

Những bộ tộc trả lời lời kêu gọi là: “Tribe of Silver,” “Tribe of Bronze” và “Triber of Hero.”

Không bao lâu sau đó Tribe of God quyết định rời khỏi vũ trụ này để đi đến một vũ trụ khác, một con tàu bị tai nạn và rơi vào hành tinh.

Ở trên đó chỉ còn sót lại một sinh linh bé nhỏ. Tribe of God đã ra lệnh cho một người của bộ tộc Tribe of Hero chăm sóc và bảo vệ hành tinh này. Họ đặt tên cho bộ tộc mà đứa bé thuộc về là Tribe of Iron, để ghi nhớ một bộ tộc thứ tư đã tự sức mình bay vào vũ trụ và gửi lại cho họ một lời nhắn nhủ.

Con người: “Sinh mệnh này sẽ nắm giữ định mệnh của các người.”

“Mẹ….mẹ ơi!!” Age nhìn đến thảm cảnh trước mắt mình, những giọt nước mặt không nhìn được nhẹ rơi. Một con người từ trước vẫn luôn mỉm cười như Age lần đầu tiên chảy “huyết”, những nỗi đau khổ đang bao trùm lấy hắn.

“Đây là từ Dhianeila-sama!” Iolaous cầm trên tay bó hoa trắng lặng lẽ đặt xuống…các thành viên đội Lotus đều thể hiện một sự trang nghiêm lớn nhất giành cho người “mẹ” của Age.

“Hình tinh Olone trước đây cũng có những loài hoa xinh đẹp như vậy!” Age thầm nghĩ, hắn biết đã đến lúc phải thực hiện công việc đang chờ bản thân, hắn quay người nhìn chăm hướng vũ trụ: “Đến rồi sao!”
———–
“Vệ tinh liên lạc và thăm dò đã được cài đặt. Thông tin về việc tìm ra Nodos sẽ truyền đến Hội đồng liên bang của con người chúng ta trong 320 giờ tới.”

“Bee, đội Lotus đâu rồi?” Dù sau khi đã thoát khỏi kẻ thù nhưng Mobeedo vẫn luôn cảm giác nguy hiểm vẫn luôn cận kề.

“Họ vẫn chưa di chuyển thưa ngài!”

“Chúng ta không biết bao giờ kẻ địch sẽ tấn công chúng ta nữa.” Nhìn vào báo cáo thống kê thiệt hại, Mobeedo trầm tư: thời gian của chúng ta đang cạn dần…..Hime-sama! Thần tin rằng người sẽ chỉ ra con đường cho nhân loại!!

Chậm rãi tiến tới, Dhianeila nhìn có chút phần nào bớt đau buồn Age châm rãi lên tiếng: “Chúng tối đến để mang cậu theo với chúng tôi. Để cứu nhân loại khỏi sự tuyệt chủng, theo điều thứ 12…”

“Cha và những người khác cũng nói như vậy…”

“Cha cậu…và những người khác sao?”

“Cũng đã lâu lắm rồi, khi mà họ rời khỏi đây đến một nơi rất xa…”

“Họ đã rời khỏi đây sao…? Ếh Tribe of God?

“Họ nói là nếu Age đi theo con người thì nơi này sẽ quay trời lại như trước.”

“Nếu cậu mong muốn hồi sinh lại hành tinh Olone này, chúng tôi hứa sẽ sử dụng toàn bộ trí tuệ con người cho việc đó!”

Nghe được Dhianeila lời nói, Age cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại. Chợt một thứ mền mãi nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.

“Fuuto…”

“Chúng tôi sẽ…ừm… chào đón cả bạn cậu nữa!!” Dhianeila tràn đầy quấn quýt khi nhìn đến Fuuto. Quả thật con gái ai cũng sợ hãi những thứ nhớt nhát, nhầy nhụa lại có nhiều xúc tua (P/s: AE nghĩ đến bộ htai nào nào /denm).

“Không, chúng ta sẽ đến một nơi nguy hiểm!”
Nghe Age lời nói, Dhianeila giật mình, có phải hắn nghe được sự không muốn trong lời nói của nàng chăng…không nên a..chả nhẽ mình là người hẹp hòi….aaa!! Mặc khác nàng lại cảm thấy ơn trời vì hắn không đem theo thứ nhớt nhớt đó theo cùng! Hai luồng suy nghĩ trái ngược khiến Dhianeila tràn đầy quất quýt…mình làm sao mình làm sao….!

“Age phải đi đây. Cậu sẽ ở lại đây nhé Fuuto!”

Fuuto như nghe hiểu lời Age nói, đây là thấy gái bỏ bạn a…ngươi còn nhớ đã ăn bao nhiêu cái chân của ta…đánh ta bao nhiêu lần a…tình cảm mấy chục năm nay giờ lại chỉ vì một người con gái mà tan tành mây khói…Không nên a không nên a!!

“Age sẽ cố quay về thật sớm. Chúng ta sẽ khiến hành tinh này quay về như lúc đầu, Fuuto!”

“Thật không, ngươi đến sống với cô ta mà còn quay trở về sao! Thôi được, tạm tin ngươi…..Ta sẽ chờ.”

————

“Dhianeila-sama đã quay trở lại Argonaut thưa ngài!”

“Nodos cũng đi với cô ấy chứ hả?”
“Dạ vâng thưa ngài!”

Nghe được câu trả lời mình muốn, Mobeedo như trút được gánh nặng trong lòng. Quả thật truyền thuyết nói rằng Nodos thứ 4 được trao cho nhân loại nhưng ai mà biết được sự đúng sai, dù sao nó cũng chỉ là truyền thuyết. Việc tiếp xúc với Nodos quả thực quá nguy hiểm, chẳng may làm hắn giận giữ thì không biết hậu quả gì sẽ đến với tàu Argonaut. Minh chứng dễ thấy nhất là hình ảnh huy diệt Tổ Kiến vẫn quá kinh khủng trong đầu Mobeedo. Cũng may rằng Hime-sama đã thuyết phục được vị Nodos khó tính. Và với sức mạnh to lớn của Nodos, con người có thể hủy diệt cả thần linh!!

“Mọi người hãy rời khỏi hành tinh với tốc độ cao nhất và đừng quên chuẩn bị bữa tiệc long trọng trào đón vị cứu tình nào!”

“Đã rõ!”

Tắt đi kênh liên lạc, Mobeedo lặp tức trở về với bản chất lười biếng: “Ahaha, chúng ta cùng đi chào đón vị cứu tinh của nhân loại hay thứ gì gì đó nào! Ahaha.”

“Chúng ta vẫn đang trong lúc nguy hiểm, thưa chủ nhân ngài không được phép uống…”

“Oành!” Mobeedo duỗi duỗi cánh tay, nhìn trên bàn tay còn bốc khỏi trắng đạo: “Chỉ một chút để nâng cao tinh thần ý mà! Ếh Bee sao không nói gì? Ta đi nha.”

Nhìn dưới trên góc tường có 1 một thứ gì đó hình tròng cả người bị lõm sâu vào nền gach, trên thân không ngừng bốc khỏi đem cùng những âm thanh đứt quãng: “C…h…ủ…..n…h…â…n……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN